Diệp Lăng Phi mở cái máy vi tính, thân thể khẽ dựa về phía sau, bắt chéo hai chân uống cà phê. Làm trưởng phòng phòng tiêu thụ, Diệp Lăng Phi rất ít tham gia các hạng mục, có nhiều thời gian rảnh rỗi, công tác này thật nhàn nhã, thoải mái.
Cộc cộc.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Lăng Phi dời mắt khỏi màn hình nhìn ra cửa, hắn thấy Tôn Hằng Viễn cười cười đứng ở cửa, tay vẫn đặt trên tay cầm của cửa.
- Lăng Phi, có bận không?
Tôn Hằng Viễn cười hỏi.
Câu này của Tôn Hằng Viễn làm cho Diệp Lăng Phi không còn lời nào để nói, cho dù đứa ngốc nhìn thấy mình hiện tại cũng biết mình không vội, có người bận rộn nào mà tựa lưng vào ghế ngồi nhàn nhã, tay bưng cà phê, vẻ mặt thư giãn?
- Tôn giám đốc, có chuyện gì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- À, có một chuyện tốt. Tôn Hằng Viễn cười cười bước vào văn phòng, thuận tay đem cửa phòng đóng lại. Kéo một cái ghế, ngồi đối diện Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Lăng Phi, vừa rồi tôi được thông báo, chín giờ sáng có một hội nghị, là vấn đề về nhân tuyển trong bộ tổ chức, xem ra chuyện này đã được quyết định. Tổng giám đốc sẽ đích thân chủ trì, đến lúc đó phó tổng phòng trưởng phòng công ty cũng sẽ tham gia.
- Có quan hệ gì với tôi sao?
Diệp Lăng Phi đem cà phê đặt trên mặt bàn, lấy trong ngăn kéo một cái cắt móng tay, két, két cắt móng tay, tựa hồ đối với lời nói của Tôn Hằng Viễn không có chút hứng thú nào.
Tôn Hằng Viễn kéo cái ghế, thân thể nghiêng về phía trước, hạ giọng nói:
- Huynh đệ, trên danh sách tham dự có tên của cậu, cái này đã nói lên cái chức giám đốc bộ tổ chức không phải cậu thì còn ai nữa, từ nay về sau, tôi còn phải cần cậu chiếu cố cho tôi nhiều.
- À thì ra là chuyện đó. Diệp Lăng Phi nhướng mày, hơi buồn rầu nói tiếp:
- Con người của tôi quen rảnh rỗi, nếu để cho tôi giám đốc bộ tổ chức không phải mệt chết sao, thật là không tốt, nếu như nhân tuyển thực sự là tôi, tôi sẽ đề cử anh đảm nhiệm chức vị này, còn tôi muốn làm trưởng phòng phòng tiêu thụ hơn.
Tôn Hằng Viễn lần đầu tiên nghe được có người không muốn thăng chức, sáng sớm hôm nay, Tôn Hằng Viễn nhận được thông báo, hắn lập tức mang tin tức tốt này thông báo cho Diệp Lăng Phi. Vốn định lưu lại một cái ấn tượng tốt trước mặt Diệp Lăng Phi, phải biết rằng quyền lực của bộ tổ chức này rất lớn, không chỉ có thể trưởng phòng phòng tiêu thụ còn trưởng phòng phòng sản xuất, quyền lực của giám đốc bộ tổ chức có thể tương đương với phó tổng tập đoàn, hoàn toàn vì thế, Tôn Hằng Viễn mới cho rằng cần cùng Diệp Lăng Phi quan hệ tốt, chức vị của mình càng chắc chắn, lại thật không ngờ Diệp Lăng Phi căn bản là không quan tâm chức vị này, nhưng lại muốn đề cử mình. "Đề cử ta, nếu như ta có thể làm giám đốc bộ tổ chức, còn cần khách khí nói chuyện với ngươi sao?" Tôn Hằng Viễn trong lòng thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này rốt cuộc có bối cảnh thế nào, vừa tới tập đoàn không lâu đã được đề cử vào chức vị trọng yếu như." Tôn Hằng Viễn có thể đoán được cái chức giám đốc bộ tổ chức này có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm, không cần nói đến những phó tổng kia, mà ngay cả một ít cổ đông trong ban giám đốc tập đoàn công ty cũng hy vọng có thể đưa người của mình đảm nhiệm cái chức giám đốc này.
