Chương 558: Giá vàng cũng không đáng tin cậy

Trịnh Khả Nhạc vốn tưởng rằng Diệp Lăng Phi không biết chuyện mình nói cho Bạch Tình Đình là Trương Lộ Tuyết mang thai con cùa Diệp Lăng Phi, nỗi lo trong lòng vừa buông lỏng. Chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi nàng chuyện này, lòng dạ Trịnh Khả Nhạc lại bị treo ngược lên.

- Giám đốc Diệp, em không biết!

Trịnh Khả Nhạc giả ra hình dạng kinh ngạc, nói:

- Giám đốc Diệp, anh và Trương tổng giám đốc có quan hệ? Sao em chưa nghe nói qua, có thật không?

Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Nhạc giả bộ vô tội trong lòng buồn cười nói:

- Em nha đầu này. Không đi làm diễn viên thực sự là lãng phí. Giả bộ thật là giống đó!

Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Nhạc không chịu thừa nhận chuyện này. Hắn liền cố ý nói:

- Cũng không có gì. Người đó tung tin vịt Trương tổng giám đốc mang thai con của anh, chuyện này cũng may là anh nghe được, nếu như bị Trương tổng giám đốc nghe được. Sợ rằng cô ấy sẽ điên lên mất. Em nghĩ xem, người ta còn chưa có kết hôn. Chuyện như vậy vừa truyền ra. Đảm bảo dư luận xôn xao, anh thấy nếu như Trương tổng giám đốc tìm được kẻ bịa đặt kia, nhất định sẽ sử dụng mười đại cực hình Mãn Thanh đối phó vói kẻ đó.

Trịnh Khả Nhạc cũng cảm thấy sau lưng lạnh toát. Nàng không dám nhìn Diệp Lăng Phi. Mà cúi đầu lắp bắp nói:

- Có lẽ, có lẽ là có người nói lung tung. Thế nhưng.., thế nhưng... Em nghĩ người kia cũng là thuận miệng mà nói thôi, ha ha. Dù sao em không biết chuyện này, ừ, em không biết.

Diệp Lăng Phi bỗng nhiên đưa tay vỗ vai Trịnh Khả Nhạc một cái. Ngay lập tức làm Trịnh Khả Nhạc sợ đến cả người run run, vội vàng hô lên:

- Không phải em, không phải em!

- Khả Nhạc. Em làm sao vậy. Sao anh cảm giác hôm nay em cứ là lạ, cái gì không phải em, anh chỉ tùy tiện vỗ em một cái, không có ý gì mà.

Diệp Lăng Phi cười nói, - Chẳng lẽ trong lòng em có quỷ?

- Không có, tuyệt đối không có!

Trịnh Khả Nhạc nhìn lên Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Diệp đại ca. Nếu như không có chuyện gì, em muốn đi về trước, bên kia còn có việc chưa làm xong. Trương tống giám đốc cũng không có ở công ty. Em sợ có người gọi điện thoại, nhưng không ai tiếp, giờ em về đây.

Trịnh Khả Nhạc vừa định ròi đi, đã bị Diệp Lăng Phi cầm tay, kéo Trịnh Khả Nhạc trở lại.

- Khả Nhạc, tán gẫu một lúc đã!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Không được. Em phải đi về làm việc!

Trịnh Khả Nhạc nói.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Khả Nhạc. Em thật sự không có gì nói với anh sao?

- Không có, không có!

Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói như vậy. Khóe miệng lộ ra tiếu ý, nét cười nhẹ này khiến Trịnh Khả Nhạc cảm thấy cả người kinh hoảng, ngay khi Trịnh Khả Nhạc do dự có nên nói cho Diệp Lăng Phi hay không. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên ôm thắt lưng Trịnh Khả Nhạc. Đem Trịnh Khả Nhạc đẩy lên ghế sa lon, Diệp Lăng Phi giơ tay, đánh một cái vào kiều đồn tròn trịa của Trịnh Khả Nhạc.

Ba!

Trịnh Khả Nhạc chau mày, nói:

- Diệp đại ca, em làm gì chứ!

- Trong lòng em rõ ràng, còn muốn anh nói sao?

Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói.

- Em làm bà xã của anh biết chuyện này, em có biết anh vì chuyện này bị bao nhiêu khổ hay không, ngay cả xe của anh cũng bị anh phá hòng, ừm, hôm qua anh làm hỏng một chiếc xe Audi, những chuyện này đều là em tiểu nha đầu này gây họa. Em nghĩ rằng anh có thể nhẹ nhàng buông tha em như vậy sao?

Diệp Lăng Phi vừa nói lại giơ tay lên. Đánh vào kiều đồn Trịnh Khả Nhạc một cái, ba một tiếng, Trịnh Khả Nhạc thất thanh kêu lên.

