Cho dù Diệp Lăng Phi có nghĩ như vậy đi nữa thì ngay cả Trương Lộ Tuyết cũng cảm giác mình không bình thường, cô có thật sự muốn tranh giành Diệp Lăng Phi đâu, nhưng cô đã thốt ra rồi. Trương Lộ Tuyết đâu có sợ điều gì mà cô không làm được đâu, nên cũng phải cắm đầu đi làm thôi.
Trương Lộ Tuyết cứng đầu quyết định vào bệnh viện thăm Diệp Lăng Phi, trước khi đến bệnh viện Trưang Lộ Tuyết còn đặc biệt trang điểm lại, hiện rõ càng thêm diễm lệ trên khuôn mặt cô.
Trương Lộ Tuyết lái xe chạy đến trước công quân khu liền bị chặn lại. Quân khu không phải là nơi bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện vào được. Trương Lộ Tuyết không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho Diệp Lăng Phi.
Không lâu sau, quả nhiên có một người giống sĩ quan đi ra, để cho Trương Lộ Tuyết vào quân khu. Lúc này Trương Lộ Tuyết càng lúc càng cảm thấy thân phận của Diệp Lăng Phi rất thần bí.
Vừa bước vào bệnh viện quân khu liền nhìn thấy một thiếu nữ rất gợi cảm đứng ở cửa phòng bệnh, ánh măt của người phụ nữ này khiến cho Trương Lộ Tuyết cảm giác bất an.
- Cô là Trương Lộ Tuyết?
Angel hỏi.
Trương Lộ Tuyết gật đầu. Angel đây cửa phòng bệnh ra nói:
- Vào đi!
Lúc Trương Lộ Tuyết vừa bước đến cửa phòng bệnh thì nghe cô gái gợi cảm đó nói:
- Chả trách Satan không chịu về Lang Nha, thì ra là vậy!
Trương Lộ Tuyết mù tịt chẳng hiểu gì cả bước vào phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên của cô là nhìn thấy Diệp Lăng Phi nằm trên giường bệnh. Trương Lộ Tuyết có chút lưỡng lự, lúc trước khi đến gặp Diệp Lăng Phi Trương Lộ Tuyết đã nghĩ chu đáo nên nói thế nào với Diệp Lăng Phi, nhưng vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi Trương Lộ Tuyết lại trở nên khó xử, chí ít đến lúc này cô vẫn không thể nào chấp nhận việc cô ở cùng Diệp Lăng Phi.
Tuy Diệp Lăng Phi quá thật rất ưu tú, nhưng vẫn chưa thể nào chinh phục được trái tim của Trương Lộ Tuyết.
Nhưng Trương Lộ Tuyết vừa nghĩ đến Bạch Tình Đình, thì bất luận có khó khăn gì đi nữa bản thân cô cũng phải giành lấy.
Trương Lộ Tuyết trở tay khóa cửa phòng bệnh lại, tay xách túi trái cây tươi đến bênh giường Diệp Lăng Phi. Cô quay lưng lại phía Diệp Lăng Phi đặt trái cây lên bàn.
- Anh sao thế? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thèm nói với tôi một tiếng!
Trương Lộ Tuyết với thái độ khác thường, không cãi nhau với Diệp Lăng Phi mà chỉ trách móc:
- Anh đã xem tôi như người ngoài rồi sao.
Nói xong Trương Lộ Tuyết quay người lại ngồi bên giường.
Diệp Lăng Phi đầu tiên là sững sờ, lập tức nhéo trán mình, cảm giác rất đau. Hắn lại thò tay ra định sờ trán Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết theo bản năng tránh ra nói:
- Anh làm gì thế hả?
- A. Tôi chỉ muốn xem thử cô có sốt không thôi, sao hôm nay thấy cô là lạ!
Diệp Lăng Phi thắc mắc hỏi.
- Cô thật sự không bệnh đó chứ?
