Diệp Lăng Phi không ngờ rằng Trịnh Khả Nhạc lại ở trong phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết. Hắn vội vội vàng vàng lao tới phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết là muốn làm rõ tại sao Trương Lộ Tuyết lại có thể mang thai.
Câu hét này của Diệp Lăng Phi đã bị Trịnh Khả Nhạc nghe thấy toàn bộ. Trịnh Khả Nhạc mang theo một đống nghi ngờ bước ra khỏi văn phòng của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết tái nét mặt mày, tức giận quát:
- Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?
Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết tức giận. Trong lòng cũng cảm thấy lúc nãy hắn có phần hơi hấp tấp. Hắn bước tới trước cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết. Mở cửa, thấy Trịnh Khả Nhạc đang đứng bên cửa. Thò cổ ra, đang định nghe trộm. Diệp Lăng Phi nhìn Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Mau đi làm việc đi, đừng có ở đây nghĩ vớ vẩn. Không có chuyện gì nữa rồi. Nhớ kỹ, không được đi nói linh tinh những chuyện vừa nghe được đâu đó. Nếu không, anh sẽ không tha cho em đâu.
Trịnh Khả Nhạc bĩu môi, khẽ nói:
- Giám đốc Diệp, thế thì anh phải hối lộ gì cho em đó.
Diệp Lăng Phi không nói nhiều với Trịnh Khả Nhạc. Hắn đóng cửa phòng làm việc lại, khóa trái cửa. Xong mới chậm bước về phía Trương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết ngồi trên ghế. Cô mặc bộ đồ OL màu trắng. Thân hình vốn bốc lửa của cô lúc này càng thêm phần quyến rũ với các vòng một hai ba đâu ra đó. Nhất là khuôn mặt cô lúc này đang điểm chút tức giận, càng tôn thêm nét quyến rũ, mê hoặc lòng người.
Diệp Lăng Phi bước tới bên Trương Lộ Tuyết. Mở miệng nói:
- Lộ Tuyết, tôi có phần hơi hấp tấp. Song tôi vẫn không hiểu, sao cô có thể có thai được?
Trương Lộ Tuyết đưa mắt lườm Diệp Lăng Phi. Cô nhấc chân phải vắt lên chân trái. Vừa khéo để Diệp Lăng Phi nhìn thấy cặp đùi đẹp ẩn sau đôi tất màu đen của Trương Lộ Tuyết. Vô tình lộ ra chút sexy. Trương Lộ Tuyết thấy dáng bộ này của Diệp Lăng Phi, liền nghĩ ngay tới chuyện hôm đó. Trong lòng bừng lên ngọn lửa, mở miệng quát:
- Nhìn gì hả, cũng đâu phải lần đầu được thấy.
Nói xong, Trương Lộ Tuyết liền cảm thấy mình đã lỡ lời, vội vàng nói:
- Chuyện tốt anh làm thì tự anh rõ nhất, đừng hỏi tôi.
Diệp Lăng Phi không hiểu nói:
- Lộ Tuyết, tất nhiên tôi nhớ chuyện tôi làm tối hôm đó. Nhưng, tôi nhớ hôm đó cô rõ ràng cô uống thuốc tránh thai. Sao giờ lại cỏ thai được. Tôi thực sự không hiểu.
Diệp Lăng Phi nói câu này vốn không hề có ý gì. Nhưng Trương Lộ Tuyết nghe thấy lại hiếu lầm ý của Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết đứng phắt dậy, trừng mắt, tức giận nói:
- Anh là tên khốn nạn, anh đang nghi ngờ tôi có quan hệ với thằng khác rồi lừa anh hả? Khốn kiếp, lần đầu tiên của tôi bị anh cướp mất quá dễ dàng, giờ anh còn đứng đây hạ nhục tôi hả. Tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu. Dù có chết, tôi cũng sẽ kéo anh chết cùng.
Trương Lộ Tuyết một khi tức giận lên thì chẳng cần phải giữ ý giữ tứ gì hết. Cô đưa tay tóm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy sự tình không ổn, âm thầm tự mắng mình. Tự nhiên lại chọc giận cô ấy làm gì. Diệp Lăng Phi vội vàng đưa hai tay nắm lấy tay của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết không chịu thua đơn giản như thế, mở miệng cắn tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy chuyện cứ thế này cũng không phải là cách hay. Hắn liền một tay ôm eo Trương Lộ Tuyết nhấc lên, bước tới bên phòng nghỉ của Trương Lộ Tuyết. Ném Trương Lộ Tuyết xuống giường.
- Làm gì thế hả. Tôi có nói gì sai đâu chứ. Tôi chỉ muốn hỏi cho rõ thôi mà.
Cặp mông hồng phấn của Trương Lộ Tuyết va mạnh xuống giường, khiến mông cô đau điếng. Cô cau mày, bật dậy. Hai tay lại tóm lấy Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi tóm chặt lấy hai tay của Trương Lộ Tuyết. Trườn người, đè thẳng Trương Lộ Tuyết xuống giường. Hai tay Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi kìm chặt không sao động đậy được. Đôi chân của Trương Lộ Tuyết cũng gắng sức giẫy dựa. Nhưng đấu không lại Diệp Lăng Phi.
