Chương 617: Nổi điên với tôi

Diệp Lăng Phi đưa Trương Lộ Tuyết trở về nhà. Sau đó lại tiễn Trịnh Khả Nhạc về tận dưới lầu phòng cô. Vừa đi đến đó thì cả hai đều nhìn thấy một gã say túy lúy đang hồn nhiên hét tên một cô gái.

- Lại một tên nữa thất tình.

Diệp Lăng Phi dùng xe, quét mất qua gã thanh niên chừng 25,26 tuổi kia, nói:

- Tại sao người bị tổn thương luôn là đàn ông nhỉ?

Trịnh Khả Nhạc bật cười thích thú, cô nói:

- Ông chủ Diệp. Câu này ông chủ nói ra mà không thấy có vấn đề sao. Trước giờ chỉ toàn nghe người ta nói người bị tổn thương luôn luôn là phụ nữ. Sao đến miệng anh lại thành đàn ông thế?

- Thực tế là như vậy. Em nhìn tên tiểu tử kia mà xem. Nhất định là bị bạn gái đùa giỡn tình cảm mới mượn rượu giải sầu thảm thương thế kia.

Diệp Lăng Phi nói tiếp:

- Có điều, anh thấy tên này thật bất tài. Đàn ông con trai mà làm những việc này thật mất mặt. Anh chẳng ưa nổi kiểu đàn ông lụy tình bạc nhược như thế này.

Trịnh Khả Nhạc ngó gã đang đứng dưới lầu nhà cô, có phần lo lắng nói:

- Anh Diệp, hay là anh dẫn em lên lầu đi. Em hơi sợ.

- Anh nói em nghe này tiểu nha đầu. Người ta kêu tên bạn gái người ta mắc mớ gì đến em mà em phải sợ. Em tự mình lên lầu đi!

Nói thì nói vậy nhưng Diệp Lăng Phi vẫn xuống xe, cùng Trịnh Khả Nhạc đi đến trước cửa chống trộm.

Gã thanh niên kia đương nhiên không có chìa khóa cửa chống trộm lầu dưới, nên mới không nên được trên lầu mà chỉ có thể đứng dưới hét tên người yêu dấu. Giờ nhìn thấy cánh cửa ngàn trở tình yêu sắp được mở ra thì vội vàng sán tới, cả người nồng nặc mùi rượu, đứng lù lù sau lưng Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc.

Trịnh Khả Nhạc gửi thấy mùi rượu thì nhãn mũi khó chịu rồi xích gần lại người Diệp Lăng Phi hơn. Tay trái thò vào trong túi xách rát chìa khóa ra mở cửa. Kết quả không hiểu có phải do sợ hãi không mà Trịnh Khả Nhạc loay hoay mãi mà cánh cửa vẫn chưa mở ra.

Anh chàng kia sốt ruột, lè nhè giục:

- Cô có mở được không đấy? Nếu không thì tránh ra để tôi mở!

Nói xong, chàng ta kéo Diệp Lăng Phi ra, đòi chen lên trước. Nhưng khi tay anh chàng này vừa đặt lên vai Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi liền quay người, vặn tay chàng ta, rồi nhanh như cắt đạp một đạp vào bụng chàng thất tình làm chàng ta loạng choạng bắn xa vài mét.

Rầm!

Chàng say đa tình ngã nhào xuống đất. Diệp Lăng Phi tiến đến, giơ chân đạp vào ngực tên này mồm mắng:

- Cậu tử tế cho tôi một chút, uống gì mà như say như ma men thế kia. Chẳng được cái tích sự gì cả.

- Tôi tìm bạn gái tôi. Liên quan ** gì đến anh!

Hắn già mồm quát lại. Diệp Lăng Phi nghe xong thì cúi người tát bốp cái vào mặt hắn, rồi nói:

- Cậu còn nói nữa hôm nay tôi cho răng cậu cắm đất hết, không tin thì cứ nói nữa thử xem.

Chàng kia quả nhiên bị dọa không dám lè nhè thêm câu nào nữa, chỉ ôm má khiếp sợ nhìn Diệp Lăng Phi. Hắn đã tỉnh nửa cơn say, ánh mất có phần kinh ngạc sợ hãi.

