Tiền Thường Nam và Chu Tuấn, Chu Thế Hùng ngồi trong câu lạc bộ đêm mờ ảo, trong lòng Tiền Thường Nam đang ôm một cô sái trang điểm khá xinh đẹp, híp mắt nhìn khuôn mặt buồn bã của Chu Tuấn.
- Tiền tổng, giáng chức tôi xuống chủ quản, đề bạt tên tiểu tử Tùy Quân làm trưởng phòng sản xuất, đây chẳng phải là trò cười sao? Tôi tốt xấu gì thì cũng ở tập đoàn được năm năm rồi, còn tên tiểu tử kia mới có một năm, tôi thật không chấp nhận đươc.
Chu Tuấn bực tức nói.
Chu Thế Hùng ngồi bên cạnh Chu Tuấn cũng thở dài nói:
- Tiền Tổng, tôi cũng vậy, tôi bị đẩy sang phòng tổng vụ làm chủ quản, anh không biết cuộc sống bây giờ của tôi khổ sở như thế nào đâu, hôm nay vừa đi thì đã bị mấy tên tiểu tử đẩy qua một bên, hoàn toàn không xem tôi là chủ quản.
Tiền Thường Nam vốn biết sẽ có kết cục này, hôm qua hắn có nói chuyện điện thoại với Trương Khiếu Thiên, Tiền Thường Nam vốn hi vọng Trương Khiếu Thiên có thể ra mặt hòa giải, ít nhất cũng có thể bảo toàn chức vụ trưởng phòng sản xuất cho Chu Tuấn nhưng Trương Khiếu Thiên lại nói rõ ràng là việc này do phòng tổ chức xử lý, ông ấy không can thiệp. Đồng thời, nhắc nhở Tiền Thường Nam đừng can thiệp quá mức đến công việc của phòng tổ chức.
Tiền Thường Nam sao có thể không hiểu ra được ý của Trương Khiếu Thiên muốn nói, là muốn cảnh cáo mình đừng làm việc đi quá giới hạn. Tiền Thường Nam vốn biết từ lâu Trương Khiếu Thiên đã muốn thay đổi một số người của mình, chỉ là chưa có cơ hội thích hợp, lần này Chu Tuấn coi như đã bị nhắm rồi, Tiền Thường Nam cũng đành bất lực.
Kết quả của hội nghị hôm nay đã nằm trong dự tính của Tiền Thường Nam, lúc này, nghe thấy hai thủ hạ của mình bất mãn như vây thì cười nói:
- Hai người phải học chừ nhẫn, bây giờ Diệp Lăng Phi đang ở thế mạnh, chúng ta phải học cách tránh mũi nhọn. Còn Trương Lộ Tuyết kia thì về sau ta phải tạo quan hệ nhiều hơn, đứa con gái này suy nghĩ đơn giản lại không có kinh nghiệm làm việc nhiều, nếu như có thế làm cho cô ta bất mãn với Diệp Lăng Phi thì những ngày sau này của Lăng Phi sẽ vô cùng khổ sở. À, còn Trần Ngọc Đình nữa, gần đây đang bận rộn với việc liên doanh, người phụ nữ này mới là trợ thủ đắc lực của Trương Khiếu Thiên. Nếu như muốn tìm cách để Trần Ngọc Đình hoàn toàn rời khỏi Tập Đoàn Tân Á thì coi như Trương Khiếu Thiên mất đi một trợ thủ. Như vậy về sau, ta có thể dễ dàng khống chế Tập Đoàn Tân Á, đến lúc ấy việc đề bạt các cậu trở lại chức vụ cũ chẳng phải dễ như trở lòng bàn tay sao?
Chu Tuấn và Chu Thế Hùng cũng biết sự việc đã đi đến bước đường này thì chỉ còn cách nhẫn nhịn mà thôi.
- Tiền Tổng, vậy chúng tôi phái làm thế nào đây, xưởng trưởng Trương bị miễn chức rồi, người của chúng ta lại càng ngày càng ít, tôi thấy Trương Khiếu Thiên cũng không cho Tiền tổng cơ hội, ông ta sẽ tìm cơ hội để đuổi hết người của anh ra khỏi Tập Đoàn.
