Phương Linh cũng không muốn đi gặp khách hàng. Nàng chỉ là không muốn nói chuyện với Đông Học Dân, vừa đi ra khỏi tòa nhà Dân An. Phương Linh liền nói với Lăng Phi:
- Ngươi sau đó đều phải mặc âu phục đi làm. Cho dù không mặc âu phục. Cũng phải là quần dài màu đen phối hợp với áo sơmi màu trắng. Quần áo như vậy mới lịch sự. Nhìn anh một thân quần áo này. Đâu giống như là đến đi làm. Tôi thấy anh so với tổng giám đốc công ty chúng còn giống giám đốc hơn.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Muốn mặc quần áo nào thì mặc. Quản gì người khác thấy thế nào.
- Nói không phải như vậy. Anh nghĩ xem. Phải chú ý quần áo và cử chỉ của mình, chỉ có như vậy mới có thể lưu lại ấn tượng tốt cho khách hàng của chúng ta.
Phương Linh nói.
- Nếu như anh mặc tùy ý như vậy. Không chỉ nói đến bàn chuyện. Chỉ riêng việc gặp khách hàng. Nhân gia cũng không nhất định gặp anh.
- Thế nhưng tôi không có Âu phục!
Diệp Lăng Phi nói là thật. Lúc trước Bạch Tình Đình xác thực mua cho hắn âu phục hàng hiệu. Thế nhưng khi trường học Tử Vong cho nổ tung biệt thự của hắn. Đám quần áo đó đều bị hỏng hết. Diệp Lăng Phi mua quần áo đều là một vài bộ quần áo mặc thường ngày. Chưa mua âu phục bao giờ. Hắn làm sao có âu phục.
Phương Linh vừa nghe. Lại liếc mắt quan sát Diệp Lăng Phi. Nói:
- Dáng Người của anh chọn bộ âu phục cũng không khó. Mang tiền không?
- Mang theo một chút!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không nhiều lắm. Cô muốn sao?
- Anh còn tưởng rằng tôi muốn đoạt tiền à. Buổi chiều tôi cũng không có việc gì, dẫn anh vào shop chọn bộ âu phục cũng được. Nói như thế nào anh cũng là người mới do tôi dẫn dắt. Không thể để cho anh mặc quá mất mặt được. Cho dù tương lai anh kiếm nhiều cũng được, nói chung phương diện quần áo cũng không thể để cho người khác coi thường.
Diệp Lăng Phi nhìn nhìn Phương Linh, khiến Phương Linh cảm giác có chút không thoải mái, trừng mắt hỏi:
- Anh nhìn cái gì. Chưa thấy mỹ nữ bao giờ sao?
- Tôi chỉ là cảm thấy cô cùng không tệ lắm. Hôm nào tôi giới thiệu cho cô mấy người khách hàng lớn, giúp cô vài mối hàng, thế nào?
Phương Linh nghe Diệp Lăng Phi vừa nói không khôi cười nói:
- Anh thực sự là đồ mặt dầy không mọc râu. Trách không được có người gọi anh là Đại Phao. Anh thật sự có tài nói phét. Nếu như anh có khách hàng lớn mà nói, anh còn có thể cho tôi sao, lẽ nào anh không muốn làm kiếm tiền.Thôi. Không nên ở trước mặt thôi nói phét nữa. Anh đem những lời này lưu lại. Chờ khi gặp khách hàng thì mang ra mà sử dụng. Nếu như thật sự có thể nói cho khách hàng choáng váng đầu óc mới là bản lĩnh của anh.
Diệp Lăng Phi vừa nghe, chỉ là mĩm cười với Phương Linh. Nhưng không có nhiều lời. Phương Linh thấy Diệp Lăng Phi cười với mình. Gọi Diệp Lăng Phi nói:
- Đi thôi. Chúng ta gọi xe taxi đi.
Ngày hôm nay xe của công ty đưa đi bảo dưỡng. Cho dù tôi muốn dùng xe cùng không có cách nào.
Phương Linh nói xong, cầm túi xách định cất bước đi lại nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Hôm nay tôi lái xe tới.
Bây giờ người có xe rất bình thường Phương Linh cùng không cảm thấy kỳ quái. Bất quá, khi Phương Linh thấy chiếc Jetta của Diệp Lăng Phi liền hảo tâm nhắc nhở Lăng Phi nói:
- Tôi nói với anh một tiếng. Chiếc Jetta này chỉ có thể lái đi đi làm. Nhưng nghìn vạn lần không nên mang đi gặp khách hàng. Công ty chúng ta chuyên môn có mấy chiếc xe. Có Phong Điền, Audi v.V... Chờ anh trở thành nhân viên chính thức. Muốn gặp khách hàng có thể mượn xe công ty. Đến lúc đó có thể lái xe công ty đi gặp khách hàng. Nói như thế nào cũng phải làm cho khách hàng không thế coi thường anh. Không có tiền cũng được. Nhưng ở thời điểm gặp khách hàng tuyệt đối phải giã bộ một chút. Cũng là tạo bộ mặt cho công ty.
