Chương 599: Đàn ông là động vật ***

Trương Lộ Tuyết đã có dự định sẵn của mình. Cô biết rõ Diệp Lăng Phi không hề yêu mình. Nếu như theo cách thông thường thì cô không thể thắng nổi Bạch Tình Đình.

Càng không nói tới chuyện cô còn chưa có kinh nghiệm trong tình yêu, về phương diện tình cảm cô chỉ như một tờ giấy trắng. Cô đã tìm rất nhiều sách nói về vấn đề này. Chủ yếu là nghiên cứu tâm lý đàn ông.

Nhưng sách này đều nói đàn ông đều háo sắc. Không thể kháng cự được mê hoặc của phụ nữ. Trương Lộ Tuyết cho là thật, nghĩ chỉ cần cô quyến rũ Diệp Lăng Phi thật nhiều thật nhiều là cô có thể thắng Bạch Tình Đình.

Trương Lộ Tuyết cho rằng mình có đầy đủ vốn liếng để mê hoặc đàn ông. Với thân hình cong cong hình chữ s đáng tự hào của cô đã có thể khiến bất cứ thằng đàn ông nào mê muội. Trương Lộ Tuyết chi cảm thấy hơi khó chịu khi dùng thân thể mình đi dụ dỗ Diệp Lăng Phi. Nhưng Trương Lộ Tuyết để thuyết phục được mình đã cố gắng nghĩ về những điểm tốt của Diệp Lăng Phi. Không nghĩ còn may, nghĩ rồi cô mới thấy Diệp Lăng Phi quả thật là một người đàn ông ưu tú. Nhất là khí chất khác thường mà Diệp Lăng Phi thể hiện ra, khiến Trương Lộ Tuyết có phần say đắm. Vô tình, Trương Lộ Tuyết phát hiện cô đã có chút thích Diệp Lăng Phi.

Trương Lộ Tuyết đang nghĩ tới việc cô và Diệp Lăng Phi vốn đã có quan hệ qua với nhau. Trong lòng cảm thấy dù có phải ở cùng với Diệp Lăng Phi thì cùng là một chọn lựa không tồi. Phụ nữ sợ nhất là như thế này, vốn không hề thích nhưng khi cô cố ép mình phải thích hắn. Lúc nào cùng phát hiện được ưu điểm của hắn. Lâu dần, họ quả thật đã thích hắn.

Mấy ngày nay, Trương Lộ Tuyết không gặp Diệp Lăng Phi liền cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cô biết quan hệ giữa Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi rất tốt. Liền nghĩ ngay tới việc thúc Trịnh Khả Nhạc cùng cô tới tìm Diệp Lăng Phi. Dù nói thế nào đi nữa, trong lòng Trương Lộ Tuyết cùng chưa sẵn sàng chuẩn bị tâm lý ở một mình với Diệp Lăng Phi. Đương nhiên, kéo Trịnh Khả Nhạc cùng tới tìm Diệp Lăng Phi còn có một ngụ ý khác. Đó là một khi Bạch Tình Đình phát hiện được. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi sẽ cài nhau một trận tơi bời. Cô lại có thể kiếm cớ mà thoát thân.

Trương Lộ Tuyết suy nghĩ, tính toán rất tốt. Cô thấy Diệp Lăng Phi mở cổng biệt thự liền lái xe của mình vào thẳng bên trong biệt thự. Song cô không lái quá xa mà dừng ngay ở trong sân, trước cổng biệt thự không xa.

Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc xuống xe. Trịnh Khả Nhạc nhìn Trương Lộ Tuyết, nói:

- Tổng giám đốc, chúng ta cứ thế này vào sao ạ?

- Không vào thì còn thế nào nữa.

Trương Lộ Tuyết khó hiểu hỏi. Trịnh Khả Nhạc vội vàng nói:

- Chúng ta cứ thế này mà đi vào thì không hay lắm. Lần này chúng ta tới thăm Diệp đại ca, ít ra cùng phải tìm lý do gì chứ. Em được biết vợ của Diệp đại ca rất ghê. Em lo...

