Diệp Lăng Phi nghe xong câu nói của Chu Hân Mính, trong lòng âm thầm kinh hãi. Hắn không biết tại sao Chu Hân Mính lại biết ngày hôm qua mình ở cùng Đường Hiểu Uyển. Tuy nhiên sắc mặt Diệp Lăng Phi không hề thay đổi, giả bộ hồ đồ nói:
- Hân Mính, em nói cái gì anh không hiểu?
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi tỏ vẻ có chết cũng không thừa nhận cười lạnh nói:
- Anh đừng có ba xạo nữa. Dù sao thì em cũng mặc kệ, cứ kể cho Tình Đình biết. Lúc đó mình anh tự nghĩ biện pháp giải thích với cô ấy đi.
Nói xong. Chu Hân Mính đẩy cửa, xuống xe. Diệp Lăng Phi thấy tình thế này thầm kêu không ổn, vội vàng xuống xe. Khi Chu Hân Mính đi đến cạnh chiếc xe của nàng, Diệp Lăng Phi ngăn lại, cười nói:
- Hân Mính, em nói rõ cho anh làm sao mà em lại biết được chuyện này?
- Đấy là chuyện của em, không nói cho anh được, chỉ cần biết, em biết rõ chuyện này. Một mình anh tự nghĩ cách giải thích với Bạch Tình Đình đi!
Chu Hân Mính đẩy Diệp Lăng Phi ra, mở cửa. Vừa định lên xe Diệp Lăng Phi đã kéo tay nàng lại Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi nói:
- Hân Mính, anh biết em tốt với anh nhất, em cũng không muốn anh và Tình Đình cãi nhau mà. Anh biết lần này là không đúng, nhưng anh thật sự rất yêu Tình Đình!
Chu Hân Mính xoay người lại. Nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi. Thở dài nói:
- Được rồi, em nói cho anh biết vậy. Thật ra thì là tối hôm qua Tiểu Triệu nhìn thấy anh đi mua đồ cùng một cô bé, Tiểu Triệu đã nói chuyện này với em. Em thấy anh đêm hôm qua không về nhà, đừng quên em là cảnh sát, kĩ thuật điều tra cũng không kém. Về phần Tình Đình thì em cũng không biết cô ấy có biết anh đêm qua không về hay không.
Diệp Lăng Phi vừa nghe như vậy, thở phào nhẹ nhỏm, ôm Chu Hân Mính, hôn nàng một cái, nói:
- Hân Mính, vẫn là em đối tốt với anh nhất!
- Thôi, thôi, anh tự suy nghĩ đi, đừng gây ra quá nhiều phiền toái nữa!
Chu Hân Mính định nói gì thêm nhưng rồi lại nuốt xuống, khẽ thở dài nói:
- Em phải đi làm đây!
- Ừ, Hân Mính, đi đường cẩn thận!
Diệp Lăng Phi trong lòng thoải mái, nhìn Chu Hân Mính lái xe đi khuất mới lái xe về biệt thự.
Tiền Thường Nam không thể tin được con hắn ở trong bệnh viện đã phát điên. Khi hắn cùng vợ chạy tới trong bệnh viện, Tiền Tiêu ở trong phòng bệnh đang lải nhải:
- Đan Đan, đừng giết ta, Đan Đan, đừng giết ta...
Tiền Thường Nam chỉ có một người con trai duy nhất, thấy đứa con bảo bối bị điên, trong lòng Tiền Thường Nam cực kì bi thống. Lúc ấy hắn đã nổi trận lôi đình, đòi gặp viện trưởng, nhất định phải đòi một cái công đạo cho con mình, tại sao con mình ở bệnh viện lại đột nhiên phát điên, Tiền Thường Nam muốn bệnh viện phải cho hắn một câu trả lời thỏa đáng. Trong lúc Tiền Thường Nam đang nổi xung trong bệnh viện thì ở tập đoàn Tân Á, Diệp Lăng Phi đang nhàn nhã ngồi trong phòng làm việc, vừa uống cà phê vừa nói chuyện. Người đang đàm thoại với hắn hiển nhiên không thể là người bình thường, chính là cố vấn do công ty Mona An cử đến - John David. Mấy ngày nay, John David vẫn tiếp tục chuẩn bị các khâu cho công cuộc cải cách ở tập đoàn Tân Á. Mục đích của Diệp Lăng Phi trong cuộc nói chuyện này chỉ có một đó là muốn biết tiến độ công việc của John David, muốn biết bao giờ việc cải cách mà John David đã thảo luận với mình sẽ bắt đầu.
