Diệp Lăng Phi lần này chuẩn bị lấy Chu Tuấn khai đao, từ trước tới nay, Diệp Lăng Phi đều không muốn trực tiếp nhúng tay vào sự vụ tập đoàn Tân Á, bởi vậy, cũng không so đo với đám người Tiền Thường Nam. Nhưng Trương Khiếu Thiên muốn đem con gái mình vào tập đoàn, trở thành người nối nghiệp tập đoàn Tân Á, làm cho Diệp Lăng Phi ý thức được chính mình phải bồi dưỡng ra một cái gọi là con rối, để che giấu hắn mới là tập đoàn Tân Á đại cổ đông thật sự.
Nếu như mình có thể đem Trương Lộ Tuyết bồi dưỡng thành người nối nghiệp, làm cho Trương Lộ Tuyết giống như Trương Khiếu Thiên, đối với chính mình áp dụng thái độ dễ dàng tha thứ, vậy chính mình mới có thể tiếp tục cuộc sống che giấu tung tích ở tập đoàn Tân Á.
Nguyên nhân chính là vì có ý nghĩ như vậy. Diệp Lăng Phi mới muốn suy yếu thế lực Tiền Thường Nam, nhưng Chu Tuấn này quả thật có chút năng lực, Diệp Lăng Phi cũng không muốn một cước đá Chu Tuấn ra khỏi tập đoàn Tân Á, chỉ muốn giáo huấn một phen, nếu như lần này Chu Tuấn không biết hối cải, vẫn thân cận với Tiền Thường Nam, vậy lần sau kết cục Chu Tuấn cũng rất bi thảm.
Về phần Trương Lộ Tuyết xử lý Chu Tuấn như thế nào, đó chính là chuyện của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi không quan tâm điểm ấy. Hắn quay về phòng làm việc của mình, đi ngủ.
Diệp Lăng Phi bị điện thoại của Dã Thú đánh thức. Dã Thú ở trong điện thoại hét lên:
- Lão đại, anh ở đâu đấy, em và Dã Lang đang ở đại sảnh tầng 1 tòa nhà Tân Á này, đây có hai con quỷ nhỏ không cho chúng ta đi vào.
Diệp Lăng Phi không nghĩ tới Dã Lang và Dã Thú tới nhanh như vậy, hắn nằm trên giường ở phòng làm việc, nhìn đồng hồ. Hơn 3h chiều rồi, thì ra mình vừa ngủ hơn hai giờ.
- Được rồi, giờ tao báo cho tiếp tân để mày lên.
Diệp Lăng Phi xuống giường, đi tới bàn công tác, gọi điện thoại cho Từ Oánh, muốn Từ Oánh báo cho tiếp tân ở tầng 1 để cho hai người Dã Thú và Dã Lang vào phòng tổ chức.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, lại ngồi vào máy tính, lên mạng chơi. Không lâu sau, chợt nghe bên ngoài phòng tổ chức truyền đến một trận ồn ào, Diệp Lăng Phi phỏng đoán hẳn là hai người Dã Thú và Dã Lang tới, quả nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Dã Lang và Dã Thú theo sau Từ Oánh đi vào phòng làm việc.
- Giám đốc, bọn họ tới!
Từ Oánh đem Dã Lang và Dã Thú dẫn vào phòng làm việc rồi đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng làm việc.
- Lão đại. Em và Dã Lang mua rất nhiều đồ ăn vặt. Mới vừa rồi cho thủ hạ của anh hơn phân nửa. Chỉ còn lại một ít.
Dã Thú mặc một chiếc áo sơ mi màu tím "chim cò". Tháo kính râm xuống. Để cái hộp cầm trong lên bàn làm việc của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ngửi thấy bên trong truyền ra mùi thơm. Hắn chép chép miệng. Cười nói:
- Xem như chúng mày còn có lương tâm. Biết để lại ít đồ cho ta.
Hạ giọng nói:
- Ta có chuyện cần phải bọn mày hỗ trợ.
Diệp Lăng Phi mặc dù ngoài miệng nói như vậy. Nhưng hắn lại không mở cái hộp ra. Mà là ra hiệu cho Dã Lang và Dã Thú ngồi vào ghế sa lon trước. Hắn đi tới trước cửa phòng làm việc. Khóa cửa phòng làm việc lại.
