Diệp Lăng Phi được đưa đến bệnh viện nhân dân thành phố số 2 phụ cận quảng trường Hải Tinh. Diệp Lăng Phi chi bị chảy máu trán, sau khi bác sĩ xử lý nhiễm trùng đơn giản, đặt một miếng bông gạc lên trán Diệp Lăng Phi, băng bó lại, vậy là xong.
Bạch Tình Đình lo lắng chỗ khác trên Diệp Lăng Phi cũng bị thương, muốn để Diệp Lăng Phi kiểm tra toàn thân, nhưng Diệp Lăng Phi cho rằng không cần như vậy, trong lòng hắn biết rõ thương thế của minh ra sao, căn bản cũng không phải là đập đầu vào kính thủy tinh bị thương, hoàn toàn chính là Diệp Lăng Phi tự mình cố ý làm vậy.
Đây cũng coi là khổ nhục kế của Diệp Lăng Phi đi, khi ở bãi biển hắn thấy Bạch Tình Đình bắt đầu nóng ruột. Diệp Lăng Phi đã nghĩ ra một kế sách như vậy, hắn cố ý lái xe đâm vào tảng đá, kết quả xác thực giống như Diệp Lăng Phi dự đoán, Bạch Tình Đình liền vội vàng chạy tới.
Diệp Lăng Phi nhìn ra trong lòng Bạch Tình Đinh vô cùng yêu thương hắn, quan trọng nhất là từ tình cảm Bạch Tình Đình bộc lộ ra, hắn mãnh liệt cảm giác được ở trong lòng Bạch Tình Đình, mình chính là duy nhất.
Sau khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Vu Tiêu Tiếu ra khỏi bệnh viện nhân dân số 2, đứng ở cạnh xe của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi đề nghị tới một quán cơm gần đó ăn. Bạch Tình Đình gật đầu đồng ý, hiện tại trong lòng nàng đều là hổ thẹn, Diệp Lăng Phi nói cái gì cũng thuận theo.
Vu Tiêu Tiếu nhăn nhó nhìn Bạch Tình Đình, lại nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Thôi, em còn phải quay về trường học, em không quấy rầy thời gian lãng mạn của hai người nữa.
- Tiêu Tiếu, trên đường cẩn thận một chút nha!
Bạch Tình Đình dặn dò.
- Chị yên tâm đi!
Vu Tiêu Tiếu vẫy vẫy tay với Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Nàng đi về phía lề đường, vẫy một chiếc xe taxi.
Lên xe taxi, Vu Tiêu Tiếu lại nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nhưng lập tức nàng thu hồi ánh mắt, trong tâm lý lúc này có cảm giác gì đó nói không nên lời. Ngay khi ở quảng trường Hải Tinh. Vu Tiêu Tiếu thấy xe của Diệp Lãng Phi đâm vào tảng đá, không biết vì sao trong lòng khẩn trương muốn chết. Đây không đơn thuần là xuất phát từ lo lắng cho Diệp Lăng Phi, mà còn có một chút cảm giác không rõ ràng ở bên trong. Vu Tiêu Tiếu phát hiện mình hơi thích ở cùng một chỗ với Diệp Lăng Phi, nói chung cảm thấy trên người nam nhân này có một cái gì đó không giống người thường hấp dẫn nàng.
Vu Tiêu Tiếu vừa đi, Diệp Lăng Phi liền lên xe với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lái xe, rời khỏi bệnh viện, đi qua đường chính, chạy đến trước cửa nhà hàng Hãi Tinh (Sao Biển) phụ cận quảng trường Hãi Tinh.
Nhà hàng Hải Tinh ở quảng trường Hải Tinh xem như là một nhà hàng nổi danh, chủ yếu là ở đây gần quãng trường Hãi Tinh, có rất nhiều du khách nước ngoài đến quảng trường Hải Tinh du lịch, đều tới đây ăn cơm, bởi vậy, nhà hàng Hãi Tinh rất có danh khí. Thẳng thắn mà nói, nhà hàng Hãi Tinh cơm nước cũng không phải tốt lắm. Không có món ăn đặc sắc gì.
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi vào nhà hàng Hải Tinh, hai người không ngồi phòng ăn riêng, mà chọn một bàn hai người ngay bên cửa sổ. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ngồi đối diện. Diệp Lăng Phi thinh thoảng lấy tay vuốt vuốt khối băng gạc trên trán.
- Ông xã, ổn rồi mà!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi lấy tay sờ vuốt, bèn nói:
- Không nên chạm tay vào, cẩn thận vết thương bị nhiễm trùng!
- Anh chi cảm giác hơi khó chịu. Ai cũng nhìn miếng gạc trên trán anh. Bà xã, em thấy anh bây giờ có phải có điềm giống nhị lang thần hay không.
