Bạch Tình Đình lúc này quả thật rất đau khổ. Xem lại xấp hình trên lần nữa, cô cắn môi sắc hồng trên khuôn mắt mới khó khăn trở lại nhưng nét tím tái trắng bạch vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Cô nhấc một trong số bức ảnh đó lên, nhìn hồi lâu, rồi lại vứt xuống bàn, hỏi:
- Những bức hình trên chụp bằng cách nào?
- Tôi cũng không rõ.
Lâm Tuyết nói:
- Chỉ là một người đàn ông thích chụp ảnh phong cảnh tình cờ chụp được.
- Như vậy đi, Bạch Tình Đình hỏi tiếp:
- Phim ảnh đâu, tôi muốn có cuộn phim cho tất cả những tấm này, cô ra giá đi.
- Không có phim ảnh, chỉ có mấy bức này.
Lâm Tuyết nói:
- Sao vậy, chẳng nhẽ chủ tịch Bạch cho rằng tôi còn giữ cả phim để uy hiếp?
Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:
- Tôi cũng không nghĩ như vậy.
Nói rồi, Bạch Tình Đình lại quét mắt qua sấp ảnh trên bàn, lãnh đạm nói:
- Tôi cho rằng không ai có thể uy hiếp được anh ấy.
Nghe Bạch Tình Đình nói vậy, Lâm Tuyết cảm thấy rất bất ngờ, cô ta vốn tưởng Bạch Tình Đình sẽ phản ứng rất quyết liệt khi trông thấy những bức ảnh này, nhưng biểu hiện của Bạch Tình Đình lúc này làm Lâm Tuyết cô ta có phần thất vọng. Lâm Tuyết với tay lấy một bức, hỏi:
- Chủ tịch Bạch, cô thật sự không bận tâm chuyện chồng cô có người đàn bà khác bên ngoài sao, mà hơn nữa, cô gái này lại không phải nhân vật bình thường, cô ta là chủ tịch hội đồng quản trị mới của tập đoàn Tân Á.
- Giám đốc Lâm, có thể cô đã không hiểu tôi và cũng chẳng hiểu gì về chồng tôi cả.
Bạch Tình Đình vẫn giữ nguyên giọng điệu lãnh đạm:
- Không thể không phủ nhận sau khi xem xong những bức hình này tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng không có nghĩa là tôi phải tức giận. Giữa tôi và chồng tôi có rất nhiều chuyện mà người ngoài như cô không thể hiểu được, bao gồm cả chuyện giữa chồng tôi và Trương Lộ Tuyết.
Lâm Tuyết kinh ngạc, cô ta nghi hoặc hỏi:
- Chủ tịch Bạch, ý của cô là gì?
- Ý tôi nói rất đơn giản, tôi sớm đã biết giữa họ có vấn đề, chỉ là không ngờ họ lại hành động như vậy giữa thanh thiên bạch nhật trong xe ô tô, hơn nữa còn bị người ta chụp lén mà không biết.
Bạch Tình Đình giơ tay với lấy một tấm ảnh chụp không được rõ nét lắm nói:
- Tôi nghĩ tôi nhất định phải nhắc nhở chồng tôi, để sau này không có những hành động ngớ ngẩn như thế này nữa.
Nói xong những lời này, Bạch Tình Đình nói với Lâm Tuyết:
- Giám đốc Lâm, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng nên cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã mang những bức ảnh này đến cho tôi. Như vậy đi, cô tốn bao nhiêu tiền để mua lại những bức ảnh này, tôi bù lại gấp đôi cho cô, coi như để cảm ơn sự giúp đỡ của cô.
- Chuyện nhỏ, không thành vấn đề.