- Cậu chẳng giống một thằng đàn ông. Con ngươi ta chẳng ai uống say đến mức hồ đồ như cậu. Nếu cậu còn nhớ mình là đàn ông thì căng mắt ra nhìn lại mình đi, lần sau đùng có uống say rồi chạy đến đày làm loạn như thế này nữa. Mượn rượu làm càn càng không phải là đàn ông.

Diệp Lăng Phi nói xong, nhấc chân khỏi người chàng ta, quay lưng, đi đến trước cửa.

Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi tiến vào bên trong rồi đóng cửa lại. Sau cô mới thở phào nhẹ nhõm, tay đập lên ngực hoàn hồn nói:

- Sợ quá đi mất, nếu hôm nay em mà về một mình thì sẽ bị gã kia dọa cho chết mất.

- Em cũng biết sợ sao?

Diệp Lăng Phi vỗ vai Trịnh Khả Nhạc nói:

- Được rồi, em lên lầu đi. Anh về nhà đây.

- Anh Diệp, anh không dẫn em lên lầu sao?

Trịnh Khả Nhạc giơ bộ mặt mèo con đáng thương nói:

- Em rất sợ lên lầu một mình!

- Từ lúc nào mà em luôn sợ hãi thế?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh nghĩ em vẫn nên tự lên lầu một mình thì tốt hơn. Giờ anh có việc phải đi ngay.

- Không phải sợ bà xã ấy chứ!

Trịnh Khả Nhạc nhìn bộ dạng không định đưa mình lên của Diệp Lăng Phi đột nhiên cười nói:

- Em biết rồi, anh đúng là người ngươi chồng ngoan luôn đội vợ lên đầu đây mà.

- Tiểu nha đầu, nói linh tinh gì đấy. Tuổi tác không nhiều nhưng hiểu biết không ít.

Diệp Lăng Phi nói đoạn, vỗ vai Trịnh Khả Nhạc, nói:

- Anh đi đây. Nếu lần sau em muốn ăn cơm, báo trước với anh một tiếng.

- Vâng, em biết rồi!

Trịnh Khả Nhạc nhận lời.

Khi Diệp Lăng Phi quay ra thì không thấy bóng dáng chàng say ban nãy. Nhất định là bị Diệp Lăng Phi đánh cho tỉnh rượu rồi chuồn êm từ lúc nào rồi. Diệp Lăng Phi khởi động xe, trở về biệt thự.

Hắn về đến biệt thự thì cũng đã rất muộn, đỗ xe mở cửa xong đâu đấy, hắn bước vào nhà, lúc hắn vào bên trong thì bị cảnh tượng bốn cô gái Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn, Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính ngồi buôn chuyện trong phòng khách làm cho giật mình. Hắn rất ngạc nhiên, không hiểu sao Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn lại đến đây vào giờ này?

Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình Đình đã cất tiếng:

- Diệp tiên sinh, phiền anh qua đây ngồi một chút. Tôi có chuyện muốn nói với Diệp tiên sinh.

Diệp Lăng Phi cười nhăn nhở, đáp:

- Vợ đại nhân, em làm gì mà căng thẳng thế. Lại còn gọi anh là Diệp tiên sinh. Không phái bình thường em vẫn gọi anh là ông xã hay sao?

Diệp Lăng Phi nói xong bước thẳng đến sofa ở phòng khách. Hắn chọn ghế đơn rồi cẩn thận ngồi xuống, vắt hai chân lên, đảo mắt qua phía Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn, nhanh chóng cười nói:

- Anh nói này Tiêu Tiếu, sao nửa đêm nửa hôm em kéo Tuyết Hàn đến nhà anh thế. Chẳng nhẽ bọn em không phải chuẩn bị cho kỳ thi sao. Bây giờ không phải là lúc ôn tập cho kì thi cuối kỳ sao. Xem ra bọn em thật number one!

Vẻ mặt Trương Tuyết Hàn thì luôn ngây thơ thánh thiện, cô luôn là đóa hoa tinh khiết mảnh mai không chịu nổi cơn cuồng phong.

Trương Tuyết Hàn trầm mặc im lặng chỉ có Vu Tiếu Tiếu nói:

- Sư phụ à, thi cử không quan trọng, hôm nay em đến để thăm chị em. Nghe nói chị bị tên nào đó ức hiếp, phận làm em như em đương nhiên phải có bổn phận đòi lại công bẳng cho chị ấy.

