Diệp Lăng Phi thật sự không rõ Trần Ngọc Đình bảo mình chỉ cần chờ là có ý gì liền hỏi:
- Ngọc Đình tỷ, chị có thể nói rõ hơn một chút được không, chị không biết bây giờ chỉ số thông minh của em sắp về 0 rồi.
Trần Ngọc Đình xoay người, tựa vào máy giặt, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Đệ đệ ngốc của tôi ơi, chả lẽ cậu bị lú lẫn thật sao, cả điều đơn giản như vậy cũng không minh bạch. Phụ nữ thích nhất tranh cường háo thắng. Bạch Tình Đình chính miệng nói sẽ không ly hôn với cậu, ý là để cậu biết nàng sẽ tranh giành với Trương Lộ Tuyết. Cậu nên biểu hiện không quá mức nhiệt tình, đối xử thờ ơ lạnh nhạt, cậu càng như vậy, hai người bọn họ sẽ càng tranh dữ. Đến lúc đó người thắng cuối cùng vẫn sẽ là cậu.
Trần Ngọc Đình cũng không nói gì tiếp, nhưng đứa ngốc cũng biết Diệp Lăng Phi đang tính toán gì. Diệp Lăng Phi nghe Trần Ngọc Đình nói như vậy, như người mẽ tỉnh mộng, nói:
- Hóa ra như vậy a, em hiểu rồi. Ngọc Đình tỷ, cám ơn chị nhé.
Vừa nói, Diệp Lăng Phi tới ôm eo Trần Ngọc Đình rồi hôn nàng một cái. Trần Ngọc Đình hiển nhiên không ngờ Diệp Lăng Phi lại làm như vậy, hơi ngẩn người nhưng ngay lập tức toát ra dáng vẻ kiều mỵ, nói:
- Đừng làm bậy, tay chị toàn là nước đó.
Trần Ngọc Đình xoay người sang chỗ khác quay lưng về phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Lăng Phi, bây giờ cậu rời khỏi tập đoàn Tân Á rồi, sau này đã có dự định gì chưa?
Diệp Lăng Phi nghe Trần Ngọc Đình hỏi như vậy, từ phía sau ôm eo Trần Ngọc Đình, ghé môi vào tai nàng cười nói:
- Ngọc Đình tỷ, chị lo lắng em cả ngày không có gì làm à?
Trần Ngọc Đình khom người ngắm quần áo trong máy giặt. Nàng bị Diệp Lăng Phi ôm lấy từ phía sau, bờ mông mềm mại cọ sát hạ thân của Diệp Lăng Phi. Trần Ngọc Đình cảm thấy có chút dao động. Diệp Lăng Phi có nhiều điểm tương đồng với người chồng đã mất của nàng, đó là nguyên nhân vì sao Trần Ngọc Đình đã phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi. Nhưng càng tiếp xúc, Trần Ngọc Đình càng cảm giác được Diệp Lăng Phi có một khí tức đặc biệt khiến phụ nữ mê muội. Dạo gần đây nàng không gặp Diệp Lăng Phi, không ngờ hôm nay vừa gặp lại thì nàng đã bị hắn khơi dậy dục vọng nguyên thủy trong lòng. Trần Ngọc Đình hơi bối rối nhưng vẫn cố làm ra vẻ không có việc gì, hỏi:
- Sao tôi lại lo cậu không có việc làm chứ. Bây giờ cậu là đại cổ đông của tập đoàn Tân Á mà, không có việc gì thì trở về tập đoàn mà làm việc. Thật là, tập đoàn Tân Á cải cách lớn như vậy hình như chẳng có liên quan đến cậu, lâu rồi cũng chẳng thấy cậu đến đấy tập đoàn nữa.
Diệp lăng Phi ôm lấy Trần Ngọc Đình, hai tay vòng qua hông chậm rãi mò lên bộ ngực của Trần Ngọc Đình. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực co dãn kinh người, nhẹ giọng cười nói:
- Em mặc kệ tập đoàn Tân Á, vì tập đoàn Tân Á đã có chị rồi. Em rất tin tưởng năng lực của Ngọc Đình tỷ. Ngọc Đình tỷ, bây giờ em có việc làm mới rồi, ngày hôm nay em vừa nhận lời mời làm cho công ty bảo hiểm, ngày mai sẽ đi báo danh. Nói không chừng sau này em lai là người nổi tiếng trong giới bảo hiểm đó.
- Cậu đi làm bảo hiểm?
Trần Ngọc Đình hơi bất ngờ, không nghĩ Diệp Lăng Phi sẽ đi làm bảo hiểm, nàng cười nhẹ nói:
- Một người đường đường là cổ đông lớn nhất của một tập đoàn lớn mà lại đi bán bảo hiểm không phải buồn cười lắm sao?