Diệp Lăng Phi ngồi vào giữa hai người - Hai người tiểu tử bạn mày tới vừa lúc. . .
- Lão đại. Anh nói đi!
Dã Thú tùy tiện hò lên. Diệp Lăng Phi vỗ đầu Dã Thú một cái. Hạ thấp giọng nói:
- Mày sẽ không nói nhỏ chút được sao?
Dã Thú le lưỡi. Cũng hạ thấp thanh âm hỏi:
- Lão đại. Chuyện gì vậy?
- Tìm mấy tên tiểu tử. Ta muốn cho chúng nó thành thành thật thật.
Diệp Lăng Phi vừa nói liền đưa tay cầm danh sách hơn mười tên côn đồ kia tới, giải thích nói:
- Hai người bọn mày chịu khổ chút vậy, ta cũng biết hai người mới vừa xuống máy bay, nhưng, cũng đừng nghỉ ngơi vội, chỗ này có mười mấy tên côn đồ, đêm nay chúng mày ít nhất tìm cho ta được hai tên, buổi tối ta muốn gặp bọn chúng.
- Lão đại, không phải tìm mấy người thôi sao. Đơn giản.
Dã Thú há miệng nói.
- Ừm. Tốt lắm, đi làm đi, chờ xong xuôi chuyện này, ba người chúng ta lại thống khoái uống rượu đi.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Dã Thú và Dã Lang nói.
- Có muốn tàn phế không?
Dã Lang lạnh lung hỏi.
- Tốt nhất không nên tàn phế.
Diệp Lăng Phi nói, - Nếu như đám tiểu tử đó không nghe lời, buổi tối ta sẽ tự mình làm cho bọn nó tàn phế!
- Cốc cốc!
Cửa phòng làm việc Diệp Lăng Phi truyền đến tiếng gõ cửa, Diệp Lăng Phi nhíu mày, ra hiệu Dã Lang và Dã Thú dựa theo ý mình mà làm. Ba người bọn họ đi tới trước cửa, Diệp Lăng Phi mỡ cửa phòng ra liền nhìn thấy Chu Tuấn cùng một nam nhân tuổi chừng năm mươi đứng ở cửa.
Dã Thú và Dã Lang không để ý tới hai người đứng trước cửa này, đi qua trước mặt bọn họ, đi làm chuyện Diệp Lăng Phi bảo.
- Giám đốc Diệp, xưởng trương Trương muốn đích thân giải thích với ngài!
Chu Tuấn đứng ở cửa, len lén đánh giá sắc mặt Diệp Lăng Phi, phát hiện sắc mặt Diệp Lăng Phi coi như không tệ, cố lấy can đảm nói.
- Giám đốc Diệp, thật xấu hổ, lúc ngài đến phân xưởng, tôi đang ở bên ngoài. Nhà của tôi xảy ra chút chuyện, giữa trưa phải về, bởi vậy, không thể đến gặp ngài.
Hôm nay xưởng trưởng Trương này vốn không đến phân xưởng, khi nhận được điện thoại Vương Tiêu Mai gọi tới, xưởng trưởng Trương đang đi dạo chơi ở bên ngoài, hắn đâu nghĩ đến Diệp Lăng Phi sẽ đột nhiên đến phân xưởng, vội vàng quýnh lên trở về phân xưởng thì Diệp Lăng Phi đã trở lại tập đoàn. Hắn và Chu Tuấn bàn bạc, mới nghĩ cái cớ như vậy.
- À, là xưởng trưởng Trương sao.
Diệp Lăng Phi à một tiếng, nói:
- Anh đi tìm phó giám đốc Trương đi, tôi đã đem chuyện của anh giao cho cô ấy.
Diệp Lăng Phi nhìn phía cửa phòng làm việc Trương Lộ Tuyết, nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc mới từ phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết đi ra, bèn hô:
- Khả Nhạc, phó giám đốc Trương có ở phòng làm việc không?
- Có!
Trịnh Khả Nhạc đáp một câu, liền đi.
- Trưởng phòng Chu, anh mang theo xương trưởng Trương đi thôi.