- À. Chiếc Audi của tôi để ở nhà. Tôi cũng lười lái. Không thích lắm, vẫn là lái chiếc xe này tốt hơn.
Diệp Lăng Phi nói rồi mở cửa. Gọi Phương Linh lên xe.
Phương Linh bây giờ đã quen các Diệp Lăng Phi nói chuyện. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu. Lên xe.
- Đi đâu mua quần áo?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Bách hóa Việt Dương cũng được.
Phương Linh nói.
- Ừm!
Diệp Lăng Phi thắt dây an toàn. Lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, ở trên đường đến bách hóa Việt Dương. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Cô một tháng có thế kiếm bao nhiêu?
- Không nhiều lắm!
Phương Linh cũng không nói gì cụ thể.
- Không nhiều lắm là bao nhiêu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Lẽ nào trước đây anh chưa làm ở công ty bao giờ. Không biết tiền lương đều là bảo mật sao!
Phương Linh nói.
- Tôi chỉ có thế nói với anh. Tôi kiếm được không nhiều lắm. Không phải tôi đã quen làm ở công ty bảo hiểm này, đã sớm bỏ đi rồi.
- Thế nhưng cô là quán quân tiêu thụ. Nếu như không nhiều lắm mà nói, lẽ nào các nhân viên khác trong phòng còn kiếm được ít hơn.
Diệp Lăng Phi nói.
- Nhưng tôi lại nghe người ở bên ngoài nói nghề bảo hiểm một năm kiếm 180 vạn rất dễ dàng.
- Anh nghe ai nói loạn vậy. Anh cho là công ty bảo hiểm Dân An chúng ta là công ty bào hiểm Gia Bình An hay là Thái Bình Dương sao. Một năm có thể kiếm đủ nuôi sống chính mình thì cũng không tệ rồi. Tôi cho anh biết. Hiện tại nghề bảo hiểm này cạnh tranh kịch liệt, cũng không dễ làm. Tôi hỏi anh. Anh vừa tới có đúng phải nộp huấn luyện phí hay không?
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu.
- Chính là vậy. Có vài người chuyên từ nơi đó kiếm tiền.
Phương Linh nói.
- Huấn luyện một người bao nhiêu tiền. Bằng không nhận người làm người, trước khi anh tới, đã có hai người đi rồi, chúng ta lưu lại cũng là gắng gượng thôi. Chăm chăm nhìn vào vài khách quen cũ. Như vậy mới không chết đói. Anh nói chung còn có một chiếc xe.
Tôi ngay cả xe cũng không dám mua. Anh nghĩ xem. Một ngày bao nhiêu tiền xăng dầu. Haiz, đầu năm nay cái gì cũng tốn tiền.
Diệp Lăng Phi nghe Phương Linh nói vậy. Cười nói:
- Tôi thấy cô là tự giữ lại tiền không chịu tiêu chứ. Tiền làm ra là để tiêu chứ không phải để đó, chờ sau khi cô chết, cũng không mang đi được cái gì. Cô không cảm thấy thua thiệt sao?
- Tôi không thể nói nối anh. Tôi thấy anh là quen tiêu tiền rồi. Sớm muộn gì cũng có thời điểm anh khóc.
Phương Linh thấy không thể nói với Diệp Lăng Phi. Cũng không lãng phí nước miếng với Diệp Lăng Phi nữa.
Diệp Lăng Phi lái chiếc Jetta vừa tới cửa bách hóa Việt Dương. Điện thoại của Phương Linh liền vang lẽn. Nàng nhìn thoáng qua số gọi tới, lầm bầm:
- Tên đáng ghét này sao lại gọi tới.
Thấy Phương Linh có vẻ rất ghét người sợi tới này. Nhưng nàng vẫn nhận nghe điện thoại. Chờ khi vừa kết nối. Ngữ khí của Phương Linh đã thay đổi, chỉ nghe thấy nàng thanh âm nhô nhẹ nũng nịu nói:
- Ông chủ Tôn. Sao lại nghĩ tới tôi vậy. Có phải lại muốn giúp tôi kiếm chút không vậy … Diệp Lăng Phi thấy Phương Linh nói chuyện. Một mình hắn xuống xe. Tựa trên cửa xe. Hút thuốc. Phương Linh ở trong xe nũng nịu hàn huyên với nam nhân kia cả nửa ngày, chỉ nghe thấy Phương Linh thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui vẻ. Tỏ ra rất rất vui vè đích. Chờ Phương Linh nói chuyện điện thoại xong. Vừa xuống xe. Lập tức trở mặt, trở mặt so với lật giấy còn nhanh hơn.
- Lão già chết tiệt này. Phiền chết rồi.
Phương mắng một câu.
Diệp Lăng Phi nhìn Phương Linh. Cười nói:
- Có vẻ là mót khách hàng rất đáng ghét!
