Diệp Lăng Phi gọi điện cho Bạch Tình Đình. Nói cho Bạch Tình Đình biết chuyện Chu Hồng Sâm mời cơm. Bạch Tình Đình lúc này đang bận tối mặt. Tòa nhà của trang viên Dương Quang quả nhiên đã bắt đầu nóng lên. Người mua nhà kéo tới đông ngùn ngụt. Bạch Tình Đình làm theo lời của Diệp Lăng Phi. Trong tuần này chỉ mở bán hai mươi tòa, số còn lại thì đắp chiếu.
Kết quả hai mươi tòa mở bán chỉ trong một buổi chiều đã được người mua tranh nhau mua hết. Bạch Tình Đình nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi thì xúc động không kiềm chế nổi, liền miệng nói:
- Ông xã, anh cừ thật, tất cả đã được anh đoán đúng rồi.
- Thế tối nay em có tới nhà thị trưởng Chu ăn cơm không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tất nhiên là đi rồi. Em còn đang muốn cảm ơn thị trưởng Chu đây, ông xã, anh nói xem em nên mang gì tới cảm ơn đây?
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh thấy không mang gì đi là tốt nhất. Chúng ta chỉ cần tới tay không là được rồi. Không người khác lại hiểu lầm giữa Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỉ và thị trưởng Chu có mối quan hệ mờ ám gì đó.
Bạch Tình Đình nghe xong thì gật đầu lia địa, đồng ý nói:
- Vâng, ông xã, em nghe anh!
Diệp Lăng Phi đã hẹn với Bạch Tình Đình rằng hắn sẽ lái xe tới đón Bạch Tình Đình. Sau đó cả hai người cùng nhau tới nhà của thị trưởng Chu. Gọi điện xong cho Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi lại gọi điện cho Chu Hân Mính, kể Chu Hân Mính nghe tất cả mọi chuyện. Chu Hân Mính cũng không nói nhiều, chỉ nói cô đã biết rồi.
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng làm việc. Dùng msn chát vói Đường Hiểu Uyển, riết thời gian. Cứ thế cho tới hơn ba giờ chiều. Diệp Lăng Phi mới rời khỏi Tập đoàn Tân Á. Trên đường tới Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỉ, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Vu Đình Đình để hỏi thăm Vu Đình Đình một chút. Cũng trong lúc nói chuyện, Vu Đình Đình nói cho Diệp Lăng Phi biết hôm nay cô đã gặp người nhà của Đan Đan. Người nhà của cô ngồi tàu hỏa tới đây, khi nhìn thấy thi thể của Đan Đan, mẹ Đan Đan khóc tới mức ngất lên ngất xuống.
Trong lúc nói chuyện. Vu Đình Đình nhắc tới việc Đan Đan còn có một cô em gái sinh đôi. Lúc cô nhìn thấy em gái sinh đôi của Đan Đan thì giật nảy mình, quả thật hai người giống nhau như hai giọt nước. Dường như tất cả những ai nhìn thấy em gái của Đan Đan đều nghĩ rằng đó chính là Đan Đan.
Vu Đình Đình chỉ vô tình nói ra sự việc nhưng Diệp Lăng Phi nghe xong lại thầm tính toán, trong lòng Diệp Lăng Phi khẽ dậy sóng, hắn gặng hỏi:
- Em có biết bây giờ họ ở đâu không?
- Hình như họ đang ở tại một nhà nghỉ nhỏ!
Vu Đình Đình nói.
- Họ tới đây chính là để giải quyết chuyện thi thể của Đan Đan. Ngày mai họ sẽ mang bình đựng di cốt của Đan Đan về quê nhà.
- Em có thể tìm thấy bọn họ không?
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh muốn gặp cô em sái sinh đôi kia của Đan Đan.
Tuy Vu Đình Đình không biết Diệp Lăng Phi muốn làm ai nhưng cô vẫn đồng ý nói:
- Diệp đại ca, để em hỏi bạn em xem thế nào. Bạn em đưa họ về nhà nghỉ mà.
- Được!
Diệp Lăng Phi nói.
Ngay sau đó Vu Đình Đình liền nói cho Diệp Lăng Phi biết vị trí cụ thể của nhà nghỉ nơi gia đình Đan Đan ở. Diệp Lăng Phi nghĩ một lát rồi nói:
- Đình Đình. Bây giờ anh qua đó đón em. À, em dẫn theo cả người bạn đã đưa gia đình Đan Đan về nhà nghỉ nữa nhé. Giờ chúng ta sẽ tới gặp gia đình của Đan Đan.
- Dạ vâng!
Diệp Lăng Phi sau khi đón Vu Đình Đình và bạn của cô xong thì lái xe tới thẳng nhà nghỉ nơi mà hia đình của Đan Đan ở. Nhà nghỉ này rắt khó tìm. Đây là nhà nghỉ gia đình được mở ngay trong khu dân cư. Nếu không có bạn của Vu Đình Đình dẫn đường thì Diệp Lăng Phi rất khó mà tìm thấy được.
