Diệp Lăng Phi nói xong, dùng tay nhéo khuông mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, nói rất thành thật:
- Vì em là người phụ nữ của anh, em là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, tất cả những gì của em đều thuộc về anh, anh sẽ không để cho em chịu sự tổn thương.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Vu Đình Đình cảm thấy bây giờ cô có thể đi chết vì Diệp Lăng Phi. Cô cũng không hề do dự gì cả. Suy nghĩ của Vu Đình Đình rất đơn giản, chỉ cần biết được người đàn ông mình yêu cũng yêu mình là đủ rồi.
Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình ngã xuống giường. Sáng nay Vu Đình Đình đã khát vọng có thể quấn quýt cùng Diệp Lăng Phi như tối qua. Tuy miệng không nói ra, nhưng trong lòng lại rất mong đợi. Thiếu nữ này một khi đã động lòng rồi thì nó giống như một đóm lửa, đủ nhiệt tình để dung hóa với đàn ông.
Bạch Tình Đình đã đến Bách hóa Việt Dương từ rất sớm. Kết quả là vừa tới cổng chính của Bách hóa Việt Dương đã bị cảnh ở hiện trường khiến cho cô giật nẩy mình. Trước cổng Bách hóa Việt Dương từ sớm đã xếp đầy người.
Rất nhiều ông lão bà lão chen chúc nhau trong đám đông. Có bà lão trong tay còn xách cái giỏ rau. Vừa nhìn bộ dạng là biết bà lão mua rau từ sáng sớm, muốn đến xem giải thưởng lớn đó. Định tiện thể mua một ít đồ, cùng tham gia bốc thăm trúng thưởng.
Đương nhiên cũng không ít thanh niên trộn lẫn trong đó. Những thanh niên này không chen chúc lên phía trước, đều đứng ở đằng sau. Chen chúc lên phía trước đa số đều là những người đứng tuổi.
Bạch Tình Đình có phần hơi hối hận, sớm biết nên nghe theo lời Diệp Lăng Phi, nâng giá những sản phẩm thấp nhất trong cửa hàng lên trên 100. Nhưng bây giờ đã muộn rồi.
Bạch Tình Đình đi vào bằng con đường chuyên dành riêng cho nhân viên. Vừa vào cửa hàng, đã nhìn thấy Trương Hoài Sinh đang chỉ cho mọi người làm công tác chuẩn bị. Vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình, Trương Hoài Sinh nở nụ cười toe toét, vội vàng chạy lại cười bảo:
- Phó tổng Bạch, cô xem người bên ngoài đông nghịt. Tôi thấy cửa hàng chúng ta hôm nay nhất định sẽ phát tài. Nếu ngày nào cũng được như vậy, vậy cửa hàng chúng ta nhất định là nơi tiêu thụ tốt nhất ở thành phố Vọng Hải này.
Trong lòng Bạch Tình Đình cũng rất vui, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Đừng có kết luận sớm quá, tôi thấy đều là những người già đến tham gia bốc thăm trúng thưởng, nhưng khách hàng tiêu dùng chủ yếu của chúng ta sau này là thanh niên, đợi tám phút nữa sẽ cho những người tham gia bốc thăm vào trước. Để họ mua hàng xong rời khỏi rồi, hoạt động của chúng ta dời lại đến 12h sẽ tổ chức, tránh để lúc đó người quá đông, chúng ta không thể khống chế được hiện trường. À, bảo vệ giữ gìn trật tự hiện trường nhất định phải nhắc nhở họ chú ý bảo vệ hiện trường, đừng để xảy ra chuyện gì là được.
- Phó tổng Bạch, cô yên tâm, tôi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cả rồi.
Trương Hoài Sinh vỗ ngực nói.
- Nếu xảy ra chuyện gì, phó giám đốc tôi đây sẽ không làm nữa.
- Tốt, cái gì không làm nữa, ông đừng nói bậy, ông là chủ lực của tôi, nếu ông không làm nữa, tôi đi đâu mà tìm được giám đốc tốt như ông. Được rồi. Ông mau đi làm việc đi, à, những cô gái đó đã đến chưa?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Có thể sẽ đến muộn một chút, bây giờ vẫn chưa tới 7h mà!
Trương Hoài Sinh nói.
Bạch Tình Đình cũng cảm giác mình hơi sốt ruột, cô gật gật đầu nói:
- Đợi họ đến rồi, lập tức phái chuyên gia chăm sóc cho họ.
- Ừm!
Trương Hoài Sinh trả lời.
