- Hi hi, Diệp Phong, anh rất hiểu tâm lý người khác nha, nói cho tôi cũng động tâm. Tôi sẽ cân nhắc đề nghị của anh, nhưng là anh cần phải có tư tưởng chuẩn bị, tôi rất biết tiêu tiền, anh cẩn thận bị tôi tiêu hết tiền của anh nha.
Diệp Phong cười nói:
- Tiền, thứ này vốn chỉ là để tiêu đi, nếu không có nhiều tiền như vậy làm gì!
Diệp Phong nói xong, hắn tự nở nụ cười, mà Lâm Tuyết cũng cười rộ lên.
Tiếng cười của hai người chưa dứt, cửa phòng đã bị đẩy ra, một nữ phục vụ đứng ở cửa, vươn tay phải, mời Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi vào phòng.
- Hai vị làm gì mà cười đến vui vẻ như vậy, cũng may tôi biết hai vị là người đứng đắn, nếu như đổi thành người khác, còn tưởng rằng một đôi gian phu dâm phụ ở chỗ này cười chứ!
Diệp Lăng Phi đi vào, kéo ghế cho Bạch Tình Đình ngồi xong, hắn lại kéo hai cái ghế, đặt mông ngồi trên một cái ghế, đem chân đặt ở ghế bên cạnh. Nhìn Diệp Phong và Lâm Tuyết há miệng cười nói, - Hai vị đừng nhìn tôi, các vị cứ cười của các vị, tôi và Tình Đình chỉ là đi ngang qua đây, đi vào nhìn một chút.
Lâm Tuyết đối với Diệp Lăng Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng vừa nhìn bộ dáng vô tư tự nhiên kia của Diệp Lăng Phi thì trong lòng tức giận. Nhưng Lâm Tuyết cũng biết Diệp Lăng Phi này không đơn giản. Lần trước, nàng phái Triệu Trường Đào đi thăm dò chi tiết của Diệp Lăng Phi. Nhưng điều tra cả nửa ngày, trừ việc tra được Diệp Lăng Phi từ nước ngoài trở về, thì cái gì cũng không tra ra, điều này làm cho Lâm Tuyết đối với Diệp Lăng Phi càng thêm kiêng kị, thử nghĩ một người không cách nào tra được lai lịch, thường nói rõ bối cảnh người kia không đơn giản.
Tuy nói Lâm Tuyết hận Diệp Lăng Phi, nhưng trên mặt cô ta lại vẫn duy trì tươi cười, rất khó để cho người ta nhìn thấu ý nghĩ trong nội tâm nàng.
Diệp Phong vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt như trước. Mà ngay cả vừa rồi Diệp Lăng Phi cố ý khích bác Diệp Phong và Lâm Tuyết, đều không thế làm sắc mặt Diệp Phong có chút thay đổi nào. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Xem ra Houedry (Vi Đức Lí) không nói sai, Diệp Phong này không phải người bình thường.
Diệp Lăng Phi trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác.
Diệp Phong mĩm cười, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh rất khôi hài, trách không được Tình Đình lại thích anh.
Diệp Phong vừa nói, vừa đánh giá Bạch Tình Đình một chút. Bạch Tình Đình mặc là một bộ OL màu trắng, nơi cổ chữ V kia, thoáng lộ ra một nét trắng nõn kích thích tâm thần người ta, bộ ngực sữa vươn cao ngạo nghễ. Làm cho người mơ mộng viễn vông vô hạn. Diệp Phong ý vị thâm trường nói:
- Nếu như khi đó tôi không đi. Có thế bây giờ người ngồi ở bên cạnh Tình Đình chính là tôi.
