Chương 633: Tối độc phụ nhân tâm

Lúc Diệp Lăng Phi chạy xe đến bãi biển thì bọn người Phương Linh đã nô đùa bên bãi biển rồi. Sau khi hắn đỗ xe xong vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Phương Linh mặc đồ bơi gợi cảm đang vẫy tay với hắn.

Người phụ nữ này có một thân hình tuyệt đẹp, cộng với việc mặc đồ bơi gợi cảm, đó rõ ràng là hóa thân thành vật cũng cướp hồn, có thể mê hoặc chết người.

Diệp Lăng Phi chỉ là có chút không hài lòng, tại sao đồng nghiệp nữ của mình không mặc bikini chứ?

Ánh mắt của Diệp Lăng Phi đã lướt nhanh qua bờ biển, bờ biển lúc này ngoài Phương Linh ra còn có Trần Tây cũng đang mặc đồ bơi, chí là đồ bơi của Trần Tây so với Phương Linh con tăng thêm sự bảo thủ.

Diệp Lăng Phi nhớ bộ phận mình còn có nhân viên nữ, sao không nhìn thấy, hắn đảo mắt nhìn xuống biển thì thấy dưới biển ba đồng nghiệp nữ của mình đang đùa nghịch dưới biển, chỉ là nhìn không rõ bọn họ mặc đồ bơi gì.

Diệp Lăng Phi quơ tay cười đi về phía Phương Linh.

Hắn vừa đi chưa được mấy bước thì điện thoại reo lên, Diệp Lăng Phi nhìn xem là Chu Hân Mính gọi đến.

Ở bên ngoài Chu Hân Mính là người có tính khí nóng nảy khiến người ta không giám tiếp cận, nhưng làm tình trên giường thì lại khiến người ta mãi không quên được mùi vị. Tối hôm qua Diệp Lăng Phi vốn không có ** mạnh mẽ như vậy, nhưng làm sao có thể qua được sự trêu ghẹo được tỏa ra từ cơ thể mềm mại mịn màng khiến người ta phải ngất ngây đó của Chu Hân Mính, lại cộng thêm việc Chu Hân Mính cố ý câu dẫn Diệp Lăng Phi, con ngẫu hứng tạo ra những tư thế đầy mê lực khiến cho dục hoả của Diệp Lăng Phi không thể thu hồi lại được, vừa qua một trận đại chiến cơ thể Chu Hân Mính mệt lừ, Diệp Lăng Phi cũng mất sức phí lực nhiều.

Lúc này Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Chu Hân Mính gọi đến thì không được lại nhớ đến cảnh quấn quýt nhau tối qua, hắn cười xấu xa nói:

- Sao thế, vừa tách khỏi một trận công phu giờ lại muốn anh rồi sao?

- Diệp Lăng Phi, không rảnh tào lao với anh!

Ngữ khí của Chu Hân Mính rất nghiêm nghi, trong ngữ khí không có chút tình cảm dịu dàng nào cả. Diệp Lăng Phi vừa nghe liền dự cảm nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Hắn cũng thu lại tâm trang đùa bợt Chu Hân Mính, rất thanh thật hỏi:

- Hân Mính, xảy ra chuyện gì rồi sao?

- Anh đã từng nghe nói qua Hồ Dương chưa?

- Hồ Dương?

Diệp Lăng Phi vưa nghe liền nhớ lại, sau đó lắc đầu nói:

- Anh không nhớ gì cái tên nay cả!

- Hắn là đường chủ của bang Búa Rìu, cũng là một trong những lão đại có tiếng quan trọng nhất của bang Búa Rìu, chẵng lẽ anh thật không biết sao?

Chu Hân Mính hỏi.

- Hân Mính, anh không biết con người này!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu để cho anh gặp người này cũng có thể anh biết hắn là ai. Nhưng anh không biết tên của đường chủ bang Búa Rìu. Nếu em muốn tìm người thì anh có thể đi nghe ngóng. Anh quen người của bang Búa Rìu!