Trương Lộ Tuyết vừa nghe thấy Trịnh Khả Nhạc nhắc tới Bạch Tình Đình liền chu miệng lại, khinh thường nói:

- Sợ gì chứ, em không phải gọi Diệp Lăng Phi là đại ca sao. Em qua đây thăm Diệp Lăng Phi là chuyện bình thường mà. Dù Bạch Tình Đình có tới. Em cùng cứ gọi Diệp Lăng Phi là đại ca trước mặt cô ta. Nếu Diệp Lăng Phi còn là một thằng đàn ông thì không nên lo lắng những chuyện thế này. Chẳng lẽ hắn dám làm mà không dám chịu sao?

Trịnh Khả Nhạc nghe nói xong, trong lòng thầm nghĩ: "Chuyện này là thế nào đây!". Theo Trịnh Khả Nhạc thấy, quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi tuy thân thiết song còn chưa tới mức đứng trước mặt Diệp Lăng Phi tranh giành địa vị được yêu thương. Có nghĩa là không nhất thiết phải đứng trước mặt Bạch Tình Đình gọi Diệp Lăng Phi bằng đại ca. Như thế cô lo sẽ khiến Bạch Tình Đình nghi ngờ cô.

Nhưng nghe Trương Lộ Tuyết nói thế này. Trịnh Khả Nhạc liền cảm thấy mâu thuẫn giữa Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình rất sâu. Trương Lộ Tuyết nói thế này với cô, rõ ràng là muốn cổ vũ cô đi chọc tức Bạch Tình Đình. Cứ thế này, cảm thấy cô rất giống kẻ thứ ba.

Trịnh Khả Nhạc có chút hối hận rồi. Cô sớm đã nghe nói chuyện mâu thuẫn giữa Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình. Giờ Trịnh Khả Nhạc mới phát hiện cô bị kẹp vào giữa, có chút khó khăn rồi. Cô vốn không muốn chen vào giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Chỉ muốn duy trì mối quan hệ hiện nay với Diệp Lăng Phi. Nhưng nếu làm như Trương Lộ Tuyết nói thì cô có muốn duy trì mối quan hệ hiện nay cũng khó.

Trịnh Khả Nhạc cùng không nói gì nữa. Dù sao Trương Lộ Tuyết cùng là Tông giám đốc của tập đoàn. Còn cô lại là thư ký của Trương Lộ Tuyết. Cô chỉ dạ một tiếng rồi bước sau Trương Lộ Tuyết đi vào biệt thự.

Diệp Lăng Phi mặc chiếc quần đùi rộng đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Tay trái hắn đang kẹp thuốc hút. Nhìn Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc đi vào.

- Ngồi đi!

Diệp Lăng Phi tỏ ý Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc có thể chọn bất cứ chỗ nào để ngồi xuống.

Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. Đôi mắt thanh tú của Trương Lộ Tuyết liếc qua người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lo Trương Lộ Tuyết sẽ phát hiện ra phần hạ bộ của hắn có vấn đề, cố ý đặt tay mình lên ngực, ra vẻ tự nhiên, hỏi:

- Các cô muốn nói chuyện gì thì nói nhanh đi!

- Đây là cách đón tiếp khách ở đâu thế hả. Trương Lộ Tuyết đưa mắt nhìn thẳng lên mặt Diệp Lăng Phi. Nói:

- Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ đây chính là cách đón tiếp khách của anh?

- Chẳng lẽ thế này không phải là đón tiếp sao?

Diệp Lăng Phi hít một hơi, cười nói:

- Thế thì phải làm thế nào mới phải?

- Rót trà ạ!

Trịnh Khả Nhạc nhắc nhở nói.

- Em và Tổng giám đốc tới đây. Dù sao cùng nên mời mỗi người một cốc trà chứ ạ!

Diệp Lăng Phi sợ bộ dạng của hắn bị Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc phát hiện nên hắn không muốn đứng dậy mà cười nói:

- Xin lỗi, trong nhà không còn trà!

- Thế nước ấm cùng được! Trịnh Khả Nhạc nói - Xin lỗi, cùng không có!