Chu Thế Hùng nói:
- Tiền tổng, bây giờ chúng tôi bị giáng chức xuống chủ quản, nói không chừng chẳng mấy chốc lại bị giáng xuống làm nhân viên, sau đó bị đuổi ra khỏi Tập Đoàn.
Chu Tuấn cũng nói tiếp:
- Haiz, không phải là không có khả năng, Tiền tổng, tôi thấy Trương Khiếu Thiên cũng sắp sờ đến anh rồi đấy.
- Trương Khiếu Thiên muốn đấu với ta thì ông ta cũng không ra gì.
Tiền Thường Nam cười nhạt:
- Ta bây giờ đang đợi cơ hội, à, đúng rồi, người mới tuyển vào làm thư ký cho Tổng giám đốc là cháu cậu phải không?
Chu Tuấn gật đầu, nói:
- Phái, là họ hàng xa của tôi, cũng coi là cháu trai, vốn chẳng có quan hệ gì, là mẹ cậu ta điện thoại bảo tôi để ý một chút, hôm nay tôi thế này rồi thì làm sao mà có thế lo cho nó.
- Haha, đương nhiên phải chăm sóc tốt một chút rồi, Chu Tuấn, đứa cháu này của anh quả đến thật đúng lúc, anh nghĩ xem, nếu như thư ký của Trương Khiếu Thiên là người chúng ta thì sau này... .
Lời của Tiền Thường Nam làm cho Chu Tuấn chút kinh ngạc, rồi lập tức hiểu ra ngay, gật đầu lia lịa:
- Tiền tổng, tôi hiểu rồi, tôi về sẽ gọi điện cho nó, tâm sự một chút.
- Phải, hay là gọi cậu ta ra ngoài cho tôi gặp mặt là tốt nhất, chúng ta cùng nhau ăn cơm, nói chuyện.
Chu Hân Mính bận rộn đến tối mà vẫn chưa tan sở. Sáng hôm nay, 14 thanh niên ra tự thú đã khai ra Lôi Hạo, chủ động khai báo việc Lôi Hạo là người giật dây. Sau khi gọi điện cho Diệp Lăng Phi xác nhận, trong lòng cô đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề, lập tức thẩm vấn để truy ra thêm nhiều manh mối.
Sau khi thẩm vấn, Chu Hân Mính bắt đầu triển khai hành động bắt giữ Lôi Hạo. Lôi Hạo là nhân vật quan trọng của 3K, nghe nói tên này luôn mang theo súng trong người, nếu như động thủ thật thì sẽ không ít người bị thương.
Vì vậy, Chu Hân Mính mới cảm thấy sự việc có chút rắc rối, cô không bát giam ngay mà cho người theo dõi Lôi Hạo, để theo dõi hành động của Lôi Hạo trước.
Chu Hân Mính đang bận đột nhiên cửa văn phòng của mình bị đấy ra, chỉ thấy Diệp Lăng Phi đang đứng trước cửa.
- Sao anh lại tới đây, Chu Hân Mính hỏi.
- Nhớ em quá!
Diệp Lăng Phi cười haha nói. Hắn đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại đi thẳng đến trước mặt Hân Mính, cúi người xuống hôn cô, Chu Hân Mính vội đẩy ra nói:
- Đừng quậy phá ở đây, đây là đồn cảnh sát, đợi về nhà đã.
Lăng Phi phấn chấn trong lòng, sau khi đưa tay thô vào ngực cô xoa bóp vài cái mới ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, vắt chân nói:
- Hân Mính, em định đối phó với Lôi Hạo thế nào?
Chu Hàn Minh đang đau đầu về chuyện này. Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, mắt của Hân Mính bỗng sáng lên, cảm giác nhất định Lăng Phi đã có cách mới hỏi mình như vậy, nên nói:
- Em đang đau đầu đây, tên Lôi Hạo là nhân vật cốt cán của 3K, nghe nói hắn luôn mang theo súng bên người, em lo nếu bắt giữ không thuận lợi, sẽ có người thương vong. Có phải anh đã có cách gì không?