- Không cần thiết. Hồ Dương đã chết rồi, là bị người ta ném từ nhà hắn ở tầng lầu mười bốn xuống, ngoài Hồ Dương ra còn có vợ và hai đứa con trai của hắn cũng bị người ta giết chết trong nhà, em vừa nhận được tin này, tối qua tiểu Triệu nhận được báo án, hẳn không kinh đông đến em, bây giờ mới gọi điện nói cho em biết, bảo em về đại đội cảnh sát hình sự. Diệp Lăng Phi, anh có cho là việc nay có khả năng liên quan đến người bắn anh lần trước không?

Diệp Lăng Phi nhíu mày nói:

- Cái này rất khó nói, bang Búa Rìu liên tục chêt người, cũng không thể nói bên trong đó không có quan hệ, người thanh niên đó chỉnh là được phải đến trừ khử đường chủ của bang Búa Rìu. Bây giờ lại có một đường chủ nữa bị giết. Cơ hội ra tay của tên thanh niên đó tương đối lớn, nhưng nếu như thật sự là tên thanh niên đó làm thì gan hắn có phần lớn đó, vừa giết chết một đường chủ bang Búa Rìu lại giết thêm người này nữa, chẳng lẽ hắn không lo bị bắt sao.

- Em cũng nghĩ như vây, dựa theo lẽ mà nói thì tên hung thủ đó sau khi phạm tội sẽ lâp tức đào tẩu, có điều không thể loại bỏ những hung thủ gan to liên tiếp gây ra nhiều vụ án. Bây giờ em sẽ lập tức trở về đại đội cảnh sát hình sự, có tin gì em sẽ thông báo tiếp cho anh!

Chu Hân Mính nói đến đây có chút ngập ngừng, ngữ khí trở nên do dự nói:

- Lúc nãy em có gặp Tình Đình, cô ấy nói bây giờ cô ấy chỉ nghĩ đến việc của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, còn chuyện giữa anh và cô ấy tạm thời sẽ không nghĩ đến.

- Anh đã nói rồi, cô ấy cần có thời gian để bình tĩnh lại, Tình Đình bây giờ đang trong lúc tức giận, em nói gì cũng vô dụng thôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hân Mính, nhờ em sau nay nhắc nhở Tình Đình nhiều vào, để cô ấy sớm nguôi giận.

- Đều do anh gây ra chuyện hết!

Chu Hân Mính kèm theo ngữ khí trách móc nói.

- Nếu nhưng Tình Đình không nguôi giận thì anh tính thế nào?

Chu Hân Mính nói đến đây liền cúp máy, Diệp Lăng Phi khẽ thở dài cũng cúp máy rồi bước nhanh đi về phía Phương Linh.

Phương Linh đang ngồi trên bãi cát, lộ ra đôi chân trắng mịn còn dính hạt cát, nhìn thấy Diệp Lăng Phi nhíu mày bước qua, Phương Linh cười nói:

- Anh lại sao vậy, lúc nãy tôi thấy anh còn đang yên đang lành, sao nhận điện thoại xong lại trở nên tậm trạng không tốt vây. Không phải là anh đã đánh bà xã rồi đòi tiền anh đó chứ?

Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên canh Phương Linh hắn cười cười nói:

- Chẳng lẽ bắt buộc phải đánh bà xã nên tậm trạng mới không vui à?

- Chẳng lẽ là người tình của anh?

Phương Linh nói xong cố ý quan sát Diệp Lăng Phi một cái, sau đó khi cười nói:

- Nhìn thế nào thì em cũng không thể nhìn ra anh là người có tiền, làm sao có thể bao người tình chứ!

- Câu nói này thật không đúng rồi, mấy năm nay dù không có tiền cũng có thể bao nuôi người tinh!

Diệp Lăng Phi nói.

