Diệp Lăng Phi ôm Trương Lộ Tuyết vào trong xe, hắn cũng lên xe, vừa thắt dây an toàn, vừa nói:
- Lộ Tuyết, bây giờ cô rõ ràng chuyện này căn bản là không liên quan đến tôi, tôi cũng là người bị hại!
Trương Lộ Tuyết vừa nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại bịt kín một tầng sương mù, nàng nghiêng mặt, tức giận chất vấn nói:
- Được, ngươi nói là ngươi bị hại, vậy vừa rồi ngươi làm chuyện gì ở trong xe, đừng nói với ta đó không phải ngươi làm, ngươi tên lưu manh này, tại sao ngươi còn muốn làm như vậy?
Diệp Lăng Phi nhớ tới sau khi mình tỉnh lại, quả thật hơi quá mức, nhưng lúc đó hắn quả thật không nhịn được, hoàn toàn là xuất phát từ thân thể. Diệp Lăng Phi không có cách nào giải thích, đành phải xấu hổ cười nói:
- Chuyện kia... . Chuyện kia bất cứ nam nhân bình thường nào đều sẽ làm!
- Câm miệng, ta không muốn nghe ngươi nói chuyện!
Trương Lộ Tuyết lại lộ vẻ tức giận, nghiêng đầu đi, không nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đành phải lái xe đi, trong lòng âm thầm dặn dò chính mình, nghìn vạn lần không nên trêu chọc Trương Lộ Tuyết nữa.
Khi xe đi qua nhà thuốc, Trương Lộ Tuyết đột nhiên hô:
- Dừng xe!
Diệp Lăng Phi vội vã lái xe vào lề đường dừng lại, liền nhìn thấy Trương Lộ Tuyết mở cửa xe, xuống xe, chầm chậm đi hai bước, liền đứng bất động. Diệp Lăng Phi vội vã cũng xuống xe, dìu Trương Lộ Tuyết, ân cần hỏi thăm:
- Cô muốn làm gì chứ, tôi cũng thừa nhận sai lầm, cô muốn làm sao bây giờ cũng được, tôi đưa cô về nhà trước!
- Ta muốn đi mua thuốc!
Trương Lộ Tuyết cắn răng nói.
- Ngươi tên lưu manh này không biết chính mình làm cái gì sao, chẳng lẽ ngươi muốn cho ta mang thai!
- Ách, tôi quên, quên!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cô đừng sốt ruột, tôi đi mua cho cô. Cô về ngồi trên xe trước, chờ tôi.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lại đỡ Trương Lộ Tuyết quay về xe, bước nhanh về phía hiệu thuốc.
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi đi vào hiệu thuốc, nàng hơi thở dài, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Chẳng lẽ ta và Bạch Tình Đình thật sự phải dính líu không rõ sao, tại sao ta lại gặp phải loại chuyện này?" Trương Lộ Tuyết lại nghĩ đến Bạch Tình Đình. Tựa hồ bây giờ hai người bọn họ lại đều thuộc về một người nam nhân. Trương Lộ Tuyết trong lòng rất hận Diệp Lăng Phi, tên nam nhân này đã có Bạch Tình Đình, giờ lại mơ mơ hồ hồ cướp đi lần đầu của mình. Trương Lộ Tuyết trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải làm cho Diệp Lăng Phi trả giá đắt.
Trương Lộ Tuyết tự an ủi chính mình, xã hội hiện tại đã không giống trước kia, lần đầu tiên của con gái sớm muộn gì đều sẽ mất đi, cũng không phải chuyện gì to tát. Mình căn bản không cần để ý, sau này còn có thể tìm nam nhân mà mình thích. Nhưng dưới đáy lòng Trương Lộ Tuyết đã có một gút mắc không tháo bỏ được, nàng cũng không phái một cô gái tùy tiện.
Trong lòng Trương Lộ Tuyết cực kì mâu thuẫn, loại mâu thuẫn này làm cho tâm trạng nàng trở nên rất không ổn. Đến khi Diệp Lăng Phi cầm thuốc tránh thai khẩn cấp, thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau còn có một chai nước suối về, Trương Lộ Tuyết vẫn đang thất thần, căn bản không nghe được thanh âm Diệp Lăng Phi gọi nàng. Thẳng đến khi Diệp Lăng Phi đem thuốc cùng nước suối đặt ở trước mặt nàng, Trương Lộ Tuyết mới hồi phục tinh thần lại.
Nàng rất nhanh uống thuốc tránh thai, lại uống hai viên thuốc giảm đau, về phần thuốc hạ sốt thì bỏ vào trong túi. Nàng chuẩn bị về nhà mới uống.
Diệp Lăng Phi hổ thẹn trong lòng, cũng không dám nhiều lời, lái xe đưa Trương Lộ Tuyết về đến trước cửa nhà nàng. Trước khi Trương Lộ Tuyết mở cửa xe. Trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Giữa ta và ngươi không có vấn đề gì, ngươi nhớ kĩ cho ta, không được nói lung tung.