Lâm Tuyết xua tay, mặt cô ta đầy vẻ thất vọng. Cô ta những tưởng lần này tìm ra được cơ hội công kích cả Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, nhưng không ngờ phản ứng của Bạch Tình Đình lại như vậy. Lâm Tuyết thất vọng đứng dậy, nói với Bạch Tình Đình:
- Chủ tịch Bạch, nếu cô đã nói như vậy thì tôi không làm phiền cô nữa, tôi phải về đây.
- Giám đốc Lâm, vậy tôi không tiễn nữa.
Bạch Tình Đình cũng không buồn đứng dậy, cô lại với tay lấy một bức, vẻ mặt thất thần nhìn chằm chằm vào nó.
Lâm Tuyết quay người lại định nói vài câu khách sáo an ủi thì thấy biểu hiện thất thần của Bạch Tình Đình. Cô ta không giấu nổi nụ cười đắc ý. Ban nãy cô ta còn tưởng Bạch Tình Đình không buồn bận tâm. Nhưng bây giờ cô ta đã biết Bạch Tình Đình không phải là không bận tâm mà là rất bận tâm. Lòng cô ta vô cùng mãn nguyện. Sau đó cô ta cũng bỏ luôn ý định nói vài câu đãi bôi này nọ với Bạch Tình Đình, trực tiếp quay người bước ra ngoài, để lại Bạch Tình Đình tự ngặm nhấm nỗi buồn một mình trong văn phòng.
Những bức ảnh mà Lâm Tuyết đem đến cho Bạch Tình Đình hôm nay chính là những bức ảnh chụp hôm mà Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết phát sinh quan hệ. Cảnh tượng nhạy cảm diễn ra ngoài trời này hôm đó vô tình đã lọt vào góc máy của tay thợ ảnh chuyên đi chụp phong cảnh. Đương nhiên, tay thợ ảnh chỉ chụp những hành động thân mật trên xe của Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết, chứ chưa đi sâu vào chi tiết. Mặc dù là vậy, nhưng ai mà xem được loạt ảnh này cũng có thể đoán ra được những hành động tiếp sau của hai kẻ trên xe này.
Vì khoảng cách cũng khá xa nên diện mạo của hai người trong ảnh cũng không được rõ nét lắm. Còn về những tấm phim thì có lẽ đã lẫn vào đâu đó từ lâu vì tay nhiếp ảnh cũng không có mục đích gì sâu xa, chỉ rỗi hơi tiện tay rồi rửa ra mà thôi.
Lâm Tuyết cũng chỉ vô tình có được những bứa ảnh này. Từ ngày nhìn thấy chúng cô ta xem chúng như bảo vật. Vừa có chúng trong tay đã không đợi được mà muốn tìm Bạch Tình Đình để bày ra trước mắt cho cô xem. Cô ta chỉ mong những bức ảnh này sẽ giáng một đòn mạnh vào cả Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Bây giờ lòng cô ta rất hả hê. Càng chứng kiến cảnh Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đau khổ giày vò nhau bao nhiêu cô ta càng cảm thấy vui vẻ bấy nhiêu. Thậm chí cô ta còn nghĩ niềm vui này còn vượt cả cái vui sướng khoái lạc khi làm tình.
Lâm Tuyết vừa đi khỏi thì Bạch Tình Đình cũng chẳng còn sức lực đứng dậy, mặt cô trắng bệch, ngồi tê liệt trên ghế. Ban nãy tất cả những biểu hiện lãnh đạm bình tĩnh kia cũng chỉ để diễn cho Lâm Tuyết xem. Chứ kì thực vừa nhìn vào bức hình chụp Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết cô thấy suy sụp ghê gớm. Bạch Tình Đình không thể tưởng tượng nổi giữa Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết lại xảy ra những chuyện như vậy.
Bạch Tình Đình rất hận Diệp Lăng Phi. Hận hắn sao lại dám đối xử với cô như vậy. Nhưng trước mặt Lâm Tuyết, cô phải hết sức giữ bình tĩnh, căng mình lên để chống chọi với cơn đau. Cô cố tình biểu hiện rằng mọi việc không hề như Lâm Tuyết nghĩ, cô không hề muốn Lâm Tuyết lấy mình ra làm trò cười. Nhưng Lâm Tuyết vừa đi khỏi, Bạch Tình Đình mới dám bộc lộ những cảm xúc thật sự của lòng mình.