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:

- Tiêu Tiếu, em nói vậy là có ý gì? Chẳng nhẽ em đến là để báo thù anh cho chị em?

- Diệp Lăng Phi, đừng có nói linh tinh!

Lúc này Bạch Tình Đình mới lại lên tiếng lần nữa, cô lãnh đạm nói tiếp:

- Tuyết Hàn và Tiêu Tiếu là do em gọi đến. Em gọi hai em ấy đến chỉ có một mục đích duy nhất, chính là để mọi người phán xét xem vấn đề giữa bọn em rốt cuộc là do anh gây ra hay em gây ra.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy thì đảo mắt qua phía Chu Hân Mính đang ngồi im lặng nãy giờ, trong lòng hắn mới hiểu cuộc điện thoại ban nãy của Chu Hân Minh. Tóm lại là cuối cùng thì cũng đã đến lúc nhận lời phán quyết của Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Không vấn đề gì. Nhưng anh có thể đi tắm một lát được không. Anh có cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi. Hơn nữa, cứ coi như đang ở tòa án đi thì ngươi ta cũng cho anh ít thơi gian chuẩn bị tài liệu, nhân chứng, vật chứng. Anh cũng cần phải suy nghĩ sắp xếp chút để còn tự bào chữa cho mình nữa chứ.

- Được, không vấn đề, cho anh nữa tiếng, thế đã đủ chưa?

Bạch Tình Đình nói.

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Đủ rồi đủ rồi, anh đi tắm đây!

Diệp Lăng Phi nói xong phi thẳng lên lầu.

Nẳm trong bồn tắm hắn suy nghĩ về mục đích của Bạch Tình Đình. Xem ra lần này Bạch Tình Đình gọi người đến là để phán xét hành vi của hắn. Diệp Lăng Phi cảm thấy rất buồn cười. Bạch Tình Đình hành động như trẻ con vậy. Vì bình thường chỉ có những đứa trẻ thấy mình không cãi nổi người khác mới hành động như vậy. Chúng một là tìm bố mẹ hai là nhờ bạn bè giúp giải quyết. Rõ ràng Bạch Tình Đình hành động đến mức này chứng tỏ cô thấy mình không đủ khả năng đối đầu trực tiếp với hắn nên mới gọi trợ giúp đến đối phó hắn cùng cô, tranh thủ sự đồng tình của Vu Tiếu Tiếu Tiếu và Trương Tuyết Hàn.

Hắn thấy đau đầu với cô Vu Tiêu Tiếu, cô nương này lúc nào cũng vậy, ăn nói hùng hổ, việc gì cùng có thể sổ toẹt ra được. Trước mặt Vu Tiêu Tiếu không nên nói những lời nói quá nặng nề vì dù sao người ta cùng là con gái nhưng nếu nói nhẹ nhàng quá thì thể nào cùng bị cô nàng này dồn đến mức miệng đóng băng.

Diệp Lăng Phi nằm suy nghĩ trong bồn tắm một lúc, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều mới lau người mặc đồ ngủ bước xuống lầu. Khi hắn vừa lò dò xuống đến nơi thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hồn bạt vía.

Cách bày trí trong phòng khách đã bị thay dổi. Bàn uống nước giữa phòng đã bị chuyển sang một góc. còn nơi đặt bàn uống nước đã được thay bỡi một chiếc bàn dài. Bốn phía của chiếc bàn đã được đặt bốn chiếc ghế. Hắn cùng kịp nhìn được chiếc camera hướng thẳng góc quay về phía chiếc bàn giữa phòng này.

- Bọn em định...?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên hỏi.

- Nghiêm túc một chút sẽ tốt hơn.

Bạch Tình Đình nói thêm:

- Tránh cho ké nào đó đặt điều.

Bạch Tình Đình nói xong quay ra cười với Vu Tiêu Tiếu:

- Tiếu, em bật camera lên đi, bắt đầu được rồi đấy!

