Bạch Tình Đình cả ngày đều bề bộn công việc, khi cách hoạt động còn không tới hai ngày, có rất nhiều công việc cần phải chuẩn bị. Bạch Tình Đình thậm chí còn không có thời gian gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, tuy nàng rất muốn gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, từ khi Chu Hân Mính nhắc tới Diệp Phong này, Bạch Tình Đình liền cảm thấy tâm thần bất an. Nói chung lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ biết có một người như vậy tồn tại, Bạch Tình Đình không biết đến cùng là mình đang lo lắng cái gì, bất quá là một nam sinh cô đã âm thầm thích trong quá khứ mà thôi, cô gái nào không có đối tượng thầm yêu như vậy. Nhưng Bạch Tình Đình lại không nghĩ như vậy, nàng vẫn lo lắng giữa mình và Diệp Lăng Phi sẽ xuất hiện khoảng cách, dù là một điểm, nàng cũng không hy vọng.
- Bạch phó tổng, cô xem mấy bóng đèn này thế nào?
Trương Hoài Sinh cũng rất bận rộn, chuyện to chuyện nhỏ đều đến tay, trải qua chuyện lần trước kia, Trương Hoài Sinh đều tự mình kiểm tra mọi chuyện, sợ lại có chút sai lầm.
Bạch Tình Đình gật đầu, tỏ vẻ mấy bóng đèn này đã tạm ổn. Nàng chỉ huy người đi dán tờ rơi, quảng cáo chung quanh khu diễn ra hoạt động, - Ừ, nơi đó cao hơn một chút, đúng, chính là nơi đó, tốt lắm.
Bạch Tình Đình lui về phía sau vài bước, lại nhìn tổng thể một cái, cảm giác rất hài lòng, gật đầu.
- Bạch phó tổng, cô xem thời gian cũng không còn sớm, cô về nhà trước đi, bên này để tôi giám sát được rồi.
Trương Hoài Sinh đi đến bên cạnh Bạch Tình Đình, nhắc nhở Bạch Tình Đình hiện tại đã hơn năm giờ, đã tan sở.
Bạch Tình Đình cảm thấy hôm nay trôi qua rất nhanh, sao trong nháy mắt đã quá năm giờ. Nàng nhớ Diệp Lăng Phi nói đến đón mình, giờ Diệp Lăng Phi còn chưa tới, nàng cũng không sốt ruột, gật đầu, nói:
- Trương giám đốc, một lát nữa tôi về, buổi tối hôm nay cho dù thế nào đều phải bố trí thật tốt, ngày mai chúng ta cần phải chuẩn bị trang phục, đạo cụ... . . Còn có rất nhiều chuyện phải làm, anh nói một tiếng với mọi người, sau khi kết thúc hoạt động tôi sẽ mời mọi người ăn cơm, vấn đề tiền thưởng cũng sẽ không bạc đãi mọi người.
- Bạch phó tổng xem cô nói kìa, tất cả mọi người đều mong muốn công ty bách hóa tốt hơn, làm việc này cũng là dĩ nhiên.
Trương Hoài Sinh lại nói, - Chuyện mời cơm sau này lại nói đi. Hiện tại chúng ta cần suy nghĩ bố trí sân khấu được tốt nhất. À, Bạch phó tổng, không phải Diệp tiên sinh sẽ đến đón cô sao?
Trương Hoài Sinh thấy mắt Bạch Tình Đình không ngừng nhìn ra ngoài cửa, cười hỏi.
- Tôi cũng không biết, anh ấy chưa gọi điện thoại.
Bạch Tình Đình thuận miệng nói có lệ, mới vừa nói xong, liền cảm giác điện thoại trong túi rung lên. Bạch Tình Đình lấy chiếc điện thoại di động Nokia màu lam ra, có cuộc gọi đến. Trong lòng Bạch Tình Đình liền oán giận, thầm nói Diệp Lăng Phi này chẳng chịu nhớ gì hết, đã nói đi đón mình, sao giờ còn chưa đến, muốn gọi điện thoại cho có lệ sao, không thể bỏ qua đơn giản như vậy.
Bạch Tình Đình nhìn thấy Trương Hoài Sinh đang cười trộm, nàng cũng khẽ cười cười, đi tới phía trước.
Bạch Tình Đình nhận định là điện thoại của Diệp Lăng Phi gọi tới, nên cũng không thèm nhìn điện thoại, liền nghe điện thoại, cố ý ra vẻ tức giận nói:
- Hỗn đản, anh muốn lấy cớ gì, lần này em cũng sẽ không tha cho anh, xem lần sau anh còn dám như vậy không?
Ngữ khí Bạch Tình Đình khi nói chuyện vô cùng kiều mị, nếu Diệp Lăng Phi nghe được, cam đoan cả đầu khớp xương đều nhũn ra, ngữ khí kiều mị mê người như vậy, chỉ có nữ nhân đã hãm sâu trong tình yêu ngọt ngào mới có cảm giác như vậy.
