Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vừa mới sáng sớm đều đã dậy hết cả rồi, Bạch Tình Đình không nói chuyện tối qua cho Chu Hân Mính biết. Mới sáng sớm, Bạch Tình Đình đã gọi điện cho bố mình, hi vọng bô cô có thể đặ giúp cô một du thuyền cho 4 người.
Bạch Tình Đình mặc chiếc váy liền chít eo màu trắn, đầu đội mũ che nắng hiện rõ xinh đẹp rạng ngời. Chu Hân Mính cũng thay đổi cách ăn mặc quần dài, áo ôm bó sát thường này, đổi thành chiếc váy màu hồng phấn và chiếc áo thun ngắn tay nghĩ đến gió biển tương đối lớn nên hai người đều mặt áo khoát tùy thân.
Diệp Lăng Phi lại mặc bộ đò mát, cách ăn mặt giống như ngày thường, không có gì thay đổi mấy. Trên vai hắn deo một cái ba lô đen, thủng thẳng đi xuống lầu. Sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi liền cảm giác mắt mình sáng lên, thò tay ra ôm chặt eo hai người đẹp, ôm trái ôm phải đi ra khỏi biệt thự.
Hẹn với Vu Tiêu Tiếu là 9h sáng đứng trước cổng câu lạc bộ du thuyền Hoàng Gia đợi, Diệp Lăng Phi cũng không nôn nóng, từ từ chạy xe đi. Giao thông vào cuối tuần đông nghẹt, chớp mắt đã vào tiết trời của tháng năm tháng sáu vốn chẳng thoải mái gì, đặt biệt là hôm nay xa xôi không một đám mây, mới sáng sớm đã cảm giác trời hơi nóng rồi, rất thích hợp đi biển chơi.
Lúc Diệp Lăng Phi chạy đến đường Trường Giang thì nhìn thấy trước mặt bị kẹt xe rất nhiều, Diệp Lăng Phi nhìn thấy tình thế này liền nói:
- Xong rồi, anh thấy tụi mình dừng lại đây đợi một lát đi.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, bọn họ không quan tâm tới. Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói ở phía trước bị kẹt xe rồi, Bạch Tình Đình nhìn đòng hồ, đã hơn 8h, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến 9h, cũng không gấp gáp. Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, không cần gấp, kẹt xe thì đợi vậy. Diệp Lăng Phi thò đầu ra nhìn, thấy kẹt phía trước chật ních nhìn không thấy được đầu đường. Cứ như vậy còn không biết đến khi nào mới lên đến đầu đường được, Diệp Lăng Phi nhìn lại phía sau, đằng sau cũng có xe đang chạy tới, Diệp Lăng Phi vội vàng lùi xe lại nói:
- Anh thấy hay là vòng đường khác đi, đường này chẳng biết đến khi nào mới giải quyết xong. Anh chẳng có chút niềm tin nào vào năng lực xử lý của cảnh sát giao thông thành phố Vọng Hải.
Nói xong Diệp Lăng Phi liếc nhìn Chu Hân Mính nột cái nói:
- Có điều nói đi thì cũng nói lại, sao anh thấy thành phố Vọng Hải ngày ngày đều sửa đường, nhưng con đường này ngày ngày đều bị kẹt, Hân Mính, em không hỏi bố em rốt cuộc là thế nào à? (đả tự: đường kẹt thì có liên quan gì đến việc không sửa đường >"<) Chu Hân Mính nghe xong nói:
- Em không quan tâm!
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Anh vầy có phải cằn nhằn không, ai bảo bố em là thị trưởng chi!
- Đó là chuyện của bố em, anh đi hỏi bố em ấy.
Diệp Lăng Phi cười haha, cũng chẳng nói chuyện tiếp với Chu Hân Mính nữa mà chỉ lo chăm chú chạy xe đi ra trong dòng xe tấp nập, vòng qua đường khác đi đến câu lạc bộ Hoàng Gia.
Đợi khi Diệp Lăng Phi chạy xe đến thì Vu Tiêu Tiếu đã đứng đợi ở đó rồi. Vu Tiêu Tiếu mặc chiếc váy jeans, bên trên mặc chiếc áo thun màu hồng. trên tay là cái túi xách. Chiếc váy jeans bó mông cô lại trong rất tròn trĩnh, rất vô cùng gợi cảm.
Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi tới, Vu Tiêu Tiếu liền đậy hộp cô đang cầm trên tay cho vào túi xách. Ánh mắt nhìn chiếc xe của Diệp Lăng Phi. Khi cô nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp cùng bước xuống xe với Diệp Lăng Phi, tim cô bất giác thắc lại, rất lo lắng Bạch Tình Đình di bên cạnh Diệp Lăng Phi. Mọi người nói xe, Vu Tiêu Tiếu không lo lắng mới chính là giả dối.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi giới thiệu Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính co Vu Tiêu Tiếu. Tối qua Vu Tiêu Tiếu làm động tác hôn gió trước mặt Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu lúc này hiện rõ nét mặt sợ sệt. Cho dù Vu Tiêu Tiếu có khoa trương đi mấy thì ngay cả bản thân Vu Tiêu Tiếu cũng cảm giác hơi quá đáng.