Bạch Tình Đình trở về phòng làm việc của mình, ngồi xuống, cảm giác hơi căng thẳng. Vì hôm nay sẽ liên quan đến tương lai của Bách hóa Việt Dương sau này, Bạch Tình Đình sao không căng thẳng được.
Lúc phía bên Bạch Tình Đình lo lắng không biết hoạt động hôm nay có thể đạt được hiệu quả như mong đợi không, thì phía bên An Thịnh cũng bận rộn.
Đích thân Lâm Tuyết chỉ huy mọi người làm tốt công tác chuẩn bị cho hiện trường trình diễn thời trang của Bách hóa An Thịnh, buổi biểu diễn thời trang lần này đã vượt qua vốn ban đầu, không những mời những người trong chính phủ tham gia, mà còn đầu tư sắp xếp đài truyền hình Vọng Hải tiếp sóng toàn bộ quá trình. Nếu ngay cả Bách hóa Việt Dương mà không so bì được thì cô ta quả thật quá mất mặt.
Các người mẫu đã đến từ sớm rồi, đang chuẩn bị ở hậu trường, những người mẫu này đều là người mẫu chuyên nghiệp, chỉ riêng việc mời những người mẫu này cũng tốn cả đống tiền. Nhưng trọng tâm hôm nay không phải là những người mẫu này, mà là Alice.
Suy nghĩ của Lâm Tuyết chính là sự xuất hiện của Alice. Đồng thời, tuyên bố ở hội trường sẽ do Alice đảm nhiệm người đại diện hình tượng cho Bách hóa An Thịnh, những cái này đã bàn luận xong với công ty kinh tế của Alice rồi, chỉ là chưa tuyên bố ra bên ngoài, cân nhắc đợi đến lúc công bố ở hiện trường.
Một khi tin này được tuyên bố, Bách hóa An Thịnh sẽ cao hơn một bậc trên hình tượng của công ty bách hóa cao cấp trước đây, Lâm Tuyết khát khao tương lai mình được tiến lên người cực kỳ giàu có. Đó là điều nở mày nở mặt khi được mọi người nhìn vào.
Chỉ có bản thân nằm vào hoàn cảnh này mới cảm nhận được sự căng thẳng cùng với bất an lúc này của Bạch Tình Đình và Lâm Tuyết. Hai người giống như chủ tướng hai bên trước khi bước vào đại chiến, đang chờ đợi khởi chiến.
Nhưng Diệp Lăng Phi lại không cho như vậy, hắn cho rằng người thắng cuộc trong cuộc chiến không thấy khói thuốc súng này nhất định là Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi lúc này đang trần truồng nằm trong phòng khách sạn Quốc Tế, vẫn đang ôm ý trung nhân đang thở nhè nhẹ trong lòng, lúc nãy hai người ở đây đã làm một phen Vu Đình Đình trở nên ngoan ngoãn như một con mèo, nằm trong lòng Diệp Lăng Phi chỉ thở liên tục, cảm giác đó khiến cho cô thấy mình giống như chẳng có một chút sức lực nào cả, đọc quen mấy cảnh miêu tả mệt lử trong các tiểu thuyết tình cảm, Vu Đình Đình vẫn chưa thực sự hiểu được đó là cảm giác như thế nào cả, nhưng tối qua và sáng nay Vu Đình Đình đã triệt để hiểu được hàm ý trong đó.
Đó chính là toàn thân không có một chút sức lực nào cả, cảm giác chỉ muốn nằm yên hưởng thụ sự ngọt ngào, hơi thở thanh xuân thiếu nữ của Vu Đình Đình dán chặt trên người Diệp Lăng Phi, cô khẽ hé đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Lăng Phi mãi. Trong mắt cô, ngoài Diệp Lăng Phi ra, không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Tay phải Diệp Lăng Phi xoa bóp đôi gò bồng đảo vẫn chưa hoàn toàn phát triển thành thục, nhưng cho dù như vậy, bộ ngực hình búp măng đó vẫn mang đến cho Diệp Lăng Phi khoái cảm vô tận. Từ bộ ngực đó đã truyền vào lòng Diệp Lăng Phi xúc cảm mềm mại ấm áp, đàn hồi tràn đầy, vẫn khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất vui sướng. Tay trái hắn đặt giữa hai đùi cô, chỉ là nhẹ nhàng sờ mó cái đó, miệng nói:
- Đình Đình, anh có một việc vẫn không biết nên làm thế nào, anh vẫn không quyết định được.