Nhữna lời này của Diệp Phong làm cho Bạch Tình Đình khẽ biến sắc mặt, nàng phản ứng theo bản năng. Nhìn sang Diệp Lăng Phi ở bên cạnh. Chỉ nhìn thấy trên mặt Diệp Lăng Phi lộ vẻ tươi cười như trước, hoàn toàn không đem lời này để trong lòng, Bạch Tình Đình len lén vươn tay, ở dưới bàn cầm tay Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ánh mắt mĩm cười, hơi nhìn Bạch Tình Đình, nụ cười đó làm cho tâm thần Bạch Tình Đình thả lỏng xuống. Diệp Lăng Phi rút tay từ trong tay Bạch Tình Đình ra, thoải mái ôm thắt lưng Bạch Tình Đình, hắn ở trước mặt Diệp Phong và Lâm Tuyết, dùng tay bóp bóp bộ ngực sữa của Bạch Tình Đình. Trong lòng Bạch Tình Đình hiểu được ý nghĩ của Diệp Lăng Phi, trên mặt nàng tươi cười, trong miệng nũng nịu nói:
- Ông xã, anh làm gì vậy!
- Ai bảo vợ anh xinh đẹp như vậy, không nhịn được.
Diệp Lăng Phi cười nói, hắn chuyển hướng Diệp Phong nói:
- Đều là chuyện quá khứ, vẫn chẳng có ý tứ gì, Diệp... . Diệp Phong phải không, mặc dù tôi không biết trong quá khứ anh và Tình Đình có quan hệ gì, nhưng tôi chỉ biết hiện tại Tình Đình là nữ nhân của tôi.
- Ha ha, tôi không có ý gì, chỉ là tùy tiện nói một chút.
Diệp Phong cầm lấy chén trà trước mặt, uống một ngụm trà, rồi buông xuống, cười nói:
- Tôi rất hâm mộ Diệp tiên sinh.
- Khụ, tôi cũng biêt tôi có một cô vợ xinh đẹp, Diệp Phong, anh hâm mộ cũng là đúng. Được, tôi không so đo với anh. À, các vị không phải nói mời cơm sao, sao trên bàn ngay cả một món ăn cũng không có, thế này chúng ta ăn cơm thế nào đây!
Diệp Phong cười nói:
- Diệp tiên sinh, chúng tôi đang chờ anh, tôi cũng không biết anh thích ăn gì, không thể làm gì khác đành phiền toái anh đến chọn món!
- Quả nhiên là người đã đi nước ngoài, nói chuyện cũng là có trình độ, không giống tôi, tôi chỉ là một kẻ vô lại.
Diệp Lăng Phi vừa nói, vừa gọi phục vụ nói:
- Phục vụ, nơi này có món gì đặc sản?
- Chỗ chúng tôi có rất nhiều món ngon, đặc sản, tỉ như là quý tân áp, bạch thiết quỳ hoa kê, anh đào trấp nhục... . . . (mấy món này mình cũng chịu, không biết tên là gì, đại khái là món vịt, món gà, và món thịt nấu với anh đào... ) Người phục vụ này một hơi nói ra bảy tám món đặc sản ở đây, Diệp Lăng Phi cau mày, nhìn bộ dáng như rất khổ não, - Diệp Phong, là anh mời khách đúng không!
Diệp Lăng Phi hỏi.
Diệp Phong gật đầu, thản nhiên cười nói:
- Đương nhiên là tôi mời khách!
- Vậy là tốt rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nghe lời này, lông mày giãn ra, nói với phục vụ kia:
- Mấy món đó chắc đều rất ngon, ừm, phục vụ như vậy đi, ta cũng không biết mấy món đó, cứ đem tất cả các món ăn đặc sản ở đây lên, khoảng 17, 18 món là được rồi.
- Tiên sinh, món ăn... . . .
Phục vụ kia ngày ngẩn cả người, tưởng rằng Diệp Lăng Phi đang vui đùa, cô thấy chỉ có bốn người, sao lại gọi đến mười sáu, mười bảy món ăn, có thể ăn hết sao?
- À, ta nhớ ra rồi, ta thấy mười sáu, mười bảy món ăn thì chúng ta cũng không ăn hết, như vậy đi, cô đưa lên 6 món, còn lại thì gói hết cho ta, ta muốn mang về!