- Anh làm gì có, chỉ là đến hỏi thăm thôi.
Diệp Lăng Phi cười :
- Nếu như thật sự lo sẽ có nhân viên cảnh sát bị thương, vậy thì giao việc đó cho anh xử lý, anh bảo đảm sẽ đem tên Lôi Hạo còn sống sót về cho em.
- Thôi, anh đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.
Chu Hân Mính vội nói, cô không muốn Diệp Lăng Phi lại làm chuyện phạm pháp. Nhưng cô vừa nói xong thì nghe thấy Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đã muộn rồi, anh nghĩ giờ tên Lôi Hạo đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi.
Hân Mính lặng người, sau đó Tiểu Triệu chạy vào, nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đang ở phòng làm việc, nhưng Tiểu Triệu biết quan hệ giữa Hân Mính và Lăng Phi rất thân thiết, cũng không quan tâm vội vàng nói:
- Đội trưởng Chu, không hay rồi, Lôi Hạo bị người ta bắt rồi.
Chu Hàn Minh cau mày nhìn Lăng Phi, bây giờ Lăng Phi không có bất cứ phản ứng nào, cô nói với Tiểu Triệu :
- Ừ, tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.
Tiểu Triệu bồn chồn trong lòng nhưng thấy Hân Mính không để ý gì nên đành đi ra ngoài.
- Anh làm phải không?
Hân Mính hỏi.
- Ừ!
Lăng Phi gật đầu nói:
- Anh sợ trong cảnh sát của em có người thông đồng với Lôi Hạo, ngộ nhỡ để Lôi Hạo chạy mất thì tất cả mọi nỗ lực trước đó đều uổng phí, được rồi, anh đi đây, Hân Mính, về sớm nha.
- Tại sao?
Hân Mính hỏi:
- Anh thật lòng vì báo thù cho Vi Đức Lý?
- Có thể có một chút, có thể là vì mục đích chính của lần này là Diệp Phong, để nhanh chóng đuổi Diệp Phong đi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh vốn rất nhỏ nhen, sẽ không để yên cho tình địch xuất hiện trước mặt mình, anh cũng biết không thể chỉ dựa vào việc này mà đuổi được Diệp Phong nhưng hắn ta sẽ nhanh chóng rời khỏi Thành phố Vọna Hải vì chuyện này.
Diệp Lăng Phi nói rồi đi ra khỏi phòng làm việc của Hân Mính.
Hân Mính nhìn theo Diệp Lãng Phi, cười thầm trong lòng: "Không ngờ Lăng Phi lại là một người đàn ông nhỏ mọn như thế." Lôi Hạo quả nhiên bị ném vào cổng cảnh sát, nhìn thấy trên người Lôi Hạo bị trói, miệng bị nhét chặt bằng đôi tất bẩn, đã bất tỉnh. Trên người Lôi Hạo quả thật có mang theo súng vả lại súng đã lên đạn. Tiểu Triệu rút đôi tất hôi nhét ở miệng Lôi Hạo ra mới biết là Lôi Hạo bị ngất do mùi hôi ấy.
Sau khi Lôi Hạo bị bắt, rất nhanh cả bọn đàn em của hắn cũng tóm gọn. Nếu như không phải tên Lôi Hạo này cúi đầu, sống chết gì cũng nói là do anh ta và 2 người ngoại quốc kia có mâu thuẫn thì Khương Long khó thoát khỏi liên quan.
Dù cho như thế, 3K vẫn chịu tổn thất lớn, Lôi Hạo là một trong những thành viên cốt cán của 3K, bị bắt như vậy, có thể biết được những người còn lại trong bang hội này cũng lo lắng không yên.
Cùng lúc với Lôi Hạo bị bắt, cảnh sát của Thành Phố Vọng Hải lại tiến hành kiếm tra đột xuất các khu vui chơi giải trí. Kết quả bắt được hơn 70 người đang hút thuốc phiện, 8 tên bán thuốc phiện. Đóng cửa hai mươi mấy nơi vui chơi giải trí.
Trong hai ngày triển khai, thu được hơn một nghìn gram thuốc phiện. Trong đó, một tên biệt danh là Đức Ca cũng bị lọt lưới.
