Chương 412: Diệp Lăng Phi phát uy

Khi Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Trương Lộ Tuyết chạy đến, liền nhìn thấy ở tiểu quảng trường trước cửa khách sạn kia có một đám người vây quanh, trong đó chợt nghe có nam nhân ở nơi đó kêu la:

- Không đươc, nhất định phải bồi thường!

Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc nhìn thấy đám người Diệp Lăng Phi tới, vội vã nghênh đón, Từ Oánh đơn giản nói:

- Giám đốc Diệp, khi hai người tiểu Vương và tiểu Triệu đi ra ngoài chơi, chính là không cẩn thận đụng vào vai một cô gái, đối phương liền nói hai người bọn họ đùa giỡn cô ta, muốn bắt bọn họ bồi thường phí tổn thất tinh thần, nếu không sẽ động thủ đánh người. Chúng tôi bên này đều là con gái, chúng tôi khuyên cũng vô dụng, bị những người đó cười nhạo!

- Biết rồi!

Diệp Lăng Phi vỗ vai Từ Oánh nói, - Cô gọi mọi người phòng tổ chức chúng ta xuống đây, đứng ở cửa khách sạn nhìn là được, không nên qua đây.

Vừa nói, Diệp Lăng Phi lại nói với Trương Lộ Tuyết bên cạnh, - Cô cũng vậy, không nên lại đây!

- Các anh cũng không nên gây ra chuyện, chúng ta ở bên ngoài, hơn nữa đánh nhau là phạm pháp... . !

Trương Lộ Tuyết vừa mới nói vài câu, chợt nghe Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi thấy cô ở nước ngoài lâu quá lại muốn dùng pháp luật nước ngoài xử lý tình huống trong nước, tôi nói cho cô, ở trong nước, đánh nhau không nhất định gặp chuyện không may, nhưng là không đánh nhau, lại nhất định xảy ra chuyện!

Ngay khi Trương Lộ Tuyết còn đang tiêu hóa những lời này của Diệp Lăng Phi, hai người Diệp Lăng Phi và Dã Thú đã tách đám người ra, đi vào.

- Làm gì chứ, nhiều người như vậy, không phải là chuẩn bị xem đùa giỡn chứ!

Diệp Lăng Phi vừa chen đi vào, liền nhìn thấy hai người tiểu Triệu và tiểu Vương bị vây ở giữa, còn có bốn, năm nam nhân ồn ào đe dọa tiểu Triệu và tiểu Vương, ở ngay phía trước đám người, một cô gái thoạt nhìn coi như thuận mắt đứng đó, mặc một chiếc váy màu trắng. Cô gái này cũng là vẻ mặt giận dữ, điệu bộ kia rất có vẻ muốn đích thân tiến lên đối phó hai gã sắc lang này.

Tiểu Triệu và tiểu Vương nhìn thấy Diệp Lăng Phi tới, cảm giác như nhìn thấy cứu tinh. Vội vàng hét lên:

- Giám đốc, bọn họ bắt nạt chúng tôi!

- Cái này có thế lừa người ta sao, nhìn hai người các cậu xem, cho dù làm phiền cùng làm phiền cô gái xinh đẹp chứ. Phòng chúng ta không phải có rất nhiều mỹ nữ sao, hai người tiểu tử các cậu không có ánh mắt, đáng đời bị đánh!

Diệp Lăng Phi ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng hắn lại cùng Dã Thú trực tiếp đi tới trước mặt tiểu Triệu và tiểu Vương, há miệng nở nụ cười.

Tiểu Triệu và tiểu Vương kia đều biết là Diệp Lăng Phi rất bênh vực bọn họ - thủ hạ phòng tổ chức này, nhìn Diệp Lăng Phi há miệng cười, hai tiểu tử này trong lòng can đảm, lá gan cũng lớn lên. Trong miệng hét lên:

- Giám đốc Diệp, đây tuyệt đối là hiếu lầm, hai chúng tôi ở chỗ này tàn bộ, không cẩn thận đụng vào vai cô gái kia, kết quả bạn trai cô ta nói chúng tôi làm phiền bạn gái của hắn. Hắn cũng không nhìn bạn gái hắn một cái xem bộ dáng lớn lên kia, đáng cho chúng ta làm phiền sao?

Diệp Lăng Phi vỗ đầu tiểu Triệu một cái. Miệng lầm bầm nói:

- Tiểu tử này biết tại sao ta đánh cậu không?

- Không biết!

Tiểu Triệu rất thật thà hồi đáp.