Bạch Tình Đình quan sát cô gái trẻ trung xinh đẹp trước mặt, trong lòng thầm than tuổi thanh xuân của mình đã trôi qua. Mỗi cô gái đều hy vọng mình sẽ mãi mãi trẻ đẹp, Bạch Tình Đình nhìn Vu Tiêu Tiếu thì nhớ lại lúc cô khoảng 20 tuổi, là một phong cảnh diễm lệ nhất trong trường, mỗi ngày đều có vô số người hâm mộ thông qua các phương thức hy vọng được đến làm quen với cô.
Lúc này Bạch Tình Đình liếc nhìn đlp một cái, cô đang nghĩ, nếu lúc đó mình đã từng có người yêu, không biết có phải kết hôn với Diệp Lăng Phi không nhỉ?
Bạch Tình Đình hiện rõ rất thân mật với Vu Tiêu Tiếu, vừa gặp mặt Bạch Tình Đình đã nắm tay Vu Tiêu Tiếu bắt chuyện. Cô và Vu Tiêu Tiếu bước lên phía trước, Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đi đằng sau. Nhìn thấy những biểu hiện của Bạch Tình Đình nhiệt tình khác thường, Diệp Lăng Phi thắc mắc hỏi:
- Hân Mính, Tình Đình có phải là có vấn đề không, sao anh cảm thấy hôm nay cô ấy rất khác thường?
Chu Hân Mính cũng cảm thấy Bạch Tình Đình quả thật có gì đó khác thường, theo như Chu Hân Mính thấy, Bạch Tình Đình vốn không phải là người nhiệt tình. Cô nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Cái này phải hỏi anh chứ. Anh với cô gái đó có quan hệ gì?
- Anh và cô gái đó thật sự không có quan hệ gì cả!
Diệp Lăng Phi oan ức kêu ca.
- Tại sao tụi em đều cho rằng anh và cô ấy có quan hệ chứ, Hân Mính, em phải tin anh, anh và cô ấy tuyệt đối không có quan hệ gì cả.
Nói xong Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Mính, liền bị Chu Hân Mính đẩy ra, thấp giọng nói nhỏ:
- Đây là ngoài đường, anh đừng có gây chuyện.
- Ồ, anh biết rồi, đợi lúc không có ai chúng ta thân mật một phen nghe.
Diệp Lăng Phi cười xấu xa.
Chu Hân Mính trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cầm nắm đấm quơ quơ trước mặt Diệp Lăng Phi. Ý là muốn nói, nếu anh mà còn nói bậy tiếp, em sẽ dạy anh một bài học đó. Diệp Lăng Phi lè lưỡi làm ra bộ mặt sợ sệt khiến cho Chu Hân Mính mím miệng cười lén.
Bốn người đi đến câu lạc bộ du thuyền Hoàng Gia, Bạch Tình Đình đã nhờ bố mình gọi điện cho giám đốc ở đây, ý muốn đặt một chiếc du thuyền. theo như Bạch Tình Đình thấy, việc này không có bất kỳ sự cố nào cả, nhưng kết quả lại xảy ra sự cố. chiếc du thuyền hào hoa đã dặt đó lại có vấn đề, giám đốc câu lạc bộ du thuyền có vẻ hơi khó xử nói:
Chỉ còn lại chiếc du thuyền này thôi, những chiếc khác đều đã có người đặt từ sớm rồi.
Lúc Bạch Tình Đình đang muốn nhờ vị giám đốc đó nghĩ cách giúp cho thì nghe ở dằng sau vọng lại một tràn cười không có ý tốt đẹp mấy:
- Ây dzô, đây không phải là giám đốc Diệp của chúng ta đó sao, giám đốc Diệp, anh định đi làm gì vậy, đi chơi biển sao?
Bạch Tình Đình quay người lại liền nhìn thấy bốn người đàn ông và một cô gái trẻ đứng đằng sau, người phát ra tiếng nói trong đó là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Bạch Tình Đình không quen, cô nhìn về phía Diệp Lăng Phi, chỉ thấy Diệp Lăng Phi nhíu mày hình như rất ghét người đàn ông này. Bạch Tình Đình kéo tay Diệp Lăng Phi nhỏ giọng nói:
- Ông xã, người này là ai?
Thành viên ban giám đốc tập đoàn Tân Á!
Diệp Lăng Phi chỉ nói một câu rồi bước hai bước đến trước mặt người đàn ông đó cười nói:
- Phó tổng Tiễn, ồ, nên nói là chủ tịch Tiễn, khéo thật, không ngờ lại gặp ông ở đây, ông đến đây làm gì thế?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tiễn Tiêu, con trai của Tiền Thường Nam đang trừng mắt nhìn mình, hắn lại bổ xung thêm:
- Ồ, tôi lại quên mất, ông và con trai ông đều đã mãn nhiệm rồi, không có việc gì làm cả.