Ngày20/4, 5 ngày kể từ ngày Vi Đức Lý (Houedry) bị ám sát, cảnh sát quốc tế Tô San (susan) bay từ Bắc Kinh về Pháp báo cáo tình hình cho tổ chức hình cảnh quốc tế.
Mà Diệp Phong cũng vào ngày này rời khỏi Thành phố, Diệp Phong rời khỏi đây rất bất ngờ.
Ngay cả Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cũng không biết. Vì ban đầu Diệp Phong định tổ chức tụ họp những người bạn cùng trường vả lại còn mời Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đến tham gia.
Ngày 21/4, Lôi Hạo, Đức Ca còn có khoảng hơn 40 người khác trong bang 3K bị giao cho viện kiểm sát, chuẩn bị khởi tố.
Tối 21/4, liên tục xảy ra 3 vụ án, một vụ ở tại khu dân cư đông nhất của thành phố, một người trung niên bị đâm chết tại nhà. vụ khác xảy ra tại cửa một quán ăn. Ăn cơm xong, một người hơn ba mươi tuổi vừa đi ra cửa quán ăn bị đâm mấy nhát liên tục, mất máu quá nhiều mà chết, còn một vụ nữa là trước cửa KTV.
Sau khi điều tra, 3 người này đều là đường chủ của Phũ Đầu bang, vụ thanh toán này của các băng đảng làm cho các kênh thông tin kêu gọi triệt phá hắc bang.
Trong hậu hoa viên biệt thự tư nhân của Tiêu Triều Dương, Diệp Lăng Phi và Triều Dương đang đánh cờ vây. Tôn Hoành đứng thẳng bên cạnh hai người, Lăng Phi cầm quân cờ nhưng còn do dự chưa quyết.
Tiêu Triều Dương thấy Diệp Lăng Phi đang có vẻ khó xử, không nhịn được cười nói:
- Diệp Tiên Sinh, cẩn thận tôi chuyển bại thành thắng, nếu như nước này anh đi không tốt thì có thể sẽ thua cảà ván đấy.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ khá lâu mới hạ cờ xuống, ngay sau đó cười nói:
- Long đầu, ông đúng là lão giang hồ, tiểu tốt như tôi sao có thể bì được với ông.
- Ha ha, Anh Diệp quả là biết nói đùa.
Sau khi Tiêu Triều Dương hạ cờ, tay cầm quân cờ nói với Diệp Lăng Phi:
- Tôi già rồi, thế giới này dành cho những người trẻ như các anh.
Sau khi Lăng Phi hạ nốt quân cờ cuối cùng, Tiêu Triều Dương cười, ông đứng dậy nói:
- Diệp Tiên Sinh, anh thắng rồi.
- Cũng nhờ Long đầu nhường cho tôi, nếu không tôi sẽ không thắng ván cờ này.
Lăng Phi cũng đứng dậy nói:
- Long đầu, chúng ta đã chơi xong ván cờ rồi, vậy tôi cũng nên đi thôi. Nếu sau này có cơ hội tôi sẽ cùng với Long đầu chơi cờ.
- Được, chỗ tôi lúc nào cùng hoan nghênh Diệp tiên sinh đến.
Tiêu Triều Dương nói với Tôn Hoành:
- Tôn Hoành, tiễn Diệp tiên sinh.
Sau khi Tôn Hoành tiễn Lăng Phi, đi vào trong, thì thấy Tiêu Triều Dương vẫn đang nhìn chằm chằm bàn cờ ấy, Tôn Hoành cũng không hiểu vì sao Tiêu Triêu Dương lại đặc biệt mời Lăng Phi tới, lẽ nào chỉ vì đánh một ván cờ. Không lâu sau, Tiêu Triều Dương mới ngẩng đầu lên, thở dài một hơi.
- Long đầu!
Tôn Hoành vừa kêu một câu, thì nhìn thấy Tiêu Triều Dương ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
- Tôn Hoành có phải cậu thấy rất lạ, tại sao lại tôi mời cậu ta tới chỉ là vì đánh một ván cờ.
Tiêu Triều Dương nói.