- Được, được!
Diệp Lăng Phi liên tục gật đầu. Trương Lộ Tuyết lúc này mới xuống xe. Bước đi vân có chút khó khăn. Chậm rãi mở cửa đi vào.
Nhìn Trương Lộ Tuyết đi vào sân. Diệp Lăng Phi hơi hơi thở dài. Hiện tại tâm trạng hắn có chút rối loạn. Suy nghĩ một chút. Gọi điện thoại cho Dã Thú và Dã Lang, bảo hai người lái xe tới đỉnh núi Tây Sơn uống rượu.
Diệp Lăng Phi chưa bao giờ kích động như vậy. Hắn cảm giác rất áy náy với Trương Lộ Tuyết. Nếu như Trương Lộ Tuyết thích mình. Diệp Lăng Phi cũng sẽ không có cảm giác đặc biệt gì. Đó vốn chính là chuyện ngươi tình ta nguyện chẳng nói tới cái gì áy náy. Nhưng Trương Lộ Tuyết cũng không thích hắn. Thậm chí còn bởi vì duyên cớ hắn là chồng Bạch Tình Đình mà hơi nhìn bằng con mắt căm thù. Diệp Lăng Phi có thế tưởng tượng được lúc này tâm lý Trương Lộ Tuyết phức tạp thế nào. Hắn cũng đâu có thoải mái gì?
Trong đỉnh núi Tây Sơn. Hai người Dã Lang và Dã Thú mỗi người cầm một két bia để trên tảng đá lớn chỗ cao nhất đinh núi. Đây là chỗ cấm leo lên. Ngay cách tảng đá này không xa có dựng một tấm bảng lớn. Phía trên viết: Nơi này nguy hiểm. Cấm leo lên.
Đám người Diệp Lăng Phi đỗ xe cách tảng đá này không xa. Diệp Lăng Phi hút thuốc. Ngồi trên tảng đá lớn. Nhìn thấy Dã Lang và Dã Thú mang theo két bia đi lên. Hắn đem thuốc vứt đi. Đưa tay cầm một chai bia, dùng hàm răng bật nắp chai. Ừng ực ừng ực uống hết hơn nửa. Đem nửa chai bia còn lại đặt ở trên tảng đá. Nói với Dã Thú:
- Dã Thú. Mày và Lục Tuyết Hoa thế nào?
Dã Thú cầm trong tay một chai bia vừa bật nắp. Nghe Diệp Lăng Phi hỏi mình. Hắn há miệng rộng ha ha cười nói:
- Em và cô ấy còn đang hẹn hò chứ. Mói chung còn cần tiếp xúc nhiều với người ta một chút. Lão đại. Anh nói cô gái như cô ấy thật đúng là hiếm thấy. Em bảo mua cho cô ấy một căn phòng. Cô ấy dĩ nhiên lại nói nếu vậy sẽ không để ý đến em. Em vẫn không rõ. Phòng kia của nàng vẫn đang đi thuê, cần gì chứ!
- Mày thật sự không hiểu được đâu, có rất nhiều cô gái không thể dùng tiền để đo tình yêu của cô ấy với mày!
Diệp Lăng Phi tràn đầy cảm xúc nói, - So với tiền, có thể các cô ấy càng quan tâm việc mày là người như thế nào. Khụ, quên đi, không nói chuyện này, tao vốn đã đủ phiền, nhiều đàn bà cũng không phải chuyện tốt!
Dã Lang ngồi ở bên Diệp Lăng Phi, chỉ lo uống bia, Diệp Lăng Phi đụng Dã Lang một cái, hỏi:
- Mày sao, chẳng lẽ mày định cứ độc thân một người như vậy. Dã Lang, tao thật không hiểu được đến cùng thì mày thích cái gì, mày nói về đàn bà của mày đi, rất ít thấy mày nói đến đàn bà, mày nói một chút, đến cùng là mày nghĩ như thế nào?
- Em? Em đã quen một mình, có đàn bà bên cạnh em, em sẽ cảm thấy không thích ứng!
Dã Lang thản nhiên nói, - Em thích một mình độc lai độc vãng hơn!
- Thôi đi, Dã Lang! Lão đại không biết mày làm gì, chẳng lẽ tao cùng không biết sao?
Dã Thú to mồm tùy tiện nói:
- Dã Lang gần đây hay đi chỗ người gọi là nhà trẻ đó, em thấy là hắn để ý đến cô trông trẻ ở đó rồi!
Dã Lang không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ là yên lặng uống bia. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Mặc kệ thế nào, có một mục tiêu luôn tốt hơn, Dã Thú, mày sẽ không định sống ở thành phố Vọng Hải thật chứ?