- Bạch Tình Đình, em còn nhớ anh sao?
Đối phương lại là nam nhân nói chuyện với một khẩu âm ở địa phương khác, thanh âm xa lạ này làm cho Bạch Tình Đình cảnh giác lên, bộ dáng ngọt ngào vừa mới biểu hiện ra kia trong nháy mắt biến mất. Rất cảnh giác mà hỏi:
- Anh là ai?
- Thật sự em không nhớ anh sao. Vậy em có nhớ khi em đang học trung học. Có một nam sinh trước khi ra nước ngoài tặng cho em một con gấu bông không. Trên đó còn viết một câu là Anh yêu em.
Trong nháy mắt, Bạch Tình Đình giống như bị người khác điểm huyệt vậy, đứng yên bất động. Là nam sinh kia sao. Là học trưởng kia của nàng. Là chàng trai sáng lạn như ánh mặt trời kia.
Bạch Tình Đình giống như được đưa về thời trung học. Khi đó nàng cũng không nổi tiếng như bây giờ. Bạch Tình Đình còn chưa hoàn toàn phát dục thoạt nhìn càng như là một nụ hoa nhỏ chưa nở rộ. Bộ ngực của nàng từng bị so với Chu Hân Mính phát dục sớm hơn nàng một chút, bị trêu là "sân bay". Vì cái danh hiệu "sân bay" này, Bạch Tình Đình không ít lần ở trước mặt cha Chu Hân Mính là Chu Hồng Sâm mách lỗi Chu Hân Mính. Mỗi lần, Chu Hân Mính đều sẽ trả thù Bạch Tình Đình.
Khi đó Bạch Tình Đình đã biết chính mình là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Ở trung học chỉ biết miệt mài học tập, không ăn chơi giống những con cháu nhà giàu khác.
Tuy nói Bạch Tình Đình là một đóa hoa nhỏ chưa nở. Nhưng gia thế của nàng, khí chất trong sáng trời sinh, cũng hấp dẫn vô số người theo đuổi.
Mặc dù Bạch Tình Đình không thèm hẹn hò với những nam sinh kia. Nhưng lại thích xem bóng rổ. Chu Hân Mính cũng giống Bạch Tình Đình thích xem bóng rổ. Hơn nữa thích xem các trận đấu bóng rổ có học trưởng của các nàng. Hai cô gái cũng không phải là thích bóng rổ. Mà đều là thích thiếu niên đường hoàng cá tính như ánh mặt trời trên sân bóng rổ kia - Diệp Phong.
Chỉ tiếc, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều đem chuyện này chôn ở đáy lòng. Cho dù hai người cùng quen biết Diệp Phong, hai người cũng chưa bao giờ biểu hiện ra bất cứ vẻ yêu thích gì đối với Diệp Phong. Ở trong trường học vẻn vẹn làm bộ ngẫu nhiên gặp nhau trò chuyện vài câu, hoặc là khi ăn cơm ở phòng ăn ngồi cùng một chỗ, nhưng chỉ giới hạn tới đó, thoạt nhìn giống như là bạn bè nói chuyện phiếm với nhau.
Diệp Phong từng một mình hẹn hò Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình đều cự tuyệt. Bạch Tình Đình không biết Diệp Phong có hẹn Chu Hân Mính hay không, nhưng Bạch Tình Đình biết mặc dù trong lòng mình thích thiếu niên giống như ánh mặt trời này, cũng không thể biểu đạt tình cảm của mình với hắn. Nàng cùng Diệp Phong nhất định là không thể ở cùng nhau, vẫn tận lực tránh tiếp xúc với Diệp Phong thì tốt hơn.
Tình cảm ngây ngô nhưng hồn nhiên làm mãi cho đến khi Diệp Phong đang nói muốn đi ra nước ngoài theo ba mẹ, Bạch Tình Đình cũng không tiết lộ rằng nàng có tình cảm với Diệp Phong. Nhưng nàng lại nhận quà Diệp Phong tặng cho nàng, ngày đó, khi Diệp Phong rời đi, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lần đầu uống rượu vang, hai vị cô gái không nói lời nào, đem bình rượu hồng Bạch Cảnh Sùng cất kĩ nhiều năm kia uống đến không còn một giọt. Hai cô gái uống đến say túy lúy, ngày thứ hai cô Ngô nói với Bạch Tình Đình rằng hôm qua cha nàng ở trong phòng cả đêm, có vẻ lo lắng Bạch Tình Đình xảy ra chuyện gì.
Nhưng rất kì quái, sau khi Diệp Phong rời đi, ngược lại Bạch Tình Đình lại cảm thấy chính mình thoải mái rất nhiều, rất nhanh liền quên thiếu niên như ánh mặt trời này, chỉ khi nhìn lại con gấu bông kia, Bạch Tình Đình mới nhớ đến mình còn có một đoạn tình cảm thuần khiết như vậy.