- Diệp đại ca, anh vốn không phải là người do dự không quyết đoán.
Vu Đình Đình cảm thấy ngón tay của Diệp Lăng Phi đang chà sát bên dưới của cô, cái cảm giác tiếp theo đó khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.
Nhưng Vu Đình Đình lại hơi xấu hổ, cô khép hai chân lại, không để cho Diệp Lăng Phi chà sát tiếp. Tay trái Diệp Lăng Phi không có ép buộc phạch hai chân đang khép chặt của Vu Đình Đình ra, mà đổi lại xoa bóp bộ ngực đàn hồi tràn đầy của Vu Đình Đình.
- Cũng có thể anh làm một số việc có thể giúp Bạch Tình Đình, nhưng, anh lại lo nếu làm như vậy sẽ khiến cho Bạch Tình Đình hiểu nhầm.
Diệp Lăng Phi chỉ nói câu này thôi, rồi nghiêng đầu nhìn ý trung nhân trong lòng, cười bảo:
- Em hiểu điều anh nói là gì không?
Vu Đình Đình khẽ lắc đầu, nói:
- Sao em biết được. Nhưng em tin Diệp đại ca sẽ tự đưa ra quyết định, nếu là em, em nhất định sẽ rất cảm động vì chúng ta đều là con người, mỗi một chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, hoặc cuộc sống trong quá khứ cũng không thể tránh khỏi xảy ra một số chuyện, nhưng điều này không thể nói lên được rằng cuộc sống hiện tại cũng như vậy. Diệp đại ca, em biết cuộc sống trong quá khứ của anh, em tin bất luận cuộc sống trong quá khứ của anh như thế nào cũng đều không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của anh. Anh bây giờ đã hiểu để yêu người khác, em tin rằng, vợ anh nhất định sẽ không quan tâm để bụng, bởi vì người cô ấy yêu là anh bây giờ. Còn Diệp đại ca thì sao, chẳng phải không như vậy, anh bảo anh lo vợ anh hiểu lầm, điều đó chứng tỏ anh rất yêu vợ anh, nếu thật sự như vậy, Diệp đại ca nên dũng cảm làm, chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được.
Những lời nói này của Vu Đình Đình thật sự đã nói đúng tâm sự của Diệp Lăng Phi, khiến cho Diệp Lăng Phi càng cảm thấy mình không thể nào rời xa cô gái tri kỷ này. Hắn cúi miệng xuống, nói nhỏ bên tai Vu Đình Đình:
- Cảm ơn em, anh biết phải làm thế nào rồi. Anh phải đi rồi, nhưng trước khi đi, anh vẫn muốn một lần nữa.
- Diệp đại ca, không được, Đình Đình... Đình Đình không được rồi.
Vu Đình Đình xấu hổ vùi đầu vào trong chăn. Diệp Lăng Phi không chịu buông tha, cũng thò đầu vào trong, dán chặt bên tai Vu Đình Đình nói:
- Chỉ một lúc thôi, anh đảm bảo sẽ không quá đáng đâu.
Vu Đình Đình không nói gì, chịu không nỗi sự quấy rầy của Diệp Lăng Phi, đành khẽ gật đầu.
Trên cơ thể hai người đều được đắp chăn, nhanh chóng nhìn thấy cái chăn nổi cộm lên một cục, liền theo sau đó là tiếng rên rỉ của Vu Đình Đình.
Buổi trình diễn thời trang của Bách hóa An Thịnh đúng 9h30 tổ chức, đài truyền hình thành phố Vọng Hải phái đến một đoàn tiếp sóng quy mô lớn, quy mô đẹp ngang nhau với buổi tiệc đón xuân. Đây không chỉ vấn đề về tiền mà còn những thứ ẩn náu bên trong, nếu đổi thành doanh nghiệp khác, cho dù có bỏ ra một đống tiền, đài truyền hình thành phố Vọng Hải cũng sẽ không rầm rộ sôi nổi để tiếp sóng cho hoạt động của một doanh nghiệp như vậy.
Tin tức đa phương tiện của thành phố Vọng Hải đều phái một đoàn phỏng vấn chủ lực đến phỏng vấn toàn quá trình của buổi trình diễn thời trang lần này, những tin tức đa phương tiện này đều chạy đến nơi có tiếng tăm của Alice, còn buổi trình diễn thời trang còn có lần khác.
Ngoài một số đoàn nhà báo, những khách quý được mời cũng đã đến hiện trường đông đủ, những người này đều vì giữ thể diện cho Lâm Tuyết. Thực ra, những người này không phải là nhằm vào Lâm Tuyết, mà là nhằm vào người giúp đỡ đằng sau Lâm Tuyết.
