Chương 417: Căn phòng ở chung

Diệp Lăng Phi không nhìn cơ thể chỉ còn lại chiếc áo ngực của Trịnh Khả Nhạc, hắn cầm chiếc áo thun của Trịnh Khả Nhạc trong tay, hắn lại thúc giục ba người còn lại.

Đường Hiểu Uyển đã từng tiếp xúc thân mật qua với Diệp Lăng Phi, trong lòng của Đường Hiểu Uyển, cho dù Diệp Lăng Phi có bảo cô cởi sạch quần áo cô cũng sẽ đồng ý. Trong tim của tiểu nha đầu này vốn đã chứa đầy Diệp Lăng Phi rồi, chỉ là cô không muốn người khác nhìn thấu tâm tư của cô mà thôi. Nếu như ở đây không có ai khác, Đường Hiểu Uyển lúc này có thể đã ngoan ngoãn cởi sạch quần áo từ lâu rồi, thậm chí ngay cả nội y cũng cởi sạch trơn luôn.

Nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc cởi áo, Đường Hiểu Uyển cũng cởi áo ra, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi nuốt nước bọt, thầm nghĩ trong bụng:

- Mình phải nuốt trọn tiểu nha đầu này, quả thật quá mê hồn!

Ánh mắt của hắn lại quay qua hướng khác, không nhìn đôi gò bồng nhô cao của Đường Hiểu Uyển, sau khi đưa tay ra nhận lấy chiếc áo của Đường Hiểu Uyển lại tiếp tục giục.

Từ Oánh cũng chỉ cởi áo, nhưng Trương Lộ Tuyết thế nào cũng không chịu cởi. Cô lẩm nhẩm trong miệng nói:

- Anh là đồ mưu manh, tôi sẽ không cởi quần áo đâu, anh đây là giở trò lưu manh, tôi có thể tố cáo anh!

- Cho dù cô có muốn tố cáo tôi, vậy cũng phải đợi cô có thể sống sót rời khỏi nơi này hãy nói!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết cứ đứng đấy lẩm bẩm hắn bắt đầu nổi nóng, sải một bước dài đến trước người Trương Lộ Tuyết, hai tay nắm chặt chiếc áo thun của Trương Lộ Tuyết, cưỡng ép cởi áo thun của Trương Lộ Tuyết ra.

- Đừng, đừng, anh là đồ lưu manh!

Trương Lộ Tuyết phản kháng, cô hét lên:

- Nhanh chóng sẽ có người đến cứu chúng tôi!

- Cứu cái con khỉ gió, cô cũng không nhìn xem tình hình ở bên ngoài à, lũ to bất ngờ, tôi thấy trận mưa lớn này cho dù có tạnh cũng sẽ không về được, đến lúc đó chẳng có gì ăn cả, nếu lúc đó cô lại cảm tiếp thì không nhìn thấy được có người đến cứu cô đâu, bản thân cô cũng đã gục ở đây rồi, tôi lại có thể tìm một chỗ chôn giúp cô, tiện thể nói cho bố mẹ cô biết, để bọn họ sẽ đến đốt các loại như tiền giấy vào ngày Tết Thanh Minh chẳng hạn!

Diệp Lăng Phi vừa nói vậy thì Trương Lộ Tuyết đã thấy sợ hãi. Không phản kháng tiếp nữa, bị Diệp Lăng Phi cởi áo ra, hai tay Trương Lộ Tuyết ôm ngực miệng nói không ngớt:

- Không được nhìn!

- Có gì đáng xem chứ, của bà xã tôi đẹp hơn cô nhiều!

Diệp Lăng Phi lầm bầm trong miệng một câu, cầm mấy chiếc áo đó đến trước cửa, sau khi vắt khô áo xong, cầm áo đến trước đống lửa sấy khô áo cho bọn họ.

- Nếu như các cô thấy lạnh thì tự bước qua đây!

Diệp Lăng Phi xoay lưng lại với bốn cô gái, miệng nói:

- Tôi thấy trời cũng đã tối rồi, nhiệt độ cũng sẽ lập tức hạ xuống đấy!

Trương Lộ Tuyết không thèm để ý đến lời nói lẩm bẩm của Diệp Lăng Phi, cô rút điện thoại ra vốn định gọi, nhưng nhìn thấy tín hiệu trên điện thoại cô gần như sắp khắp lên. Di động không hề có sóng, gọi đi không được rồi.

- Đừng có nhìn nữa, ở đây không có sóng đâu, lúc nãy tôi đã thử qua rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Thời tiết đáng chết, sao đột nhiên lại đổ mưa to thế này, tôi thấy đây chẳng phải điều tốt đẹp gì, nói không chừng sẽ có vấn đề!

