Chương 461: Cho em chút thời gian

Từ trước tới nay, Đường Hưng Cường là người bố vĩ đại nhất trong lòng Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển luôn nghĩ rằng mình có một gia đình hòa thuận, hạnh phúc, cô không dễ gì tha thứ cho người bố đã làm ra chuyện này.

Diệp Lăng Phi nghe thấy Đường Hiểu Uyển định chuyển ra khỏi nhà thì có chút sửng sốt, hắn không nghĩ tới điểm này. Diệp Lăng Phi quay lại nói với Đường Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, anh thấy em vẫn nên ở nhà, việc gì phải chuyển ra ngoài chứ.

- Không, em nhất định phải chuyển ra ngoài.

Đường Hiểu Uyển hai tay ôm con thỏ trắng vừa mua, nước mắt ngắn nước mắt dài nói:

- Em không muốn sống ở nhà nữa.

Thái độ của Đường Hiểu Uyển kiên quyết tới lạ thường, khiến Diệp Lăng Phi không thể ngờ tới, hắn không thể nghĩ rằng một cô gái bình thường ngoan ngoãn, hiền dịu như Đường Hiểu Uyển hôm nay lại có thái độ cương quyết đến vậy. Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển thế này thì gật đầu nói:

- Hiểu Uyển, anh thấy em cũng không nên khua chiêng đánh trống đòi chuyển đi như thế đâu, thế này nhé, để mẹ em đỡ nghi ngờ. Anh có một chỗ ở, bên trong không thiếu thứ gì, em chỉ cần mua tuýp đánh răng, thuốc đánh răng... những đồ dùng hằng ngày thôi là có thể ở được.

Diệp Lăng Phi nói tới đây, mắt liếc nhìn Vu Đình Đình. Nơi mà hắn nói chính là ngôi biệt thự mà hắn mới mua cạnh quảng trường Hải Tinh, ở đó là lâu đài tình ái của hắn và Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi muốn biết ý của Vu Đình Đình thế nào.

Vu Đình Đình âm thầm gửi lại Diệp Lăng Phi một ánh mát tỏ vẻ cô đồng ý. Diệp Lăng Phi thấy ánh mắt này của Vu Đình Đình xong lại quay đầu về phía Đường Hiểu Uyển, hỏi:

- Hiểu Uyển, em dọn qua đó ở vài ngày, còn về vấn đề sau này chuyển ra ngoài ở thì đợi tới lúc tính tiếp.

Đường Hiểu Uyển gật đầu, đồng ý nói:

- Vâng.

Diệp Lăng Phi lại quay người lại, bước về phía Đường Hưng Cường, đưa tay kéo Đường Hưng Cường tới một chỗ, Diệp Lăng Phi lại lấy thuốc ra, đưa cho Đường Hưng Cường một điếu, mình một điếu, châm thuốc, rồi Diệp Lăng Phi nói:

- Bác Đường, việc này cháu cùng hơi khó giải quyết, cháu chỉ lo mụ đàn bà đó sẽ tới nhà bác thôi, bác không nói với mụ ta địa chỉ nhà bác đó chứ.

Đường Hưng Cường vội vàng lắc đầu, nói:

- Bác không có nói.

- Thế thì tốt rồi, bác Đường, cũng là đàn ông, cháu có thể hiểu. Nhưng đợi chuyện này qua đi, bác Đường cũng không được lặp lại chuyện thế này đâu đó.

Diệp Lăng Phi nói:

- Cháu thấy trước tiên nên để Hiểu Uyển sống bên ngoài hai ba ngày, chứ cứ như bộ dạng hiện nay của Hiểu Uyển, không chừng về nhà cô ấy sẽ nói ra hết, một khi nói ra thì mọi chuyện coi như xong.

Đường Hưng Cường lúc này hối hận chết không được, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ thế này thì dù Niếp Thiến có dụ dỗ thế nào, hắn cùng không thèm để ý. Nhưng sự tình đã thế này rồi, có hối hận cũng vô ích. Đường Hưng Cường bây giờ chỉ còn cách đặt tất cả hy vọng, nhờ cậy Diệp Lăng Phi. Hắn nghe răm rắp những điều Diệp Lăng Phi nói. Thấy bộ dạng này của Đường Hưng Cường, Diệp Lăng Phi cảm thấy Đường Hưng Cường có chút đáng thương, vốn có thể thư thái, thoải mái trải qua nửa quãng đời còn lại, ai ngờ vì chuyện này mà làm cho mình tàn tạ tới nông nỗi này, thậm chí còn phải đối mặt với nguy cơ mất đi cả vợ và con gái, nửa quãng đời còn lại của Đường Hưng Cường coi như đi tong. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:

- Bác Đường, cháu cũng chẳng có tư cách gì để giáo huấn bác, nhưng cháu thực sự không chịu được nên đành nói thế. Lần này thực sự bác đã sai, chấy thấy bác nên về nhà gắng mà lấy lòng bác gái, phụ nữ đều rất cần được yêu chiều. Bác có thể về nhà nấu cơm, thu dọn nhà cửa, nói chuyện với bác gái, giờ cần phải làm cho bác gái vui lòng đã. Nếu không ngoài dự đoán, ngày mai là cháu có thể giúp bác giải quyết xong vấn đề này, bác Đường, sau này đừng để xảy ra chuyện tương tự thế này nữa.

