Chương 48: Thức dậy rồi.

Diệp Lăng Phi lúc này đang còng tay hai gã thanh niên, chỉ biết hai gã này không phải là người tuần tra, rất có thể là kẻ cướp. Hành vi của gã béo đã chứng thực phán đoán của Diệp Lăng Phi, đâu có cảnh sát nào mà không có lý do gì lại đòi tra khảo người khác, mà nguyên nhân vỏn vẹn chỉ có là nửa đêm đốt lửa trên đỉnh núi công viên.

Sau khi nghe gã thanh niên gầy nói hết toàn bộ sự việc, Diệp Lăng Phi đoán hai tên này đã làm nhiều lần rồi chứ đây không phải là lần đầu. Quả nhiên, sau đó gã thanh niên gầy lại nói ra toàn bộ sự việc chứng thực cho những suy đoán của Diệp Lăng Phi là đúng.

Hai gã này chuyên môn cướp đoạt tài sản của người khác vào ban đêm, sợ có người phản kháng lên đã chuẩn bị sẵn còng tay, trước hết trói lại tra khảo, sau đó cướp đoạt tài sản. Tuy rằng gã này không nói gì đến việc xâm hại những cô gái, nhưng Diệp Lăng Phi không cần hỏi, cũng biết được trong những lúc tra khảo, chắc chắn có phát sinh những việc như vậy, chỉ là Diệp Lăng Phi không quan tâm đến những vấn đề này nên không hỏi.

Chờ cho gã thanh niên gầy nói xong, Diệp Lăng Phi quyết định rời khỏi chỗ này. Hắn xoay người sang chỗ khác, cùng với Tần Dao cầm túi đồ ăn trên tay, ném chiếc nồi vào trong đình, rồi nói:

- Tiểu nha đầu, chúng ta trở về thôi.

Diệp Lăng Phi đi ra khỏi ngôi đình, Tần Dao do dự nhìn hai gã bị còng ở lan can, dò hỏi:

- Diệp đại ca, còn bọn họ?

- Để cho bọn nó tự sinh tự diệt, người như thế không đáng để đồng tình.

Diệp Lăng Phi thấy Tần Dao còn đang chần chờ, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Dao, kéo Tần Dao xuống chân núi.

- Van xin anh, thả chúng tôi đi.

Tiếng kêu la thê thảm của hai người quanh quẩn tại đỉnh núi.

Ngồi trên xe, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Chu Hân Mính.

- Alô, ai đấy?

Bên trong điện thoại vang lên giọng uể oải của Chu Hân Mính, hình như Chu Hân Mính vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Đã mười một rưỡi đêm rồi, mọi người ai cũng đang ngủ, thế mà Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại vào giờ này.

- A, là tôi mà, tôi thấy đã mười một rưỡi rồi, muốn nhắc cô rời khỏi giường mà đi vào phòng vệ sinh.

Diệp Lăng Phi cười xấu xa, hắn có thể tưởng tượng được phản ứng của Chu Hân Mính sau khi nghe câu này. Quả nhiên, hắn nghe được tiếng gầm gừ của Chu Hân Mính trong điện thoại:

- Khốn kiếp, anh gọi cho tôi là vì chuyện này à, anh có còn muốn sống nữa hay không. Cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ không cho anh tha cho anh đâu.

Diệp Lăng Phi cười cười nói:

- Sĩ quan, làm gì mà nóng vậy, tôi chỉ quan tâm cô một chút thôi mà. Hơn nữa, chúng ta đều là bạn của nhau, gọi điện nhắc nhở cũng có sao đâu.

Chu Hân Mính tức đến điên người, giận dữ nói:

- Tên khốn kiếp nhà anh, ăn no không có việc gì làm à. Hôm nay, lão nương đây đã mệt mỏi cả một ngày rồi, thế mà còn dám đánh thức tôi. Anh có tin tôi bắt anh vào đồn cảnh sát không?

- Sĩ quan, đừng nóng giận, tôi có chuyện thật mà.

Diệp Lăng Phi cảm thấy không được nghiêm túc cho lắm, lúc này mới nói:

- Tôi vừa đi tản bộ trên đỉnh núi công viên Tây Sơn, thấy trên đỉnh núi có hai người một béo một gầy đang bị còng tay vào hàng rào sắt cạnh ngôi đình, sĩ quan, cô có muốn phái người đi xem không? Tôi thấy hình dáng bọn họ, hình như là đi tuần tra buổi tối, nhưng nói không chừng là muốn ăn cướp người nhưng kết quả lại bị người đánh cướp, ha ha, tình hình cụ thể thì tôi không rõ lắm, những việc còn lại để cảnh sát các cô xử lý nốt. A, thôi được rồi, như vậy tôi cũng có thể được coi là một công dân dũng cảm cũng đáng nhận được một lời khen ngợi chứ?