Vừa tới nhà nghỉ, Diệp Lăng Phi liền bảo Vu Đình Đình ở trong xe chờ, để người bạn kia cùng hắn lên gặp gia đình Đan Đan. Diệp Lăng Phi làm như vậy là vì có tính toán của hắn. Hắn không muốn để Vu Đình Đình nhìn thấy em gái của Đan Đan. Hắn lo Vu Đình Đình lại nghĩ tới cái chết bi thảm của Đan Đan.
Bạch Tình Đình không biết Diệp Lăng Phi rốt cuộc có chuyện gì, vốn đã hẹn là cùng nhau tới nhà của thị trưởng Chu, kết quả lại bảo cô và Chu Hân Mính tới trước. Bạch Tình Đình đành tới đội cảnh sát hình sự trước để tìm Chu Hân Mính. Hôm nay Chu Hân Mính rất bận. Khi Bạch Tình Đình tới cũng vừa lúc Chu Hân Mính vừa xử lý xong một đống vụ án hình sự. Thấy Bạch Tình Đình tới tìm mình. Chu Hân Mính liên ôm đống giấy tờ bàn giao lại cho Tiểu Triệu. Cô đi thay quần áo, cầm túi sách lên rồi cùng Bạch Tình Đình ra khỏi đội cảnh sát hình sự.
- Tình Đình, tớ ngồi xe của cậu nhé.
Chu Hân Mính nói.
- Chiếc xe của tớ vừa mang đi sửa rồi.
- Hân Mính, tiền sửa xe của cậu sẽ do đội cảnh sát trả hay tự cậu trả?
Bạch Tình Đình lên xe, vừa cười vừa nhìn Chu Hân Mính đang thắt dây an toàn hỏi.
- Tất nhiên là tự trả rồi. Đội cảnh sát hình sự của chủng tôi rất bủn xỉn. Tiền hỗ trợ xăng xe một tháng nói ra còn đáng thương gấp vạn lần.
Chu Hân Mính vừa thờ dài vừa nói:
- Tình Đình, cậu có biết tớ nghèo tới mức nào không. Hay cậu trợ cấp cho tớ ít đi.
- Thôi đi, cậu đừng có ở đây khóc nghèo khóc khổ. Người ta đều nói nhân viên nhà nước các cậu tiền cầm rất nhiều. Tớ không tin chuyện tiền hồ trợ xăng xe lại ít đâu.
- Thật đó. Cậu không biết có người lên mạng công bố trợ cấp của cảnh sát thành phố nào đó. Kết quả chấn động khắp nơi. Cục trưởng của chúng tôi nói. Bây giờ là thời kỳ bất thường, mọi người nhìn cơ quan chính phủ ở Nam Kinh xem, tới họp hành cũng không được phép đeo đồng hồ, hút thuốc nữa rồi. Thế nên chúng tớ cũng phải đề cao chú ý. Trong tình cảnh bất bình thường trợ cấp của chúng tớ ít tới mức đáng thương.
Chu Hân Mính bộ dạng đáng thương nói:
- Tớ còn đang định về nhà rút ít tiền của bố mẹ đây.
- Đúng đó, bố mẹ cậu đều là những người có tiền cả.
Bạch Tình Đình cười nói.
- Bố cậu chỉ cần hé một chút bằng đường bàn tay là có thể kiếm bằng một năm tớ làm rồi.
- Được rồi, được rồi. Cậu còn chưa biết tính khí của bố tớ sao, thanh liêm chính trực. Bố tớ luôn nói ông là công bộc, nhất định phải lấy mình làm gương cho người khác.
Bạch Tình Đình cười nói:
- Hân Mính đáng thương, có nguồn đầu tư tốt như thế từ bố mẹ mà cũng không biết tận dụng. Nếu là tớ thì đã sớm ngầm mở công ty, bảo đảm tiền kiếm được có thể khiến cậu vừa ngủ vừa cười.
- Lượn, lượn ngay, đừng nói nữa.
Chu Hân Mính nói:
- Ơ, Diệp Lăng Phi đâu mà không đi cùng cậu, chẳng phải đã hẹn là cùng về sao?
- Anh ta hả, đột nhiên có việc, bảo chúng ta về nhà cậu trước. Cũng không biết là có chuyện gì nữa, vốn đã hẹn cùng nhau về rồi. Kết quả lại thất hứa. Anh ta thật chẳng biết thế nào là chừ tín nữa.
Bạch Tình Đình vừa lái xe vừa hờn gìận nói:
- Hân Mính, tối nay cậu nhớ dạy cho anh ta một bài học giúp mình.
- Chuyện đắc tội người khác thế này tớ chịu, không làm đâu!
Chu Hân Mính nhếch mép nói:
- Tình Đình, giờ thực sự cậu rắt biết cách làm người tốt đấy. Cậu để tớ đi làm người xấu hà. Tớ không cần câu đâu. Nếu thực sự cậu cảm thấy không thích thì tự mình dạy dỗ anh ta đi.