- Diệp, tôi cho là vấn đề của tập đoàn Tân Á rất lớn, không chỉ ở riêng lẻ một vài bộ phận mà có thể sẽ phải chỉnh đốn lại cả tập đoàn.
John David đem báo cáo của mình đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, nói tiếp:
- Dựa theo điều tra của tôi, hình thức tổ chức của tập đoàn Tân Á rất có vấn đề. Năng lực thi hành rất kém, đó là một phương diện. Mặt khác, các nhà máy sản xuất của tập đoàn sản xuất không độc lập, không thể hoàn thành những công việc khối lượng lớn. Mấy nhà máy sản xuất của tập đoàn cũng có nhiều vấn đề, trong đó nghiêm trọng nhất là sức sản xuất kém, hiệu suất làm việc cũng không cao, đa số công nhân, nhân viên làm những việc lặp đi lặp lại. Như thế không chỉ lãng phí tài nguyên, nhiều khi cần làm thêm giờ. Theo cái nhìn của tôi, sức sản xuất của tập đoàn Tân Á càng ngày càng thấp, như vậy tập đoàn sẽ không có động lực phát triển.
Diệp Lăng Phi nghe John David nói cũng gật đầu, cười nói:
- John David tiên sinh, tôi thấy anh nói rất có lý. Anh nghĩ nên cải cách từ phương diện nào?
- Nhân viên, ngân sách.
John David theo phản xạ lập tức nói ra. rồi bổ sung một câu:
- Tôi thấy riêng phương diện này muốn cải cách đã cần hai đến ba năm mới hoàn thành.
- Tôi thấy cái này không cần thiết!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Anh thật sự không hiểu tình hình Trung Quốc rồi. Chỉ cần có tiền, tôi có thể rút ngắn thời gian cải cách mà anh cho là cần hai đến ba năm xuống một năm thậm chí nửa năm. Bởi vì trong tay tôi có dư dả tiền bạc. Đây chính là mấu chốt vấn đề. John David tiên sinh, tôi cho anh thời gian tới trưa ngày mai, hoàn thành kế hoạch cải cách của anh, không cần phải quá chi tiết, viết mấy lời anh vừa nói với tôi vừa nãy là được. Chiều mai, tôi sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị bàn về việc cải cách ở tập đoàn Tân Á. Mà anh, đại diện cho tôi tuyên bố tuần sau tập đoàn Tân Á sẽ tiến hành cải cách toàn diện. Về phần kế hoạch cụ thể, trễ nhất là thứ sáu tuần này phải xong. John David tiên sinh, anh thấy có vấn đề gì không?
John David nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, liên tục lắc đầu nói:
- Diệp, yêu cầu của anh quá hà khắc, thời gian quá ngắn tôi không thể nào đề ra phương án cải cách cụ thể vào thứ sáu. Ít nhất anh phải cho tôi thêm một tuần lễ nữa. Tôi còn có rất nhiều vấn đề chưa rõ ràngmuốn tìm hiểu sâu hơn. Chỉ như vậy tôi mới có thể đưa cho ông những biện pháp hợp lý nhất.
- John David tiên sinh, xin nhớ kỹ, tôi đã bỏ tiền ra để thuê anh, tôi chính là thân chủ của anh. Ý của tôi rất đơn giản, đó là thay đổi bộ mặt của tập đoàn Tân Á. Tôi biết làm như vậy rất nguy hiểm với tập đoàn nhưng tôi vẫn muốn thử xem sao. John David tiên sinh, việc của anh bây giờ là chuẩn bị kế hoạch cải cách đi.