Diệp Lăng Phi như cố tình nói ra câu này thì phải. Trương Lộ Tuyết cau mày, hiện rõ vẻ không vui, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh có phải cố ý không hả. Chẳng lẽ nhà anh đến nước cùng không có sao. Nói ra ai mà ** chứ!

- Nhà tôi có nước, nhưng là nước tự nhiên.

Diệp Lăng Phi nói.

- Đương nhiên, nếu các cô thật sự muốn uống gì đó. Tôi chỉ có thể lấy bia ra thôi. Trong nhà tôi lúc này chỉ còn đúng mỗi bia. Không biết các cô có muốn uống hay không?

Trương Lộ Tuyết không đợi Diệp Lăng Phi nói hết liền nhanh nhảu mở miệng nói:

- Uống!

Diệp Lăng Phi giật mình. Nhìn Trương Lộ Tuyết, có vè không chắc chắn, hỏi:

- Cô thật sự muốn uống bia?

- Tất nhiên rồi. Sao không muốn uống chứ! Trương Lộ Tuyết nói:

- Tôi rất thích uống bia.

- Được thôi! Diệp Lăng Phi nói:

Bia ở tủ lạnh trong phòng bếp đó. Các cô tự đi mà lấy!

Trương Lộ Tuyết nghe xong câu này của Diệp Lăng Phi, cố ý nói:

- Diệp Lăng Phi, anh vừa vừa thôi nhé. Chúng tôi tới nhà anh làm khách. Anh coi chúng tôi là ai đó hả. Nếu anh không muốn chúng tôi ở đây. Anh cứ nói. Tôi và Trịnh Khả Nhạc sẽ đi ngay!

- Đúng đó, tôi không thích các cô ở nhà tôi!

Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyệt nói vậy. Sợ Trương Lộ Tuyết sẽ hối hận, chưa để Trương Lộ Tuyết nói hết liền cắt lời nói.

Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc đều giật mình. Hai người cảm thấy tối nay Diệp Lăng Phi khác hoàn toàn với trước. Dường như hắn mong không được hai người nhanh chóng biến đi vậy. Ánh mắt Trương Lộ Tuyết một lần nữa nhìn qua người Diệp Lăng Phi. Chỉ thấy hạ bộ của hắn có một cái gì đó nhỏ nhô nhô lên. Nếu không thực sự để ý tới thì không thể thấy được. Trương Lộ Tuyết trong lòng đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Thầm nói: "Được. Diệp Lăng Phi, thì ra anh cùng chỉ là con cáo háo sắc đội lốt người thôi. Trong lòng hắn nhất định đang nghĩ tới chuyện dâm ô tục tà kia. Sợ bị mình và Trịnh Khả Nhạc phát hiện nên mới vội vàng muốn đuổi tôi đi. Tôi sao có thể đi nhanh thế được. Nếu đi thì hôm nay chẳng phải tới đây là vô ích sao.

Trương Lộ Tuyết nghĩ tới đây, bỗng nhiên cười phá lên.

Nụ cười này của Trương Lộ Tuyết khiến Diệp Lăng Phi cười tới mức vô phương cứu chữa. Hắn không hiểu Trương Lộ Tuyết sao đang bình thường thế lại cười phá lên. Theo bộ dạng lúc này của Trương Lộ Tuyết thì bây giờ cô ta đã tức giận đứng lên và rời khỏi đây. Sao còn có thể cười được chứ. Chẳng lẽ mình chọc giận khiến cô ấy dở hơi rồi hay sao? Diệp Lăng Phi nghĩ lại, cảm thấy không đúng. Trương Lộ Tuyết sao có thế bị mình chọc tức tới mức hồ đồ chứ?

Ngay khi Diệp Lăng Phi còn đang u u mê mê thì Trương Lộ Tuyết cười nói:

- Diệp Lăng Phi, lần này tôi tới nhà anh chỉ vì muốn xem qua nhà anh thế nào cho biết thôi. Vốn định để anh dẫn tôi đi xem song trông bộ dạng anh chẳng có vẻ gì là hoan nghênh lắm. Thế này vậy, tôi tự mình đi xem. Xem xong tôi sẽ về luôn!

Trương Lộ Tuyết nói xong liền quay người lên lầu. Không chờ xem ý kiến của Diệp Lăng Phi.