- Anh mới bệnh đó. Chang lẽ không thể để tôi tốt với anh được à?
Trương Lộ Tuyết vừa nói vừa cố ý nâng ngực lên, bày ra một tư thế rất mê hoặc, nhẹ nhàng nói:
- Sau khi anh rời khỏi tập đoàn Tân A, tôi cũng có nhớ anh. Có thể lúc đầu tôi có chút hiểu nhầm anh, nhưng sau đó tiếp xúc nhiều với anh, tôi cảm thấy con người anh rất ưu tú.
Nói đến đây bất giác Trương Lộ Tuyết đỏ mặt. Cô nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, nhẹ nhàng nói:
- Tôi là một cô gái rất bảo thủ. Tôi xưa nay vẫn luôn cho rang cả đời này tôi chỉ có một người đàn ông. Anh đã là người đàn ông của tôi, tôi định...
- Dừng lại!
Diệp Lăng Phi cảm giác mình không thể nào tiếp tục nghe được nữa. Đây là chuyện gì đâu đâu chứ, Diệp Lăng Phi nghi ngờ năo mình nhất định đã bị dập vỡ rồi, đã xuất hiện ảo giác. Trương Lộ Tuyết thường ngày lúc nào cũng mặt mày lạnh lùng sao lại có thể nói chuyện với mình như vậy. Diệp Lăng Phi thà rằng tin là heo cái biết leo cây cũng không dám tin Trương Lộ Tuyết tốt với mình như vậy.
- Lộ Tuyết, cô thật sự không sao chứ? Những lời cô nói hôm nay sao tôi thấy kì kì.
Diệp Lăng Phi bất an hỏi.
- Tuy tôi biết con người tôi rất ưu tú, tuy không phải thế giới này chỉ có một anh chàng đẹp trai, chí ít cũng là một vạn fan hâm mộ, nhưng tôi vẫn chưa đạt đến trình độ khiến cô phái mê mẩn đến như thế. Lộ Tuyết, đừng có đùa với tôi nữa, cô đã xem tôi thành cái gì thế này, cô không thể lúc này tiếp tục đả kích tôi đó chứ.
- Ai đả kích anh chứ, tôi nói thật đó.
Trương Lộ Tuyết đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của mình ra nắm chặt lấy tay phải của Diệp Lăng Phi, ánh mắt đẹp mê li đang nhìn Diệp Lăng Phi, bày ra bộ dạng tình cảm rất sâu đậm nói:
- Anh nhìn vào mắt tôi, có phải là chân thành hay không, tôi muốn nói với anh là tôi định cả đời này sẽ theo anh, tôi chỉ muốn kết hôn với anh thôi.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết một hồi lâu rồi mới lắc đầu nói:
- Lộ Tuyết, thật xin lỗi cô, tôi chỉ nhìn thấy trong mắt cô chỉ có con ngươi đen, tiếp theo là tròng trắng của mắt. Tôi không nhìn ra được một chút gì về sự chân thành của cô cả.
- Anh là đồ...!
Trương Lộ Tuyết định buột miệng chửi Diệp Lăng Phi nhưng đã kịp thời nhịn lại được, nói tránh đi:
- Anh mê sảng rồi, chẳng lẽ anh quên chuyện chúng ta ở trong xe hôm đó sao, đó là chuyện mà cả đời này tôi không thể nào quên được.
Lúc Trương Lộ Tuyết nói câu này gần như là cô nặn từng chữ từng chữ để nói vậy, biểu cảm đó xem ra rất buồn cười.
Diệp Lăng Phi nhịn không được nữa bật cười ha ha nói:
- Lộ Tuyết, tôi hiểu rồi, cô nhất định là chọc cho tôi vui, cô nói xem câu chuyện cười này của cô quá nực cười rồi.
-Anh...!
Trương Lộ Tuyết cảm giác mình sắp phát điên lên, cô nói với Diệp Lăng Phi:
- Anh đợi tôi một lát, tôi ra ngoài chút.
