Chương 415: Bộ dáng ướt sũng rất mê người

Chu Hải Nam bây giờ mới biết được Diệp Lăng Phi cũng không muốn cứ như vậy quên đi, mặc dù Diệp Lăng Phi không nói rõ ràng, nhưng không thể nghi ngờ là Diệp Lăng Phi muốn mượn chuyện lần này hạ giá cả xuống. Chu Hải Nam chỉ có thể tự nhận xui xẻo, thấy Diệp Lăng Phi lên lầu, hắn tức giận nói với người của mình ở phía sau:

- Ai cũng đừng nghĩ du lịch nữa, trở về thu thập đồ đạc, ngày mai trở về!

Chu Hải Nam trong lòng rất buồn bực, vốn định thừa dịp 1/5 đi du lịch cho thoải mái, kết quả lại gặp phải loại chuyện này, kế hoạch vui chơi hoàn toàn bị hủy diệt, hắn còn muốn trở về cân nhắc xử lý chuyện lần này như thế nào.

Diệp Lăng Phi ngủ rất ngon, đêm qua đánh nhau giống như là vận động toàn thân, cảm giác sau khi ngủ ngon giấc, sáng sớm Diệp Lăng Phi tỉnh lại, thân thể đặc biệt thoải mái.

Bất quá, sáng sớm hôm nay rời giường khí trời có chút âm trầm, rõ ràng không đẹp như ngày hôm qua hảo. Dựa theo kế hoạch, hôm nay muốn leo núi, buổi tối trở lại khách sạn.

Diệp Lăng Phi sáng sớm đã thu thập xong balô. Hắn mang theo 8 chai nước suối, với một ít đồ ăn vặt, đương nhiên, trong ba lô Diệp Lăng Phi nhiều nhất chính là chocolate. Đây là kinh nghiệm của hắn, đừng xem thường chocolate này, đó là thực phẩm bổ sung nhiệt năng tốt nhất, so với bánh mì thì mạnh hơn nhiều.

Thu thập thỏa đángxong, Diệp Lăng Phi lưng đeo balô xuống phòng ăn tầng 1. Phí dụng bữa sáng đã bao gồm trong phí thuê công ty du lịch, khi Diệp Lăng Phi vừa đến phòng ăn tầng 1, liền nhìn thấy thủ hạ của mình đều ở đó ăn sáng. So với trang phục của Diệp Lăng Phi, trang phục của đám cấp dưới nhẹ nhàng tiện lợi hơn nhiều, rất nhiều cô gái lấy túi bóng mang theo chai nước cùng thực phẩm. Có một số mặc dù cầm túi, nhưng đựng rất ít, tất cả mọi người biết buổi tối sẽ trở về, chỉ ăn trên núi một bữa cơm trưa, bởi vậy cầm đi rất ít đồ.

Trương Lộ Tuyết mang một cái mũ lưỡi trai. Mang theo kính mắt màu đen, mặc một cái quần đùi "7 phân" màu trắng (:D, quằn dài 7cm), hai chân trắng nõn lộ ra ngoài. Trên người là một chiếc áo sơ mi in hình mèo kitty, trang phục hết sức sáng sủa.

Diệp Lăng Phi cảm giác bây giờ con gái càng biết ăn mặc, nhất là tới ngày trời nóng, các cô gái lại càng tranh phương đấu diễm (tranh nhau hở ra).

Không chỉ có trang phục của Trương Lộ Tuyết thu hút ánh mắt người khác, trang phục của Trịnh Khả Nhạc và Trương Lộ Tuyết cũna không sai biệt lắm, đều là mặc áo sơmi ngắn tay, bên dưới cũng là quần "7 phân".

- Diệp giám đốc, mới đến à. Có phải đêm qua ngủ quá muộn hay không!

Lúc Diệp Lăng Phi tới, Trương Lộ Tuyết đã ăn xong bữa sáng, khoác balô màu đen đang muốn đi ra ngoài, vừa vặn gặp được Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết vừa cười vừa nói.

- Không phải. Chính là tính toán hôm nay khí trời không tốt, có phải nên mang nhiều đồ vật này nọ lên núi một chút hay không, vạn nhất chúng tôi đi lên được, lại không xuống được làm sao thì bây giờ!

Diệp Lăng Phi hắc hắc cười nói, - Cái này không biết trước được, tôi nói cho cô. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!

- Mỏ quạ đen, tôi không nói với anh nữa!