Hai người Lâm Tuyết và Diệp Phong điên cuồng đổ mồ hôi, bọn họ chưa từng thấy người như Diệp Lăng Phi, hai người trong lòng một trận cảm khái nghĩ:
- Thời đại này không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh không có văn hóa!
Bạch Tình Đình cố nén cười, thầm nghĩ:
- Người này mỗi lần đều có thủ đoạn khác nhau.
Thân là vợ Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình sớm đã quen với loại thủ đoạn gần như vô lại này của Diệp Lăng Phi, nàng cũng không có cảm thấy có gì không thỏa đáng.
Diệp Phong liền cảm thấy khi chính mình đối mặt với Diệp Lăng Phi, luôn có một loại cảm giác không thể nào xuống tay. Hắn nhìn không thấu nội tâm Diệp Lăng Phi, thậm chí còn làm cho hắn tạo thành một loại ảo giác, Diệp Lăng Phi chính là một tên vô lại, là loại người rất dễ dàng đối phó. Nhưng Diệp Phong lại tin tưởng người như Diệp Lăng Phi tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Có thể làm chồng Bạch Tình Đình, tuyệt đối không phải một người đơn giản. Diệp Phong từ trong ánh mắt Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, hắn nhìn ra Bạch Tình Đình rất yêu Diệp Lăng Phi. Diệp Phong cười nói:
- Diệp tiên sinh luôn làm người khác cảm thấy ngoài ý muốn như vậy, nếu như có thể. Tôi rất hy vọng được kết bạn với Diệp tiên sinh!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Xin lỗi. Tôi chưa bao giờ kết giao bằng hữu với đối thủ của tôi. Đương nhiên, nếu như Diệp Phong anh đồng ý bỏ đi thân phận nam nhân, tôi cũng có thể cân nhắc chuyện làm bạn bè với anh!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này. Không chỉ có Lâm Tuyết, mà ngay cả Bạch Tình Đình đều khẽ biến sắc mặt, ở trong mắt Lâm Tuyết, đây rõ ràng là Diệp Lăng Phi khiêu khích. Mà Bạch Tình Đình thì lo lắng những lời này của Diệp Lăng Phi sẽ chọc giận Diệp Phong, tuy nói Bạch Tình Đình không muốn cùng Diệp Phong có quá nhiều quan hệ, nhưng dù sao từng là bạn học, nếu quan hệ quá căng thẳng, Bạch Tình Đình cảm giác không tốt lắm.
Bạch Tình Đình đột nhiên thấy Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn mình một cái. Nàng mới ý thức được mình là vợ Diệp Lăng Phi, không nên có ý nghĩ như vậy. Nàng hơi hơi nhìn phía Diệp Lăng Phi, đem thân thể mềm mại của mình lại hướng về phía Diệp Lăng Phi nhích tới gần một chút.
Diệp Phong nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cũng không hề tức giận, thản nhiên cười nói:
- Diệp tiên sinh vui đùa như vậy cùng không tốt lắm, không nói chuyện này nữa.
Diệp Phong chuyển hướng đề tài, giới thiệu với Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, hôm nay anh giới thiệu cho em một người bạn!
- A, xin chú ý ngữ khí nói chuyện. Cách xưng hô Tình Đình này chỉ có tôi có thể sử dụng.
Diệp Lăng Phi nhắc nhỡ nói.
- Diệp Phong, tôi nói rồi chúng ta là đối thủ.
Diệp Lăng Phi nói những lời mang theo khí phách đàn ông này ngược lại làm cho Bạch Tình Đình cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào. Bạch Tình Đình mĩm cười nói:
- Diệp Phong, anh cứ gọi tôi là Bạch Tình Đình là được rồi, tôi và anh chỉ có thế xem như bạn học, quan hệ cũng không phải rất thân mật.
- Ha ha, nói rất đúng!
Diệp Phong không có nửa điểm xấu hổ, cười nói:
- Bạch tiểu thư, tôi giới thiệu với cô người bạn của tôi - giám đốc Lâm.