- Nhị lang thần?
Bạch Tình Đình hơi sửng sờ. Nàng kỳ quái hỏi thăm:
- Sao anh lại cảm thấy giống nhị lang thần. Nhị lang thần người ta là có 3 mắt. Anh chỉ là có một miếng gạc trên trán thôi mà!
- Đúng vậy. Nếu như con mắt thứ ba của nhị lang thần cũng bị thương. Không phải cũng băng một miếng gạc giống anh sao?
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Lẽ nào anh nói sai sao?
Xì. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi chọc cười. Nụ cười này tựa hồ đem không khí lãnh đạm trong quan hệ giữa hai người vài ngày nay toàn bộ xóa đi. Bạch Tình Đình cười nói:
- Ông xã. Anh đừng có nghĩ linh tinh. Được rồi, nhanh gọi món ăn đi, không phải anh vừa nói rất đói sao?
Diệp Lăng Phi cầm thực đơn. Sau khi liếc qua mấy lần. Bỗng nhiên nói với phục vụ bên cạnh:
- Món tên là "Thái sơn tam mỹ" này là cái gì?
Người phục vụ kia trả lời:
- Cải trắng đậu hũ!
Diệp Lăng Phi vừa nghe, liền cười nói:
- Nhà hàng này đúng là cao nha, cái này mà cũng gọi là Thái sơn tam mỹ.
Sau khi nói xong. Diệp Lăng Phi lại liếc nhìn những món ăn khác, hỏi tiếp:
- Cái gọi là "Tuyệt đại song kiều" này không phải là ớt chứ?
Người phục vụ kia nghe xong, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, miệng nói rằng:
- Vị tiên sinh này, ngài nói trúng một nửa rồi, món "tuyệt đại song kiều" này là chế biến từ ớt xanh và ớt đỏ.
- Thôi, tôi thấy các cô ở đây toàn thích làm một ít món ăn ngạc nhiên cổ quái thôi.
Diệp Lăng Phi vứt thực đơn lên trên bàn, nói:
- Cô cho tôi hai chén mì sợi, à, bên trong cho thêm ít thịt, nhớ là thịt đấy!
Ngay lập tức lại làm khó người phục vụ kia, nàng ái ngại nói:
- Vị tiên sinh này, chỗ chúng tôi không có mì sợi!
- F., một nhà hàng không có mì, đây còn gọi là nhà hàng sao, đi, gọi quản lí ở đây đến cho tôi.
Diệp Lăng Phi nói, - Tôi muốn ngay mặt hỏi hỏi quản lí các cô xem ở đây muốn làm gì, mẹ kiếp, cho là tồi dễ bắt nạt chắc, không có việc gì lại làm ra mấy thứ thất loạn bát tao, có cho tôi ăn cơm hay không, bây giờ tôi không gọi món ăn, muốn mì sợi cũng không có, cô có tin tôi đập biển hiệu nhà hàng này không.
Bạch Tình Đình không rõ lắm Diệp Lăng Phi làm sao lại như vậy, đang êm đẹp lại muốn gây chuyện với nhà hàng. Bất quá, nàng cảm giác trong lòng vẫn hổ thẹn, nên tùy ý Diệp Lăng Phi nói gì thì nói.
Diệp Lăng Phi vừa ầm ĩ, đã thấy một nam nhân mặc Âu phục màu lam trong hành lang đi tới, trước ngực nam nhân kia đeo một tấm thẻ quản lý nhà hàng, thấy bên này xảy ra chuyện, hắn vội vã chạy tới. Hắn vừa chạy tới, liền liên tục xin lỗi nói:
- Vị tiên sinh này, xin lỗi, xin lỗi, nhân viên này là người mới tới, nếu có chỗ nào mạo phạm ngài, xin ngài tha thứ. Tôi là quản lí ở đây, không biết ngài cần gì?
Diệp Lăng Phi đem thực đơn ném trước mặt tên quăn lí kia, hỏi:
- Anh nói tôi gọi món trong thực đơn này có thề ăn no sao?
- Vị tiên sinh này, ngài có ý gì vậy?
Tên quản lí kia không hiểu hỏi.
- Còn muốn tôi nói sao, các anh làm mấy món ăn cổ quái này, tôi cũng không biết những món ăn này các anh dùng làm cái gì.
Diệp Lăng Phi nói, - Nếu anh là quản lí nhà hàng tốt lắm, anh đề cử cho tôi vài món ăn, nhưng tôi nói cho anh biết, nếu như anh lừa gạt tôi, tin tôi lập tức gọi người đến niêm phong nhà hàng này không. Hừ, ở đây rõ ràng là lừa gạt!
- Vị tiên sinh này, ngài không nên tức giận, như vậy đi, tôi đề cử cho ngài mấy món ngon của nhà hàng chúng tôi, đảm bảo ngài sẽ thoả mãn.