Trương Lộ Tuyết chống cự hồi lâu cũng không làm gì, cuối cùng, cô đành buông xuôi, nằm trên giường thở dốc. Cặp mắt long lanh diễm lệ trừng trừng nhìn Diệp Lăng Phi.
Môi của Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết sát cạnh nhau. Hai người đều cảm nhận được hơi thở của đối phương. Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết không còn chống cự nữa hắn mới mở miệng nói:
- Lộ Tuyết, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào. Nếu đứa bé đúng là của tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
- Chịu trách nhiệm, anh định chịu thế nào đây?
Trương Lộ Tuyết nói:
- Ly hôn với Bạch Tình Đình, kết hôn với tôi.
Trương Lộ Tuyết thấy vẻ lưỡng lự của Diệp Lăng Phi, liền lạnh lùng hắng giọng nói:
- Dù anh có ly hôn với Bạch Tình Đình thì tôi cũng không bao giờ lấy anh.
Nói xong, Trương Lộ Tuyết lại thở dài một hồi, mới nói:
- Anh là tên khốn nạn. Mau buông tôi ra. Đè lên tôi thế này sao tôi thở được hả?
- À!
Diệp Lăng Phi nghe thấy thế liền vội vàng đứng dậy. Trương Lộ Tuyết quay người, ngồi dậy. Lúc này, sự tức giận của Trương Lộ Tuyết đã giảm đi phần nào. Cô chỉnh lại ngay ngắn quần áo đã bị Diệp Lăng Phi làm loạn lên. Nhìn hắn và nói:
- Anh không cần phải lo. Dù tôi có thai con của anh đi nữa thì tôi cũng sẽ phá nó đi. Tôi không muốn hủy hoại cả đời mình.
Diệp Lăng Phi nghe xong câu này của Trương Lộ Tuyết, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Náo loạn một hồi, nào ngờ Trương Lộ Tuyết không hề có thai. Trương Lộ Tuyết thấy bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Diệp Lăng Phi, không hiểu tại sao trong lòng cảm thấy hơi quặn đau. Cô và Bạch Tình Đình tranh giành đi tranh giành lại, cuối cùng Bạch Tình Đình lại có được người chồng yêu thương cô hết mực, còn mình vẫn chỉ là kẻ đơn côi.
Trương Lộ Tuyết thất thần thở dài, miệng lẩm bẩm nói:
- Cỏ lẽ lần này, tôi đã thua rồi.
- Lộ Tuyết, cô nói gì?
Diệp Lăng Phi nghe thấy Trương Lộ Tuyết lẩm bẩm cái gì thua rồi nên hỏi. Trương Lộ Tuyết không thèm để ý tới câu hỏi này của hắn. Cô xuống giường, quay trở về phòng làm việc của mình.
- Diệp Lăng Phi, tôi tìm anh là vì chuyện của tập đoàn. Chỉ tại anh không chịu quay về nên trong lúc khẩn cấp tôi mới nói dối mình có thai.
Sau khi Trương Lộ Tuyết bình tĩnh lại, cô mới từ từ nói:
- Sau anh không được nhắc tới chuyện này nữa. Giữa tôi và anh chỉ có quan hệ công việc, không được có bất kể quan hệ gì khác.
- Được, được thôi!
Diệp Lăng Phi trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ: Không có quan hệ gì là tốt nhất. Tôi không muốn tự tìm rắc rối cho mình đâu." Trương Lộ Tuyết lúc nãy tức giận với Diệp Lăng Phi, đa phần là do tâm tình cô không được tốt. Bố xảy ra chuyện, còn tập đoàn Tân Á cũng liên tục xảy ra rắc rối. Cô định tìm Diệp Lăng Phi bàn bạc chút nhưng Diệp Lăng Phi lại cứ đùn đẩy, không chịu quay về. Những chuyện này cộng lại mới khiến cô tức quá, bất chấp tất cả, nói dối mình có thai. Mục đích là để Diệp Lăng Phi nhanh chóng quay về tập đoàn.
Quả nhiên chiêu này rắt hữu dụng. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết có thai, liền vội vàng chạy về ngay.
Trương Lộ Tuyết gọi Diệp Lăng Phi ngồi xuống. Cô nhìn Diệp Lăng Phi một cái, sau đó mới nói:
- Diệp Lăng Phi, anh là đại cổ đông của tập đoàn. Tôi nghĩ anh có quyền được biết. Trưa nay, có người đã bán tháo lượng nhỏ cổ phần của tập đoàn Tân Á.
Diệp Lăng Phi không nói gì, mà từ trong túi rút ra chiếc điện thoại, nhìn giờ, rồi bình thản nói:
- Lộ Tuyết, cô xem giờ cũng sắp mười hai giờ rồi. Chúng ta đi ăn trước đã. Đợi ăn xong rồi nói có được không?
