Diệp Lăng Phi trước giờ chẳng tin vào phật pháp gì cả, thế nên cùng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì đối với kẻ gọi là cư sĩ Thanh sơn kia. Chỉ vì vú Ngô nói muốn đi theo chiếc xe đó. Diệp Lăng Phi cũng không ý kiến gì nên hắn mới lái xe theo.
Vú Ngô ngồi trên xe liền kể chuyện năm ngoái bà đi chùa Thanh sơn cho hai người nghe. Năm ngoái đi viếng chùa Thanh sơn, bà đi theo đoàn xe lên bái Phật của cư sĩ Thanh Sơn. Lúc nghe tới đoạn cư sĩ Thanh Sơn dẫn bọn họ tới một hộ gia đình, còn ở đó chọn đồ bái Phật thì Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:
- Vú Ngô, những đồ đó đều là tặng miễn phí chứ?
Vú ngô lộ vẻ ngạc nhiên nói:
- Tặng? Sao có thế tặng được chứ! Những thứ đó đều mất tiền cả đấy. Tôi chọn mua một cái hồng bào đã mất một trăm hai mươi tám đồng rồi, may mà còn được giảm giá, chọn có một nén hương và một lá bùa bình an... đã mất tới hơn một nghìn của tôi rồi.
Diệp Lăng Phi nghe tới đây thì cười phá lên nói:
- Vú Ngô, vú có nhầm không đó? Còn phải trả tiền nữa sao, nhà hắn có giấy phép kinh doanh không?
- Không, từ ngoài nhìn vào chỉ là một hộ nông dân bình thường thôi nhưng có một phòng trong đó bày đầy những loại vật phẩm và trang sức dùng để cúng phật.
Diệp Lăng Phi không còn gì để nói nữa rồi, hắn chỉ biết lắc lắc đầu nói:
- Vú Ngô, tôi thấy cái tên gọi là cư sĩ Thanh Sơn đó chỉ là kẻ mượn danh chùa để lừa tiền thôi, tôi nghe nói chùa Thanh Sơn là nơi chỉ làm việc thiện, nếu làm việc thiện thì vị cư sĩ Thanh sơn kia phải lấy lòng từ bi là căn bản chứ, làm như thế có phù hợp không, dù có thu tiền đi nữa thì bán trên giá sốc là được rồi, tôi thấy tên cư sĩ Thanh Sơn này kiếm được gấp mấy lần ấy chứ, đúng là cướp giữa ban ngày, gian xảo hơn cả lũ trộm cắp!
Bạch Tình Đình cùng nói:
- Đúna đó, vú Ngô. Nãy tôi cùng cảm thấy tên cư sĩ Thanh sơn đó chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, bà không nhìn thấy ánh mắt hắn lúc nhìn tôi đó.
Nói tới đây, Bạch Tình Đình nghĩ ngay tới cảnh lúc nãy tên cư sĩ Thanh sơn kia nhìn mình với ánh mắt háo sắc, cô liền cảm thấy khó chịu, vội vàng nói:
- Không nói nữa, không nói nữa, nghĩ tới là thấy buồn nôn.
Vú Ngô nghe Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nói vậy thì cùna nửa tin nửa ngờ nói:
- Nhưng cư sĩ Thanh Sơn nói ông ấy là người của chùa Thanh sơn, hơn nữa ông ấy còn thay chùa phụ trách xử lý mọi việc ở thành phố Vọng Hải, chuyên dẫn đoàn bái Phật tới chùa Thanh sơn.
- Vú Ngô, thời buổi này thiếu gì loại người chứ, bà đừng có tin.
Diệp Lăng Phi nói:
- Không nói đâu xa, bà thử nhìn ngay chiếc xe phía trước xem, trông nó có khác gì xe phế thải không, còn lái nhanh như vậy trên đường cao tốc nữa chứ, một khi xảy ra chuyện thì chẳng thể cứu vãn nổi. Không lẽ vị cư sĩ Thanh Sơn kia không biết thế nào gọi là đảm bảo an toàn cho hành khách trên xe sao, ngồi trên chiếc xe thế này tới chùa Thanh sơn, cũng không lo xảy ra chuyện.
Bạch Tình Đình vội vàng phụ họa nói:
- Đúng đó, vú Ngô, sau nếu bà muốn đi đâu chơi thì cứ bảo tôi. Tôi sẽ lái xe đưa bà đi, hoặc tôi sẽ cho người đưa bà đi. Đừng có tùy tiện ngồi bất kể chiếc xe nào.
Vú Ngô gật gật đầu, bà biết Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi cũng chỉ vì muốn tốt cho mình mà thôi.
Diệp Lăng Phi và hai người đang nói chuyện. Bỗng nhiên nghe thấy "rầm" một tiếng. Diệp Lăng Phi liền nhìn thấy chiếc xe khách trước mặt mình lắc lư lia địa. Nhìn tình huống này hắn biết ngay xe đã bị nổ lốp. Trên đường cao tốc mà bị nổ lốp thì rất nguy hiểm. Xe lại đang lái vì thế rất dễ xảy ra tai nạn.