- Ta đánh cậu đồ đần này chỉ biết chạm vào vai người ta, có ý tứ gì, ít nhất cùng có thể chạm ngực hay mông, như vậy bị người ta mắng mới không ủy khuất, cậu nói hai tiểu tử các cậu có oan ức không, còn là người phòng tổ chức của ta. Thật sự làm ta mất mặt. Hai người các cậu trở về viết kiểm điểm cho ta, tổng kết chuyện lần này, phải học hỏi thêm, tận lực đạt tới yêu cầu của ta!

Diệp Lăng Phi nói mấy câu đó đâu giống như là một giám đốc phải nói, hoàn toàn giống như là một tên lưu manh. Nam nhân phía sau này nghe được cũng không nhịn được nữa, chỉ nhìn thấy một tên đầu cua mắng:

- Đ. , mày cho mày là ai, chạy đến đây giả bộ B à!

- Giám đốc, chính là tiểu tử này vu cáo chúng tôi. Hắn còn muốn chúng tôi cầm tiền ra nữa chứ!

Tiểu Triệu vội vã chỉ vào tên đầu cua kia nói.

- Tiểu tử, miệng của mày rất thối a!

Diệp Lăng Phi quay người, cười lạnh nói:

- Chúng ta đều là đến chơi, không cần phải phá bĩnh thành bộ dáng này, mày há mồm là mắng chửi người khác, vậy cũng không tốt!

- Đ. , tao thế đấy, mày làm gì tao!

Tên đầu cua kia trợn mắt, lấy tay chỉ vào Diệp Lăng Phi nói:

- Mày con mẹ nó cút cho tao, tao nói cho mày. Nếu mày không biến, cà mày tao cũng đánh!

Tên đầu cua vừa mắng, nam nhân vây quanh bốn phía đều nhích lại gần. Hai ba mươi người cùng tiến lên, xem ra tên đầu cua này vẫn có sức hiệu triệu. Diệp Lăng Phi đánh giá tên đầu cua này, nhìn bộ dáng tuyệt đối không vượt qua ba mươi, không giống như tên côn đồ, chắc là người của công ty gì đó.

Diệp Lăng Phi cũng không quản đến cùng tên đầu cua này là ai, thấy tên đầu cua chỉ vào mặt mình mắng chính mình, Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Huynh đệ, mày đừng tự làm mình mất hết mặt mũi, tao ghét nhất chính là có kẻ chỉ vào mặt tao.

Diệp Lăng Phi sắc mặt trầm xuống, quát lạnh với tên đầu cua kia:

- Nếu hiện tại mày quỳ xuống cho tao, thừa nhận sai lầm, nói không chừng tâm trạng tao tốt, chuyện này cứ như vậy quên đi, nếu không, hôm nay tao không chỉ đánh cho mẹ mày không biết mày là ai, còn có thể cho mày cởi truồng chạy giữa đường, mày tin không?

- Mày dọa ai, mày nghĩ lão tử là thằng nhát chết sao. Tao xem mày đúng là tìm đánh, tao sẽ giúp mày đỡ ngứa da!

Tên đầu cua này vừa nói, liền chuẩn bị tiến lên giáo huấn Diệp Lăng Phi, ngay trong lúc hắn vừa động này, Dà Thú đã tiến đến, nắm cổ tên đầu cua kia, đem tên đầu cua kia nhấc lên, quay một vòng.

Vù!

Dã Thú buông lỏng tay, thân thế tên đầu cua tựa như một mũi tên rời cung, bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất. Tên đầu cua này xem như rơi không nhẹ, thoáng cái liền nằm ở đó, không bò được dậy, chỉ thấy rên rỉ lẩm bẩm.

Bạn gái hắn phát ra một tiếng thét chói tai, vội vã chạy qua.

Biến cố đột nhiên này làm cho đám người theo tên đầu cua tới đầu tiên là ngây ngẩn cả người, bọn họ không lường trước Diệp Lăng Phi và Dã Thú sẽ động thủ đánh người. Rất nhanh, những người này liền phản ứng, mắt thấy bạn mình bị người đánh, bọn người kia xông lên, tay đánh quyền, chân đá cước, một trận tay chân đánh về phía hai người Diệp Lăng Phi và Dã Thú.

Từ Oánh, Trịnh Khá Nhạc và Trương Lộ Tuyết mấy cô gái nhìn thấy tràng diện này, liền thất thanh thét lên. Ai nấy đều thấy được, hai ba mươi người này chính là người đông thế mạnh, mà bên mình, phòng tổ chức bất quá chỉ có năm sáu nam nhân, còn lại đều là nữ nhân, nghĩ muốn hỗ trợ cũng không thể giúp, làm cho đám người Từ Oánh, Trịnh Khả Nhạc gấp đến độ chỉ có thể đứng ở bên này liên tiếp hét lên:

- Đừng đánh, đừng đánh Nhưng lại không nghĩ ra biện pháp khác.