Diệp Lăng Phi nhìn Diệp Phong sắc mặt không đổi, trong lòng âm thầm cảm khái: "Tiểu tử này sức nhẫn nhịn cũng quá mạnh rồi, ta cũng có điểm bội phục tiểu tử này!" - Tôi nhận ra giám đốc Lâm!
Bạch Tình Đình cười nói, - Giám đốc Lâm, tôi nghĩ giữa chúng ta không cần thông qua phương thức này gặp mặt chứ.
Lâm Tuyết ngồi thẳng, cầm trong tay chén trà, thản nhiên cười nói:
- Tôi lo lắng Bạch phó tổng không chịu cho tôi chút mặt mũi, dù sao giữa chúng ta có chút va chạm, nên mới qua bạn bè hẹn Bạch phó tổng ra đây.
Bạch Tình Đình lại liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, hiện tại Diệp Lăng Phi ngay bên cạnh nàng, Bạch Tình Đình cảm giác có rất nhiều chuyện căn bản không cần tự mình làm, Diệp Lăng Phi sẽ giúp mình làm hết. Bạch Tình Đình hiện tại đã dưỡng thành thói quen ỷ lại vào Diệp Lăng Phi, nếu đổi lại là Bạch Tình Đình của trước kia, có thể lúc này đã không kiêng nể gì nói với Lâm Tuyết ý nghĩ của nàng. Nhưng giờ phút này Bạch Tình Đình lại đang nhìn Diệp Lăng Phi, nàng hy vọng Diệp Lăng Phi giúp chính mình nói chuyện.
Diệp Lăng Phi nhìn ra ý tứ của Bạch Tình Đình, hắn kéo Bạch Tình Đình vào trong lòng, thân thể Bạch Tình Đình cơ hồ hoàn toàn tựa vào người Diệp Lăng Phi. Bàn tay Diệp Lăng Phi lại vuốt ve bộ ngực sữa của Bạch Tình Đình trước mặt Diệp Phong, tùy tiện nói:
- Giám đốc Lâm, gần đây thân thể vợ tôi có chút khó chịu, không thể nổi giận với người khác, chuyện này hay là để người làm chồng như tôi nói đi.
Những lời này làm cho Lâm Tuyết và Diệp Phong đều sửng sốt, sắc mặt Diệp Phong lần đầu thay đổi, hắn nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Bạch Tình Đình mang thai?" Nhưng lại nghĩ, dù sao Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đã kết hôn, cho dù mang thai cũng bình thường. Diệp Phong trong lòng liền cảm giác có chút khó chịu, mấy năm nay không gặp Bạch Tình Đình cũng quên đi, nhưng từ khi thấy bộ dáng xinh đẹp của Bạch Tình Đình kia, trong lòng Diệp Phong rất ngứa ngáy. Rất muốn có cơ hội có thể phát sinh quan hệ với Bạch Tình Đình, nghĩ đến thân thể mềm mại động lòng người của Bạch Tình Đình dưới lớp quần áo kia, Diệp Phong liền hối hận vạn phần, tại sao chính mình không trởi lại Vọng Hải sớm một chút.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy sắc mặt Diệp Phong thay đổi, trong lòng cười thầm nghĩ: "Tiểu tử này cuối cùng vẫn còn kém một chút. " Mắt thấy sắc mặt Diệp Phong và Lâm Tuyết đều thay đổi, Diệp Lăng Phi cũng không kích thích Diệp Phong nữa, chỉ là trong lòng có chút lo lắng Bạch Tình Đình có thể chờ về nhà sẽ nổi bão với mình hay không, dù sao mình làm vậy cũng làm cho mặt mũi Bạch Tình Đình mất hết, nhưng nghĩ đến đây đều là chuyện sau khi về nhà, cho dù Bạch Tình Đình nổi bão, mình cũng chỉ có thể mặc cho Bạch Tình Đình xử phạt, ai bảo mình sử dụng loại thủ đoạn xấu xa này chứ, về mặt khác, Diệp Lăng Phi đối với Bạch Tình Đình vẫn có chút cảm kích, Bạch Tình Đình dĩ nhiên không bởi vì hành vi xấu xa này mà phát hỏa ngay ở đây. Đây đã là sự an ủi lớn nhất với mình rồi.