- Diệp Lăng Phi, anh nói cái gì, nói kỹ một lần nữa coi.

Sau khi Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, bỗng chốc đã tỉnh hẳn, cầm điện thoại hỏi. Nàng gần đây đang xử lý một vụ án, một đôi thanh niên đang hẹn hò trong công viên thì đột nhiên có hai gã thanh niên một béo một gầy đến cướp đoạt tài sản, ngoài ra còn xâm hại đến cô gái. Có một vài người dân khai báo, buổi tối có hai người thường lảng vảng ở công viên, một béo một gầy đi cướp đoạt tài sản. Tuy rằng địa điểm khác nhau, nhưng phương thức gây án đều giống nhau, đều dùng còng tay trói lại tra khảo, sau đó mới cướp tài sản hoặc là xâm hại.

- Sĩ quan, tôi quên rồi.

Diệp Lăng Phi đắc ý tắt điện thoại, vừa nghĩ đến bộ dạng phẫn nộ của Chu Hân Mính trong điện thoại, hắn nở nụ cười.

Tần Dao không hiểu tại sao tắt điện thoại rồi mà Diệp Lăng Phi vẫn cười nhưng nàng cũng không hỏi nguyên nhân. Diệp Lăng Phi lái xe xuống núi, đi ra ngoài công viên Tây Sơn, lúc này Diệp Lăng Phi mới hỏi:

- Tiểu nha đầu, em định đi đâu, anh đưa em đi.

Tần Dao suy nghĩ một chút, úp úp mở mở nói:

- Diệp đại ca, em... em nghĩ anh đưa em đến chỗ nào ngủ trọ một đêm, bây giờ đã quá muộn rồi, em không thể về ký túc xá được nữa.

- Thế không phải là cho anh cơ hội sao, anh là một tên háo sắc đấy, lần trước đã để cho con dê con như em thoát khỏi tay, lần sau em sẽ không may mắn như vậy đâu.

Diệp Lăng Phi cố tỏ ra đang say đắm nhìn Tần Dao, vẻ mặt dâm đãng nói;

- Không sợ anh sẽ làm gì em sao?

- Em tin tưởng thái độ làm người của Diệp đại ca, không phải vừa rồi... .

Tần Dao đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn Diệp Lăng Phi. Những hình ảnh lúc nãy còn đang quanh quẩn trong đầu nàng, bất giác nàng cảm thấy ngực mình nóng ran.

- Như vậy mà vẫn không làm cho em sợ sao.

Diệp Lăng Phi nhìn Tần Dao, cũng ngượng ngùng nói:

- Yên tâm đi, trong nhà anh còn có người giúp việc nữa mà.

Khi bọn họ về đến nhà thì đã mười hai giờ đêm rồi, Trương Vân đang ngủ. Diệp Lăng Phi dùng chìa kháo để mở cánh cửa bảo hiểm, Trương Vân nghe thấy tiếng động, mặc bộ quần áo ngủ đi ra khỏi phòng ngủ của mình.

- Diệp tiên sinh, anh đói bụng không, tôi đi nấu cho anh ăn.

Trương Vân thấy Diệp Lăng Phi đi cùng với một cô gái vóc người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cũng không hỏi nhiều. Dù sao, nàng cũng chỉ là người giúp việc, không có quyền hỏi đến cuộc sống riêng tư của chủ nhân.

Nhìn thấy Trương Vân muốn vào phòng bếp, Diệp Lăng Phi vội vàng khoát tay chăn lại, cười nói:

- Chúng tôi ăn cơm rồi. à, tôi giới thiệu một chút, đây là bạn của tôi Tần Dao, Trương Vân, tối nay cô ngủ cùng nàng nha, có được không?

Trương Vân nghe xong tỏ vẻ chân thành, tươi cười nói:

- Tôi đương nhiên là không sao.

Nói rồi kéo tay Tần Dao.

- Tôi dẫn cô đi xem phòng.

- Tôi đi tắm sau đó đi ngủ, tối nay các cô muốn làm gì thì làm nhưng đừng có quấy rầy tôi là được.

Diệp Lăng Phi nói xong câu này, cười ha hả nói tiếp:

- Đừng có phá hỏng phòng của tôi đấy.

Tần Dao nở nụ cười, nàng rất thích kiểu nói giỡn này của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi quay trở về phòng ngủ, lấy áo ngủ, đi vào phòng tắm. Còn Trương Vân thì ngủ cùng với Tần Dao, nghĩ đến chuyện của hai nàng, có vẻ ngày hôm nay hắn bị cả hai cô gái này dụ dỗ, nhất là Tần Dao, khiến cho hắn không thể nhịn được. Tắm rửa xong, Diệp Lăng Phi quay trở lại phòng ngủ, ngã xuống giường, ngủ luôn.