Diệp Lăng Phi khoát tay nói, - Xem phó giám đốc Trương xử lý chuyện này như thế nào.
Chu Tuấn thấy Diệp Lăng Phi mặc kệ chuyện này, trong lòng hơi an tâm một chút, hắn nghĩ đến Trương Lộ Tuyết kia vừa đến tập đoàn, mình chỉ cần cùng xưởng trưởng Trương hồ lộng vài câu, liền xong việc. Nghĩ tới đây, vội vã nói với Diệp Lăng Phi:
- Giám đốc Diệp, vậy chúng tôi qua tìm phó giám đốc Trương!
Nhìn hai người đi vào phòng làm việc Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi cười lạnh một chút, vừa vặn bị Trịnh Khả Nhạc nhìn thấy. Trịnh Khả Nhạc đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Giám đốc Diệp, có phải anh lại vừa đang suy nghĩ chủ ý xấu xa gì hay không?
- Khôngcó, tuyệt đối không có!
Diệp Lăng Phi phủ nhận.
Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi phủ nhận, cười cười. nói:
- Giám đốc Diệp. Tôi đã nhìn thấy anh vừa làm gì rồi, nếu anh không muốn để tôi nói ra, tốt nhất hối lộ tôi một chút, có lẽ tôi sẽ cân nhắc không nói ra ngoài.
- Xem như cho tôi cơ hội sao?
Diệp Lăng Phi cố ý hỏi.
Trịnh Khả Nhạc liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, cười nói:
- Tùy anh nghĩ gì thì nghĩ, tóm lại tôi rất dễ tính, dù là mời ăn một bữa cơm cũng sẽ làm cho tôi giữ bí mật.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tốt lắm, chờ thêm vài ngày tôi có thời gian một mình hẹn cô đi ăn com.
Chu Tuấn và xưởng trưởng Trương ở bên Trương Lộ Tuyết kia không hề có được tin tức tốt gì, Chu Tuấn vốn tưởng rằng Trương Lộ Tuyết sẽ dễ dàng bị lừa phỉnh. Nhưng Trương Lộ Tuyết cũng không nghe Chu Tuấn và xưởng trưởng Trương giải thích, kiên trì muốn xử phạt, chỉ là xử phạt gì còn phải chờ Trương Lộ Tuyết cân nhắc rồi mới quyết định.
Chu Tuấn và xưởng trưởng Trương nghe ra được ý tứ của Trương Lộ Tuyết. Đó chính là muốn xử lý chuyện này thật nặng, nói không chừng xưởng trưởng Trương cũng bị mất chức.
Hai người tính toán trong lòng, chuyện này chỉ có thế nhờ Tiền Thường Nam ra mặt.
Nhưng không ngờ, Tiền Thường Nam nghe đến chuyên này, liền nhíu mày.
- Phó tổng Tiền, lần này ngài nhát định phái giúp tôi, tôi chỉ đi ăn cơm, ai ngờ Diệp Lăng Phi sẽ đi kiểm tra. Hơn nữa, chẳng lẽ lại không để cho tôi nghỉ ngơi. Đây là đạo lý ở đâu chứ.
Xưởng trưởng Trương vẻ mặt ủy khuất, ngồi ở đối diện Tiền Thường Nam nói.
Chu Tuấn nhìn sắc mặt Tiền Thường Nam, trong lòng càng thêm cảm thấy không yên. Hắn liếm liếm đôi môi có chút khô, nói:
- Phó tổng Tiền, tôi thấy lần này là Diệp Lăng Phi cố ý tìm cơ hội đối phó ngài, hắn cũng biết xưởng trưởng Trương là ngài tự mình đề bạt, như vậy chính là tìm một cơ hội đối phó ngài!
Tiền Thường Nam liếc mắt nhìn Chu Tuấn một cái, hừ lạnh nói:
- Nếu cậu đã biết. Vậy chuyện này còn cần ta nói sao?
- Phó tổngTiền, đây... ... đây là ý gì?
Xưởng trưởng Trương mơ hồ cảm giác chuyện không ổn, từ ngữ khí Tiền Thường Nam, tựa hồ Tiền Thường Nam không muốn quản chuyện này.
