Công ty Schneider Đức năm 1994 đã hợp tác với xưởng điện khí công cụ máy móc Thượng Hải thành lập nên công ty trách nhiệm hữu hạn điểu khiển công nghiệp Schneider. Lúc đầu cổ phần khống chế của hai bên theo tỉ lệ là 60:40. Xưởng điện khí công cụ máy móc Thượng Hải đưa ra tiền vốn tốt nhất. Ngoài tiền vốn hữu hình còn có nguồn đầu tư thị trường vô hình, và những nhân viên, thiết bị và nhà xưởng được chọn giữ lại vẫn thuộc về xưởng điện khí công cụ máy móc Thượng Hải. Kết quả sau mấy năm sau đó. Xưởng điện khí công cụ máy móc Thượng Hải lại không giữ được, đây chính là hậu quả của việc lúc đầu gấp gấp nhập kĩ thuật nước ngoài.
Trần Ngọc Đình sau khi xem xong toàn bộ quá trình có liên quan đến vụ thu mua này, cô thở mạnh một hơi. Trong quá trình cô đàm phán với công ty Benz Đức cũng đối diện với vấn đề này. Nếu thật sự sau khi đã trở thành công ty hợp tác. tập đoàn Tân Á rất có khả năng sẽ không còn tồn tại nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn sắc mặt của Trần Ngọc Đình, hắn cười nói:
- Chị Ngọc Đình, bây giờ chị đã hiểu rồi đó. Em cho rằng đây là một việc tốt. Đàm phán lần này thất bại đối với Tập đoàn Tân Á là một chuyện hay. Vì thế nói, chị không những không có trách nhiệm gì mà ngược lại chị còn lập được công lớn. Chủ tịch Trương của chúng ta không thưởng cho chị là không đúng rồi. Em nên đi tìm Chủ tịch Trương nói chuyện đã, bao Chu tịch Trương thương cho chị.
- Em trai à, cậu đừng có gây sự nữa.
Trần Ngọc Đình vội vàng ngăn lại nói:
- Chị sẽ đi tìm Chủ tịch Trương nói chuyện.
Trần Ngọc Đình nói xong liền đứng lên đi tìm Trương Khiếu Thiên. Lúc vừa đi qua người Diệp Lăng Phi, liền bị Diệp Lăng Phi kéo lại. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chị Ngọc Đình, làm gì mà gấp vậy, em thấy Chủ tịch Trương sẽ không đến công ty sớm như vậy đâu.
Trần Ngọc Đình nghĩ cũng phải. Bình thường chủ tịch Trương đều khoảng 9h mới đến công ty. Giờ này chắc vẫn chưa đi làm. Trên mặt Trần Ngọc Đình nở nụ cười, miệng không cười nói:
- Cậu xem chị đã lo lắng như thế đếy. Tối qua còn không ngủ được, vốn định hôm nay giao cho chủ tịch Trương đơn xin từ chức. Em trai, cậu ở đây đợi chút nha, chị đi trang điểm lại một chút, cả buổi tối chị không ngủ được, chắc chắn hôm nay sắc mặt rất khó coi.
Trần Ngọc Đình nói xong bước ra khỏi phòng làm việc đi vào nhà vệ sinh định trang điểm lại cho gọn gàng dễ nhìn.
Trần Ngọc Đình không rời khỏi cửa phòng vệ sinh, cô chỉ lo trang điểm trước bệ rửa tay trong nhà vệ sinh, lại không để ý đến Diệp Lăng Phi đã bước vào trong. Diệp Lăng Phi đi đến sau lưng Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình đang vểnh mông lên soi gương, cái mông tròn trịa đầy đặn của cô đối diện với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi từ phía sau đưa hai tay ôm Trần Ngọc Đình. Bên dưới của hắn húc vào cái mông tròn trịa đầy đặn đó của Trần Ngọc Đình.
Trần Ngọc Đình sững sờ, giọng nói rất nhỏ:
- Em trai, cậu làm gì thế?