Nói xong Trương Lộ Tuyết vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh Trương Lộ Tuyết liền thở sâu một hơi, đi đến cửa bậc thang chửi vào bức tường lớn:
- Diệp Lăng Phi, anh là đồ khốn nạn, anh là đồ khốn nạn!
Chửi một hơi rồi thấy trong lòng dễ chịu hơn, sau đó lại đổi thành bộ mặt khác đi vào phòng bệnh, lại bày ra bộ mặt ân tình nắm chặt tay Diệp Lăng Phi nói:
- Chúng ta kết hôn đi, anh ly hôn với Bạch Tình Đình, tôi bảo đảm sẽ đối xử với anh tốt hơn Bạch Tình Đình.
- Lộ Tuyết, cô đừng có đùa tiếp kiểu đó nữa được không, bây giờ tôi thật sự thấy sắp xỉu rồi đó.
Diệp Lăng Phi nói đều là thật, bây giờ hắn bị Trương Lộ Tuyết làm cho đầu óc quay cuồng.
- Tôi nói thật đó, không có đùa với anh đâu.
Trương Lộ Tuyết nói.
- Anh tin tôi đi!
Trương Lộ Tuyết vừa dứt lời thì nghe thấy cửa phòng bệnh mở ra. Bạch Tình Đình tay cầm túi xách đứng ngoài cửa. Trương Lộ Tuyết không thấy Bạch Tình Đình sẽ tốt hơn, vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình đến. Trương Lộ Tuyết đột nhiên hôn lên má Diệp Lăng Phi một cái, buông tay ra đứng lên nói:
- Ngày mai em sẽ đến thăm anh nữa, anh đừng có đi đó nha, chúng ta sẽ gọi điện liên lạc với nhau.
Nói xong liền quay người cầm túi xách đi qua người Bạch Tình Đình.
Anh mắt Bạch Tình Đình nhìn măi Trương Lộ Tuyết, sau khi Trương Lộ Tuyết rời khỏi phòng bệnh mặt của Bạch Tình Đình có chút nhợt nhạt, tay cầm túi xách đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, sao cô ấy đến đây?
- Anh không biết!
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình đến liền thân mật đưa tay ra năm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình, nhưng không ngờ Bạch Tình Đình lại tránh tay ra. Cô có chút lạnh lùng nói:
- Ông xã, em chỉ đến thăm anh thôi, tôi em còn đi cùng ba đến gặp một khách hàng, em phải đi giờ.
- Sao đi nhanh thế?
Diệp Lări£ Phi sững sờ, cảm giác thái độ của Bạch Tình Đình có gì đó không ổn, hắn hỏi:
- Bà xã, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
- Không có gì, ông xã, anh cứ yên tâm mà dường bệnh, em sẽ tranh thủ thời gian đến thăm anh.
Bạch Tình Đình thờ ơ nói:
- Ừm, ông xã, em muốn nói cho anh biết, cả đời này em sẽ không ly hôn với anh đâu!
Sau khi Bạch Tình Đình dứt lời này liền quay người rời khỏi, để lại Diệp Lăng Phi mù mịt không hiểu gì cả nhìn bóng dáng của Bạch Tình Đình rời khỏi.
- Mẹ kiếp, thế giới này loạn cả lên rồi, loạn hết rồi!
Đợi sau khi Bạch Tình Đình rời khỏi, Diệp Lăng Phi liền hét lớn lên, ngôi trường Tử Vong không lấy được mạng của Diệp Lăng Phi, nhưng đàn bà lại có thể khiến cho Diệp Lăng Phi điên cuồng.
Lúc tối Dã Lang có mang đến cho Diệp Lăng Phi một thông tin cần thiết. Dã Lang nói cho Diệp Lăng Phi biết, hôm nay Lâm Tuyết đã đi tìm Bạch Tình Đình, sau đó Bạch Tình Đình rời khỏi, sau đó có người nhìn thấy Bạch Tình Đình gặp mặt Trương Lộ Tuyết ở quán cà phê.