Trương Lộ Tuyết nhíu mày, không để ý tới Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cười hắc hắc, đi vào phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Dã Thú. Dã Thú trên người cũng đeo một cái ba lô lớn, nhìn có vẻ như người này và Diệp Lăng Phi đều có thói quen giống nhau, Dã Thú ăn ba cái bánh bao, uống ba bát sữa đậu nành, lúc này, vẫn đang cầm bánh bao ăn. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi tới, Dã Thú dừng lại, thấp giọng nói:

- Lão đại, sao em thấy khí trời hôm nay không tốt chút nào, nếu mưa to, chúng ta đi lên được nhưng đi xuống không được rồi.

- Tiểu tử ngươi nói lung tung gì, cái gì gọi là đi lên được đi xuống không được!

Diệp Lăng Phi trợn trắng mắt nhìn Dã Thú một cái, hạ giọng nói:

- Không nhìn thấy bọn họ đều rất hưng phấn sao, mày nói không leo núi, những người này còn không vả mày. Lại nói, nếu thật sự như mày nói vậy. Chúng ta cũng không thế đợi ở chỗ này. Mày nhìn thấy đây là chỗ nào không, chính là sơn cốc (thung lũng - một khoảng đất lọt thòm giữa các ngọn núi cao xung quanh). Thật sự có vấn đề, nơi này sẽ bị ngập lụt mất, đừng nói lung tung, chờ lúc lên núi, mày cũng đừng nói linh tinh với Lục Tuyết Hoa, phụ trách an toàn của mấy cô gái đó. Mấy chục người này cũng không thể gặp chuyện không may, biết không?

- Ân, lão đại, em biết rồi!

Diệp Lăng Phi nói chuyện với Dã Thú, những người khác đều cơm nước xong, đi ra bên ngoài tản bộ, cùng đợi công ty du lịch đến, tất cả cùng đi du lãm.

Diệp Lăng Phi và Dã Thú cuối cùng cũng đi ra, hai người mới ra đến nơi, liền nhìn thấy bầu trời dày đặc mây đen hôm nay dĩ nhiên có chút tán đi, ánh mặt trời cũng chiếu xuống. Diệp Lăng Phi và Dã Thú thoáng nhìn nhau, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ mới vừa rồi lo lắng vô ích?" Nữ hướng dẫn viên du lịch kia tuyên bố kỉ luật, chính là trong quá trình ở trên núi, không thể đi bừa vào đường mòn, nhất định phải đi theo đội ngũ.

Còn nói vài yêu cầu khác, hướng dẫn viên du lịch mới mang theo những người này bắt đầu tiến vào Ngọc Kê Sơn. Trên Ngọc Kê Sơn lưu lại rất nhiều tung tích danh nhân các triều đại trong lịch sử, danh nhân cổ đại luôn luôn thích chạy đến vùng núi non hoang dã ẩn cư, bất quá, Diệp Lăng Phi đối với thứ đó không có hứng thú, cũng chỉ là phòng ở người cổ đại từng ở qua, có gì đánh xem.

Nhưng thật ra một ít kí hiệu khác vào đá trên vách núi, lại hấp dẫn hứng thú của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm giác người cổ đại thật sự quá vĩ đại, mỗi ngày ăn no không có chuyện gì, liền nghiên cứu khắc chữ như thế nào.

Càng đi về hướng ngọn núi, đường càng khó đi, tất cả đều là do tảng đá gần nhau tạo thành đường, thậm chí có chỗ phải dùng những ván gỗ nhỏ bắc qua làm cầu di động. Khi đi qua những chiếc cầu di động này, đám con gái đều rất kinh hãi run sợ, nhất là đi qua một cái cầu dây xích vắt giữa hai ngọn núi, mặc dù hướng dẫn viên du lịch kia nói với mọi người, chiếc cầu này không có bất cứ vấn đề gì, nhưng các cô gái này vẫn nom nớp lo sợ, Diệp Lăng Phi đành phải tạm thời đảm đương nhiệm vụ hộ hoa sứ giả, một lần rồi lại một lần hộ tống cấp dưới của hắn câu cầu.

Khi Trương Lộ Tuyết kia đi qua chiếc cầu di động, cơ hồ đều là Diệp Lăng Phi kéo qua. Vừa đến đối diện cầu, Trương Lộ Tuyết liền hít thờ không thông. So với Trương Lộ Tuyết, Trịnh Khả Nhạc đã có thể coi như can đảm hơn rất nhiều, tự mình đi một mình qua, thậm chí không cần Diệp Lăng Phi đỡ tay.

Về phần tiểu Đường MM (Đường Hiểu Uyển) đáng yêu, thì có vẻ rất can đảm. Không chỉ đi một mình qua, khi còn đang ở giữa chiếc cầu, nhờ Từ Oánh đối diện chụp cho mình mấy kiểu ảnh.

- Người với người sao chênh lệch lớn như vậy chứ!