Tên quản lí kia vội vàng nói ra mấy món ăn, sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, chuyển sang phía Bạch Tình Đình hỏi:
- Bà xã, em thấy thế nào?
- Tùy ỷ anh là được!
Bạch Tình Đình nói.
- Được rồi, vậy anh mang cho tôi cái gì mà vịt muối, còn có cá gì gì đó, nói chung tôi với vợ tôi không thiếu tiền, nhưng nếu như anh để chúng tôi ăn uống vớ vẩn ở chỗ này, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
- Vâng vâng!
Người quản lí liên tục nói, - Yên tâm, tôi đảm bảo ngài nhất định sẽ ngon miệng!
Chờ các món ăn được mang lên. Bạch Tình Đĩnh mới hỏi:
- Ông xã, anh hà tất phải làm khó những người này, cùng lắm thì chúng ta tới nhà hàng khác.
- Anh nhìn những người này khó chịu.
Diệp Lăng Phi đưa tay cầm đũa, gắp một miếng cá đút vào miệng, vừa nhai vừa nói:
- Anh muốn mắng họ.
Bạch Tình Đình nghe vậy mới biết, thì ra là Diệp Lăng Phi cố ý như vậy. Bạch Tình Đình nghĩ nhất định là mình ở bờ biển làm Diệp Lăng Phi tức giận, nhưng Diệp Lăng Phi không tiện phát tiết với nàng, mới đem khó chịu trong lòng phát tiết ra ở chỗ này. Bạch Tình Đình do dự một chút rồi nói:
- Ông xã, em biết hôm nay đều là lỗi của em, em không nên vừa nghe người khác nói liền tin.
Nghe Bạch Tình Đình nhắc tới chuyện này. Diệp Lăng Phi buông đũa xuống, hai tay hắn đặt ở trên bàn, nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, anh đã nói rồi, em là người anh yêu nhất. Mặc kệ ở tình huống nào, anh đều sẽ không thay đổi, thế nhưng, nếu như em không tin anh, giữa chúng ta luôn luôn tồn tại ngờ vực vô căn cứ, vậy chúng ta còn tiếp tục ở cùng nhau được sao?
Bạch Tình Đình gật đầu, nói:
- Ông xã, em hiểu rồi.
Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Anh biết giữa em và Trương Lộ Tuyết quan hệ không tốt, có thể em vừa nghe người khác nói liền cho rằng Trương Lộ Tuyết cố ý tranh giành với em, thế nhưng, em đã nghĩ qua chưa. Trương Lộ Tuyết sao có thẻ dùng phương thức này tranh giành với em được, cô ấy có chỗ tốt gì?
Bạch Tình Đình ừ một tiếng, nói:
- Ông xã, em vừa mới tỉnh táo lại, nghĩ cũng đúng vậy, em cũng cảm thấy tuy Trương Lộ Tuyết thích tranh giành với em, nhưng cô ta rất cao ngạo, chắc là cô ta sẽ không dùng biện pháp như thế, thế nhưng...
Bạch Tình Đình nói tới chỗ này, nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nói:
- Nói hết đi, đem suy nghĩ của em nói ra đi.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, mới tiếp tục nói:
- Thế nhưng, ông xã của em, anh đừng trách em luôn luôn thích ăn dấm chua, thật sự là... là ông xã anh quá ưu tú, ngay cả em cũng không biết đã yêu anh từ lúc nào.
Diệp Lăng Phi nghe xong, cười lên ha ha, nói:
- Thì ra là em nghĩ như vậy, vậy cùng lắm sau này anh ít tiếp xúc với Trương Lộ Tuyết là được!
Diệp Lăng Phi bây giờ nghe Bạch Tình Đình nói nguyên nhân chủ yếu bởi vì Trương Lộ Tuyết, trong lòng hắn liền triệt để trầm tĩnh lại. Diệp Lăng Phi vẫn lo lắng Bạch Tình Đình phát hiện đêm hôm đó minh ở cùng Đường Hiếu Uyển, nhưng từ trong giọng nói Bạch Tình Đình mà xem thì Bạch Tình Đình đang hoài nghi đêm hôm đó minh cùng Trương Lộ Tuyết ở một chỗ, Diệp Lăng Phi trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, nàng cắn cắn môi, chậm rãi nói:
- Ông xã, em nói một câu anh đừng nóng giận, em hy vọng anh có thể rời khỏi tập đoàn Tân Á, em.. em không muốn chồng mình và Trương Lộ Tuyết thường xuyên gặp mặt.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy, hơi ngẩn người, hắn thật sự không nghĩ tới sẽ rời khỏi tập đoàn Tân Á, đây đúng là đã cho Diệp Lăng Phi một nan đề rồi.