Vu Tiếu Tiếu nhanh nhẹn đáp ứng, cô bật máy quay. Bạch Tình Đình ngồi sau bàn, còn Diệp Lăng Phi ngồi bên phía Bạch Tình Đình, đối diện với Vu Tiếu Tiếu và Trương Tuyết Hàn. Chu Hân Mính ngồi giữa.

Bạch Tình Đình mở lời trước:

- Diệp Lăng Phi, chúng ta trước mặt mọi người hãy trình bày rõ ràng ra để mọi người đánh giá.

Diệp Lăng Phi đặt hai tay lên bàn, nhìn Bạch Tình Đình, cười mỉm nói:

- Bà xã đại nhân. Em nói gì anh đều nghe em hết.

- Được, chúng ta bắt đầu.

Bạch Tình Đình nói:

- Đầu tiên em muốn hỏi anh chiều nay đã đi đâu?

- Đi đến tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, bà xã đại nhân, chẳng nhẽ em quên rồi sao. Chiều nay anh ở cùng em, à, anh còn nhớ là bị em giẫm vào chân nữa mà.

Bạch Tình Đình lờ tít lời buộc tội, nói:

- Không phải lúc đấy, em hỏi lúc anh rời khỏi Thế Kỷ Quốc Tế, anh đã đi đâu?

- Anh đến Tập đoàn Tân Á, là nhạc phụ đại nhân bảo anh đến đó.

Diệp Lăng Phi nói đến đây đột nhiên dùng lại nhăn nhở nói:

- Bồi thẩm đoàn, anh xin được hút thuốc.

- Không phê chuẩn.

Vu Tiếu Tiếu nói:

- Em nói anh nghe này sư phụ, anh không thấy ở đây có bốn người phụ nữ sao. Anh là đàn ông sao có thể ngang nhiên hút thuốc lá ảnh hưởng đến sửc khỏe của mọi người ngồi đây được.

Diệp Lăng Phi quắc mắt nhìn Vu Tiêu Tiếu, mồm nói:

- Anh xin bà xã anh chữ không xin em. Tiểu nha đầu nói cho em biết đây là nhà anh, em không có quyền can thiệp.

Vu Tiêu Tiếu cùng không vừa, trừng mắt lườm lại Diệp Lăng Phi, cười lạnh nói:

- Sư phụ, anh không nhầm đấy chứ. Đây là nhà chị em, em đến nhà chị em thì có vấn đề gì đâu, chị nhi?

Bạch Tình Đình gật đầu đồng ý nói:

- Tiếu, em nói rất đúng. Em là em gái chị nơi này đương nhiên cùng là nhà của em. Những lời em vừa nói không sai chút nào.

Diệp Lăng Phi hết nhìn Bạch Tình Đình rồi lại quay sang Vu Tiêu Tiếu, bất lực nói:

- Không phải như vậy chứ? Đây cũng là nhà của anh mà.

Nói xong, hắn lại quay sang Chu Hân Mính cầu cứu. Nhưng Chu Hân Mính chỉ lắc đầu nói:

- Diệp Lăng Phi. Em cũng thấy Tiếu Tiếu nói không sai.

- Không sai? Rõ ràng là bọn em đang hiệp lực ức hiếp anh.

Diệp Lăng Phi lầm bầm trong miệng, rồi hắn đảo mắt qua phía Trương Tuyết Hàn đang ngồi ngay cạnh Vu Tiêu Tiếu, nói:

- Xem ra ở đây chi có Tuyết Hàn là tốt nhất. Anh tin Tuyết Hàn nhất định sẽ nói vài câu công bẳng. Tuyết Hàn, em thấy anh nói có đúng không. Đây là nhà anh, anh có thể làm bất cứ việc gì mình thích đúng không?

Trương Tuyết Hàn vẻ mặt xanh xao mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói:

- Việc này em không dám khẳng định. Có điều, em thấy bọn em đều là phụ nữ. Hút thuốc trước mắt phụ nữ thì không được hay lắm.

Vu Tiêu Tiếu đợi Trương Tuyết Hàn nói xong câu này mới bĩu môi tiếp:

- Sư phụ, anh nghe rõ chưa. Đến cả Tuyết Hàn cũng nói vậy, anh còn muốn nói gì nữa không?

Nghe vậy hắn lầm bầm trong khổ đau:

- Anh còn nói gì được nữa. Bọn em đều là bà hoàng ở nhà này rồi.