Trần Ngọc Đình cố gắng che dấu nội tâm bất an nhưng thân thể nàng lại bộc lộ điều đó. Diệp Lăng Phi cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không thấy được sự lo lắng của Trần Ngọc Đình. Hắn kề môi vào cô nàng, cười nói:
- Ai quy định kẻ có tiền không được đi làm tư vấn bảo hiểm, càng là kẻ có tiền thì làm bảo hiểm càng giỏi bởi vì bọn họ quen biết rất nhiều người, có thể tăng mạnh viêc bán bảo hiểm. Ngọc Đình tỷ, em đã tính cả rồi, nếu em đi làm bảo hiểm sẽ dùng tập đoàn Tân Á để đây mạnh việc bán bào hiểm, em sẽ bán bảo hiểm cho các nhân viên quán lí cấp cao, mỗi người một hợp đồng. Hắc hắc, như vậy em sẽ thu vào cũng không ít tiền đâu.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hôn lên cổ Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình không hề chống cự, đầu nàng quay sang một bên, miệng thì nói:
- Cậu tưởng tượng hay nhỉ ....
Trần Ngọc Đình chưa kịp nói xong nàng đã bị Diệp Lăng Phi khóa môi. Diệp Lăng Phi ôm lấy Trần Ngọc Đình, xoay nàng đối diện với mình. Trần Ngọc Đình hơi ngẩn người vài giây rồi cũng ôm lấy Diệp Lăng Phi.
Một phen mây mưa qua đi. Trần Ngọc Đình trần truồng nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, * đầu nàng gối lên tay hắn, đặt tay lên ngực Diệp Lăng Phi, vuốt ve thân thể cường tráng của người đàn ông này. Diệp Lăng Phi một tay vuốt ve bộ ngực đầy đặn của Trần Ngọc Đình, tay kia cầm một điếu thuốc. Dư âm của cuộc ân ái còn chưa tan hết. Diệp Lăng Phi còn đang đắm chìm trong hương vị thục nữ mê người vô song của Trần Ngọc Đình.
- Bao giờ thì cậu đi?
Trần Ngọc Đình hơi ngẩng đầu, nói:
- Buổi tối tôi phải đi nhà bà nội đón Tiếu Vũ.
Diệp Lăng Phi rít một hơi, sau đó lại nhả khói ra. Hắn dập tắt điếu thuốc, để vào gạt tàn, nói:
- Muốn em đi cũng phải một lúc nữa. Lẽ nào chị không cho em nghĩ ngơi một chút, vừa rồi em đã tiêu hao rất nhiều thể lực đó.
Trần Ngọc Đình bật cười đầy quyến rũ.
- Đệ đệ, vừa rồi tôi cũng không yêu cầu cậu làm như vậy, còn bế tôi lên làm trò xấu nữa. Lúc đó tôi còn lo cậu thể lực không đủ nữa cơ.
- Em mà yếu ót như vậy sao? Diệp Lăng Phi cười nói.
- Đừng nói chỉ ôm một lúc, dù em có ôm chị từ phòng ngu ra phòng khách rồi quay trờ về cũng không có vấn đề gì đâu. Nêu chị không tin thì bây giờ để em thử xem.
- Đừng làm vậy, lát nữa tôi còn phải đi đón Tiểu Vũ, tôi không muốn mang bộ dáng phờ phạc đến đó.
Trân Ngọc Đình nói:
- Tôi nghĩ cậu nên chú ý tới Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết. Hai cô gái này đều không phải người dễ chọc, mà cậu nên đến đây ít thôi. Dù sao tôi đã có con, không muốn người khác bàn tán lung tung. Hơn nữa, tôi và cậu chỉ là chị em, tôi không muốn quấn lấy cậu.
Diệp Lăng Phi nghe vậy, khẽ cười nói:
- Ngọc Đình tỷ, em cũng không ép buộc chị. Thế nhưng nếu như người em này gặp chuyện phiền lòng em sẽ đến tìm chị. Chị đừng nói sẽ không gặp em đó!
- Đó là chuyện đương nhiên. Chỉ là sau này chúng ta không nên làm mày việc này nữa. Trần Ngọc Đình nói:
- Chị không muốn tái hôn, chỉ muốn sống độc thân nuôi con. Đệ đệ, cậu hiểu chứ.
- Em hiểu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Ngọc Đình tỷ, trong lòng chị rất phức tạp. Chị không muốn để người bàn tán lung tung, lại cảm thấy làm như vậy là rất có lỗi với người chồng đã mất. Nhớ chuyện lần trước của chúng ta ở quán rượu, em thấy trên xe của chị có treo ảnh của chồng chị, em biết trong lòng chị em chỉ là người thay thế chồng chị hoặc là khi chị ý loạn tình mê đã tưởng em là người chồng đã khuất của chị.