Khi Diệp Lăng Phi đi tới, cố ý lầm bầm bên cạnh Trương Lộ Tuyết nói, - Xem ra lá gan người đi ra nước ngoài không bằng người trong nước!

Trương Lộ Tuyết rõ ràng biết Diệp Lăng Phi nói mình. Nàng tức giận đến nhấc chân giẫm cho Diệp Lăng Phi một cước, cũng may Diệp Lăng Phi tránh nhanh, không bị Trương Lộ Tuyết giẫm trúng.

Dã Thú đi ờ sau cùng, nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ những người này. Lục Tuyết Hoa cũng đi ở cuối cùng, nàng bị những giai thoại kì thú có liên quan đến nước ngoài kia của Dã Thú hấp dẫn. Bất tri bất giác trở thành đi cuối cùng. Khi Lục Tuyết Hoa đi qua cầu dây xích, được Dã Thú dìu đỡ. Lúc trước Lục Tuyết Hoa còn có chút không thích ứng, nàng nhẹ nhàng đẩy DãThú một cái. Dã Thú như bị điện giật bình thường, vội vã buông tay ra, bảo vệ bên cạnh Lục Tuyết Hoa, đến khi Lục Tuyết Hoa đi tới giữa cầu, này chiếc cầu có chút lắc lư, Lục Tuyết Hoa theo bản năng ôm lấy cánh tay Dã Thú, được Dã Thú dìu đỡ qua cầu.

- Cám ơn!

Sau khi Lục Tuyết Hoa đi qua cầu, nhẹ giọng nói với Dã Thú.

Dã Thú ấm áp trong lòng. Hắn phát hiện khi mình thật tình yêu một người con gái, dù là một câu nói ấm áp của cô gái này đều sẽ làm cho mình rung động. Dã Thú hiểu được câu: "hưởng thụ quá trình so với hưởnh thụ thành quả còn quan trọng hơn" kia của Diệp Lăng Phi, hắn vội vã nói:

- Không cần cảm ơn, đây là việc tôi phải làm!

Nói xong những lời này, Dã Thú liền thấy có không ít người đang nhìn chính mình. Dã Thú đỏ mặt, vội giải thích:

- Tôi đi chơi cùng mọi người, hẳn là phải bỏ chút công sức!

Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú đỏ mặt, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng. Hắn tin tưởng lần này Dã Thú thật sự yêu bằng trái tim, đây cũng có ý nghĩa là Dã Thú đã thoát khỏi bóng ma quá khứ, để cho hết thảy đều qua đi.

Thật vất vả leo đến một điểm nghỉ ngơi trên Ngọc Kê Sơn. Điểm nghỉ ngơi này chính là mấy gian nhà gỗ ở trên một khối đất bằng, chuyên môn cung cấp nơi nghỉ ngơi cho du khách. Ngọc Kê Sơn này rất lớn, nếu như muốn đi hết Ngọc Kê Sơn, ít nhất phải mất ba ngày. Nhưng đám người Diệp Lăng Phi lại có kế hoạch chỉ ở Ngọc Kê Sơn hai ngày, bởi vậy, đi đường ngắn nhất qua hết Ngọc Kê Sơn, trong đó không thể thiếu có vài địa phương không đi tới.

Giữa trưa ở nơi nghi ngơi ăn chút đồ, ước chừng đến một giờ chiều, lại bắt đầu leo núi. Bất quá, khí trời lại bắt đầu trở nên âm trầm, mây đen che kín bầu trời.

- Khí trời không tốt lắm nhỉ!

Diệp Lăng Phi lầm bầm nói, - Nhìn có vẻ sẽ mưa to!

Diệp Lăng Phi thốt ra lời này xong, quả thật có mưa to rơi xuống, Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc, Từ Oánh đám người vừa nhìn thấy có mưa to, vừa vặn gặp một cái sơn động, liền chui đi vào trú mưa. Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi vào sơn động cuối cùng, sơn động đó rất lớn, Diệp Lăng Phi và Dã Thú đứng ở cửa động.

- Hướng dẫn viên du lịch, cô xem cơn mưa này có thể ngừng lại không?

Diệp Lăng Phi gọi nữ hướng dẫn viên du lịch kia tới. Hỏi hướng dẫn viên du lịch kia. Hướng dẫn viên du lịch này mặc dù là người địa phương. Nhưng nàng cũng không hề gặp qua mưa lớn như vậy bao giờ, tự mình phán đoán. Nói:

- Dự báo thời tiết nói hôm nay không có mưa, tôi thấy cơn mưa này hẳn là sẽ tạnh rất nhanh!

- Tin dự báo thời tiết? Thôi đi, dự báo thời tiết nói hôm nay không có mưa, vậy hôm nay nhất định có mưa!