Trịnh Khả Nhạc kêu lên như vậy. Diệp Lăng Phi hơi nhíu mày. Noi này là phòng làm việc. Nếu có người đi vào lúc này, thấy một màn này mà nói, sẽ ảnh hưởng không tốt. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây liền ôm Trịnh Khả Nhạc, đi thẳng vào phòng nghỉ trong phòng làm việc của mình.

- Diệp đại ca, tha em đi. Em biết sai rồi. Sau này em không dám!

Trịnh Khả Nhạc liên tục thừa nhận sai rồi, nhung Diệp Lăng Phi đâu chịu nghe nàng xin tha. Đem Trịnh Khả Nhạc ôm vào phòng nghỉ, ném lên giường.

Trịnh Khả Nhạc nằm úp trên xuống giường, kiều đồn nhếch lên, bị chiếc quần bó sát bên ngoài làm nổi bật lên đường cong mê người trước mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi giơ tay lên, không chút nào thương tiếc lại vỗ một cái, một cái vỗ này thiếu chút nữa đem Trịnh Khả Nhạc đánh cho khóc ra nước mắt. Trịnh Khả Nhạc hai tay nắm chặt lấy đệm, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mang theo mấy phần nức nở nói:

- Diệp đại ca. Anh đánh đi. Em biết em làm không đúng, hôm nay dù anh đánh cho em không thể nhúc nhích. Em cũng không có một câu oán hận." Diệp Lăng Phi nghe thấy Trịnh Khả Nhạc nói vậy, tay phải đang nâng lên lại hoi ngừng lại, hắn lại nhìn Trịnh Khả Nhạc một chút. Đã thấy Trịnh Khả Nhạc hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ động lòng người. Diệp Lăng Phi nhẹ dạ xuống. Không đành lòng tiếp tục đánh, nói:

- Được rồi. Được rồi. Lần này cứ như vậy đã!

Trịnh Khả Nhạc vừa nghe, vội vàng từ trên giường đứng lên. Nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, đây chính là anh nói nha. Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa.

- Ừ, anh nói rồi không truy cứu chính là không truy cứu!

Diệp Lăng Phi nói.

-Anh thề đi!

Trịnh Khả Nhạc nói.

- Anh nói không truy cứu chính là không truy cứu. Làm sao vậy, chẳng lẽ em muốn anh đánh em tiếp!

Diệp Lăng Phi nói.

Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy. Nàng mói cười rộ lên. Cười nói:

- Diệp đại ca anh tốt nhất, em chỉ biết hôn anh một cái cám ơn.

Ngay sau đó nàng chạy ra khỏi phòng nghỉ thật nhanh, Diệp tăng Phi cảm thấy Trịnh Khả Nhạc này chạy trốn cũng quá nhanh đi. Chẳng lẽ thực sự là bị mình hù dọa rồi?

Vừa lúc đó. Nghe được Trịnh Khả Nhạc nói:

- Ai nha, thuốc nhỏ mắt của mình đâu rồi?

Ngay khi Diệp Lăng Phi còn không kịp phản ứng. Trịnh Khả Nhạc đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chạy ào vào phòng nghỉ, lấy lọ thuốc nhỏ mắt rơi trên giường cầm trong tay, ngay lập tức lại chạy ra ngoài.

- Thuốc.., thuốc nhỏ mắt?

Diệp Lăng Phi rốt cục kịp phản ứng. Phiền muộn mà nói:

- Ta chính là một tên ngu ngốc. Đầu năm nay ngay cả giá vàng cũng không thể tin tưởng, sao ta có thể tin tường Trịnh Khả Nhạc thật sự khóc chứ!

Bất quá, lúc này Diệp Lăng Phi muốn đổi ý cũng đã không còn kịp rồi, hắn đành phải lắc đầu. Đi về bàn làm việc của mình.

Trương Lộ Tuyết không biết đã xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi lại muốn họp hội đồng quản trị. Trương Lộ Tuyết có một loại dự cảm, Diệp Lăng Phi lần này họp hội đồng quản trị tuyệt đối có chuyện lớn. Thân là tổng giám đốc tập đoàn kiêm chủ tịch hội đồng quàn trị. Trương Lộ Tuyết cần phải nói chuyện vói Diệp Lăng Phi trước khi mở cuộc họp hội đồng quản trị, ít nhất phải hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì.

Sau khi Trương Lộ Tuyết chạy tới tập đoàn. Nàng không có tới phòng làm việc của minh, mà trực tiếp đến phòng tổ chức tìm Diệp Lăng Phi, nàng đi tới cửa phòng làm việc của Diệp Lăng Phi. Hỏi Từ Oánh:

- Giám đốc Diệp có ở phòng làm việc không?

- Giám đốc Diệp vừa đi ra ngoài!

Từ Oánh nói:

- Tôi nhìn thấy giám đốc Diệp đi thang máy bên kia, anh ấy không nói đi đâu!

- Tên kia thật là...