- Thực ra Diệp Lăng Phi là người khá được đó chứ.
Bạch Tình Đình nói:
- Ngoài tính háo sắc ra thì mặt nào cũng tốt.
- Giờ mới thấy điểm tốt của Diệp Lăng Phi. Thế thì nắm cho chắc vào. Chẳng phải người xưa đã có câu: Nếu muốn giữ một người đàn ông thì phải giữ được cái bụng của anh ta. Vì thế, cậu nên đi học chút nấu ăn đi. Có thể, Diệp Lăng Phi mới suốt ngày bám theo cậu, cậu có đuổi, anh ta cũng không đi.
- Hân Mính, xem cậu nói có lý chưa kìa. Thế cậu có biết nấu ăn không?
Bach Tình Đình hỏi.
- Cũng tàm tạm, ít ra cũng có thể làm vài món thường ăn.
Nói xong, Chu Hân Mính đầy ẩn ý hỏi:
- Tình Đình, cậu thì sao, đừng nói vói tớ cậu chỉ biết ăn thôi nhé!
- Ai nói chứ. Tớ biết nấu ăn đó!
Bạch Tình Đình gắng gượng nói:
- Chỉ là tớ ít khi vào bếp nấu ăn mà thôi.
- Tình Đình, thế cậu biết nấu những món hì?
Chu Hân Mính cố hỏi:
- Tớ.. . Tớ biết tráng trứng!
Lúc Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính tới nhà Chu Hân Mính, mẹ Chu Hân Mính đang ở trong bếp chuẩn bi đồ ăn với bảo mẫu, còn thị trưởng Chu thì ngồi trong thư phòng xử lý công việc.
- Mẹ!
Chu Hân Mính thân thiết gọi.
- Hân Mính về rồi đó à. Bố con đang ở trong thư phòng đó.
Mẹ Chu Hân Mính chỉ nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính thì ngạc nhiên hỏi:
- Diệp tiên sinh đâu?
- Anh ấy có chút việc, có thể muộn chút mới tới. Bạch Tình Đình nói.
- Thế hả, thế hai đứa ngồi đi.
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình tới thư phòng gặp Chu Hồng Sâm trước, sau đó mới tới phòng của Chu Hân Mính. Phòng của Chu Hân Mính rất sạch. Dưới sàn nhà không một hạt bụi dính đất. Chu Hân Mính nằm trên giường, mở miệng nói:
- Ngủ giường của mình vần là thích nhất.
- Nè, ý cậu là ngủ ở nhà tớ không thoải mái hả?
Bạch Tình Đình cũng nằm lên giường, ghé mặt nhìn Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, nói chuyện của cậu với Diệp Lăng Phi coi.
- Chuyện của tớ và Diệp Lăng Phi?
Chu Hân Mính giật mình, hỏi:
- Tớ và Diệp Lăng Phi thì có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ cậu không biết?
- Tiểu nha đầu, cậu cố ý hả. Cậu không biết tớ muốn hỏi gì sao. Chính là... Chính là chuyện trên giường giữa cậu và Diệp Lăng Phi như thế nào đó.
Bạch Tình Đình nói xong, hai má đỏ bừng bừng, nóng ran cả mặt. Cô hạ thấp giọng nói:
- Tớ rất muốn biết.
- Không nói!
Chu Hân Mính nói:
- Chuyện này cậu thử là biết ngay mà, hỏi tớ làm gì.
- Tớ sợ!
Bạch Tình Đình nói:
- Tớ không biết tại sao nhưng rất sợ. Cái đó... Cái đó... Thôi vậy! Tớ không nói nữa.
Bạch Tình Đình ngượng ngùng không sao nói lên được. Cô ngồi nhỏm dậy, nói:
- Hân Mính, có cái gì hay để xem không?
- Cái gì hay?
Chu Hân Mính nghĩ một lúc, nói:
- Có đó, để tớ đi tìm. Không chừng cậu có thể dùng tới.
Vừa nói Chu Hân Mính ngồi tới trước máy tính, mở máy. Trong lúc máy tính khởi động, Chu Hân Mính đột nhiên đứng dậy, đưa tay đóng cửa phòng lại. Bạch Tình Đình không hiểu hỏi:
- Hân Mính, cậu làm gì thế. Sao đột nhiên lại đóng cửa phòng lại?
- Đợi chút cậu sẽ biết ngay!
Chu Hân Mính cũng không giìải thích nhiều. Đợi máy tính mở xong. Chu Hân Mính cầm chuột tìm tìm trên máy tính. Đột nhiên thắc mắc nói:
- Lạ thật, tớ nhớ rõ ràng để ở đây mà. Sao giờ lại không thấy nữa rồi.
Bạch Tình Đình cũng ghé qua xem. Cô thấy Chu Hân Mính tìm đi tìm lại trong máy tính, đột nhiên. Chu Hân Mính hét lên:
- A, tìm được rồi!
Bạch Tình Đình nhìn qua, chỉ thấy một thư mục có tên là học tập và làm việc.