Trương Lộ Tuyết thực sự khiến Diệp Lăng Phi mơ hồ rồi. Hắn nghĩ vắt óc cùng không nghĩ được rốt cuộc Trương Lộ Tuyết muốn làm gì. Thấy Trương Lộ Tuyết lên lầu rồi. Diệp Lăng Phi mới quay sang hỏi Trịnh Khá Nhạc:

- Khả Nhạc, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Sao anh cảm thấy Trương Lộ Tuyết cứ thần bí thế nào ấy. Anh thực sự không hiểu cô ấy đang nghĩ gì nữa.

Nãy còn có Trương Lộ Tuyết ở đây nên Trịnh Khả Nhạc có phần thận trọng hơn. Trương Lộ Tuyết vừa đi khỏi, Trịnh Khả Nhạc liền thở phào nhẹ nhõm. nói:

- Diệp đại ca, anh sao thế. Sao anh lại nói như thế chứ. Chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy em sao?

Vừa nói Trịnh Khả Nhạc vừa bước qua, đặt mông ngồi ngay bên cạnh Diệp Lăng Phi.

Ngửi thấy mùi thơm cơ thể trên người Trịnh Khả Nhạc toát ra, lại nhìn cách trang điểm đầy gợi cảm của Trịnh Khả Nhạc. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm kêu khổ. Hắn muốn tạo khoảng cách với Trịnh Khả Nhạc. Song hắn lại không nỡ xa Trịnh Khả Nhạc như thế.

Diệp Lăng Phi chi đành cực liệt kìm nén lại cơn dục vọng đang thiêu đốt trong người. Mở miệng nói:

- Không phải, chỉ là anh cảm thấy Trương Lộ Tuyết đột nhiên tới có phần hơi kỳ quặc. Anh lo Trương Lộ Tuyết còn có ý đồ gì khác. Em biết không, giữa anh và Tình Đình đang… Diệp Lăng Phi còn đang nói dở liền cảm thấy ánh mắt Trịnh Khá Nhạc có chút gì không ổn. Diệp Lăng Phi nhìn theo ánh mắt của Trịnh Khả Nhạc. chỉ thấy phần hạ bộ của hắn đã dựng lên cao cao rồi.

Điều này quả thật xấu hố hết chỗ nói. Diệp Lăng Phi muốn giải thích song hắn lại không biết nên giải thích bắt đầu từ điểm nào. Cùng không thể nói với Trịnh Khả Nhạc rẳng chiều nay hắn có xem một chút phim nóng nên bây giờ mới...

-Khả Nhạc...!

Diệp Lăng Phi gắng nuốt ực một ngụm nước bọt, sắng hết sức mới nói được câu:

- Có chút hiểu lầm ở đây rồi!

Trịnh Khả Nhạc mặt đỏ bừng bừng. Cặp mông của cô ghé sát dần về phía Diệp Lăng Phi. Nhỏ giọng nói:

- Diệp đại ca, có phải tại em hôm nay trang điểm có chút hơi quá không?

Câu này của Trịnh Khả Nhạc nói thật chẳng đúng lúc tẹo nào. Diệp Lăng Phi bất giác nghĩ ngay tới cách trang điểm đầy gợi cảm của Trịnh Khả Nhạc. Hắn quay về phía Trịnh Khả Nhạc. Khi ánh mắt của hắn dừng ở bộ ngực sữa cao cao của Trịnh Khá Nhạc thì hắn không sao nhịn được nữa. Một tay ôm chặt lấy Trịnh Khả Nhạc. Thuận thế đè thẳng Trịnh Khả Nhạc xuống ghế sofa.

Trịnh Khả Nhạc bị Diệp Lăng Phi đè nằm xuống ghế sofa. Cô cảm thấy phần thân dưới của hắn đang cứng cứng chọc vào thân dưới của cô. Đầu óc cô lúc này ong tang tang. Nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Có điều không ngờ rằng hai tay cô bất giác ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi. Đưa đôi môi gợi cảm của mình dán vào môi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi như vớ được vàng, điên cuồng hôn lấy hôn để.