- Một lão gia hỏa mà thôi. Phiền muốn chết rồi. Anh nói nếu như thật sự giúp tôi kiếm tiền còn được. Kết quả lại là gạt tôi. Một khách cũng không có. Chính là một tên quỷ háo sắc.Không có việc gì liền quấy rầy tôi. Phiền quá đi mất.
- Vậy thì không đế ý tới là được rồi. Có gì đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói - Biết rõ không có khách hàng. Vậy cô vẫn để ý hắn làm gì!
- Có biện pháp nào. Vạn nhất hắn muốn giúp tôi kiếm tiền thì làm sao bây giờ. Vậy không phải tôi đã đánh mất một khoản lớn sao?
Phương Linh nói.
- Được. Được rồi. Đừng ở chỗ này nói nữa. Đi vào nhanh một chút đi!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi đáp một tiếng. Đi cùng Phương Linh vào bách hóa Việt Dương.
Hôm nay là cuối tuần. Bách hóa Việt Dương rất nhiều Người. Diệp Lăng Phi và Phương Linh trực tiếp đến khu quần áo nam. Bách hóa Việt Dương hiện tại do Trương Hoài Sinh phụ trách. Từ khi Bạch Tình Đình rời khỏi bách hóa Việt Dương. Trương Hoài Sinh liền trở thành giám đốc quản lí bách hóa Việt Dương. Ngày hôm nay vừa vặn hắn đến bách hóa Việt Dương kiểm tra. Thân là giám đốc. Hắn phải thời khắc nghĩ đến bách hóa Việt Dương.
Trước khi làm quản lý. Trương Hoài Sinh thật sự không ngờ quản lí sẽ khó như vậy. Hiện tại hắn không chỉ phải nghĩ làm sao hấp dẫn nhu cầu của người dân, tạo ra lợi nhuận tiêu thụ lớn hơn nữa. Còn phải giám sát chất lượng nhân viên bán hàng.
Trương Hoài Sinh ở khu đồ nữ vừa dạo qua một vòng. Đi tới bên khu đồ nam này, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi và một cô gái rất đẹp xuất hiện ở đây.
Trương Hoài Sinh là người nào chứ. Vừa nhìn thấy cảnh này trong lòng đã biết nên làm gì bây giờ. Hắn trước đây vẫn luôn cảm kích với Diệp Lăng Phi. Trương Hoài Sinh cho rằng quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và cô gái này không cạn. Nghĩ thế nào cũng nên biểu hiện một chút trước mặt Diệp Lăng Phi. Vì vậy. Hắn tự mình đi tới.
Phương Linh vừa mới chọn một bộ âu phục màu lam phổ thông cho Diệp Lăng Phi. Tuy nói không phải là hàng hiệu gì. Nhưng bộ âu phục này giá cũng không thấp. Cũng hơn năm trăm đồng, Phương Linh hỏi ý kiến Diệp Lăng Phi. Muốn xem Diệp Lăng Phi đối với cái giá này thỏa mãn không. Diệp Lăng Phi gật đầu. Tỏ vẻ không có ý kiến.
- Vậy thì lấy bộ này!
Phương Linh nói. Ngay lập tức nàng hỏi:
- Xin hỏi ở đây có giảm giá không?
- Chúng tôi không giảm giá. Người bán hàng kia nói.
Phương Linh quay đầu nói:
- Không có biện pháp. Xem ra anh chỉ có thể trả hết, nếu như anh mua quần áo con gái. Tôi còn có thế hỗ trợ. Tôi có thẻ hội viên VIP ở đây. Có thể giảm giá còn 90%.
Phương Linh nói tới chỗ này có chút đắc ý nói:
- Thế nhưng ở đây tiêu rất nhiều tiền mới có thể có thẻ hội viên VIP!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi không nhiều lời. Đưa tay lấy ví. Vừa mới lấy ra 6 tờ 100 đồng. Trương Hoài Sinh cũng đi tới. Hắn vừa đi tới. Liền nói với người bán hàng kia:
- Cậu bị sao vậy. Chẳng lẽ không biết Diệp tiên sinh là khách quý ở đây. Anh ấy mua bắt luận cái gì đều chỉ lấy 20% (lưỡng chiết). Thật là!
Trương Hoài Sinh biết cá tính Diệp Lăng Phi. Người ta không quan tâm chút tiền ấy. Nếu như nói không cần tiền. Cũng không thể được. Trương Hoài Sinh mới nói là "lưỡng chiết". Nói xong. Còn cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh. Anh xem những người này đều là người mới. Không nhận ra anh. Hay là như vậy đi. Tôi làm cho anh một tấm thẻ khách quý. Hội viên VIP thông thường đều là "cửu chiết" (90%). Anh là lưỡng chiết!
- Vậy cũng không cần!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Trương quản lí. Tôi cám ơn hảo ý của anh trước. Sau này có thời gian chúng ta nói chuyện riêng.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đưa tiền. Trương Hoài Sinh vừa thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy. Không tiện nhiều lời. Vội vàng gật đầu đáp ứng