Nói rồi hắn dựa người ra sau ghế, hai tay khoanh trước ngực, bổ sung thêm một câu:

- Đến đây đi. Chị em phụ nữ, mau cho tôi còn tiếp chiêu.

Bạch Tình Đình không buồn để tâm câu nói của Diệp Lăng Phi:

- Diệp Lăng Phi, anh nên thành thật một chút. Anh đã đi đâu?

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã, em cùng biết mà, là nhạc phụ đại nhân sai anh đi tìm Trương Lộ Tuyết bàn chút chuyện.

- Sau đó?

Bạch Tình Đình gặng hôi tiếp.

- Sau đó thì đến nhà cô ấy.

Diệp Lăng Phi thật thà đáp.

Bạch Tình Đình chưa kịp phản ứng thì Vu Tiếu Tiếu đã chen vào bức xúc nói:

- Sư phụ em thấy anh sai rồi. Anh rõ ràng là người đã có vợ thế mà ngang nhiên nói ở nhà người đàn bà khác dễ dàng như không vậy.

Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:

- Tiểu nha đầu kia. Đến lông còn không mọc, biết gì chuyện tình cảm mà nói?

- Ai nói em đến lông cùng không mọc. Sư phụ, anh nói rõ ra chỗ nào em không có lông?

Thấy bộ dạng nhất quyết khộng chịu kém mồm kém miệng của Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi bĩu môi nói tiếp:

- Chẳng nhẽ cô không biết sao? Không cần anh phải nói, cô xem xem cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà lông chi mọc có từng đấy.

- Sư phụ. Rõ ràng là anh đang công kích cơ thể người khác.

Vu Tiêu Tiếu cười lạnh, hơi thở như từ từ lạnh thoát ra nói:

- Hay là em cỡi đồ cho anh xem, để anh thấy chỗ nào của em không mọc lông? Nếu anh tìm không ra cẩn thận em cho anh tàn như hoa cúc. Chuyện em với anh chưa xong đâu.

Vu Tiêu Tiếu lỡ mồm nói, rồi đột nhiên ý thức được chỗ này nói chuyện hoa cúc bầm dập có phần không thích hợp nên chừa lời nói.

Diệp Lăng Phi nghe vậy nghĩ bụng: "tiểu nha đầu này nhất định đang âm thầm ủng hộ Bạch Tình Đình, cố tình chống đối lại mình đày. Tốt nhất mình nên mặc xác nó". Nghĩ vậy nên hắn cùng không chấp Vu Tiêu Tiếu mà quay sang Bạch Tình Đình nói:

- Trương Lộ Tuyết bị ốm. Hôm nay cô ấy không đến công ty, nên anh đến nhà cô ấy bàn công chuyện.

- Sau đó thì sao?

Bạch Tình Đình lại hỏi y như trên.

- Sau đó đưa Trương Lộ Tuyết đến bệnh viện.

Sau đó hắn cũng không quên nói cả việc thư ký của Trương Lộ Tuyết là Trịnh Khả Nhạc có thể làm chứng cho hắn và Trương Lộ Tuyết. Cũng nói cả việc hắn và Trịnh Khả Nhạc cùng đến nhà Trương Lộ Tuyết rồi cùng đưa Trương Lộ Tuyết đến bệnh viện.

Diệp Lăng Phi liến thắng một hồi rồi lại tiếp:

- Anh đợi cô ấy được tiếp nước xong mới về. Anh không nghĩ mình đã làm gì sai. Bọn em cứ việc phán xét. Chẳng nhẽ anh có thể ngoảnh mặt làm ngơ khi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết bị bệnh sao?

Càu nói này của Diệp Lăng Phi làm Bạch Tình Đình rơi vào trầm mặc, quả thật cô cũng thấy Diệp Lăng Phi không làm gì sai. Nếu đổi lại là người con gái khác có lẽ Bạch Tình Đình còn tán dương hành động của Diệp Lăng Phi vài câu, nhưng nếu rơi vào Trương Lộ Tuyết thì chuyện lại sang một nhẽ khác. Cô lại lãnh đạm nói tiếp:

- Thế tại sao anh lại không gọi điện cho em. Dù gì em cùng là bà xã của anh, chẳng lẽ không nên nói với em một tiếng hay sao. Xem anh xem, muộn như vậy mới quay về. Anh còn coi nơi này là nhà của anh nữa không đấy?