John David nhìn Diệp Lăng Phi, không rõ Diệp Lăng Phi rốt cuộc muốn làm gì. Tuy vậy hắn vẫn gật đầu nói:
- Được rồi, tôi sẽ cố gắng!
Sau khi John David rời phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, gọi cho Trương Lộ Tuyết nói với nàng:
- Lộ Tuyết, đến phòng làm việc của tôi. Tôi có chuyện muốn tìm cô.
Trương Lộ Tuyết hiển nhiên không quen với ngữ khí ra lệnh của Diệp Lăng Phi, hơi giận nói:
- Diệp Lăng Phi, anh muốn làm gì. Dù thế nào thì tôi vẫn là tổng giám đốc tập đoàn, anh lại bắt tôi đến phòng làm việc của anh. Anh đừng tưởng rằng mình là cổ đông lớn nhất tập đoàn thì có thể ra lệnh như vậy.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lộ Tuyết, cô đừng nóng giận. Cô không đến phòng làm việc của tôi cũng được, tôi sẽ không nói cho cô biết tôi sắp thực hiện một kế hoạch cải cách trọng đại như thế nào. Nếu như cô đến phòng làm việc của tôi, có thể tôi sẽ thay đổi quyết định của mình.
- Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Trương Lộ Tuyết tức giận nói.
Lúc nàng cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi nghe rỡ tiếng dập máy rất mạnh. Hắn có thể tưởng tượng bây giờ Trương Lộ Tuyết nhất định đang tức giận. Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi tới trước cửa sổ. Diệp Lăng Phi nhìn xuống quảng trường phồn hoa bên dưới. Hắn nhắm mắt lại, trong lòng tính toán xem đã đến lúc ra tay hay chưa. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống người Diệp Lăng Phi, nhìn bóng lưng của hắn, Trương Lộ Tuyết cảm giác giờ phút này, người đàn ông đó tuyệt đối không phải là tên Diệp Lăng Phi hèn mọn, chuyên đùa bỡn lưu manh. Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Diệp Lăng Phi xoay người lại. Nhìn thấy Trương Lộ Tuyết sắc mặt không tốt, hắn chỉ cười nhạt, mời Trương Lộ Tuyết ngồi xuống ghế sa *. Sau đó Diệp Lăng Phi gọi Từ Oánh vào, bảo nàng đi pha 2 cốc cà phê.
Trương Lộ Tuyết vẫn không mở miệng nói chuyện, chờ Từ Oánh rời khỏi phòng làm việc, Trương Lộ Tuyết mới nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi quấy nhẹ cốc cà phê, đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, rồi đặt xuống bàn. Hắn tựa người vào ghế, nhìn xuống chân, nói với Trương Lộ Tuyết:
- Buổi sáng nay tôi đang ngủ, bỗng nhiên nghĩ ra mấy giải pháp cho công ty, vì vậy tôi lập tức chạy tới tập đoàn. Vừa rồi tôi đã nói chuyện với John David, nhờ anh ta chỉnh lí lại kế hoạch cải cách đối với tập đoàn Tân Á, sau khi chỉnh lí xong, buổi chiều sẽ công bố tại cuộc họp ban giám đốc, sau đó sẽ tổ chức một buổi họp báo, tuyên bố tuần sau tập đoàn Tân Á sẽ tiến hành cải cách.
- Tuần sau?
Trương Lộ Tuyết vừa nghe Diệp Lăng Phi muốn họp báo tuyên bố tập đoàn Tân Á sẽ cải cách vào tuần sau, giật mình, há hốc miệng, nàng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, giở giọng chất vấn:
- Anh có biết là cái tên John David do anh mời tới vẫn còn đang điều tra, tới tận hôm nay, hắn vẫn chưa thể hiểu rõ toàn bộ tập đoàn, anh dựa vào cái gì để mở buổi họp báo thông báo một tin tức quan trọng như vậy?
