Chương 53: Tôi là sát thủ

Chu Hân Mính vừa thốt ra lời này, Diệp Lăng Phi liền nở nụ cười. Tay phải cầm điếu thuốc, cười hì hì nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chu Hân Mính, nói:

- Cô đoán xem?

- Tôi đoán anh cái rắm. Chu Hân Mính ghê tởm bộ dạng kia của Diệp Lăng Phi, tức giận đến trợn mắt lên, tay phải túm cổ áo Diệp Lăng Phi, cong lưng, tới gần Diệp Lăng Phi hung hăng nói:

- Diệp Lăng Phi, anh nói thực cho tôi, rốt cuộc địa vị của anh là gì?

Diệp Lăng Phi bị Chu Hân Mính túm cổ áo, trên mặt không có nửa điểm tức giận, ngược lại hắn mê đắm liếc mắt về phía cổ áo Chu Hân Mính. Chu Hân Mính mặc đồng phục cảnh sát, nhưng cổ áo lại mở rộng, khẽ khom người, làm cho xuân quang tiết ra ngoài, làm cho Diệp Lăng Phi thấy được áo lót màu trắng cùng với một cái khe thật sâu.

Chu Hân Mính lúc này không để ý tới Diệp Lăng Phi mê đắm nhìn... của mình, cô thật sự muốn biết bối cảnh Diệp Lăng Phi. Đêm qua, cô nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, mang theo đội cảnh sát hình sự đuổi tới công viên Tây Sơn, quả nhiên trông thấy hai gã nam nhân bị còng tay ở lan can kêu thảm thiết không ngừng.

Hai người kia thật là rất bi thảm, một cánh tay bị gãy, lại thêm xương sườn bị đánh gãy. Hai người kia trông thấy cảnh sát, tựa như trông thấy ba mẹ ruột vậy, quả thực lệ tuôn đầy mặt, không đợi cảnh sát hỏi, hai người đã vội vàng thừa nhận:

- Cảnh sát, mau tới bắt chúng tôi đi, mọi chuyện đều là chúng tôi làm. Chỉ cần đưa chúng tôi đi bệnh viện, chúng tôi cái gì cũng thừa nhận.

Kỳ thật, Chu Hân Mính xem tướng mạo hai người này, trong lòng đã xác nhận, hình dáng hai người này cùng những chỗ người bị hại báo án miêu tả rất phù hợp.

Vì vậy, Chu Hân Mính lập tức an bài đem hai người này đưa đến bệnh viện, cứu chữa trước. Vừa đến bệnh viện kiểm tra, kết quả làm cho Chu Hân Mính lắp bắp kinh hãi, tên bị gãy xương sườn thật đúng là mạng lớn, thiếu một chút, toàn bộ xương sườn đều bị đánh gãy. Chu Hân Mính không hề thương cảm người này, ngược lại, có cảm giác trừng phạt đúng tội. Nếu như không phải thấy hai tên này chịu không ít đau khổ rồi, Chu Hân Mính sẽ đích thân lên đánh bọn chúng một trận.

Chu Hân Mính cũng không quan tâm bả vai gã béo kia còn đang lay động trước sau, mà bắt đầu đưa ra nghi vấn, tra hỏi chúng làm cho trong lòng Chu Hân Mính nghĩ thầm, hỏi cả nửa ngày, tất cả đều là Diệp Lăng Phi bày trò, nhất là tên béo kia kia nhắc tới Diệp Lăng Phi bộ dáng tràn đầy sát ý, Chu Hân Mính xác định người này nhất định là Diệp Lăng Phi. Tên béo kia vừa nhắc tới Diệp Lăng Phi ra tay ngoan độc, miệng bắt đầu run rẩy, xem ra hắn bị dọa đến không nhẹ.

Còn lại là những chuyện khác, Chu Hân Mính đã đem trọng điểm chú ý chuyển đến trên người Diệp Lăng Phi. Liên tưởng đến lần trước mình sở dĩ có thể thành công phá vụ án đặt bom, mấu chốt ở chỗ Diệp Lăng Phi như vô ý nói chuyện, lại thêm tên tội phạm kia nhắc đến người đánh bất tỉnh hắn, Chu Hân Mính thoáng có cảm giác Diệp Lăng Phi này không đơn giản.