- Được rồi, được rồi, anh lại khoát loác rồi, cái gì không có tiền mà cũng có thể bao nuôi người tình. Nếu như anh không có tiền, anh bao nuôi thử một người xem thử, ba ngay là đã mất tích rồi. Diệp Lăng Phi ạ, nếu anh đã kết hôn rồi thì lo mà thương yêu vợ mình đi, nếu anh chưa kết hôn thì mau chóng tìm một người kết hôn đi, anh xem tuổi tác của anh cũng chẵng nhỏ nữa, nếu chưa có bà xã thì người ta sẽ cười cho đó.

Phương Linh nói xong liền lấy chai nước suối bên cạnh ném qua cho Diệp Lăng Phi nói:

- Đó, uống nước trước giải nhiệt cổ họng, lúc nãy thấy anh nói chuyện điện thoại lâu lắc, nhất định đã khô cổ rồi.

Diệp Lăng Phi vẫn mở nắp bình uống một ngụm lại đậy nắp bình lại cầm chai nước suối liếc nhìn Trần Tây một cái hỏi:

- Tiểu tử đi cùng Trần Tây là ai đó, trước giờ chưa từng gặp qua.

Phương Linh cũng liếc mắt qua bên đó thấp giọng nói:

- Đó là ban trai của Trần Tâỵ, hôm nay cũng đến chơi. Anh không nhìn thấy giám đốc của chúng ta cố ý tránh xa Trần Tây đó sao, đó là trong lòng ông ta có tật giật mình.

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Uy nhẹ nhàng nói:

- Cô sắp thành bà tám rồi, chuyện gì cũng biết hết. Cô đừng có nói bậy, ngộ nhỡ giám đốc của chúng ta không có suy nghĩ khác về người ta thì sao.

- Dẹp, tôi con không hiểu ông ta sao. Nhớ lại lúc đầu tôi vừa mới đến công ty, Vu Uy đã nhắm tôi rồi, bổn cô nương chẳng thèm muốn nuốt hắn. Tôi không kiếm tiền ở đâu chứ bắt buộc phải ở đây kiếm tiền. Hơn nữa, anh nhìn Giang Nguyêt Văn xem, vốn là cô gái đang yên đang lành bây giờ lại giống như một oán phụ, cả ngày từ sáng đến tối đều nghĩ làm thế nào để thoát khỏi thân phận bà hai trở thanh bà cả. Tôi thấy cô ta đúng là nằm mơ giữa ban ngày, vợ của giám đốc chúng ta rất lợi hại, người ta dù thế nào cũng làm ở phòng chính phủ, nếu không có người ta thì giám đốc của chúng ta còn có thể có sự nghiệp sao, nói dóc, chính là nhờ vào bà xã hắn. Vì thế nên nói giám đốc của chúng ta bây giờ đang trốn Giang Nguyêt Văn đó, tại sao, còn chẳng phải là sợ Giang Nguyêt Văn bắt lấy không có cách nào thoát thân sao. Con Trần Tây này, tôi thấy không dễ nói, giám đốc của chúng ta rất xấu xa, ai biết được sẽ giở trò gì, tôi thấy nha đầu ngốc này cho dù có bị giám đốc bán rồi vẫn con ngờ ngệch giúp đếm tiền!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Phương Linh nè, xem câu nói này của cô nè, không thấy ngươi ta Trần Tây con dẫn theo ban trai đi đó sao, đó là có y nói cho giám đốc của chúng ta đừng có bậy bạ.

- Dep, Diệp Lăng Phi, tiểu tử anh thứ gì cũng không biết, tự mình còn cho là biết chứ. Không nhìn thấy Trần Tây không mặc đồ bơi hở hang sao, tại sao thế, con không phải sơ bị người khác nhìn thấy sao?

Diệp Lăng Phi vừa nghe xong ngạc nhiên không hiểu hỏi:

- Nhìn thấy gì?

Phương Linh thấp giojng nói:

- Vết thương trên người, hôm nay lúc tôi và cô ấy thay đồ, tôi nhìn lên thấy trên người Trần Tây có vết thương, hình như là bị người ta đánh, tôi thấy phần lớn khả năng là bị ban trai cô ấy đánh, anh không biết đó, tiểu tử Triệu Lượng đó tối qua nhìn thấy giám đốc của chúng ta với Trần Tây cùng đi ra từ nha ăn, tôi thấy có khả năng là vì nguyên nhân này.