Đường Hưng Cường liên tục nói cảm ơn. Thấy bộ dạng này của Đường Hưng Cường, Diệp Lăng Phi lại thở dài, lại vỗ vỗ vai Đường Hưng Cường nói:

- Bác Đường, tình hình cứ thế này bác nhé, hai ngày này bác đừng ra ngoài, cố gắng ở nhà mà chăm sóc bác gái.

Diệp Lăng Phi nói xong, quay người, gọi Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình đi. Diệp Lăng Phi chỉ hy vọng Đường Hưng Cường sau khi trải qua chuyện này, sẽ trở thành một người chồng tốt.

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình bước tới bên đường, vẫy tay đón xe taxi, lên xe xong, Diệp Lăng Phi liền bảo lái xe lái thẳng tới khu biệt thự cạnh quảng trường Hải Tinh.

Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình ngồi phía sau xe. Đường Hiểu Uyển đôi mắt đỏ ửng, ôm trong lòng con thỏ trắng vừa mua. Mắt nhìn ra ngoài cửa xe, không muốn nói chuyện.

Trên Đường tới khu biệt thự, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Trịnh Khả Nhạc. Âm thanh phía Trịnh Khả Nhạc rất ồn, hình như không phải là ở nhà.

- Diệp đại ca, đến giờ dậy rồi. Đừng ngủ nướng giống heo thế chứ.

Trịnh Khả Nhạc tối qua sau khi cùng với Diệp Lăng Phi nảy sinh quan hệ thân mật, giọng điệu liền trở nên thân thiết và gần gũi hơn rất nhiều.

- Đâu có đâu, anh đã dậy lâu rồi.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Em không sao. Em và chị Từ Oánh lúc đi dạo đột nhiên nghĩ tới Diệp đại ca, không biết Diệp đại ca giờ thế nào. Thấy chị Từ Oánh nói tối qua lúc anh rời đi đã rất muộn rồi. Em lo Diệp đại ca về nhà bị ăn mắng nên gọi điện hỏi thăm.

- Hì hì, anh nói em sau này uống ít thôi, không nên uống tới say như thế, chẳng giống yểu điệu thục nữ gì cả, tiểu nha đầu chẳng biết chú ý gì cả.

Diệp Lăng Phi cười nói.

Trịnh Khả Nhạc hờn dỗi nói:

- Sợ gì chứ, dù sao em cũng độc thân, dù có không nữ tính cũng không sợ. Em chỉ lo một số đàn ông uống nhiều quá, về nhà xong có bị đuổi xuống giường không ấy chứ.

- Hì, em yên tâm đi. Anh sáng nay cùng bà xã đi dạo cả buói sáng, buổi chiều mới chịu tách ra đó, em cứ lo chuyện của mình thì tốt hơn đó.

- Hừ, Diệp đại ca, anh yên tâm, chuyện của em chắc chắn không có vẫn đề gì hết.

Trịnh Khả Nhạc vừa nói tới đây thì hét ầm lên một tiếng, ngay sau đó liền nói:

- Diệp đại ca, em không nói chuyện với anh nữa, chị Từ Oánh nhéo em đó, thôi, thứ hai đi làm mình gặp nhau nhé, bye, vui vẻ mà hưởng thụ muôn hình muôn vẻ của đời sống riêng tư đi anh nhé.

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong thì cất điện thoại đi, quay đầu nhìn Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển đang ngồi phía sau, thì thấy Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển hai người đang quay nhìn bên ngoài, cũng không muốn nghĩ chuyện gì cả.

Đến cửa biệt thự, Diệp Lăng Phi trả tiền xong, ba người liền xuống xe. Đường Hiểu Uyển nhìn ngôi biệt thự, nghi ngờ nói:

- Diệp đại ca, đây là nhà của anh sao?

- Ừ, coi như là của anh đi.

Diệp Lăng Phi vỗ vai Đường Hiểu Uyển nói:

- Nào, đừng đứng ngoài nữa, vào trong trước đã.

Đường Hiểu Uyển bước vào trong sân của ngôi biệt thự trước, Diệp Lăng Phi vừa định bước vào sân thì thấy Vu Đình Đình đứng trước của ngôi biệt thự, do dự không thấy động tĩnh gì. Diệp Lăng Phi liền hỏi:

- Đình Đình, em sao thế?