Cái gọi là dân không đấu với quan, giữa những thương nhân này và quan chức là mối quan hệ giống như cá với nước, đều muốn thu được những lợi ích từ phía chính phủ.
Lúc Từ Hàn Vệ xuất hiện tại hiện trường buổi trình diễn, lập tức thu hút được chấn động. Ai chẳng biết Từ Hàn Vệ rất thấp điệu, hầu như không tham gia các hoạt động đặc sắc, không nghĩ cũng biết, hiệu quả của việc chấn động này tạo nên.
Lâm Tuyết trên mặt tràn đầy nụ cười, hoan nghênh Từ Hàn Vệ. Hai người chỉ nói qua loa vài câu ở hiện trường buổi trình diễn thời trang, Chu Hồng Sâm cũng đến.
- Thị trưởng Chu, không ngờ ông cũng đến, thật là vinh hạnh cho tôi quá.
Lâm Tuyết vội lên tiếng.
- Xem giám đốc Lâm kìa, Bách hóa An Thịnh là cửa hàng quan trọng nhất thành phố Vọng Hải, bây giờ lại tổ chức hoạt động lớn thế này, sao tôi không đến được.
Chu Hồng Sâm tuy ngoài miệng nói thế, nhưng người nghe đều hiểu được trong câu nói đó của Chu Hồng Sâm có mang hàm ý.
- Bí thư Từ cũng ất ít tham gia các hoạt động như thế này, ngay cả bí thư Từ còn tham gia, nếu tôi không tham gia, tôi e rằng sau này bí thư Từ cho là thị trưởng tôi quá kiêu ngạo, sau này làm sao có thể cùng với bí thư Từ lãnh đạo xây dựng thành phố Vọng Hải.
Từ Hàn Vệ cười ha ha nói:
- Thị trưởng Chu. Xem ông nói kìa, giống như tôi là người thế nào ấy.
- Bí thư Từ, cũng chẳng phải thế, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là hôm nay nhìn thấy rất nhiều những hội viên ê-kíp lãnh đạo chính phủ đều đến cả, trong lòng chỉ xúc động mà thôi.
Chu Hồng Sâm cười bảo:
- Bí thư Từ, lát nữa tôi còn tham gia hoạt động của Bách hóa Việt Dương, không biết bí thư Từ có đi hay không?
- Chỉ là một công ty bách hóa nhỏ thôi, tổ chức hoạt động cũng không lớn, tôi không cần thiết phải đi đâu.
Từ Hàn Vệ nói.
- Tôi thấy thị trưởng Chu có phải hơi tư lợi không, nếu không sao lại không ra sức khích lệ cho công ty quy mô lớn như Bách hóa An Thịnh đây, mà lại đi khích lệ một công ty bách hóa sắp phá sản.
- Không có cách nào, công ty bách hóa nhỏ cũng là công ty bách hóa, là thị trưởng của thành phố Vọng Hải, tôi cũng nên đối xử bình đẳng.
Chu Hồng Sâm và Từ Hàn Vệ bên ngoài vui vẻ hòa thuận thế, nhưng lại đấu ngầm bên trong, bắt đầu từ khi Chu Hồng Sâm lên đảm nhiệm chức thị trưởng. Lần này, Từ Hàn Vệ công khai việc tham gia bách hóa An Thịnh, chính là để uy hiếp Chu Hồng Sâm, hắn cố ý muốn cho Chu Hồng Sâm thấy được có rất nhiều lãnh đạo chủ chốt của thành phố Vọng Hải đến tham gia hoạt động của Bách hóa An Thịnh. Đây rõ ràng muốn báo cho Chu Hồng Sâm biết, trong chính phủ, bí thư ủy viên thành phố ông ta mới thực sự là người có quyền.
Chu Hồng Sâm quả thật hơi buồn bã, ông ta không ngờ thế lực của Từ Hàn Vệ lại lớn như vậy. Bách hóa An Thịnh là do Từ Hàn Vệ đứng đằng sau giúp đỡ, cái này trong ủy viên thành phố cũng không có gì là bí mật nữa, Chu Hồng Sâm đương nhiên là rõ điểm này. Ông ta muốn xây dựng tốt thành phố Vọng Hải, con đường phía sau còn dài lắm, hơn nữa không tránh khỏi việc phát sinh xung đột với Từ Hàn Vệ.