- Bởi vì tôi muốn làm một chút chuyện cho tập đoàn.
Diệp Lăng Phi rất thoải mái cười nói, - Lẽ nào cô không chấp nhận sự thực giờ đây tập đoàn Tân Á đã không còn sức sống, không có động lực, cục diện tập đoàn như vậy khiến cho công nhân viên không có sự phấn đấu. Mà tôi cũng có loại cảm giác này, ngồi chơi xơi nước ở đây mãi cũng chán, sở dĩ là vậy nên tôi mới muốn chơi đùa một chút. John David tiên sinh thực vẫn chưa hiểu hết tập đoàn Tân Á, nhưng anh ta đã đáp ứng tôi sẽ nhanh chóng gửi cho tôi một kế hoạch cải cách hoàn chỉnh, tôi tin tưởng, với năng lực của John David tiên sinh nhất định sẽ cho chúng ta một kế hoạch khiến chúng ta hài lòng.
- Anh điên rồi, anh điên thật rồi, sao anh lại phá hoại tập đoàn Tân Á như vậy, tôi không đồng ý!
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cực kì tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, gằn từng tiếng:
- Anh dám đem tâm huyết bao năm của cha tôi ra làm món đồ chơi sao, tôi không đồng ý anh làm như vậy!
- Trương Lộ Tuyết, đừng quên cô chỉ có thể phục tùng mà không có bất kì quyền lực gì để phủ định quyết định của tôi.
Diệp Lăng Phi cười nói, - Cô cho rằng cô có thể thay đổi quyết định của tôi sao Trong lòng Trương Lộ Tuyết thừa nhận mình không thể ước thúc Diệp Lăng Phi làm gì, nàng căn bản không có biện pháp phủ quyết bất luận quyết định nào của Diệp Lăng Phi. Bây giờ trừ việc tức giận ra, nàng đúng là không thể làm gì hơn. Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết muốn đứng dậy rời đi, cười ha hả nói:
- Này Trương Lộ Tuyết, lẽ nào cô không có bất kì cố gắng nào để lay chuyển quyết định của tôi hay sao, sao lại không có khí chất của một tổng giám đốc như vậy, cô cho rằng tôi phá hủy tâm huyết của cha cô, tôi cho cô một cơ hội, nếu mà cô thuyết phục được tôi, tôi sẽ không thi hành cải cách. Chiều nay, kế hoạch cải cách sẽ được bắt đầu, đến lúc đó dù cô muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Trương Lộ Tuyết nghe được câu nói của Diệp Lăng Phi, vốn muốn phủi mông bỏ đi lại lập tức ngồi xuống. Nàng trừng mắt với Diệp Lăng Phi, trong mắt toát ra một tia phẫn nộ. Trương Lộ Tuyết cho rằng Diệp Lăng Phi đang cố ý đùa giỡn nàng. Bộ ngực sữa của Trương Lộ Tuyết phập phồng kịch liệt theo tiếng thở hổn hển của nàng, mất một phen công phu Trương Lộ Tuyết mới áp chế được nộ khí trong lòng. Trương Lộ Tuyết bắt mình phải tỉnh táo lại. Nàng cũng ý thức được, Diệp Lăng Phi rõ ràng có tiền vốn (đủ khả năng) để đùa với mình. Trương Lộ Tuyết không muốn nhìn thấy tâm huyết của phụ thân bị Diệp Lăng Phi phá hủy, dù cho chỉ một tia sinh cơ nhỏ nhất, nàng cũng muốn tranh thủ nó.
Trương Lộ Tuyết cố lấy ngữ khí thật bình tĩnh, nói:
- Tôi cho rằng John David chưa điều tra xong, bây giờ ép buộc hắn đề xuất kế hoạch cải cách, đó là việc không thực tế. Hơn nữa, anh cũng đã nói qua, có thể Tiền Thường Nam đang bán tháo cổ phiếu, mục đích của hắn chúng ta còn chưa biết rõ, nếu tùy tiện công bố cải cách kế hoạch với giới truyền thông, rất có thể sẽ là con dao 2 lưỡi, tạo thành ảnh hưởng cực lớn, hủy diệt tập đoàn Tân Á.
Nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy, Diệp Lăng Phi cũng gật đầu, hắn rất tán thành cách nhìn nhận của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết trộm liếc hắn, trong lòng không nhịn được cũng thấy vui sướng, tin tưởng mình có thể thuyết phục Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết còn đang mừng thầm, chợt nghe đến Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lộ Tuyết, nói rất hay, tôi cho rằng cô bây giờ càng ngày càng có phong thái của một tổng giám đốc, suy nghĩ rất sâu sắc, cặn kẽ. Nhưng mà tôi vẫn muốn cải cách tập đoàn!
- Vì sao vậy?
Trương Lộ Tuyết buột miệng thốt lên, vô cùng khó hiểu. Nhưng Trương Lộ Tuyết rất nhanh ý thức được, mình cần phải thật bình tĩnh, chỉ khi mình bảo trì lãnh tĩnh, không để cho Diệp Lăng Phi dắt mũi, nàng mới có thể tìm được cơ hội thuyết phục Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết bình tĩnh nói:
- Anh đã gật đầu, chứng tỏ chúng ta có cùng quan điểm, vậy vì sao anh còn muốn kiên trì cải cách. Tôi cho rằng anh bây giờ không phải là muốn phục hưng tập đoàn Tân Á, thuần túy chỉ vì chính anh, để phục vụ mục đích bí ẩn nào đó của anh.
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, hắn cầm cốc cà phê, nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn. Khóe mắt Diệp Lăng Phi mang theo ý cười, nhìn Trương Lộ Tuyết, hỏi:
- Vậy cô cho rằng tôi có mục đích gì, đừng quên rằng tôi là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tân Á, nếu như tập đoàn Tân Á bị phá sản đối với tôi có chỗ tốt gì!
- Anh...Trương Lộ Tuyết bị câu hỏi của Diệp Lăng Phi làm cho á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể nói nói: - Nói không chừng là anh thích như vậy, anh làm việc vốn cổ quái, tôi làm sao biết anh muốn làm gì?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lộ Tuyết, cô đã nói như vậy thì tôi sẽ cho cô hay, tôi muốn cô. Nếu như cô đáp ứng làm tình nhân của tôi, ta sẽ suy nghĩ việc hủy bỏ kế hoạch này.
- Anh là tên lưu manh!
Trương Lộ Tuyết hết lần này đến lần khác bị Diệp Lăng Phi chọc giận, nàng cũng không khống chế được nữa, nắm tay đánh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chế trụ tay của Trương Lộ Tuyết, ôm Trương Lộ Tuyết vào trong lòng. Trương Lộ Tuyết cực lực giãy dụa, nói:
- Mau buông tôi ra, nếu anh không buông, tôi sẽ kêu lên đó.
- Cô cứ kêu đi, để cho tất cả mọi người xem bộ dạng Trương tổng giám đốc cao quý của chúng ta khi bị quấy rối như thế nào.
Diệp Lăng Phi nở nụ cười tà ác, xấu xa nói:
- Nói không chừng ngày mai cô có thể lên trang nhất các báo. Nhưng mà đã như thế này tôi càng thêm kiên định quyết tâm muốn hủy diệt tập đoàn Tân Á. Cô cũng biết, một khi chuyện của tôi và cô vỡ lở, Tình Đình sẽ không tha thứ cho tôi. Tôi sẽ phá hủy tập đoàn của cha cô, làm cho cái tên tập đoàn Tân Á biến mất khỏi thương trường.
- Anh dám!