Bạch Tình Đình có phần kích động, cô muốn đến ngay bệnh viện quân khu, đối diện với Diệp Lăng Phi, ném xấp ảnh này vào mặt hắn, mắng mỏ một trận cho hả dạ rồi đưa ra lời đề nghị ly hôn.
Nhưng cô vẫn nhịn, cô rất muốn biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào, và ông chồng mình với cô Trương Lộ Tuyết quan hệ tốt lên từ khi nào mà lại tiến triển nhanh đến thế.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cô biết lúc này nếu mình quá kích động cũng chẳng giải quyết được gì, giận quá mất khôn. Bây giờ cần nhất là phải thật bình tĩnh. Được một lát sau, Bạch Tình Đình mới tĩnh tâm được một chút.
Cô nhặt xấp ảnh lên, xem lại thật kỹ càng, rồi lại đặt xuống bàn, tay phải day thái dương, sau đó bắt đầu chìm vào trầm tư.
Cô nhớ lại những chuyện từ khi Trương Lộ Tuyết trở về Vọng Hải, vắt óc suy nghĩ về quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết, nhưng bất luận có nghĩ như thế nào Bạch Tình Đình cũng không thể tưởng tượng được quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết lại tiến triển nhanh đến vậy. Mặc dù Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết là hai kẻ luôn đối đầu nhau nhưng cả cô và Trương Lộ Tuyết đều hiểu rất rõ tính cách đối phương.
Theo Bạch Tình Đình thấy, Trương Lộ Tuyết rất ngạo mạn, cô ta sẽ không thèm để mắt đến Diệp Lăng Phi. Còn Diệp Lăng Phi lại là người đàn ông mà chỉ khi sống gần mới phát hiện ra được những ưu điểm của hắn. Nếu cho hai người một khoảng thời gian sinh sống cùng nhau, thì mới có khả năng làm những chuyện này, đằng này thời gian hai người ở gần nhau chẳng có là bao, thì làm sao có thể loáng cái quan hệ đã tiến triển nhanh đến thế.
- Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc.
Bạch Tình Đình càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, có vài điều mà cô càng nghĩ càng không thể hiểu được. Mặc dù Bạch Tình Đình rất giận Diệp Lăng Phi, nhưng cô không hiểu sao mình không có dũng khí để đi gặp hắn ngay lúc này hỏi cho ra nhẽ rồi chính thức đưa ra lời đề nghị ly hôn.
Bạch Tình Đình càng lúc càng cảm thấy mình không còn là Bạch Tình Đình của ngày xưa. Cô nghĩ quá nhiều, cân nhắc quá nhiều. Cả người cô lúc này dường như không còn chút sức lực nào. Cô đứng dậy, không buồn ngó ngàng tới đống ảnh vứt tung tóe trên bàn nữa, mà yếu ớt đi đến trước bàn làm việc của mình.
Bạch Tình Đình đứng trước bàn, do dự hồi lâu rồi cũng quyết định nhắc chiếc điện thoại đặt ngay trên bàn, quay số gọi cho Trương Lộ Tuyết.
- Xin chào, đây là số máy phòng làm việc của chủ tịch Trương, chủ tịch Trương hiện giờ không có mặt trong văn phòng, nếu quý khách có chuyện gì, có thể nói với tôi, tôi sẽ báo cáo lại cho chủ tịch Trương, hoặc quý khách có thể trực tiếp gọi vào di động của chủ tịch Trương.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Trịnh Khả Nhạc thư kí của Trương Lộ Tuyết, Bạch Tình Đình im lặng, rồi chầm chậm nói:
- Được, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi cho chủ tịch Trương.