Dã Thú đem miệng nhất liệt nói, - Lão đại, xem như chúng ta hết đi chơi rồi, trời này làm sao đi tiếp chứ!

Diệp Lăng Phi cũng nhíu mày, trong lòng hắn có một loại dự cảm không tốt, Diệp Lăng Phi cảm giác lúc này không nên đợi ở chỗ này, nếu đợi tiếp, nói không chừng sẽ có chuyện gì phát sinh.

- Làm sao bây giờ?

Diệp Lăng Phi ở cửa son động, đi lại vài bước, lại nhìn ra con mưa to không ngớt bên ngoài kia. Có chút phiền lòng lấy ra một điếu thuốc, Dã Thú vội vã lấy ra bật lửa, châm lửa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hít vài hơi thuốc, lại nhìn chằm chằm mưa to bên ngoài. Đến khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy có nước mưa rơi trên mặt đất, hợp thành dòng nước chảy, Diệp Lăng Phi đem thuốc ném xuống đất, nói với Dã Thú:

- Thu thập đồ đạc, lập tức quay lại!

- Quay lại?

Nữ hướng dẫn viên du lịch kia vừa nghe nói phải đi về, lập tức hét lên:

- Anh xem mưa to như vậy, nếu đi ra ngoài, sẽ ướt hết. Hơn nữa lúc trời mưa, đường không dễ đi, chúng ta phải đợi mưa đã tạnh mới có thể đi!

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, tôi nói đi thì đi!

Diệp Lăng Phi tức giận đứng lên, mặc kệ nữ hướng dẫn viên du lịch kia lầm bầm, hắn nói với đám thủ hạ của mình:

- Ai cũng đừng ngồi xuống, nhanh chóng đứng lên cho tôi, chúng ta phải lập tức chạy trở về!

- Diệp giám đốc, anh điên rồi, trời mưa lớn như vậy, như trở về thế nào!

Trương Lộ Tuyết vừa nhìn mưa to, liền phản đối.

- Nếu cô đợi ở đây, nói không chừng muốn về cùng không thể về!

Diệp Lăng Phi không để ý tới Trương Lộ Tuyết, bảo Dã Thú:

- Dã Thú, mày mang theo người đi trước, tao cản phía sau!

- Lão đại, em cản phía sau cũng được!

Dã Thú còn muốn tranh, bị Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua, nói:

- Lúc này, mày vẫn nói nhảm làm gì, mau đi, mẹ kiếp, khí trời không thích hợp, tao thấy mưa sẽ không ngừng!

Dã Thú không dám nhiều lời, vội vã chạy ra bên ngoài sơn động, đứng ở trong mưa, tìm đường đi.

- Mọi người đều đi ra ngoài cho tôi, xếp thành một đội, nhanh chóng xuống núi.

Diệp Lăng Phi hô, - Nam phụ trách bảo vệ, lúc này tới lúc thể hiện giá trị của các cậu rồi, nhanh lên một chút!

Dưới sự thúc giục của Diệp Lăng Phi, mọi người phòng tổ chức đội mưa đi xuống núi. Mà ngay cả hướng dẫn viên du lịch kia cũng bị ép ra ngoài, nàng thấy Diệp Lăng Phi hung hăng như vậy, vốn đang muốn nói hai câu, nhưng lúc này lại một câu cũng không nói nên lời, ngoan ngoãn đội mưa, xếp vào đội hình xuống núi.

Lục tục, người bên trong sơn động càng ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ còn lại Từ Oánh, Đường Hiểu Uyển, Trịnh Khả Nhạc và Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết do dự nửa ngày, nhìn mưa to bên ngoài kia, nàng liền thót tim, lo khi mình đi ra ngoài, sẽ bị mưa ướt hết. Mà Trịnh Khả Nhạc nhìn Trương Lộ Tuyết không đi, làm trợ lý của Trương Lộ Tuyết, Trịnh Khả Nhạc không thể bỏ Trương Lộ Tuyết ở chỗ này, nàng phải đi theo Trương Lộ Tuyết, về phần tâm tư của Từ Oánh và Đường Hiểu Uyển kia, thì là bởi vì Diệp Lăng Phi ở lại đi cuối cùng, các nàng cũng muốn đi phía sau cùng Diệp Lăng Phi. Từ Oánh và Đường Hiểu Uyển đều có một cảm giác, chỉ cần ở lại bên cạnh Diệp Lăng Phi, cũng không có bất cứ vấn đề gì, đây là xuất phát từ tín nhiệm của các nàng đối với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy đám người Đường Hiểu Uyển còn đang ở phía sau, không khỏi thúc giục:

- Các cô còn chờ làm gì, mau đi đi!