Diệp Lăng Phi nhìn Trần Ngọc Đình, khẽ thở dài một cái, nói:
- Ngọc Đình tỷ, chị sống thật quá mệt mỏi.
Mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi mặc quần áo chỉnh tề đi ra cửa, Trấn Ngọc Đình vần đang suy nghĩ những lời của Diệp Lăng Phi. Nàng không phủ nhận Diệp Lăng Phi nói rất có lý, sự thực đúng là như vậy, trong lòng nàng cảm thấy lo lắng. Diệp Lăng Phi bỗng quay lại, nhìn thoáng qua Trần Ngọc Đình vẫn trần truồng nằm trên giường, Diệp Lăng Phi nhàn nhạt nói:
- Ngọc Đình tỷ, vừa rồi chị cùng em ân ái đã không gọi tên chồng chị nữa. Em nhớ rõ khi chúng ta lần đầu quan hệ, chị liên tục kêu tên chồng mình. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, cho dù ngày xưa yêu thương như thế nào thì theo thời gian cũng sẽ dần quên lãng. Ngọc Đình tỷ, chị ngẫm lại xem, có một số việc cần buông tha, có một số lại cần giừ trong lòng. Nhưng dù thế nào, chung quy chỉ cần sống thoái mái là được.
Diêp Lăng Phi nói xong, đi ra ngoài.
Kịch!
Trần Ngọc Đình nghe tiếng đóng cửa, trong lòng bỗng nhiên chấn động. Nàng bưng hai tay che mát, bờ vai khẽ run lên. Trần Ngọc Đình lúc này cực kỳ mâu thuẫn. Những lời của Diệp Lăng Phi như một thanh kiếm sắc bén hoàn toàn đâm rách vỏ bọc che dấu nội tâm đích thực của nàng. Khi Diệp Lăng Phi đã nói thẳng ra như vậy. Trần Ngọc Đình nhất thời không biết phải làm sao.
Diệp Lăng Phi không quen ở một mình trong biệt thự, buổi tối nhàm chán, hắn lên mạng giết thời gian. Lúc này Bạch Tình Đình cũng đang lên net giải trí, hai người không hẹn mà gặp cùng làm một việc. QQ của Diệp Lăng Phi để chế độ ẩn mà Bạch Tình Đình cũng như vậy. Hai người đều không biết người kia đang online.
Diệp Lăng Phi bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tạm thời dừng lên mạng. Hắn cầm lấy điện thoại thấy là do Trương Lộ Tuyết gọi tới. Diệp Lăng Phi nhớ tới chữ "chờ" của Trần Ngọc Đình, trong lòng thấy buồn cười, thầm nghĩ:
- Lẽ nào Trần Ngọc Đình thực sự nói đúng, mình không thèm để ý Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết càng theo đuổi mình gắt gao hơn?
Diệp Lăng Phi nghĩ như vậy liền nghe điện thoại.
- Anh đang làm gì vậy?
Thanh âm dễ thương của Trương Lộ Tuyết vang lên trong điện thoại.
- Lên mạng giết thời gian! Diệp Lăng Phi lạnh nhạt đáp.
- Lên mạng à?
Trương Lộ Tuyết hiển nhiên có chút bất ngờ. Nàng lập tức cười ha hả nói:
- Tôi còn nghĩ anh đang uống rượu ở đâu nữa kia. Tôi nghe nói Bạch Tình Đình đã không ở cùng anh à?
- Sao cô lại biết? Diệp Lăng Phi hỏi.
- Cái này không cần nói cho anh, chỉ cần tôi biết là được rồi. Trương Lộ Tuyết cười rộ lên.
Diệp Lăng Phi lạnh nhạt nói:
- Coi như là như vậy đi, có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề, tôi chỉ không biết là anh ở nhà một mình thì làm cái gì. Anh nói đang lên mạng có phải là xem mấy cái phim không dành cho trẻ em phải không? Tôi mặc dù không phải đàn ông nhưng cũng đã nghiên cứu qua tâm lí đàn ông, hiểu được các thường hay nghĩ gì!
- Cô hiểu tâm lí đàn ông à? Diệp Lăng Phi cười nói.
- Vậy cô nói xem tôi đang nghĩ gì.
- Trong lòng anh tương đối phức tạp, nhưng tôi biết bây giờ anh nhất định rất buồn chán. Trương Lộ Tuyết cười nói.
- Diệp Lăng Phi, tôi ở nhà một mình cũng ngủ không ngon, chẳng bằng chúng ta chơi trò chơi đi.