Diệp Lăng Phi ngoan ngoãn gật đầu, nói:

- Bà xã. Quả thật anh không nghĩ ra. Lần sau có chuyện gì em cũng sẽ nói trước với em một tiếng. Như vậy đã được chưa?

Bạch Tình Đình cảm thấy chuyện này cữ tiếp tục truy cứu cũng có phần cố chấp nên cô chuyển đề tài nói:

- Được, không nói đến chuyện này nữa. Hãy cứ xem anh coi Trương Lộ Tuyết là gì đã.

Câu nói này của Bạch Tình Đình làm Diệp Lăng Phi ngẩn người, hắn thắc nức:

- Bà xã, em nói vậy là sao?

- Anh không hiểu sao?

Bạch Tình Đình vặn lại.

- Em muốn biết rốt cuộc anh xem em và Trương Lộ Tuyết như thế nào. Chính là sau này anh định làm gì?

- Làm gì?

Diệp Lăng Phi đặt tay lên thái dương, nói:

- Vấn đề nghiêm trọng rồi đấy. Bà xã, vậy anh nói thẳng ra nhé. Bị kẹp giữa em và Trương Lộ Tuyết chẳng vui vẻ gì. Em là vợ anh, anh đương nhiên anh sẽ chọn em. Nhưng nếu em cứ một mực nhẫn tâm như vậy, đem anh ra đánh cược, anh không biết sau này sẽ phải như thế nào. Có thể anh đành phải chọn cách rời đi.

Những lời này của Diệp Lăng Phi làm mặt Bạch Tình Đình biến sắc. Vu Tiêu Tiếu nhìn vẻ mặt Bạch Tình Đình, rồi quay sang Diệp Lăng Phi đang định mở mồm nói thì nghe Diệp Lăng Phi tiếp tục cất lời:

- Mọi người đừng nói gì cả, để anh nói đôi ba câu. Sở dĩ anh nói như vậy không phải vì anh không yêu Tình Đình. Mà là anh cảm thấy bất lực. Quỹ đạo cuộc đời anh và các em không giống nhau. Ban đầu anh cũng chỉ là một người bình thương, có cuộc sống bình thường như bao người bình thường khác. Không thể phủ nhận, có Tình Đình là chuyện hạnh phúc nhất trong đời anh. Anh đã giữ gìn bảo vệ tình cảm đáng trân trọng này. Nhưng cùng có lúc anh cảm thấy rất mệt mõi. Bà xã à, chuyện tranh đấu giành giật giữa em và Trương Lộ Tuyết cũng đừng nên kéo cả anh vào. Anh không muốn trở thành món hàng đổi chác giữa hai người bọn em. Anh có quỹ đạo cuộc đời của mình. Anh cùng có cách sống riêng của bản thân mình. Anh không muốn người khác can thiệp vào tự do cá nhân anh. Bà xã, sức chịu đụng của anh cũng có giới hạn. Nếu em cảm thấy nặng nề, cảm thấy gánh nặng khi sống cùng anh, anh sẽ chọn cách ra đi. Anh sẽ rời khỏi thành phố này. Anh chỉ nói đến đây thôi. Anh cùng thấy hơi mệt rồi. Bọn em cứ nói chuyện tiếp đi nhé.

Diệp Lăng Phi nói xong, trước mặt bốn cô gái chầm chậm quay người bước lên lầu.

Bạch Tình Đình có phần bối rối, cô quay sang phía Chu Hân Mính nói:

- Hân Minh, phải làm sao đây?

- Tớ không biết Chu Hân Mính không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói vậy, cô cũng thấy những lời Diệp Lăng Phi vừa nói không phải lời nói đùa bắng nhắng như mọi khi. Trước đây, cô cũng chưa từng nghe giọng điệu này vừa căng thẳng vừa thành thật này của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính nghĩ thầm: "Chẳng nhẽ Diệp Lăng Phi cảm thấy rồi?" Bạch Tình Đình cắn môi rồi đột nhiên đứng dậy, cô cũng lên lầu, đuổi theo Diệp Lăng Phi.