Trương Lộ Tuyết hai mắt mở trừng trừng, nhưng nàng cũng không giãy dụa nữa. Tay phải của Diệp Lăng Phi luồn xuống dưới váy Trương Lộ Tuyết, lướt dọc theo bắp chân mềm mại mò tới đùi của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết không phản kháng chút nào, nhưng trong mắt nàng đã chảy ra vài giọt lệ. Trương Lộ Tuyết nhắm hai mắt lại, để mặc cho Diệp Lăng Phi làm bậy. Nhưng Diệp Lăng Phi lại thu tay, hắn buông Trương Lộ Tuyết sang một bên, cười nói:
- Lộ Tuyết, bây giờ tôi đã biết tình cảm của cô với tập đoàn Tân Á sâu đậm đến mức nào rồi. Cô vì tập đoàn Tân Á hy sinh nhiều như vậy, nếu như tôi không yêu Bạch Tình Đình, có lẽ tôi đã làm mọi cách để lấy lòng cô rồi. Nói thật, hiện tại tôi có chút thích cô rồi đấy.
Trương Lộ Tuyết mở mắt, căm tức nhìn Diệp Lăng Phi quát lên:
- Tên khốn kiếp này, rốt cuộc anh muốn làm gì?
- Tôi không muốn làm gì to tát cả, chỉ là muốn biết cô có bao nhiêu tình cảm đối với tập đoàn Tân Á.
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết mục đích thực sự của việc lập tức cải cách tập đoàn Tân Á.
- Mục đích thực sự?
Trương Lộ Tuyết hỏi.
- Đúng vậy!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Lộ Tuyết, tôi hỏi cô, hôm nay giá cổ phiếu của tập đoàn Tân Á có biến động gì không?
Trương Lộ Tuyết gật đầu. Nàng bắt đầu bị những lời nói của Diệp Lăng Phi của hấp dẫn, muốn biết mục đích thực sự của Diệp Lăng Phi là cái gì. Thậm chí Trương Lộ Tuyết cũng quên luôn chuyện vừa rồi Diệp Lăng Phi đã sờ mó đùi nàng. Trương Lộ Tuyết nói:
- Giá cổ phiếu của tập đoàn Tân Á đang giảm xuống, mặc dù biên độ giảm nhỏ, nhưng nếu đối phương không ngừng bán tháo cổ phiếu của tập đoàn Tân Á, rất có thể đến khi phiên giao dịch hôm nay đóng cửa, cổ phiếu của tập đoàn Tân Á sẽ giảm nhiều điểm.
- Đây chính là mấu chốt của vấn đề. Cho dù cô không ban bố kế hoạch cải cách, giá cổ phiếu của tập đoàn Tân Á cũng sẽ giảm điểm. Có thể nói sau khi cha cô bị tai nạn giao thông, các nhà đầu tư đã mất đi lòng tin với tập đoàn Tân Á. Cho dù tôi mời John David tới, tình huống cũng không khả quan hơn.
Diệp Lăng Phi nói.
- Dĩ nhiên, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm nằm ở tên Tiền Thường Nam. Tôi cho rằng mục đích thực sự của hắn là làm cổ phiếu của tập đoàn Tân Á biến thành mớ giấy lộn, sau đó lại mua vào với số lượng lớn, đạt được mục đích nắm đa số cổ phần của tập đoàn Tân Á. Dĩ nhiên. Hắn làm như vậy cũng có thể quay vòng vốn từ thị trường cổ phiếu, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Tôi cho răng Tiền Thường Nam nắm trong tay nhiều tin tức bất lợi với tập đoàn Tân Á. Vào thời điểm thích hợp, hắn sẽ tung những tin này ra ngoài. Chúng ta không có cách nào ngăn cản chuyện như vậy phát sinh, vì vậy việc chúng ta có thể làm là tạo ra cho Tiền Thường Nam một cơ hội như vậy để cho hắn thấy đây là thời cơ tốt mà không biết đây chính là một cái bẫy khiến hắn hoàn toàn mất trắng mà chăng thu lại được gì.