Chu Hồng Sâm hy vọng đối với ê-kíp lãnh đạo cũ tiến hành cải cách, mà Từ Hàn Vệ lại hy vọng ổn định tiếp như thế, trước mắt cố giữ cục diện ổn địn bề mặt này, còn những bẩn thỉu trong đó, chỉ có Từ Hàn Vệ rõ nhất hơn bất cứ ai.
Ai cũng không ngờ hội trường của buổi trình diễn thời trang của Bách hóa An Thịnh lại trở thành chiến trường giao đấu của Chu Hồng Sâm và Từ Hàn Vệ, hai người tuy nói nói cười cười, nhưng trong bụng mỗi người đều chứa nỗi niềm riêng.
Lâm Tuyết là phụ nữ rất tinh ý, chỉ nghe qua mấy câu, đã biết được hai người này đang ngầm chiến với nhau. Đây không phải là kết cục mà Lâm Tuyết hi vọng thấy được, tuy nói người giúp đỡ cho cô là Từ Hàn Vệ, nhưng Từ Hàn Vệ là bí thư ủy viên thành phố, chỉ quản bên ủy viên thành phố.
Nhưng Chu Hồng Sâm lại là người trực tiếp quản lý chính quyền thành phố Vọng Hải, ý là, nếu hai người họ thật sự như nước với lửa, cho dù cô có người giúp đỡ là Từ Hàn Vệ, cuộc sống sau này cũng sẽ không dễ chịu đâu.
Lâm Tuyết vội vàng giảng hòa:
- Ây da, hai vị lãnh đạo, sao hai người chỉ đứng mà nói chuyện vậy, tôi đều đã chuẩn bị chỗ ngồi ngon lành cho hai vị rồi, đang đợi hai vị nhập tọa thì buổi biểu diễn thời trang của chúng tôi mới bắt đầu.
Từ Hàn Vệ cười khà khà nói:
- Lão Chu, chúng ta cũng thật là, chỉ lo nói chuyện tào lao, suýt chút nữa là quên cả việc chính rồi.
Chu Hồng Sâm cười gật gật đầu bảo:
- Bí thư Từ nói rất chí lý, suýt chút nữa tôi cũng quên mất chúng ta được mời đến tham dự buổi trình diễn thời trang của Bách hóa An Thịnh, có điều, tôi cũng đồng ý tham gia hoạt động của bách hóa Việt Dương, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi qua bên Bách hóa Việt Dương, bí thư Từ, chẳng lẽ ông không nhận được lời mời sao?
- Lão Chu, ông như thế là không đúng rồi, Bách hóa An Thịnh là công ty Bách hóa lớn nhất thành phố Vọng Hải, chẳng lẽ ông không thể giúp đỡ ở thế chân vạc sao?
Từ Hàn Vệ cười nói.
- Tôi nghe nói con gái ông có quan hệ rất tốt với giám đốc bên Bách hóa Việt Dương, không phải là vì mối quan hệ này mà có con mắt nhìn khác đối với công ty Bách hóa nhỏ bé sắp phá sản đó chứ. Là một thị trưởng, tôi nghĩ ông nên biết lựa chọn, không nên tham một bát, bỏ một mâm.
Câu nói này của Từ Hàn Vệ khiến cho Chu Hồng Sâm khẽ nhíu mày, ông biết rõ những dụng ý mà Từ Hàn Vệ chỉ đến sau câu nói này. Đang lúc Chu Hồng Sâm định làm sáng tỏ mối quan hệ giữa bản thân với bách hóa Việt Dương, liền nghe thấy được những nhà báo vốn dĩ bao vây xung quanh hai người bọn họ trở nên rối loạn, không những chỉ có ông phát giác ra, ngay cả Lâm Tuyết và Từ Hàn Vệ cũng nhận thức đã có chuyện gì đó xảy ra, Lâm Tuyết vội gọi Triệu Trường Đào đến, ra lệnh:
- Trường Đào, đi xem thử đã xảy ra chuyện gì?
Trường Đào gật đầu, nhanh chóng chen qua. Nhưng lúc này, những nhà báo đó có một vài người vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cổng. Bí thư của Chu Hồng Sâm Trường Lý Dương đi đến bên Chu Hồng Sâm, nói nhỏ:
- Thị trưởng, có tin nói Alice đó đã đi đến hiện trường của Bách hóa Việt Dương, hơn nữa còn có người nói Alice muốn ký hợp đồng với Bách hóa Việt Dương trở thành người phát ngôn hình tượng cho công ty bách hóa này.