- Ta không thể nhúng tay vào chuyện này, nếu như ta ra mặt, ta không phải tự bạt tai mình sao. Chuyện này rất rõ ràng, coi như bỏ chuyện xưởng trưởng không có ở phân xưởng, chỉ nói chuyện ăn cơm sớm, là có thể để cho Diệp Lăng Phi một phát cắn chết xưởng trưởng Trương cậu quản lý không tốt rồi. Ta bây giờ mới hiểu được Diệp Lăng Phi này. Đó là một con cẩu không dễ dàng cắn người. Nhưng nếu thật sự để cho hắn cắn một cái, đó sẽ là cắn gắt gao. Tuyệt đối không buông ra. Chuyện này nếu như ta ra mặt, vừa lúc cho Diệp Lăng Phi lấy cớ đả kích ta, hắn hy vọng nhất chính là ta ra mặt quản chuyện này.
Nói tới chỗ này, Tiền Thường Nam liếc mắt nhìn Chu Tuấn một cái nói, - Lần này sao cậu làm việc hồ đồ như vậy, chẳng lẽ không biết gần đây danh tiếng Diệp Lăng Phi rất cao sao, cậu lại cho hắn bắt được một cơ hội như vậy!
- Phó tổng Tiền, tôi biết tôi sai rồi, nhưng cho dù hối hận cũng không có biện pháp, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ hung hăng chỉnh tôi, ngài thế nào cũng phải giúp tôi lần này!
Chu Tuấn nói.
Tiền Thường Nam khoát khoát tay với hai người bọn họ, nói:
- Các cậu đi trước đi, đế cho ta suy nghĩ!
Chờ Chu Tuấn và xưởng trưởng Trương đi ra ngoài, Tiền Thường Nam chỉ suy nghĩ chốc lát, liền gọi điện thoại cho Trương Khiếu Thiên.
- Tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn báo cáo với ông một chút, là chuyện có liên quan tới phân xưởng sản xuất linh kiện số 2 Tan việc, Diệp Lăng Phi cùng không lập tức rời khỏi công ty, mà điện thoại cho Bạch Tình Đình trước, hỏi buổi tối Bạch Tình Đình muốn ăn cái gì. Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi nàng còn đang xử lý công việc ở bách hóa Việt Dương, Bạch Tình Đình sắp phải về tổng bộ tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, công việc ở bách hóa Việt Dương này cần phái sắp xếp ổn thỏa.
Diệp Lăng Phi dặn dò Bạch Tình Đình về nhà sớm một chút, nếu như làm việc quá muộn, thì gọi điện thoại cho mình, hắn sẽ đi đón Bạch Tình Đình. Cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi mới thu thập đồ đạc, đi ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Diệp Lăng Phi lên xe, liên lạc với Dã Thú, liền lái xe đi tới phòng game theo như lời Dã Thú.
Loại phòng game ở thập niên 90 rất thông dụng, mấy năm nay đã càng ngày càng ít, chỉ còn lại mấy nơi mô phỏng phòng game, hơn nữa lợi nhuận kinh doanh đã từng bước giảm bớt.
Về phần một ít phòng game nhỏ thì càng giống như sòng bạc, là phòng game trái phép. Phòng game theo như lời Dã Thú này chính là một phòng game trái phép, không đăng ký ở bộ công thương. Bên trong chướng khí mù mịt, có không ít trẻ vị thành niên chơi ở máy đánh bạc.
Diệp Lăng Phi đem xe đỗ ở ven đường, liền nhìn thấy chiếc xe BMW của Dã Thú kia đỗ ở bên cạnh phòng game này.
- Lão đại, bên này!
Dã Thú hạ cửa sổ xe xuống, gọi Diêp Lăng Phi qua.
Diệp Lăng Phi đi đến cạnh xe, Dã Thú đẩy cửa sau ra. Diệp Lăng Phi lên xe. Chỉ nhìn thấy bên cạnh Dã Thú có một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười sáu tuổi, thiếu niên kia cắt đầu cua, nhìn bộ dáng cũng không phải người tốt gì.
- Đây là lão đại của ta, mau gọi Diệp ca!
Dã Thú nói.