- Em chỉ muốn ôm một chút thôi!
Diệp Lăng Phi ôm Trần Ngọc Đình, miệng nói:
- Chị Ngọc Đình, lần sau chị đừng có ngốc như thế nữa, còn thức cả đêm nữa, em thật sợ chị đó.
Trần Ngọc Đình quay người lại nói với Diệp Lăng Phi:
- Chị đã nhậm chức ở Tập đoàn Tân Á này, chị đương nhiên phải toàn tâm toàn lực dốc hết sức vì tập đoàn. Chị không giống cậu. Cả ngày đều làm ra cái bộ dạng không quan tâm đến chuyện gì hết. Em trai, chị thấy cậu nên dốc một chút sức lực, nếu như cậu cứ luôn có thái độ làm việc không có trách nhiệm như thế rất dễ bị sa thải.
- Chị Ngọc Đình, chị lo lắng cho em sao?
Hai tay Diệp Lăng Phi ôm chặt eo Trần Ngọc Đình. Kéo Trần Ngọc Đình đến trước mặt mình, bộ ngực đầy đặn của Trần Ngọc Đình đụng vào ngực của Diệp Lăng Phi. Động tác ấm áp này khiến cho Trần Ngọc Đình bắt đầu thở gấp gáp. Ánh mắt của cô tránh chạm mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Nói thế nào thì câu cũng là em trai chị, chị đã nhận câu là em trai rồi. Đương nhiên phải quan tâm một chút ròi.
- Chị Ngọc Đình, yên tâm đi, em sẽ không có chuyện gì đâu.
Diệp Lăng Phi dán môi của mình trên môi của Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình ngửi thấy hơi thở kèm theo mùi thuốc lá tỏa ra từ miệng Diệp Lăng Phi, tim bất giác đập nhanh hơn. Từ sau khi chồng cô rời khỏi, cô chỉ có quan hệ với người đàn ông này. Vốn tưởng rằng chỉ là loại tình một đêm. Nhưng lúc này lại phát hiện ra mình đã sai rồi. Số lần cô nhớ đến chồng càng ngày càng ít. Mà người đàn ông nhỏ tuổi hơn cô này lại luôn xuất hiện trong đầu cô. Trần Ngọc Đình rất muốn nói với bản thân rằng đây không phải là sự thật. Nhưng cô lại rất rõ trong lòng mình đang thay đổi. Loại tâm lý mâu thuẫn này khiến cho lúc Trần Ngọc Đình đối diện với Diệp Lăng Phi luôn có một tâm lý mâu thuẫn.
Trần Ngọc Đình theo bản năng lùi về sau một bước để tránh cự ly gần với Diệp Lăng Phi. Nhưng cô không ngờ vừa lùi về sau một bước thì mông cô đã chạm vào thành bệ rửa tay rồi.
Diệp Lăng Phi lại tiến lên trước nửa bước, chân phải hắn đặt giữa hai chân Trần Ngọc Đình, đang húc vào bên dưới của Trần Ngọc Đình. Tiếp theo Diệp Lăng Phi chỉ nhẹ nhàng kéo thì môi của Trần Ngọc Đình đã dán lại rồi. Hai tay Diệp Lăng Phi ôm chặt Trân Ngọc Đình, môi hắn và môi Trần Ngọc Đình dán chặt lại vào nhau.
Trần Ngọc Đình vốn định cự tuyệt, nhưng lúc môi cô dán vào môi Diệp Lăng Phi, trong lòng Trần Ngọc Đình ngược lại đã có suy nghĩ ngược với lẽ tự nhiên, không những không cự tuyệt mà hai tay cô còn ôm vai Diệp Lăng Phi, cùng hôn nông nhiệt với Diệp Lăng Phi. Trần Ngọc Đình là người từng trải, là một phụ nữ đẹp, Trần Ngọc Đình không có vẻ ngượng ngùng xấu hổ của mấy thiếu nữ kia ngược lại còn dung hòa mình vào trong nụ hôn mãnh liệt với Diệp Lăng Phi.