Tiền Thường Nam cười nhạt nói một câu:
- Người thanh niên, đừng đắc ý vội, cái gì gọi là tính thế quay như chong chóng, nói không chừng cậu sẽ nhanh chóng chết trong tay tôi.
Nói xong thn vẫy hai người đàn ông trung niên đứng bên cạnh hắn nói:
- Đi, đi lên chiếc du thuyền đó, hôm nay chúng ta chơi cho thật đã.
Tiễn Tiêu ôm một cô gái trẻ trong lòng, lúc đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi mím môi nói:
- Họ Diệp kia, đừng có mừng quá sớm, có lúc ngươi sẽ khóc.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đại công tử Tiễn, đợi đến lúc tôi khóc hãy nói đi.
Tiễn Tiêu bị Diệp Lăng Phi làm cho phát điên trừng mắt lên, liền nghe Tiền Thường Nam nói:
- Tiễn Tiêu, chúng ta không rãnh để lãng phí thời gian ở đây với người vô vị nào đó.
Nghe câu nói này của Tiễn Thường Nam, Tiễn Tiêu mới ôm cô gái trong lòng đi qua người Diệp Lăng Phi.
Nhìn thấy cha con Tiền Thường Nam bước lên chiếc du thuyền, Diệp Lăng Phi nhổ một bãi nước miếng chửi:
- Mẹ kiếp thật đen đủi, hôm nay vốn tâm trạng rất tốt lại gặp phải cha con tâm địa xấu xa này rồi.
Bạch Tình Đình lúc này phản ứng ngược lại cảm thấy ký lạ lẩm bẩm nói:
- Sao giám đốc Vương, giám đốc Trương của chứng khoán Đại Thành lại đồng thời xuất hiện nhỉ, thật kì lạ.
- Bà xã, em nói gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Bạch Tình Đình ra hiệu hai người đàn ông đi cùng Tiễn Thường Nam, nói:
- Hai người đó đều là giám đốc đạt huy chương vàng của công ty chứng khoán Đại Thành, được mệnh danh là tay thủ thường thắng trong thị trường cổ phiếu, em cũng chỉ là trong một lần tham gia buổi tiệc gặp qua hai người này. Trong ấn tượng em, trước mắt hai người này chỉ là chuyện đầu tư, tư vấn cho khách hàng sộp thôi, em chỉ thấy rất kì lạ, sao hai người này lại xuất hiện cùng một lúc, xem ra, chủ tịch của công ty anh năng lực cũng không nhỏ đâu.
Diệp Lăng Phi vừa nghe đã hiểu nhưng hắn không nói ra, mà là chuyển đề tài nói:
- Bà xã, anh thấy hôm nay không đi chơi nữa, vốn tâm trạng hôm nay rất tốt nhưng gặp phải hai tên đó, tâm trạng đã trở nên tồi tệ hết rồi.
Bạch Tình Đình vốn định nhờ giám đóc câu lạc bộ du thuyền đó nghĩ cách giúp cô, nhưng lúc này cô lại thay đổi chủ ý. Đi ra ngoài chơi đều cần bàn tâm trạng tốt, kết quả lại gặp phải tâm trạng tồi tệ thế này, mà du thuyền bọn họ đặt cũng hư hết rồi, hơn nữa Diệp Lăng Phi còn gặp phải hai người không muốn gặp này, tất cả những nhân tố tổng hợp này tổng hợp lại với nhau khiến cho Bạch Tình Đình cũng thay đổi chủ ý. Cô nói với Chu Hân Mính, Vu Tiêu Tiếu quyết định hôm nay không đi chơi.
Rời khỏi câu lạc bộ Hoàng Gia, Bạch Tình Đình ngồi bên ghế phụ xe, Chu Hân Mính và Vu Tiêu Tiếu ngồi dằng sau xe. Bạch Tình Đình đề nghị đổi đi ăn cơm dã ngoại, ngoài bờ biển hoặc đi cắm trại dã ngoại, chủ ý này đã nhận được sự tán đồng nhất loạt của những người còn lại.
Nếu như ăn cơm dã ngoại bắt buột phải mua một đống thực phẩm và dụng cụ nấu ăn. Diệp Lăng Phi đưa ra việc xe này quá nhỏ, không chứa được nhiều đồ ăn như vậy.
Bạch Tình Đình nói đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ lái chiếc thương vị đi, chiếc xe đó có thể để được rất nhiều đồ, dù sao thời gian vẫn còn sớm, chắc là còn kịp.
Lúc chạy xe đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chay xe thương vụ thì cũng đã sắp mười một giờ. Vì thời gian có ngắn ngủn nên Diệp Lăng Phi mua đồ ăn và lều bạt gần tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ.
Diệp Lăng Phi lái xe còn Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu lại ngồi trong xe tán gẫu. Đợi Diệp Lăng Phi chạy xe đến gần bờ biển thì nghe Bạch Tình Đình nói với hắn một tin giật gân, cô muốn nhận Vu Tiêu Tiếu làm em nuôi.