- Diệp đại ca. Chúng ta phải làm sao đây!

Đường Hiểu Uyển hai tay ôm trước ngực ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển vừa nghe ở đây không có sóng liền cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, cô chỉ muốn dựa bên cạnh Diệp Lăng Phi, chỉ cần có Diệp Lăng Phi ở bên cạnh, Đường Hiểu Uyển sẽ không có cảm giác sợ hãi nữa, đối với cô mà nói, Diệp Lăng Phi chính là người đàn ông đáng tin duy nhất.

Hai người Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh cũng có cảm giác giống như Đường Hiểu Uyển, bọn họ đều là những cô gái đã quen với cuộc sống thành thị, từ nhỏ chưa từng gặp những chuyện như thế này, trong lòng rất dễ sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Phụ nữ bẩm sinh là loài động vật yếu ớt, cho dù có một vài phụ nữ xem ra có vẻ rất kiên cường, nhưng lúc đối diện với khó khăn, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là tự mình nghĩ cách cứu mình, mà là tìm người đàn ông làm chỗ dựa. Đàn ông vẫn luôn luôn trong lúc này thể hiện được tác dụng quan trọng của mình, còn biểu hiện nhất quán của Diệp Lăng Phi khiến cho những cô gái này cho rằng chỉ cần có Diệp Lăng Phi ở bên cạnh họ thì tất cả sẽ qua thôi.

Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc không quan tâm đến trên người mình chỉ còn lại chiếc áo ngực cũng bu lại. Diệp Lăng Phi nhìn thấy chỉ có mình Trương Lộ Tuyết vẫn đứng bên đó không chịu qua, hắn cười nói:

- Được rồi, vậy nha, tự các cô sẽ ở đây sấy đồ, tiện thể cởi luôn quần ra sấy, nhưng đừng có cởi sạch trơn đó, tôi là một thằng đàn ông, chịu không nổi đâu!

Hắn đùa rồi đứng lên đến một bên khác của căn phòng gỗ, đối lưng với mấy cô gái.

Nhìn thấy Diệp Lăng Phi rời khỏi, Trương Lộ Tuyết cũng bu lại. Cái quần ướt át dán chặt trên cơ thể thật khó chịu, nhưng bọn họ lại sợ Diệp Lăng Phi nhìn thấy. Vẫn là Diệp Lăng Phi đưa ra chủ ý cho bọn họ, đó chính là để cho bọn họ thay phiên nhau dùng quần áo che cơ thể bọn họ, có thể cởi quần áo ra sấy khô.

Diệp Lăng Phi đã nói không nhìn quả thật là không nhìn, hắn đối lưng với mấy cô gái đó nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ làm thế nào để có thể đi ra được.

Không biết qua bao lâu thì nghe giọng của Trịnh Khả Nhạc réo lên:

- Giám đốc Diệp, lửa sắp tắt rồi!

Diệp Lăng Phi mở mắt ra vừa nhìn đã thấy căn phòng gỗ hiện rõ u tối, bốn cô gái đã mặt quần áo có chút ẩm ướt trên người rồi. Diệp Lăng Phi đứng dậy đi đến cửa, mở cửa gỗ nhìn ra những hạt mưa ở bên ngoài, miệng nói:

- Các cô đợi tí, tôi lập tức trở lại!

Nói xong hắn chạy ra ngoài, chỉ nghe thấy tiếng lách cách vang lên trong căn phòng gỗ sát vát bên cạnh, Diệp Lăng Phi lại ôm vài đốt củi chạy trở vào.

- Ở trong đó đã không có gì nữa rồi, xem ra tôi phải dỡ cả căn nhà gỗ đó rồi!

Hắn vừa cười vừa đặt mấy khúc gỗ đó xuống ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển, nói với Từ Oánh:

- Mấy giờ rồi?

- Sáu giờ ba mươi.

Từ Oánh nói.

- Diệp đại ca, anh xem lúc nào thì tạnh mưa đây?

Đường Hiểu Uyển trong lòng lo lắng hỏi.

- Anh cũng không biết!

Diệp Lăng Phi nói.

- Lúc nào nó muốn ngừng thì ngừng, dù sao tối nay cũng không thể ra khỏi được rồi.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa thò tay ra lấy cái túi xách của mình, từ bên trong rút ra một chai nước suối, một mình uống sạch một chai, nói:

- Bên các cô còn có thứ gì mau lấy hết ra đây!

- Em cái gì cũng không có rồi!

Đường Hiểu Uyển cầm túi xách của mình lên, lật tung bên trong cả nửa ngày cũng chỉ đều là những vật phẩm như đồ trang điểm, khăn lau mặt, không hề đem một chút đồ ăn thức uống gì cả, còn tình hình của Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc, Trương Lộ Tuyết cũng y chang như vậy, bọn họ đều không ngờ gặp phải tình huống này.