Dã Thú liếc mắt nhìn Dã Lang một cái, gật đầu, nói:
- Em cùng Dã Lang đã không nhận làm ăn nữa, tổ chức chúng ta còn có nhiều người như vậy, cũng không thiếu hai người chúng ta. Em và Dã Lang định nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở thành phố Vọng Hải này, hảo hảo kinh doanh Long Sơn kia, hy vọng sau này có thế vì các huynh đệ tìm một chỗ đặt chân. Lão đại, anh không biết gần đây công việc rất khó, tổ chức cảnh sát quốc tế càng thêm đả kích chúng ta, bọn Tiêm Đao vốn tính trả đũa quốc tế cảnh sát một chút, nhưng sau lại buông tha cho ý nghĩ này, hiện tại mọi người đều có tiền, cũng không do muốn gây ra đại loạn. Nhưng, đối thủ cũ của chúng ta lại có công việc mới, nghe nói trực tiếp can thiệp đến nội chính quốc gia rồi, không biết bọn họ tính thế nào!
- Bọn họ là nghĩ muốn vững vàng chiếm cứ thị trường quân hỏa nơi đó, đem thị trường của tổ chức Lang Nha từng bước từng bước xâm chiếm, bất quá, do bọn họ thôi, người Mĩ luôn luôn lòng tham không đáy, có cơ hội bọn mày liên lạc nhiều với người của tổ chức một chút, bảo bọn họ tìm đường lui đi, nói chung không thể mỗi ngày đều sinh hoạt trong cái loại cuộc sống mưa bom bão đạn này, phải có khi kết thúc, đúng không?
Dã Thú gật đầu, nói:
- Lão đại, em và Dã Lang cũng nghĩ như vậy. Bọn em chuẩn bị kinh doanh ở thành phố Vọng Hải, xem như vì người của tổ chức lưu lại đường lui đi!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vai Dã Thú, không nói nhiều lời, lại uống bia.
Trần Hàn Lâm đi vào quán bar, đi tới trước quầy bar, gọi một chén rượu, ngồi tại quầy bar bắt đầu uống. Kể từ khi Bạch Tình Đình trở lại tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sau, quyền lực của phó tổng chấp hành hắn từng bước yếu bớt. Trần Hàn Lâm cũng hiểu, đây là Bạch Tình Đình cố ý muốn làm suy yếu quyền lực của mình, nói vậy là vẫn còn nhớ kỹ chuyện lúc đầu.
Trần Hàn Lâm rất buồn bực, trưa hôm nay còn cân nhắc mình có nên rời khỏi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế hay không. Trần Hàn Lâm cho rằng dựa theo kinh nghiệm của mình, lại tìm một tập đoàn không lồ đảm nhiệm chức vị cao là không thành vấn đề.
Tâm trạng của hắn có chút khó chịu, chờ vừa tan sở, Trần Hàn Lâm liền chạy đến quán bar này đến uống rượu. Trong quán bar có rất nhiều người, rất nhiều nữ nhân viên công chức thích du đãng ở quán bar khi tan việc, nói là uống rượu giải sầu, kì thật lại là trông cậy vào có thể tìm được nam nhân đẹp trai hoặc là có tiền. Mà có vài nam nhân cũng thích ở quán bar tìm đối tượng, chơi tình một đêm các loại. . .
Có người nói quán bar chính là nơi âm u nhất trong thành thị, nơi này luôn luôn cất giấu một vài kẻ lạ mặt, tình một đêm, **, hít thuốc phiện... . , tựa hồ quán bar đã trở thành đại danh từ, nhắc tới quán bar, mọi người luôn thích đem mấy thứ này liên tưởng đến cùng nhau.
Bất quá, ờ trong quán bar, nam nữ rất dễ dàng quen nhau, đây là không thể nghi ngờ. Ngay khi Trần Hàn Lâm mới vừa uống hai chén, một người nữ nhân mặc đồ công sở trắng nõn đã đi đến bên cạnh Trần Hàn Lâm, nữ nhân kia xõa mái tóc dài phiêu dật, cổ trắng noãn như tuyết lộ ra từ cổ áo sơmi màu trắng.
Trần Hàn Lâm dùng ánh mắt mê ly nữ nhân trước mắt này, còn không chờ hắn nói chuyện, nữ nhân này đã chủ động bắt chuyện nói:
- Phó tổng chấp hành của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế - Trần tiên sinh phải không, rất vinh hạnh gặp được ngài ở chỗ này!
- Cô nhận ra tôi?
Trần Hàn Lâm hỏi.
Nữ nhân kia khẽ cười nói:
- Đúng vậy, tôi và ngài đã từng gặp qua, chỉ là ngài cũng không thể nhớ tôi, tôi chỉ là giám đốc một công ty quảng cáo nho nhỏ!
Trần Hàn Làm gật đầu, trong mắt hắn, mình quả thật không thể nào nhớ giám đốc một công ty quảng cáo nho nhỏ, mỗi ngày mình gặp rất nhiều ông chủ lớn, đâu thể để ý tới một giám đốc nho nhỏ. Trần Hàn Lâm chỉ xuất phát từ lễ phép cười cười, mỹ nữ kia cũng cười, nói với Trần Hàn Lâm:
- Tôi có vinh hạnh mời ngài uống một chén không?