- Chỉ có vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Dã Lang gật đầu, nói:
- Lão đại, bây giờ em đi tìm mấy thông tin đó, anh cho em thêm thời gian, ngày mai em tiếp tục điều tra.
- Không cần đâu, giờ tôi đã đoán ra được đại khái rồi.
Diệp Lăng Phi đột nhiên thỡ dài nói:
- Dã Lang, lần này thực sự đã gây ra chuyện lớn rồi, chả trách thái độ của Tình Đình hôm nay đối với tôi như vậy, còn thái độ của Trương Lộ Tuyết đối với tôi lại như thế, tôi nghĩ trong vô thức tôi đã trở thành con cờ cho hai người họ đọ sức. Dã Lang, lần này thực sự quá đen đủi rồi.
Dã Lang mỉm cười với thái độ khác thường. Diệp Lăng Phi nhìn thấy mắng:
- Mẹ kiếp, thế giới này quả thật quá điên khùng rồi, ngay cả Dã Lang cũng đã cười.
- Satan, anh định tính thế nào đây?
Dã Lang cười hói.
- Tôi có thể làm gì được chứ, giặc đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn (dịch nghĩa: Quân địch đến thì phải chờ tướng giỏi đánh dẹp, nước lớn tràn thì phải đắp đất ngăn nước lại, ý nói là: Cho dù đối phương có dùng thủ đoạn gì thì ta cũng có cách đối phó thích hợp), tôi chỉ có thể đợi thôi.
Diệp Lăng Phi nhíu mày nói:
- Nhưng tôi cứ đợi như vậy cũng không phải là cách, nếu tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị dính líu vào, thôi vậy. Dã Lang, lập tức giúp tôi sắp xếp thủ tục ra nước ngoài.
- Ra nước ngoài?
Dã Lang sửng sốt, thắc mắc hỏi:
- Đi đâu?
- Còn có thể đi đâu, tôi đi đối phó với ngôi trường Tử Vong đó.
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi vốn định đợi hai ngày nữa hãy đi tìm ngôi trường Tử Vong đó, nhưng bây giờ tôi có ở đây cũng không thể êm chuyện được. Bạch Tình Đình không thể đụng vào. Trương Lộ Tuyết cũng không thể đắc tội, tôi chuồn vẫn là tốt nhất, để cho hai bọn họ bình tĩnh lại.
- Thế còn vết thương của anh?
Dã Lang lo lắng hỏi.
- Vết thương nhỏ, không trở ngại gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không chết được đâu, cậu đi làm đi!
Dã Lang gật đầu nói:
- Được rồi, tôi đi sắp xếp đây, nhanh nhất là chiều mai rời khỏi.
- Càng nhanh càng tốt, tôi bây giờ không dám tiếp tục ở lại đây được nữa.
Diệp Lăng Phi thành thật nói với Dã Lang:
- Dã Lang, hãy tin tôi, sau có đắc tội ai thì cũng không để đắc tội đến phụ nữ được, trong tình trường còn nguy hiểm hơn cả trên chiến trường, lỡ bất cẩn một tí là chết rất thảm. Tôi chính là một kết cục điển hình.
Dã Lang cười nói:
- Satan, tôi thấy hình như anh chẳng đau khổ gì cả.
- Chang lẽ tôi đau khổ phải bày ra trên mặt sao?
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Đau khổ của tôi nằm trong tim tôi, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, cậu báo tôi phải chọn thế nào đây. Hây, cả đời này việc tôi làm sai lầm nhất chính là không nên quen với Trương Lộ Tuyết, bây giờ có nói cũng chẳng ích gì, tất cả đều đã muộn rồi.
Dã Lang không nói gì thêm mà là quay người rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Dã Lang rời khỏi Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên gọi cho một số. Đợi bên kia bắt máy Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ngài tổng thống, số điện thoại của ngài vẫn chưa thay đổi sao?