Bộ tổ chức là cái gì, giờ thì chỉ là một ngành phối hợp giữa phòng trưởng phòng tiêu thụ và phòng sản xuất, tuy trước mắt không trực tiếp trưởng phòng hai cái ngành này, nhưng sớm muộn gì cũng đem phòng tiêu thụ và phòng sản xuất thống nhất do phòng này trưởng phòng.
Tác dụng quan trọng nhất của phòng này là có thể trực tiếp sắp xếp người tiến vào hai phòng quan trọng nhất của tập đoàn Tân Á, một khi đã khống chế phòng sản xuất và phòng tiêu thụ, đối với những người muốn tranh đoạt quyền lực trong tập đoàn mà nói, chính là lợi thế lớn nhất.
Tôn Hằng Viễn rất rõ ràng tầm quan trọng của phòng này, hắn nghe được Diệp Lăng Phi không muốn làm cái chức vị bao nhiêu người thèm muốn này, liên tục lắc đầu nói:
- Lăng Phi, cậu đừng nghĩ vậy, cậu nghĩ xem, nếu như cậu lên làm giám đốc bộ tổ chức, có bao nhiêu người sẽ phải khom lưng cúi đầu với cậu, đến lúc đó, tiền tài đuổi đi cũng không hết đâu.
- Ừ, cái này cần phải nghĩ đây . Diệp Lăng Phi nhẹ gật đầu, tựa hồ bị Tôn Hằng Viễn thuyết phục, hắn cau mày, vẻ mặt suy tư.
Tôn Hằng Viễn cho rằng Diệp Lăng Phi đã muốn đảm nhiệm trưởng phòng phòng này, vội vàng nói:
- Đến lúc đó, cậu muốn cái gì cũng có thể.
- Nhưng là tôi không biết nhiều tiền như vậy thì làm gì.
Diệp Lăng Phi nói một câu thiếu chút nữa làm cho Tôn Hằng Viễn ngã ngửa, hắn trừng to mắt nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này là thật kẻ ngốc hay là giả ngốc, thậm chí còn không biết có tiền để làm gì.
Nhìn bộ dáng giật mình của Tôn Hằng Viễn, Diệp Lăng Phi cười ha ha. Hắn đứng lên, đi đến cửa sổ, quay lưng lại Tôn Hằng Viễn nói:
- Tôi ở Thượng Hải chỉ có một mình, không có người thân, tôi nhiều tiền cũng không có quá nhiều tác dụng. Ha ha, tiền nhiều cũng khổ đó.
Tôn Hằng Viễn có một loại xúc động muốn đánh người, hắn thật sự muốn hung hăng đấm vào mặt Diệp Lăng Phi. "Ngươi, con mẹ nó, còn là người sao, có tiền cũng không muốn, nếu như ngươi thừa tiền thì đưa cho ta.
Tôn Hằng Viễn trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không biểu lộ ra, mà phụ họa Diệp Lăng Phi nói:
- Lăng Phi, đúng vậy, nhiều tiền cũng không nên, nhưng đầu năm nay không có tiền có thể không làm được chuyện. Huynh đệ, nghe tôi một câu, nhiều tiền luôn tốt hơn.
Diệp Lăng Phi xoay người lại, cười nói:
- Tôn trưởng phòng, nói rất có đạo lý, tôi là người trẻ tuổi.
Nói tới chỗ này, Diệp Lăng Phi ghé mặt gần Tôn Hằng Viễn, hạ giọng hỏi:
- Hỏi anh một vấn đề riêng, Tôn trưởng phòng có nuôi bồ nhí không?
- Nói đùa, nói đùa, tôi lớn tuổi như vậy sao có thể làm vậy.
Tôn Hằng Viễn vội vàng cười nói.
Diệp Lăng Phi nhìn Tôn Hằng Viễn nở nụ cười, nói:
- Đúng là nam nhân tốt, tuyệt đối là nam nhân tốt. Tôn Hằng Viễn đang cho rằng những lời này tán thưởng mình, lại nghe Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Trách không được lần trước tôi vô tình nghe được nữ trợ lý của anh nói anh đợi về nhà đã.
Tôn Hằng Viễn suýt hôn mê bất tỉnh, trong lòng tự trách từ nay về sau nói chuyện phải chú ý, nơi này là công ty, rồi sẽ có người nghe thấy, nếu quả thật để cho người ta biết hắn và nữ trợ lý có tình riêng, sẽ ảnh hưởng tới danh dự chính mình, lúc đó cái chức trưởng phòng phòng tiêu thụ này. . .