May mà Diệp Lăng Phi phản ứng nhanh. Hắn vốn đã lo chiếc xe đó sẽ xảy ra chuyện thế nên luôn giữ một khoảng cách an toàn. Đúng lúc mà chiếc xe khách đó còn đang lắc lư lắc lư như kẻ say rượu thì Diệp Lăng Phi đã nhanh chóng điều chỉnh tốc độ, cố gắng hết sức để tránh chiếc xe đó.
Chiếc xe đó vội vã tấp vào vành bảo hộ trên đường cao tốc và dừng lại. Không có tai nạn nào xảy ra. Đây đã là chuyện vô cùng đáng mừng. Diệp Lăng Phi vượt qua chiêc xe đó xong lại cho xe tăng tốc.
Bạch Tình Đình nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi nói:
- Nguy hiểm quá, vú Ngô, may mà bà không ngồi trên chiếc xe đó. Bà thấy không, xảy ra tai nạn thật rồi kìa.
Vú Ngô, gật đầu lia địa. Tới lúc này, bà đã hoàn toàn tin tưởng mọi chuyện.
Lái xe suốt năm tiếng đồng hồ trên đường cao tốc thì rẽ sang đường quốc lộ. Lái xe trên đường quốc lộ rõ ràng tốc độ chậm hơn nhiều. Mãi hai giờ chiều hơn họ mới tới một thị trấn nhỏ cách chùa Thanh Sơn khoảng 60km.
Kết quả vừa tới cạnh thị trấn thì xảy ra chuyện. Nguyên nhân là do có một người từ bên đường đột nhiên lao ra, Diệp Lăng Phi đâu nghĩ kẻ đó tự nhiên lại từ bên đường chạy ra chứ, có muốn thắng gấp phanh xe cũng không được nữa rồi, kẻ đó đã bị xe tông phải, lăn mấy vòng liền, cuối cùng nằm bất động trên mặt đất.
Bạch Tình Đình và vú Ngô đều hoảng sợ, khuôn mặt Bạch Tình Đình trắng bệch cắt không còn giọt máu, liền miệng nói:
- Ông xã, làm sao bây giờ?
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn người đàn ông trung tuổi đang nằm trước đầu xe, giọng an ủi nói:
- Bà xã, không sao đâu, là do hắn tự mình xông ra thôi, để anh xuống xe xem thế nào, em ngồi trên xe đừng có xuống nhé.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì không biết từ đâu xuất hiện bốn, năm tên thanh niên cường tráng, chúng vây lấy xe, trong số đó có một tên đầu trọc giơ tay ra gõ cửa xe, gọi nói:
- Tiên sinh, anh đâm phải người rồi!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn mấy tên đó, đột nhiên lộ ra nụ cười tươi từ khóe miệng. Hắn đẩy cửa xe, bước xuống. Nhìn tên thanh niên trọc đầu đang đứng trước mặt mình hỏi:
- Mày là ai, mày nhìn thấy tao đâm người sao?
Hiển nhiên tên trọc đầu kia không nghĩ rằng Diệp Lăng Phi lại nói vậy, hắn hơi giật mình nhưng sau đó lại giơ tay chỉ về phía người đàn ông trung tuổi đang nằm trên đường nói:
- Thế người kia thì sao, chẳng lẽ hắn tự nhiên lăn ra đó hả?
- Sao tao biết được chứ?
Diệp Lăng Phi lấy ra điếu thuốc, vừa định đặt lên miệng thì bị tên đầu trọc giật mất. Tên đầu trọc ném điếu thuốc xuống bên chân, nhấc chân lên dí nát điếu thuốc, cười khinh khinh nói:
- Mày đâm phải người rồi thì làm sao đây, mấy huynh đệ bọn tao đều nhìn thấy rồi. Chuyện này định tính thành chuyện công hay chuyện tư đây?
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng tên đầu trọc đó, khẽ mĩm cười nói:
- Chuyện công thì sao mà chuyện tư thì sao?
- Chuyện công thì bọn tao cho mày tới đồn cảnh sát, mày đâm phải người rồi, tao thấy tên đó bị thương cũng không nhẹ, không chừng chết rồi cũng nên, tới lúc đó mày chi còn nước ăn cơm tù thôi. Còn nếu là chuyện tư thì dễ rồi, mày chỉ cần đưa cho bọn tao một trăm đồng, mấy anh đây coi như không nhìn thấy gì, còn giúp mày giải quyết tên kia, tìm chỗ nào kín đáo xử lý nó, thế nào?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tao còn chưa rõ tên kia bị thương tới mức nào mà, để tao qua đó xem thế nào đã!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đẩy tên đầu trọc đang đứng cản trước mặt mình ra, bước về phía người đàn ông trung tuổi đang nằm bất động trên đường kia.