Ngay khi mọi người tưởng rằng cục diện này đã nghiêng về một bên, Diệp Lăng Phi và Dã Thú lại ngoài dự tính của mọi người, chỉ nhìn thấy hai người này xuyên qua đám người, thân pháp hai người bọn họ cực kì linh hoạt, những người đó căn bản không cách nào đánh trúng Diệp Lăng Phi và Dã Thú.

Diệp Lăng Phi và Dã Thú lại phát động tập kích với những người này, thường thường sau khi tránh thoát nắm tay của đối phương, Diệp Lăng Phi và Dã Thú sẽ đều trả lại một quyền, hễ là nam nhân bị hai người đánh đều phát ra tiếng kêu thảm thiết, hoặc nằm hoặc ngồi, đều không có năng lực đứng lên tiếp.

Trong nháy mắt, vốn hơn ba mươi người kia, chỉ còn lại mười mấy người còn đứng, những người khác thì lăn lộn hoặc nằm trên mặt đất. Mà mười mấy tên kia cũng sợ hãi, không dám đi lên nữa. Nhưng hai người Diệp Lăng Phi và Dã Thú không phải dễ dàng bỏ qua đối thủ, hai người này thấy đối phương chỉ còn lại mười mấy người, hai người cũng không tránh né nữa, mà là tiến thẳng lên.

Lúc trước né tránh, chỉ là bởi vì nhân số đối phương quá nhiều. Diệp Lăng Phi và Dã Thú mặc dù từng chịu qua đặc thù huấn luyện, nhưng cũng không phải nói hai người là loại cao thủ có thể lấy một địch trăm trong tiểu thuyết võ hiệp, đó là không thực tế. Người chính thức từng chịu qua huấn luyện, là chú ý ở trong thực chiến tránh né công kích của đối thủ, tìm kiếm sơ hở, cho đối thủ một đả kích trầm trọng.

Sau khi Diệp Lăng Phi và Dã Thú làm cho đối thủ trong lòng khiếp đảm, bắt đầu phản kích. Hai người bọn họ ra tay cực kì ngoan độc, mỗi một quyền đánh ra, đều là tiếng gió vù vù, thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương. Đối với Diệp Lăng Phi và Dã Thú mà nói đã xem như nhẹ nhàng, không chết người là không tệ rồi.

Mang theo tiếng kêu thảm thiết, lại là sáu bảy nam nhân bị đánh ngã trên mặt đất không bò dậy nổi.

- Đừng đánh!

Ngay khi Diệp Lăng Phi và Dã Thú chuẩn bị đem mấy người còn lại giải quyết toàn bộ, đột nhiên có người cao giọng hô. Ngay sau đó, liền nhìn thấy một nam nhân thoạt nhìn ít nhất hơn năm mươi tuổi bị năm sáu nam nữ vây quanh, đầu đầy mồ hôi đã chạy tới. Nam nhân kia vừa chạy tới, không kịp thở, hổn hển nói:

- Hiểu lầm, đây là hiểu lầm, tất cả mọi người là người một nhà, nghìn vạn lần không nên đánh nhau!

Chờ nam nhân kia chạy tới, cũng choáng váng, trên mặt đất nằm đầy người của công ty hắn, rất nhiều người đang kêu thảm. Chỉ có bảy tám người khiếp đảm co cụm một chỗ, sợ hãi rụt rè.

- Không nên đánh, chúng ta đều là người một nhà!

Nam nhân kia vội vã chạy đến trước mặt Diệp Lăng Phi, miệng nói, - Anh là người của phòng tổ chức tập đoàn Tân Á sao, xin hỏi giám đốc Diệp của các anh ở nơi nào, tôi muốn nói chuyện với anh ấy!

Nam nhân nhìn thấy Diệp Lăng Phi dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn, nam nhân kia vội vã bản thân giới thiệu:

- Tôi là xưởng trưởng xưởng chế tạo khuôn mẫu Vọng Hải, tôi họ Chu!

Trong ấn tượng của Diệp Lăng Phi, cũng không nhận ra nam nhân họ Chu này. Bất quá, nếu nam nhân họ Chu này là xưởng trưởng, vậy hắn có thể quản đám tiểu tử kia. Diệp Lăng Phi không để ý tới xưởng trưởng Chu này, nếu đám tiểu tử đó đều bị mình đánh cho sợ rồi, Diệp Lăng Phi cũng không muốn ở đây nữa, gọi Dã Thú, dĩ nhiên đi về phía khách sạn. Xưởng trưởng Chu kia thấy Diệp Lăng Phi không để ý tới chính mình, đành phải kéo tiểu Triệu đang theo Diệp Lăng Phi, chuẩn bị quay về khách sạn, cười bồi nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, tôi biết là người của công ty tôi không đúng, tôi chuẩn bị tự mình bồi tội với giám đốc Diệp của các cậu!