Diệp Lăng Phi và Tôn Hằng Viễn đi tới phòng họp đa chức năng ở tầng mười hai, Diệp Lăng Phi vừa tới cửa, đã trông thấy Trần Ngọc Đình mặc một bộ quần áo công sở màu lam, ôm một đống văn kiện lớn từ đối diện đi tới. Khuôn mặt lạnh như băng không có nửa phần biểu lộ tình cảm, nàng đi tới cửa, thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở cửa ra vào nhìn mình, không khỏi nhướng mày, lãnh đạm nói:
- Diệp trưởng phòng, anh đứng ở cửa ra vào làm gì vậy?
- Tôi chờ cô đó.
Diệp Lăng Phi nở một nụ cười rạng rỡ, vươn tay ra, nói: Nào, Trần phó tổng, tôi giúp cô cầm những văn kiện này.
- Không cần.
Trần Ngọc Đình đứng lại, nhìn thoáng qua Tôn Hằng Viễn đứng ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói: Tôn trưởng phòng, tôi có vài lời muốn nói với Diệp trưởng phòng, mời anh tránh đi một chút.
Tôn Hằng Viễn cười một chút nói:
- Được, được, hai người cứ nói chuyện.
Hắn nói xong liền đi vào phòng họp.
Trần Ngọc Đình nhìn chăm chú Diệp Lăng Phi, thanh âm không lớn, nhưng rất có độ cao, nói:
- Diệp trưởng phòng, anh được tham gia hội nghị lần này, một nguyên nhân là anh có năng lực; một nguyên nhân khác chính là tổng giám đốc tự mình đề cử, nhưng cái này cũng không đại biểu anh có thể tùy ý làm bậy, tôi hy vọng trong hội nghị anh sẽ không để cho tôi thất vọng.
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, vẻ mặt hồ đồ, nói:
- Tôi không rõ cô nói gì, cái gì mà tổng giám đốc, cái gì mà năng lực?
Tôi hiện tại rất hồ đồ.
Trần Ngọc Đình trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cô không rõ rốt cuộc người này là hạng người gì, căn bản nhìn không thấu. Lần trước, Diệp Lăng Phi làm cho cô kinh hãi, Diệp Lăng Phi nói tới một ít vấn đề liên quan đến tham số động cơ kỹ thuật mà ngay cả Trần Ngọc Đình đã làm nhiều năm kỹ thuật cũng không nghĩ tới, sau đó, cô tra xét rất nhiều tư liệu, đều liên quan đến đến kỹ thuật mũi nhọn của nước ngoài, trước mắt trong nước còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, nếu quả thật đem những kỹ thuật này chuyển hóa làm dân dụng, sẽ thúc đẩy tập đoàn Tân Á trở thành một tập đoàn đi đầu trong cả nước.
Trần Ngọc Đình một mực hoài nghi Diệp Lăng Phi cố ý nói như thế, rất có thể những năm trước hắn ở nước ngoài nghiên cứu kỹ thuật mũi nhọn nào đó, chỉ là bởi vì nguyên nhân nào đó nên không để lộ ra mà thôi. Lại liên tưởng đến tổng giám đốc coi trọng hắn như vậy, cô càng chắc chắn suy nghĩ này.
Chỉ có điều, Trần Ngọc Đình cũng không thích Diệp Lăng Phi này, thậm chí còn tránh cùng Diệp Lăng Phi tiếp xúc. Nàng cực lực tránh tiếp xúc với Diệp Lăng Phi có một nguyên nhân khác, ngày đó, cô lần đầu tiên vì một người nam nhân mà động lòng.
- Diệp trưởng phòng, tôi hy vọng anh có thể nắm chặt cơ hội lần này.
Trần Ngọc Đình cảm thấy cùng Diệp Lăng Phi nói quá nhiều quả thực là mất thời gian, cô không có ý định cùng Diệp Lăng Phi nói tiếp, lạnh lùng nói:
- Nếu như anh buông tha cho cơ hội này, với tôi mà nói là một loại giải thoát, theo góc độ cá nhân mà nói, tôi rất không thích anh ; nhưng nói theo góc độ công tác, tôi rất hy vọng anh có thể mang những kỹ thuật cao cấp cống hiến cho tập đoàn.
Trần Ngọc Đình nói xong, cũng không để ý tới Diệp Lăng Phi, trực tiếp đi vào phòng họp.
Trần Ngọc Đình nói vậy làm Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn nghĩ nửa ngày cũng không minh bạch, chính mình khi nào nắm giữ kỹ thuật cao cấp?