Trương Lộ Tuyết oán giận một câu, sau đó, nàng lấy điện thoại di động. Bấm số điện thoại của Diệp Lăng Phi. Chờ điện thoại vừa kết nối. Trương Lộ Tuyết hỏi ngay:

- Anh đang ở đâu?

- Cô hỏi tôi ở nơi nào à. Tôi ở một nơi ánh nắng tươi sáng, cô có muốn đến đây không?

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.

- Không có thời gian lằng nhằng với anh, nói mau anh đang ở đâu!

Trương Lộ Tuyết không có tâm tình nói chuyện dông dài vói Diệp Lăng Phi, hiện trong lòng nàng rất muốn biết Diệp Lăng Phi họp hội đồng quàn trị rốt cuộc để làm cái gì.

- Ở tầng thượng, cô lên đây đi!

Trương Lộ Tuyết vào thang máy tới tầng cao nhất. Lại dọc theo cầu thang đi lên tầng thượng, quả nhiên thấy Diệp Lăng Phi đứng ở trước hàng rào bảo vệ trên tầng thượng. Dựa lung vào hàng rào, đang nhìn về phía này.

- Tâm trạng anh tốt nhỉ, lại chạy lên đây chơi!

Trương Lộ Tuyết đi giày có đế thủy tinh. Bước trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, hôm nay Trương Lộ Tuyết mặc một chiếc quần dài màu tối, trên người là áo sơ mi ngắn tay màu vàng nhạt, từ chỗ cổ áo sơ mi. Rõ ràng có thể thấy được làn da trắng nõn mê người cùa Trương Lộ Tuyết.

Trương Lộ Tuyết đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

- Tại sao anh muốn họp hội đồng quản trị, rốt cuộc anh muốn tuyên bố cái gì ở hội đồng quản trị?

Diệp Lăng Phi cũng không trả lời vấn đề của Trương Lộ Tuyết. Mà hỏi ngược lại:

- Bạn trai của cô đâu?

- Tôi không đến sân bay, tôi không đón!

Trương Lộ Tuyết đưa tay đem một lọn tóc bị gió thổi đến trước mẳt vén sang bên tai, hơi lắc đầu. Nói:

- Tôi và anh ấy là bạn học phổ thông, là người học cùng đại học với tôi, hiện tại đảm nhiệm chức vụ cao trong một công ty đa quốc gia ở Mỹ, lần này đi qua thành phố Vọng Hải, tôi vốn định xuất phát từ lễ phép đến gặp anh ấy một lần, nhưng hiện tôi đã thay đổi chủ ý.

Sau khi Trương Lộ Tuyết nói xong, nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Bây giờ anh hài lòng chưa?

Diệp Lăng Phi cười nhẹ nói:

- Như là tôi có ý đồ với cô vậy!

- Anh... !

Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi nói vậy làm tức giận đến trợn mắt, tức giận nói:

- Anh đồ hỗn đản này. Không nên quên anh đã làm chuyện gì đối với tôi. Chẳng lẽ anh nghĩ làm xong liền xong chuyện sao. Tôi không phải một cô gái dễ bắt nạt như vậy!

- Vậy cô muốn thế nào, muốn tôi cưới cô?

Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua vóc người gợi cảm nóng bỏngcủa Trương Lộ Tuyết, miệng cười nói:

- Đáng tiếc tôi đã có Tình Đình, nếu như tôi không lấy Tình Đình, có lẽ sẽ suy nghĩ đến cô một chút, cô ngoại trừ tính tình không tốt lắm ra. Cái khác cũng không tệ!

Trương Lộ Tuyết trừng Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh nghĩ hay nhỉ, anh nằm mơ đi!

Diệp LăngPhi cười cười. Khôngnói tiếp đề tài này, mà nói sang chuyện khác hỏi:

- Cô biết hôm nay cổ phiếu tập đoàn Tân Á như thế nào không?

-Tôi.., tôi không biết!

Trương Lộ Tuyết ngữ khí hơi ngưng lại, nói:

- Tôi nghĩ đến phi trường gặp anh ấy một chút, rồi lập tức về tập đoàn.

- Trương Lộ Tuyết, cô là tổng giám đốc tập đoàn, cô nên có trách nhiệm vói tập đoàn, trong lúc mấu chốt này, sao cô có thể rời khòi chức vị tổng giám đốc cùa cô chứ.

Diệp LăngPhi vẻ mặt thành thật nói:

- Thứ cô cần học còn rất nhiều, sau khi tôi rời khỏi tập đoàn Tân Á. Sau này tất cả phải nhờ vào cô, tôi hy vọng cô có thể dẫn dắt tập đoàn Tân Á tốt hơn. Khiến tập đoàn Tân Á mau chóng đi lên.

- Cái gì! Anh phải rời khỏi tập đoàn Tân Á?

Trương Lộ Tuyết giật mình hỏi.

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Đây chính là nguyên nhân buổi chiều tôi muốn họp hội đồng quản trị.