Diệp Lăng Phi hắng hắng giọng, nói:
- Giám đốc Lâm, chúng ta không cần quanh co, nói thẳng thắn đi. Hành vi của bách hóa An Thịnh các vị thật sự rất đáng xấu hổ. Sao các vị có thể làm ra loại chuyện này chứ. Chúng ta đã khởi tố, các vị chuẩn bị lên tòa án đi!
Lâm Tuyết đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ như vậy. Nàng cười nói:
- Diệp tiên sinh. Tôi cũng không biết chuyện này, đều là thủ hạ của tôi tự cho là thông minh làm ra chuyện đó. Hắn đã bị tôi răn dạy. Đương nhiên, phí đền bù tổn thất bách hóa An Thịnh chúng ta gây ra cho bách hóa Việt Dương, tôi nguyện ý bồi thường.
- Nói thật nhẹ nhàng, chẳng lẽ cứ như vậy thì quên đi chuyện này!
Diệp Lăng Phi cười lạnh, nói:
- Cô biết ngày đó đánh bị thương bao nhiêu nhân viên của chúng tôi không, tầng một mười tám nữ nhân viên bán hàng đều bị thương, tầng hai có hai mươi nữ nhân viên bán hàng cũng bị phỉ báng một phen, về phần giám đốc Trương của bách hóa Việt Dương chúng ta thì bị người các vị phái đến làm sợ đến bệnh tim bộc phát. Nếu như không phải chúng tôi đưa đến bệnh viện kịp thời, sợ là bách hóa Việt Dương chúng ta sẽ mất đi một nhân vật trọng yếu. Nếu cô nói muốn bồi thường, vậy cô chuẩn bị bồi cho chúng tôi bao nhiêu tiền?
Diệp Lăng Phi rõ ràng là thổi phồng lên, Lâm Tuyết thật đúng là không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ nói đến mức như vậy. Nàng suy nghĩ một chút, nói:
- Tôi nguyện ý bôi thường lớn nhất trong khả năng của tôi!
- Nếu giám đốc Lâm đã có thành ý, chúng tôi cùng phải biểu hiện ra thành ý nhỉ. Như vậy đi, mười tám nữ nhân viên bị người của các vị đả thương kia, mỗi người bồi thường hai vạn, tổng cộng 36 vạn, về phần hai mươi nữ nhân viên bị mắng, bồi thường phí tổn thất tinh thần hai mươi vạn đi. Hơn nữa tiền thuốc men của giám đốc cộng với bồi thường tổn thất tinh thần 14 vạn. Tổng cộng 70 vạn! Giám đốc Lâm, bảy mươi vạn đối với cô mà nói chỉ là số lượng nhỏ. Cô sẽ không vì số tiền nhỏ này mà lên tòa án với chúng tôi chứ!
- A a, đúng vậy, đúng vậy!
Lâm Tuyết trong lòng mắn!
- Diệp Lăng Phi này thật sự không phải người, quả thực chính là công phu sư tử ngoạm, há mồm liền đòi bảy mươi vạn.
Nhưng Lâm Tuyết cũng hiểu rõ, nếu thật sự ra tòa, tổn thất của bách hóa An Thịnh có thể sẽ không dừng ở bảy mươi vạn này.
Lâm Tuyết cũng không hàm hồ, cầm túi xách tới, lấy ra chi phiếu, viết một cái chi phiếu bảy mươi vạn đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm chi phiếu, cấn thận nhìn nhìn, sau đó cười ha hả nói:
- Tốt lắm, nói như vậy, chuyện ra tòa liền bỏ đi.