- Chẳng lẽ anh thật sự không hiểu ý nghĩa của chuyện này sao?
Trương Lộ Tuyết vô cùng khó chịu về thái độ này của Diệp Lăng Phi. Cô không biết Diệp Lăng Phi là cổ đông lớn nhất của tập đoàn thì chẳng nói làm gì. Đằng này Diệp Lăng Phi là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, nhưng hắn lại thể hiện thái độ không thèm quan tâm tới chuyện của tập đoàn Tân Á. Điều này khiến cô rất tức giận. Đối với Trương Lộ Tuyết mà nói, Diệp Lăng Phi đã là cổ đông lớn nhất của tập đoàn thì phải tận sức giải quyết chuyện của tập đoàn.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Tôi không quen mấy chuyện này lắm, sao biết chứ.
Diệp Lăng Phi nói. Đột nhiên hắn cau mày lại, tay phải ôm bụng nói:
- Tôi thật sự đói lắm rồi. Nếu đói bụng tôi sẽ đau. Thế này nhé, chúng ta cùng đi ăn cơm. Cô có thể vừa ăn vừa nói với tôi. À, đúng rồi, Tôi nhớ cạnh đại sảnh công ty mình mới mở một quán lẩu, nghe nói lẩu ở quán đó cũng không tồi. Chúng ta đi ăn chứ!
Cơn tức giận của Trương Lộ Tuyết đã vơi đi không ít, nhưng nghe xong câu này của Diệp Lăng Phi, nó lại đùng đùng bốc lên. Cô giận dữ nói:
- Tôi không đi, anh muốn ăn thì tự đi đi.
Diệp Lăng Phi cười đứng dậy. Mở miệng nói:
- Thế tôi đi đây. Nếu tôi có về muộn thì cũng đừng trách tôi nhé!
Trương Lộ Tuyết nghe xong liền cau mày lại. Giờ tập đoàn Tân Á như rồng mất đầu. Tuy nói Trương Lộ Tuyết là tổng giám đốc của Tập đoàn nhưng dù sao cô cũng còn trẻ, căn bản khó có thể một mình quản lý tập đoàn Tân Á. Trần Ngọc Đình là nhân viên lão làng của tập đoàn nhưng lại không có cổ phần trong tập đoàn, cũng khó có thể giúp Trương Lộ Tuyết đưa ra quyết sách quan trọng cho tập đoàn. Còn về phía các cổ đông trong hội đồng quản trị, sau vụ của Tiền Thường Nam, Trương Lộ Tuyết không còn tin tưởng bắt cứ ai. Hy vọng duy nhất hiện nay của cô chỉ có Diệp Lăng Phi.
Theo Trương Lộ Tuyết, con người Diệp Lăng Phi không đơn giản như những gì mà hắn thể hiện bên ngoài. Chỉ cần nhìn trên góc độ một mình hắn nắm giữ 55% cổ phiếu của tập đoàn là đủ biết Diệp Lăng Phi là kẻ có đầu óc tính toán.
Hiện Trương Lộ Tuyết không dám coi thường Diệp Lăng Phi. Cô nghĩ một lát, rồi gọi Diệp Lăng Phi đang định mở cửa bước ra khỏi văn phòng nói:
- Được, anh đợi tôi một lát. Tôi và anh cùng ra ngoài ăn cơm.
- Thế mới đúng chứ!
Diệp Lăng Phi lại quay người lại, ngồi lên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ. Châm thuốc hút, đợi Trương Lộ Tuyết thu dọn đồ đạc.
Trương Lộ Tuyết đặt các công văn trên bàn gạn sang một bên, đóng máy tính lại. Sau khi đứng dậy lấy túi của mình xong, cô lại nhìn về phía bàn làm việc, xác định mọi thứ đã được sắp xếp hoàn chinh, cô mới bước về phía cửa.
- Khả Nhạc, chiều nay có thê tôi sẽ về muộn chút. Nếu có ai tới tìm tôi thì bảo họ gọi điện cho tôi nhé.
Trương Lộ Tuyết vừa bước ra khỏi phòng làm việc liền dặn dò Trịnh Khả Nhạc nói:
- Còn nữa, thông báo cho Phó Tổng giám đốc Trần, cuộc họp lãnh đạo cấp cao của tập đoàn lúc một giờ chiều nay sẽ do cô ấy chủ trì.
Trịnh Khả Nhạc ghi lại. Trương Lộ Tuyết giao việc xong liền cùng Diệp Lăng Phi bước về phía thang máy.
Trịnh Khả Nhạc nhìn theo bóng Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết cùng rời khỏi thì mở miệng lầm bầm khẽ nói:
- Chuyện này là thế nào. Chẳng lẽ tổng giám đốc Trương có thai rồi, mà còn có thai với Diệp đại ca?
Vừa nghĩ tới đây. Trịnh Khả Nhạc liền mím chặt đôi môi hồng phấn của mình lại, cười thầm. Trịnh Khả Nhạc bắt đầu tính toán xem có nên nói cho Từ Oánh biết tin động trời này của tập đoàn Tân Á không.