Trương Lộ Tuyết vẫn nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện, nàng cau mày, cố gắng tiêu hóa những câu nói của Diệp Lăng Phi. Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong, Trương Lộ Tuyết hỏi:
- Anh nói Tiền Thường Nam sẽ rất nhanh chóng tung ra những tin tức bất lợi với tập đoàn Tân Á, như vậy sẽ làm cho cổ phiếu của tập đoàn Tân Á sụt giá, mà hắn cũng sẽ nhân cơ hội bán tháo cổ phiếu trong tay mình, tới một mức độ nào đó hắn sẽ thu mua cổ phiếu của tập đoàn với giá thấp?
- Trên lý thuyết thì là như vậy!
Diệp Lăng Phi gật đầu, đồng ý với ý kiến của Trương Lộ Tuyết.
- Chẳng qua là còn có một chuyện nhỏ nữa. Đó là khi nào thì Tiền Thường Nam bắt đầu hành động. Xem xét tình huống bây giờ, Tiền Thường Nam có lẽ muốn đem cổ phiếu trong tay hắn bán với giá cao để đổi lấy tài chính. Nếu như chờ hắn tích lũy đủ tài chính, khi đó chúng ta hành động thì đã muộn. Hiện tại tôi muốn khiến Tiền Thường Nam cho rằng thời cơ đã đến. Hắn sẽ vội vã huy động tài chính còn chúng ta có thể có đầy đủ thời gian để phản kích. Đó là nguyên nhân thứ nhất. Còn nguyên nhân khác...
Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này, bỗng nhiên nói với Trương Lộ Tuyết:
- Lộ Tuyết, tôi hơi khát, lấy cho tôi một chén nước.
Trương Lộ Tuyết gấp gáp muốn biết Diệp Lăng Phi nói nguyên nhân khác là cái gì, bao nhiêu tức giận lúc trước đối với Diệp Lăng Phi đều quên sạch, vội vàng đứng dậy rót một chén nước cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi uống một ngụm nước sau đó lau miệng, tiếp tục nói:
- Nguyên nhân khác chính là ở nội bộ tập đoàn. Nếu như chúng ta cứ để như vậy sẽ tạo thành khủng hoảng tâm lí trong lòng công nhân viên. Loại tâm lí này thật sự không tốt, rất dễ dàng khiến tập đoàn Tân Á chảy máu nhân tài. Cho nên, chúng ta phảilập tức hành động, ít nhất là làm cho mọi người biết tập đoàn chúng ta đang cải cách, để họ không đoán đoán già đoán non nữa, đạt được mục đích ổn định nhân tâm.
Diệp Lăng Phi nói chuyện Trương Lộ Tuyết cũng nghe rõ ràng. Giờ phút này, ấn tượng về Diệp Lăng Phi ở trong lòng nàng không còn là hình tượng một tên lưu manh. Trương Lộ Tuyết bắt đầu đánh giá người đàn ông này một lần nữa.
- Vậy anh cho rằng bây giờ tôi nên làm gì?
Trương Lộ Tuyết nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn Diệp Lăng Phi. Tư thế của Trương Lộ Tuyết biểu lộ, từ bây giờ trong lòng nàng đã chấp nhận Diệp Lăng Phi làm người lãnh đạo, muốn hắn nói nàng phải làm gì.
- Rất đơn giản, chiều nay mở cuộc họp cổ đông, cứ làm theo John David là được.
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi đã an bài xong xuôi mọi việc, cô có thể yên tâm, tôi cũng không muốn thấy tiền của mình giảm bớt đi đâu.
Trương Lộ Tuyết gật đầu, không tranh luận cùng Diệp Lăng Phi mà đứng dậy, nói:
- Tôi lập tức đi chuẩn bị cho cuộc họp chiều nay.
- Ừ, cô đi đi! Diệp Lăng Phi khoát tay nói. Nhìn Trương Lộ Tuyết rời phòng làm việc của mình, Diệp Lăng Phi đứng lên, đi tới cửa sổ, nhìn về những căn nhà cao tầng phía đối diện, trong miệng lẩm bẩm:
- Tiền Thường Nam, chuyện giữa hai chúng ta cũng nên chấm dứt thôi, ta chán cái trò chơi này rồi, thật buồn quá, bây giờ ngươi chỉ là một con tốt vô dụng mà thôi