Hai tay Diệp Lăng Phi bồng Trần Ngọc Đình lên, hai chân Trần Ngọc Đình giống như con rắn quấn lấy người Diệp Lăng Phi. Được Diệp Lăng Phi bồng ra khỏi nhà vệ sinh. Diệp Lăng Phi bồng Trần Ngọc Đình đến trước bàn làm việc của cô, buông ra một tay hất các đồ đặt trên bàn làm việc của Trần Ngọc Đình qua một bên để lại một vị trí. Đặt cái mông nhô cao của Trần Ngọc Đình lên mặt bàn, tiếp theo là hắn cũng đè người lên.
Sau khi hai người rời môi nhau thì Trần Ngọc Đình nằm trên bàn nhìn Diệp Lăng Phi đang đè trên người mình, miệng nhẹ nhàng nói:
- Em trai, không nên ờ đây.
Câu nói này của Trần Ngọc Đình chẳng phải là truyền tín hiệu cho Diệp Lăng Phi đó sao. Tay phải Diệp Lăng Phi nhéo mạnh mông Trần Ngọc Đình một cái, đồng ý nói:
- Ừm, được, đợi trưa chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn nha.
Trần Ngọc Đình gật đầu. Diệp Lăng Phi sau khi hôn Trần Ngọc Đình một cái rồi mới từ trên Trần Ngọc Đình nhảy xuống. Hắn chỉnh đốn lại quần áo, rồi ngồi trên ghế nói với Trần Ngọc Đình:
- Chị Ngọc Đình, em nghĩ nên kiến nghị với chủ tịch Trương, nên tiến hành bình xét đối với Tập đoàn Tân Á, học hỏi như bên tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, đem những sản nghiệp hoàn toàn không kiếm ra được tiền bỏ quách đi.
Trần Ngọc Đình lại bước vào nhà vệ sinh, lúc này định trang điểm lại một chút nhưng đang lỡ dở thì bị Diệp Lăng Phi quậy, cắt đứt đoạn. Trần Ngọc Đình tiếp tục trang điểm trong nhà vệ sinh, sau khi nghe lời nói đó của Diệp Lăng Phi Trần Ngọc Đình đáp:
- Chị tin Chủ tịch Trương đã có suy nghĩ của ông ấy. Xét cho cùng thì Tập đoàn Tân Á có rất nhiều tiền bối đều theo Chủ tịch Trương cùng đến đây. Nếu như bỏ hết những sản nghiệp không làm ra tiền, vậy thì những tiền bối đó sẽ đối diện với thất nghiệp. Điều này cũng là một phương diện khiến cho chủ tịch Trương phải suy nghĩ.
Diệp Lăng Phi chu môi nói:
- Có gì đâu chứ, cho mấy tiền bối đó phí bán hết là xong rồi. Nếu như Tập đoàn Tân Á vẫn luôn mang gánh nặng đó thì làm sao mà phát triển được. Theo như tình hình bây giờ thấy được, không qua năm năm. Tập đoàn Tân Á sẽ đối mặt với phá sản.
- Em trai, cậu đừng có nói nghiêm trọng như thế được không, chị tin chủ tịch Trương sẽ suy nghĩ đến vấn đề này.
Trần Ngọc Đình trang điểm rất lâu trong phòng vệ sinh mới chịu ra, cô ngồi vào vị trí của mình, đặt lá đơn xin từ chức của mình vào trong hộc bàn, lại nhìn đồng hồ nói:
- Chủ tịch Trương chắc đến rồi, bây giờ chị đi tìm chủ tịch Trương báo cáo việc này.
- Em cũng đi!
Diệp Lăng Phi đứng lên đi theo Trần Ngọc Đình ra khỏi văn phòng làm việc.
Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình bắt thang máy đến tầng lầu văn phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên ở. Trần Ngọc Đình bước ra khỏi thang máy đi phía trước, có ý giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hiểu suy nghĩ của Trần Ngọc Đình, không nhanh không chậm đi theo sau Trần Ngọc Đình.