Hôm nay chính là đến tìm hiểu Diệp Lăng Phi, kết quả, Diệp Lăng Phi lại giả bộ hồ đồ. Càng xem biểu hiện của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính càng giận. Cô thực hận không thể hành hung Diệp Lăng Phi, nhưng cô đã thử qua, mình không chiếm được nhiều tiện nghi ở Diệp Lăng Phi. Đành phải cố gắng áp chế xúc động muốn hành hung Diệp Lăng Phi, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi thở phì phì nói ra:

- Diệp Lăng Phi, anh không cần phải giả bộ, thành thật thừa nhận, anh rốt cuộc là làm gì?

- Chu cảnh quan, cô sao vậy? Tay trái Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn tay nhỏ bé trơn mềm của Chu Hân Mính đang cầm cổ áo mình, cười hì hì nói: - Cô không nên tức giận, tôi đang làm gì, đây còn phải nói sao, tôi chính là công nhân viên tập đoàn Tân Á. Cô không thấy sao, tôi đang ngồi ở phòng làm việc của tôi đây.

- Tôi không phải hỏi cái này, tôi hỏi trước kia anh rốt cuộc làm cái gì? Vì sao anh ra tay độc ác như vậy, đêm qua hai kẻ tình nghi, một kẻ bị người ta dùng thủ pháp chuyên nghiệp đánh gãy cánh tay, một gã khác bị người ta đánh gãy xương sườn. Từ hai điểm này mà xem, tôi cho rằng anh đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Hơn nữa vụ án nổ mạnh kia, là anh nhắc nhở cho tôi, bằng không tôi không thể nghĩ được như thế nào phá án. Cho nên, tôi cho rằng bối cảnh của anh cũng không đơn giản như vậy.

Diệp Lăng Phi nghe xong Chu Hân Mính nói, nhíu mày lại một chút, phụ họa Chu Hân Mính nói:

- Ừ, không hổ là cảnh sát, phân tích rất có đạo lý.

Nói rồi, tay phải hắn dập tắt điếu thuốc, lách qua người Chu Hân Mính, đặt lên kiều đồn (mông) Chu Hân Mính, dùng sức kéo lại, cả người Chu Hân Mính liền bị ngã vào trong ngực Diệp Lăng Phi.

Chu Hân Mính không ngờ lại có chuyện này, Diệp Lăng Phi dám ở trong văn phòng làm động tác thân mật này. Trước đó không có chuẩn bị, kiều đồn cô đã ngồi ở trên đùi Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính theo bản năng giãy dụa, nhưng Diệp Lăng Phi hai tay đã ôm chặt cô, nhất là tay phải Diệp Lăng Phi, không kiêng nể gì đặt tại kiều đồn xinh đẹp của cô, làm cho Chu Hân Mính không thể động đậy. Chu Hân Mính biến sắc, đang muốn phát tác, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi ghé miệng vào lỗ tai trong suốt mượt mà của Chu Hân Mính, thấp giọng nói:

- Cảnh quan, cô thật sự rất thông minh. Đã không giấu được cô, tôi chỉ có thể thẳng thắn nói tôi là một sát thủ quốc tế, cô đã xem qua chưa, chuyện kia là dựa theo chuyện xưa của tôi cải biên thành." Đôi mắt Chu Hân Mính trừng lớn lên, cô đình chỉ giãy dụa, đột nhiên nghe được chuyện này trong lúc nhất thời cảm thấy rung động. rất nổi tiếng, Chu Hân Mính đương nhiên đã xem qua, trong phim Léon ( The Professional – Đạo diễn Luc Besson, là một phim xã hội đen kinh điển của Mỹ sản xuất năm 1994, nhưng đạo diễn là người Pháp và diễn viên chính Jean Reno cũng là người Pháp nốt; ai không biết có thể lên google search nhé!) nhân vật sát thủ chính là đã trải nghiệm một cuộc sống bình thường.

Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:

- Đây là chuyện không có biện pháp, đạo diễn Luc kia là huynh đệ của tôi, hắn nghĩ làm một bộ phim phản ánh cuộc sống sát thủ, tìm đến tôi, hy vọng có thể đem chuyện xưa của tôi cải biên thành phim. Vốn Luc tính toán để cho tôi diễn vai nam diễn viên chính trong phim này, nhưng lúc đó, công tác của tôi bận quá, vừa mới nhận được nhiệm vụ ám sát Tổng Thống nước Mỹ Kennedy, không có làm bộ phim này, chờ tôi ám sát Kennedy xong trở về, Luc lại tìm được diễn viên cho Léon rồi, thật đáng tiếc đó.