Lúc Diệp Lăng Phi bước tới phía trước tên đàn ông trung tuổi đó thì hai tên đi cùng với tên đầu trọc kia bước tới ngăn cản Diệp Lăng Phi, một kẻ trong đó nói:
- Đừng xem nữa, người đã chết rồi, xem làm gì nữa chứ, đưa tiền đây là ok rồi!
- Tao không tận mắt nhìn xem nó chết hay sống thì tao cảm thấy lo lắng lắm!
Diệp Lăng Phi đẩy hai tên đó ra, bước tới phía trước người đàn ông trung tuổi kia, ngồi xuống, nhìn thấy người đàn ông này đang nhắm mắt, hắn liền đưa tay đặt vào mũi tên đàn ông đó, đúng là hắn không còn thở nữa.
Tên đầu trọc lại vây lấy Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Thấy rồi chứ, người đà bị mày đâm chết rồi, mày định làm thế nào đây?
Diệp Lăng Phi đứng lên, cười lạnh nói:
- Tao còn một chuyện cảm thấy rất khó hiểu, mày nói tao đâm vào tên này, nhưng sao trên người hắn một vết máu cùng không thấy thế, chuyện này không ổn lắm. Hay thế này đi, kiểu gì thì tên này cùng chết rồi, chắc cũng chẳng lo phải chết lần nữa đâu, giờ để tao lái xe đè lên người hắn một lần nữa, như thế ít nhất trên người hắn còn có vết thương, đúng không. Bọn mày thấy thế nào, dù sao cũng chỉ là một trăm đồng thôi, tao làm xong việc, sẽ lấy tiền đưa bọn mày luôn. Chúng ta coi thành chuyện tư là được rồi.
Diệp Lăng Phi nói xong thì quay người định quay trở lại xe, nhưng lại bị tên đầu trọc cản lại, hắn mở miệng nói:
- Vị huynh đệ này, sao phải tuyệt tình như thế chứ, người chết thì cũng chết rồi, mấy huynh đệ bọn tao sẽ giúp mày làm chuyện này, mày chỉ cần đưa tiền đây là được rồi, những việc khác không cần phải lo.
- Tao lại có một tật xấu thế này, đó là làm việc gì cũng hay nghi ngờ, tao chỉ sợ tên đó không chết hẳn, nếu hắn sống lại thì thế nào, chẳng phải tao mất toi trăm nghìn sao. Mẹ nó chứ, hôm nay ông đây phải đè bẹp nó, nếu tên đó không chết thì ông đây cho nó chết luôn.
Tên đầu trọc sa sầm sắc mặt, quát:
- Mày việc gì phải tuyệt tình thế chứ, cho dù tên này chết hay không thì chuyện mày đâm phải người là sự thật, có ngoan thì mang tiền ra đây, nếu không, mày đừng hòng rời khỏi chỗ này.
Diệp Lăng Phi thấy tên đầu trọc không còn đủ kiên nhẫn, hắn liền cười lạnh nói:
- Bọn khốn chúng mày, muốn cướp cũng không biết đường mà tránh ông mày ra, giờ khôn hồn thì cút khỏi đây, ông mày sẽ không truy cứu nữa, bằng không, đừng trách ông mày vô tình.
Tên đầu trọc thấy Diệp Lăng Phi nói vậy thì chắc chắn là không muốn mất tiền rồi, hắn liền sầm mặt xuống, mở miệng quát:
- Tiểu tử, mày nuốt phải gan báo rồi hà, cũng không hỏi thăm xem mày ông đây là ai.
Nhìn dáng bộ tên đầu trọc chuẩn bị động thủ, Diệp Lăng Phi liền nhanh như cắt, không cho tên đó cơ hội trở tay, giơ chân sút mạnh vào tên đầu trọc đó, chỉ thấy tên đầu trọc thân mình bay lên, ngay sau đó là tiếng kêu thất thanh của hắn, lúc này Diệp Lăng Phi đã lao thẳng tới một tên khác phía trước mặt, hai tay bóp chặt cổ hắn, dùng đầu gối huých thẳng cho hắn một cái vào bụng, tên đó liền vật ngay xuống đất, bất tỉnh thế sự.
Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, đợi ba tên kia kịp phản ứng thì Diệp Lăng Phi đã lao thẳng tới một tên trong số đó, tay phải đấm thẳng vào cằm hắn, chỉ một cú đấm này cùng khiến tên đó nát cằm.
Hai tên còn lại sợ quá, quỳ rạp xuống đất, liên mồm nói:
- Đừng đánh chúng tôi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi!
Diệp Lăng Phi cũng không thèm để ý tới bọn chúng, hắn bước tới tên đang nằm trên đất, giơ chân đạp thẳng vào ngực hắn, miệng quát mắng:
- *, mày đã chết chưa hả, nếu chưa chết thì hôm nay ông đây cho mày về chầu trời luôn.