- Diệp đại ca, em.

Vu Đình Đình mở miệng, vừa nói được vài chữ thì không nói gì cả nữa. Cô nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt hốt hoảng đó khiến Diệp Lăng Phi nghĩ tới nỗi lo lắng của Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Đình Đình, sớm muộn gì thì quan hệ giữa chúng ta cùng bị Hiểu Uyển biết thôi, tại sao không sớm để cho cô ấy biết chứ.

- Diệp đại ca, cho em chút thời gian, để tự em quyết định được không?

Vu Đình Đình ấp a ấp úng nói:

- Em cần một chút thời gian để thích ứng, em không muốn để người khác cảm thấy em... em chính là... một đứa con gái được bao, Diệp đại ca, anh đừng có ép em.

- Được thôi, em tự mình quyết định đi.

Diệp Lăng Phi vỗ vai Vu Đình Đình cười nói:

- Anh không phải người đàn ông bá đạo, anh sẽ không bắt ép làm theo ý anh, anh đã nói rồi, em luôn tự do, nếu em hối hận vì đã ở bên cạnh anh thì em có thể rời xa anh bất cứ lúc nào.

- Không, không phải.

Vu Đình Đình vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi hiểu nhầm ý mình liền vội vàng nói:

- Diệp đại ca, ý của em là việc ở cùng với chị Hiểu Uyển, em cần thích nghi với việc ở chung với chị Hiểu Uyển, cho em một chút thời gian, không được để lộ quan hệ giữa em với Diệp đại ca, được không?

Anh hứa với em là được chứ gì, anh sẽ không nói bừa.

Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiếu Uyển đã bước vào trong sân của ngôi biệt thự, hắn liền thúc giục Vu Đình Đình nói:

- Thôi nào, nhanh vào thôi, chúng ta cứ đứng đây giằng co thế này thì Hiểu Uyển cùng nhìn ra thôi.

Vu Đình Đình gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi bước vào ngôi biệt thự.

Bước vào ngôi biệt thự, Diệp Lăng Phi mở cửa phòng ngủ tầng 2, dẫn Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình vào phòng ngủ. Phòng ngủ chính này là nơi chăn gối của Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình, vừa bước vào, liền thấy căn phòng rộng lớn đã được thu dọn rất sạch sẽ, gọn gàng, chiếc giường đôi được trải chiếc khăn trải giường màu trắng tinh, màn được gấp rất gọn gàng đặt trên đầu aiường. Cuối giường còn đặt hai đôi dép lê, vừa nhìn đã biết ở đây mới có một đôi nam nữ ở.

Diệp Lăng Phi bước tới cửa sổ, đưa tay kéo rèm cửa xuống, để ánh sáng chiếu vào căn phòng.

- Diệp đại ca, đây là phòng của anh sao?

Đường Hiểu Uyển lại hỏi lại một lần nữa.

- Ừ!

Diệp Lăng Phi chỉ nói một tiếng, rồi bước tới phía trước Đường Hiểu Uyển, gọi:

- Ngồi xuống đã rồi nói.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong, liền vỗ vỗ đầu nói:

- Em nhìn thử vào mắt anh xem, em và Đình Đình ở đây đợi anh, anh đi ra ngoài lấy hai chiếc ghế qua đây.

- Diệp đại ca, không cần đâu, hay để em ra ngoài được rồi.

Đường Hiểu Uyển vội vàng nói.

- Sao phải ra ngoài chứ, cứ ở đây đi.

Diệp Lăng Phi nói :

- Mấy naày này em cứ ở đây đi, phòng khác không có chăn, căn phòng này anh mới ở có vài ngày thôi, cùng chưa dọn dẹp được, đợi khi nào có thời gian, anh sẽ dọn sau.

Diệp Lăng Phi nói.

- Diệp đại ca, em ở đây không tiện.

Đường Hiểu Uyển cương quyết nói. Theo Đường Hiểu Uyển thấy thì ngôi biệt thự này là nơi mà Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở, cô lo mình ở đây, sẽ mang lại phiền phức cho Diệp Lăng Phi, nhưng Đường Hiểu Uyển đâu nghĩ tới, đôi nam nữ ở căn phòng này lại chính là Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình.

Vu Đình Đình lo Đường Hiểu Uyển sẽ phát hiện ra mình và Diệp Lăng Phi ở đây, liên vội vàng nói:

- Diệp đại ca, em muốn đi vệ sinh.

Nói xong, Vu Đình Đình liền bước ra ngoài phòng ngủ.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Yên tâm đi, phòng này là do một mình anh mua, em ở đây không có gì là bất tiện hết, được rồi, cứ thế đi.

Diệp Lăng Phi nói xong liền cầm con thỏ mà Đường Hiểu Uyển đang ôm trong lòng ném lên đầu giường.