- Kennedy cũng là anh ám sát?

Chu Hân Mính lại chấn động, vụ án Tổng Thống nước Mỹ Kennedy gặp ám sát đã nổi danh toàn thế giới, lại thật không ngờ là Diệp Lăng Phi làm. Đến khi Chu Hân Mính hỏi xong, cô cũng phục hồi tinh thần lại, Tổng Thống nước Mỹ Kennedy bị ám sát năm 1963, khi đó Diệp Lăng Phi còn chưa sinh ra. Chu Hân Mính dùng sức giãy dụa, tức giận nói:

- Tên hỗn đản này, lại đang gạt tôi.

Hai tay Diệp Lăng Phi một mực ôm lấy Chu Hân Mính, miệng cười vui vẻ:

- Chu cảnh quan, là tôi không đúng, cô xem không khí cũng quá khẩn trương đi, tôi làm dịu bầu không khí đi thôi mà, tôi sao lại là sát thủ chứ.

- Ngươi tên hỗn đản này, ngươi là đồ vô lại.

Chu Hân Mính giãy dụa hai cái, cũng không thoát ra được, ngược lại bị Diệp Lăng Phi ôm càng chặt. Cô vừa rồi vặn vẹo, kích thích hạ thân Diệp Lăng Phi. Giờ phút này, Chu Hân Mính cảm giác được chính giữa hạ thân mình bị một cái gì đó cứng rắn gắt gao chống thẳng lên. Cô biết rõ đó là vật gì, trong lòng cô nóng bừng lên. Vừa rồi mắng Diệp Lăng Phi hỗn đản, một nửa bởi vì Diệp Lăng Phi trêu chính mình, mặt khác bởi vì cô chột dạ.

Diệp Lăng Phi bị kiều đồn đầy đặn của Chu Hân Mính câu dẫn, dục hỏa bốc lên, lại trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Chu Hân Mính đỏ ửng lên, nhất là thấy đôi môi kiều diễm ướt át của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi một hồi xúc động, nhịn không được hôn lên miệng nhỏ Chu Hân Mính.

Chu Hân Mính sửng sốt, khi cô muốn thoát khỏi vòng tay Diệp Lăng Phi, giờ lại bị Diệp Lăng Phi hôn môi, Chu Hân Mính nhất thời xấu hổ, cô há miệng hướng tới cắn vào bả vai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy không ổn, vội vàng nói:

- Chu cảnh quan, tôi nói cho cô biết thân phận quá khứ của tôi.

Chu Hân Mính quả nhiên ngừng lại, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi.

- Ngày xưa tôi là một tên buôn lậu súng ống đạn dược nổi tiếng nhất, tôi nằm trong tổ chức khủng bố trên thế giới, cung cấp súng ống đạn dược cho quốc gia, phần tử khủng bố Afghanistan hoàn toàn là tôi trợ giúp, mới có thể tạo thành thương vong cho quân Mỹ. Đương nhiên, tôi cũng cung cấp súng ống đạn dược loại lớn, trước tôi ước chừng bán mười cỗ xe tăng hạng nặng Soviet Is - 1 cho quân phiệt Libya, bọn quân phiệt kia đổi lại cho tôi kim cương, những viên kim cương này rất đáng giá, tôi buôn bán trọn vẹn lời 100, 000 $. A, đúng rồi, hiện tại tôi còn lưu lại hai viên kim cương, được giữ trong ngân hàng Thụy Sĩ, đợi mấy ngày nữa tôi lấy cho cô một viên.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong, đã thấy Chu Hân Mính hận không thể cắn chết hắn.

- Hỗn đản, anh hiện tại còn gạt tôi, tôi muốn cắn chết anh.

Chu Hân Mính nói, đoạn há miệng hung hăng cắn trên bờ vai Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nhíu mày, thầm nghĩ:

- *, tôi nói thật, cô còn không tin.

Khi Diệp Lăng Phi chuẩn bị buông Chu Hân Mính ra, tính ngăn cản Chu Hân Mính cắn vai mình, thì cửa phòng làm việc truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Đường Hiểu Uyển cùng Lý Khả Hân đi vào văn phòng.