- Tiếp theo chúng ta có thể gục ở đây rồi!

Diệp Lăng Phi lầu bầu.

- Không có đồ ăn, chúng ta phải làm sao đây?

Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho mọi người đều trầm lặng, ngay cả Trương Lộ Tuyết cũng trơ trơ con mắt ra nhìn Diệp Lăng Phi, đang mong chờ Diệp Lăng Phi có cách gì không.

Từ trong túi xách Diệp Lăng Phi mò ra được một hộp sô cô la đặt trước mặt mọi người, miệng cười bảo:

- Cũng may tôi có chuẩn bị, đến ăn sô cô la đi, tôi có thể nói cho mọi người biết, đừng nhìn sô cô la nhỏ này, chính nó đã cứu sống mạng của chúng tôi đấy. Nhớ năm đó, tôi và Dã Thú bị hơn hai trăm quân lính bao vây, hai người chúng tôi chỉ dựa vào sô cô la đã cầm cự được ba ngày, sau đó trốn ra ngoài, nếu như không có sô cô la này, tôi và Dã Thú đã gục tiệt mất rồi!

- Diệp đại ca, anh nói gì?

Đường Hiểu Uyển sững sờ, truy hỏi.

Diệp Lăng Phi nhận thức được mình đã lỡ miệng rồi, đưa tay ra vỗ vỗ vai Đường Hiểu Uyển, cười ha ha nói:

- Tiểu nha đầu, em mau ăn sô cô la đi, anh chỉ là đùa với tụi em thôi!

Uống nước, lại ăn một ít sô cô la, mấy cô gái này cảm giác tốt hơn rất nhiều. Lúc này Trương Lộ Tuyết ngược lại nhíu mày, tay cô tháo dây giày ra, rút bàn chân phải ra khỏi nó.

- có mụn nước rồi, không sao cả, khơi ra là xong thôi!

Diệp Lăng Phi chỉ liếc nhìn liền nói.

Trương Lộ Tuyết gần như sắp bật khóc thành tiếng, miệng nói kèm theo giọng run run sắp khóc:

- Rất đau, tôi trước giờ chưa đi lộ trình dài như vậy, đều tại anh hết!

Diệp Lăng Phi lấy chiếc dao găm của mình ra đặt trên ngọn lửa nung lên, tiếp theo, cầm chiếc dao găm đến trước mặt Trương Lộ Tuyết, tay trái giữ chặt mắt cá chân của Trương Lộ Tuyết, tay phải cầm con dao khơi mụn nước ra. Trương Lộ Tuyết vội vàng nói:

- Anh làm gì thế, đồ lưu manh, luôn bắt nạt tôi!

- Vậy tôi mặc kệ cô, vậy cô đau chết đi, nếu như không khơi rách ra, bên trong bưng mủ lên coi như chân cô tiêu rồi. Sau này cô đi sẽ vừa cong vừa vẹo, tự cô xem đi!

Diệp Lăng Phi nói xong quả thật buông tay ra, không thèm để ý đến Trương Lộ Tuyết nữa.

Trương Lộ Tuyết trong lòng rất sợ, cô chỉ cần vừa nghĩ đến chân mình tiêu rồi, đi vừa cong vừa vẹo thì miệng không dám nói bậy nữa. Cô bị Diệp Lăng Phi dọa khiếp rồi, nhìn thấy Diệp Lăng Phi quả thật không quan tâm đến cô nữa, Trương Lộ Tuyết đành phải khẩn cầu:

- Lưu manh, hay là anh đến giúp tôi đi!

- Cái gì, cô gọi tôi là lưu manh?

Diệp Lăng Phi trừng mắt bất mãn nói:

- Hay là tự cô nghĩ cách đi!

- Giám đốc Diệp, tôi sai rồi!

Trương Lộ Tuyết lúc này đành phải hạ giọng thấp khí, miệng cầu cứu:

- Sau này tôi sẽ không gọi như vậy nữa!

- Ừm, như thế mới đúng chứ!

Diệp Lăng Phi cười ha ha, lấy mũi dao nhẹ nhàng khơi mụt nước trên chân Trương Lộ Tuyết ra, đau đến nỗi khiến cho Trương Lộ Tuyết sắp chảy nước mắt, trong lòng thầm mắng Diệp Lăng Phi cả trăm lần. Diệp Lăng Phi lấy thuốc cầm máu ra, sát lên chân Trương Lộ Tuyết, tiếp theo lấy miếng băng cá nhân dán lại, cười khì khì nói:

- Được rồi, đừng khóc nữa, nhìn bộ dạng của cô kìa, vẫn có thể khóc được!

- Người ta là con gái mà!