Diệp Lăng Phi lại lướt nhìn Trần Tây khẽ gật đầu nói:

- cái này cũng khó nói lắm!

- Anh đợi mà xem, chắc chắn sẽ có trò hay, tôi thấy bạn trai của Trần Tây rất hung dữ, không giống tiểu tử lương thiên gì hết. Nếu giám đốc của chúng ta thật sự có chuyện gì với Trần Tây, hì hì, bộ phận chúng ta sắp có náo nhiệt rồi!

- Tôi thấy cô thế này gọi là cười trên nỗi đau của người khác, Phương Linh nè, cô biết một số chuyện sao lại không nhắc nhở Trần Tây, người ta là sinh viên mới ra trường, rất ngây thơ!

- Ngây thơ?

Phương Linh bĩu môi nói:

- Những năm này không có ai còn ngây thơ cả, lúc đầu tôi cũng cảm thấy tiểu tử Đổng Học Dân rất ngây thơ, ai dè hắn lại là một tên đại khốn nạn.

Diệp Lăng Phi vừa nghe Phương Linh nhắc đến Đổng Học Dân, dự cảm giữa Phương Linh và Đổng Học Dân nhất định là có chuyện, hắn bà tám hỏi:

- Phương Linh, có phải cô và Đổng Học Dân có chân không, nếu không sao cô lại nói hắn như thế.

- Hư! Bổn cô nương còn có chân với anh đó, anh tin không?

Phương Linh vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy bất giác phẫn nộ nói:

- Hắn muốn lên bổn cô nương này, con kém một tay đó!

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:

- Tôi thấy cô làm gì phải tức giận thế, chẳng qua chỉ là hỏi chút chuyện riêng tư của cô thôi mà, nếu cô không muốn nói thì tôi không hỏi nữa.

- Có gì mà ngại nói chứ, tôi và Đổng Học Dân quả thật là có một chân, ồ, anh đừng hiểu nhầm, chỉ là tôi và hắn đã từng yêu nhau, lúc đó tôi vừa chia tay với bạn trai, hắn rất quan tâm đến tôi, tôi bắt đầu yêu hắn. Ai biết được hắn con là tên rất háo sắc, tôi và hắn yêu nhau chưa được mấy ngày thì tên tiểu tử đó đòi phát sinh quan hệ với tôi, hắn cũng không xem thử, Phương Linh tôi là ai, bạn trai tôi và tôi yêu nhau hơn một năm rồi, đừng nói là lên giường mà ngay cả quần áo cũng không cởi sạch cho anh ấy nhìn nữa là, Đổng Học Dân còn muốn lên giường với tôi, thật là ý nghi viễn vông. Tôi cảm thấy tên tiểu tử này không chín chắn, đợi khi tôi dò hỏi kĩ càng rồi mới biết được hắn đã kết hôn rồi, anh nói xem có đáng giận hay không chứ, tôi chửi hắn thậm tệ rồi chia tay hắn luôn!

- Không phải đó chứ, chia tay rồi mà hai cười còn làm việc với nhau?

Diệp Lăng Phi kinh ngạc hỏi.

- Có liên quan gì chứ, tôi chính là muốn để cho hắn thấy tôi mà buồn rầu, tại sao chứ, là vì hắn không lên được tôi, tôi có thể giận hắn!

Diệp Lăng Phi vừa nghe xong lại cẩn thận quan sát Phương Linh, khẽ thở dài nói:

- Thanh trúc xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng châm, lưỡng ban do thi kha, tối độc phụ nhân tâm! (tam hiểu là: Con người không dưng vô cớ mà hận, luôn có cái lý của nó, giống như câu nói "gieo nhân nào gặt quả ấy", khi đó lòng phụ nữ sẽ độc ác nhất).