Bạch Tình Đình ngắt điện thoại bên này thì Trịnh Khả Nhạc ở bên kia cũng cúp máy, lẩm bẩm: "Nghe quen quá, hình như mình đã từng nghe được ở đâu giọng nói này rồi thì phải." Trịnh Khả Nhạc đương nhiên không thể nghĩ ra được là Bạch Tình Đình lại gọi điện cho Trương Lộ Tuyết. Chuyện giữa Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết cô cũng có nghe phong thanh vài câu. Nên nếu có người rủ rỉ với cô cuộc gọi ban nãy là của Bạch Tình Đình thì Trịnh Khả Nhạc cũng cho rằng người đó đang lừa cô.
Bỏ qua Trịnh Khả Nhạc đang mải ngẫm xem ai là người gọi điện thoại mà không báo tên, Bạch Tình Đình sau khi gọi điện thoại tìm Trương Lộ Tuyết mà không được, do dự hồi lâu, rồi cuối cùng cũng quyết định gọi đến di động của Trương Lộ Tuyết.
Khi nghe giọng nói của Trương Lộ Tuyết từ trong điện thoại truyền đến, cô dường như lại chẳng còn dũng khí đề cập đến chuyện kia. Đây chính là người con gái đã có quan hệ với chồng mình, hơn nữa người con gái này lại là đối thủ của mình. Nếu đổi lại là người khác, thì Bạch Tình Đình đã không cảm thấy khó mở lời như vậy. Thậm chí trong tâm can, Bạch Tình Đình còn hi vọng người có quan hệ với chồng mình không phải Trương Lộ Tuyết, cho dù có là cô nhân viên Lý Khả Hân của Tân Á đã từng giành giật Diệp Lăng Phi với mình cũng được. Bạch Tình Đình không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này, tóm lại tâm tình của cô đang rất rối bời, đầu óc như sắp nổ tung ra đến nơi.
Nghe Trương Lộ Tuyết cất tiếng hỏi, Bạch Tình Đình mới nhỏ giọng nói:
- Trương Lộ Tuyết, tôi là Bạch Tình Đình, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô, cô có thời gian không?
Trương Lộ Tuyết ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Bạch Tình Đình thì cảm thấy rất ngạc nhiên, cô tự nhiên cất tiếng hỏi:
- Gặp tôi có việc gì? Không thể nói qua điện thoại được hay sao?
- Nói qua điện thoại không tiện.
Bạch Tình Đình cũng không biết rốt cuộc mình định nói gì, cô nói:
- Hiện giờ tôi có chuyện cần phải nói với cô, trong tay tôi đang có vài thứ mà có lẽ cô sẽ rất có hứng thú.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi cũng đáp:
- Được, vậy cô nói đia điểm gặp mặt đi!
Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại Dã Lang mới mua về cho hắn, đang phân vân xem nên gọi cho ai trước. Điện thoại cũ của hắn bị mất, có vài số điện thoại cũng mất theo. Diệp Lăng Phi chỉ có thể tìm lại một vài số. Hắn đương nhiên không phải thần thánh, ngoài vài số điện thoại quan trọng mà hắn có thể nhớ ra, những số khác rất khó nhớ lại, chỉ có thể tìm lại.
Trong lúc hắn lưu lại số điện thoại của Bạch Tình Đình, đột nhiên mí mắt mấp máy. Diệp Lăng Phi buột miệng mắng:
- Gì nữa đây, sao mi mắt mình lại nháy nhỉ, chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Diệp Lăng Phi mồm lẩm bẩm, sau đó nhấn luôn số gọi cho Bạch Tình Đình.
Hắn gọi liền lúc năm cuộc mà Bạch Tình Đình vẫn không bắt máy. Diệp Lăng Phi đặt máy lên đầu giường, tự nhiên hắn có dự cảm chẳng lành