Trần Ngọc Đình đến trước phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên, vừa định gõ cửa thì nghe thấy giọng nói lạnh tanh của Trình Quảng Minh:
- Phó tổng Trần, phó tổng Tiền đang ở trong phòng làm việc của chủ tịch Trương, xin đừng làm phiền lúc này.
Trần Ngọc Đình vừa nghe liền gật đàu nói:
- Được rồi, tôi đợi bên ngoài là được vậy.
Trình Quảng Minh nhìn Trần Ngọc Đình một cái rồi lạnh lùng nói:
- Vậy mời phó tổng Trần từ từ đợi.
Vừa lúc Diệp Lăng Phi đi tới nghe thấy ngữ khí trong lời nói đó của Trình Quảng Minh, trong lòng rất không vui. Hắn thấy chướng mắt con người Trình Quảng Minh này, chẳng phải chỉ là thư ký của chủ tịch sao. Làm gì mà cao cao tại thượng thế. Ngay cả cấp cao trong tập đoàn như Trần Ngọc Đình cùng dùng cái ngữ khí lạnh lùng đó nói chuyện.
Diệp Lăng Phi vừa định đi qua giáo huấn cho Trình Quảng Minh mấy câu, đột nhiên nhớ đến việc mình gặp Trình Quảng Minh và Chu Tuấn đi cùng nhau, Diệp Lăng Phi nảy ra ý định, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tiểu tử này có quan hệ với Chu Tuấn, nếu quả thật như vậy, vậy thì tên tiểu tử này có thể cũng có quan hệ với Tiền Thường Nam, chả trách thái độ của tiểu tử này đối với Trần Ngọc Đình lại lạnh lùng như vậy. Trần Ngọc Đình và Tiền Thường Nam vốn đối đầu với nhau, chắc chắn tiểu tử này đã nhận được vài chỉ thị nào đó của Tiền Thường Nam rồi.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, trên khóe miệng hắn nở nụ cười nham hiểm, thầm nghĩ:
- Trình Quảng Minh, lần này ngươi đứng nhầm đội ngũ rồi. Ngươi nói xem ngươi cứ yên phận làm thư ký không được sao, thật là, chính ngươi tự tìm phiền phức đây.
Diệp Lăng Phi đi qua giả bộ bất cẩn đụng phải cốc nước đặt góc bàn của Trình Quảng Minh, nước nóng trong cóc nước đó lập tức đổ tung tóe, theo mép bàn chảy đến quần của Trình Quảng Minh.
Một tiếng a. Trình Quảng Minh kêu lên. Giống như phản xạ có điều kiện nhảy bật lên, cái ghế của hắn cũng đã bị hất ngã.
- Xin lỗi, xin lỗi, mặt mũi tôi thật là, tôi không để ý là trên bàn của thư ký Trình Quảng Minh của chúng ta có cốc nước.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa làm ra vẻ quan tâm, nhìn cái quần bị nước nóng làm ướt hết của Trình Quảng Minh, cố ý hỏi:
- Dza, thư ký Trình. Vết nước trên quần của anh là sao thế, chắc là lúc này tôi đã làm ướt, bị giật mình mà tè ướt quần rồi.
Trình Quảng Minh bị Diệp Lăng Phi nói vậy tức đến tái cả mặt, tay cầm khăn giấy vừa lau quần vừa nói:
- Giám đốc Diệp, anh cố ý phải không. Sao lại bất cẩn được như vậy chứ, không nhìn thấy ly nước của tôi đặt trên bàn sao?
- Tôi vốn dĩ đã không nhìn thấy, hơn nữa, cho dù tôi có nhìn thấy thì thế nào được chứ?
Diệp Lăng Phi cười nhạt nói:
- Đáng đời anh, bây giờ tôi đang dạy anh cách làm thư ký như thế nào đây. Nếu như anh còn ồn ào nữa, hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế là gọi là ướt như chuột lột đó.