Bạch Tình Đình từ ký ức tỉnh táo lại, nàng mới phát giác mình đã yên lặng thật lâu, trong điện thoại mặt không ngừng truyền tới tiếng gọi của Diệp Phong.
- Tình Đình, em làm sao vậy?
- A, là anh sao, vừa rồi em hơi thất thần.
Bạch Tình Đình phát hiện sau khi mình nghe được thanh âm của Diệp Phong, cũng không có tâm tình kích động như quá khứ, phảng phất như đối mặt một người bạn học bình thường của mình, chưa từng nói chuyện tình cảm. Càng không có quá nhiều dính dáng đến tình cảm. Ngữ khí của nàng rất bình tĩnh nói - Sao anh lại có số điện thoại của em?
Ngữ khí của Bạch Tình Đình làm cho Diệp Phong hơi cảm giác ngoài ý muốn, thanh âm của hắn có vẻ thất vọng, nói:
- Anh còn nghĩ em sẽ rất vui vẻ chứ, muốn biết số điện thoại của em cũng không khó, dù sao em cũng là người nối nghiệp tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, năm đó anh đã nghĩ đến có một ngày em sẽ là một cô gái rất xuất sắc, hiện tại quả nhiên là anh đoán trúng, em làm anh phải nhìn bằng con mắt khác.
Bạch Tình Đình cũng tin tưởng nếu như muốn tìm được số điện thoại của mình cũng không phải việc khó. Nàng bắt đầu hối hận tại sao lúc đầu mình không dùng hai cái điện thoại. Một cái làm chuyện riêng, một cái khác dùng cho công việc. Bạch Tình Đình cũng không hỏi tới Diệp Phong tìm được như thế nào, chỉ thản nhiên nói:
- Em không ngờ anh sẽ gọi điện thoại cho em, hình như chúng ta đã không gặp rất nhiều năm rồi.
- Nếu như cuối tuần em đến sân bay Vọng Hải đón anh, chúng ta đã bảy năm bốn tháng mười lăm ngày không gặp.
Diệp Phong nói rất trầm. Từ lời của hắn, Bạch Tình Đình có thể cảm giác được mấy năm nay Diệp Phong một mực nghĩ tới mình. Nhưng chuyện này đều là quá khứ, sau khi Bạch Tình Đình có Diệp Lăng Phi, mới hiểu được tình cảm năm đó chôn sâu dưới đáy lòng cũng không phải chính thức là yêu, mà là một loại sùng bái. Nàng không muốn cho Diệp Phong cơ hội hiểu lầm, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, liền thốt lên nói:
- Em kết hôn rồi, có một người chồng rất yêu em, hôm đó em đi chơi với anh ấy.
- Em kết hôn?
- Uh. Em đã kết hôn lâu rồi, đã chuẩn bị có con.
Bạch Tình Đình cố ý nói, đột nhiên trong lúc đó khuôn mặt nàng đỏ bừng. Bạch Tình Đình nghĩ đến mình với Diệp Lăng Phi kết hôn lâu như vậy, còn chưa có một lần chính thức kết hợp.
Nói ra sợ rằng không có ai tin tưởng, nhưng đây lại là một sự thật không tránh được, Bạch Tình Đình vẫn là một xử nữ. Nàng nhớ tới cảm giác khi mình triền miên với Diệp Lăng Phi, trong lòng nóng lên, đó là sự ngọt ngào cùng ấm áp từ đáy lòng phát ra. Nghĩ đến hơi ấm của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình cảm thấy hiện tại chính mình rất muốn nhìn thấy Diệp Lăng Phi.
- Có đúng không. Vậy xem ra là anh về muộn rồi, có vài lời anh vốn định nói trực tiếp với em. Nhưng hiện tại xem ra không được rồi.
Thanh âm Diệp Phong nghe có vẻ hết sức bi thương, - Anh chỉ có thể mơ về nó, nhưng anh vẫn hy vọng chúng ta có thể làm bạn bè.
- Uh, cái này không thành vấn đề.
Bạch Tình Đình đáp ứng, nhưng nói xong những lời này, nàng liền hối hận. Mình nên cự tuyệt đề nghị này của Diệp Phong mới đúng, nếu Diệp Phong đến thành phố Vọng Hải, vạn nhất sau này muốn gặp mặt thì làm sao bây giờ. Bạch Tình Đình trong lòng hối hận, nhưng đã nói ra, muốn thu hồi cũng không được, đành phải thêm một câu nói:
- Em còn có thể đem chồng em giới thiệu cho anh, hắn rất thích kết giao bằng hữu, nói không chừng hai người sẽ là bạn tốt.
- Ừ, chờ anh đến thành phố Vọng Hải, có thời gian sẽ gặp nhau.
Diệp Phong nói.
Bạch Tình Đình thấy xe Audi của Diệp Lăng Phi đã dừng ở cửa tòa nhà, khi Diệp Lăng Phi xuống xe, nhìn thấy Bạch Tình Đình đứng ban công gọi điện thoại, vì vậy, Diệp Lăng Phi vẫy tay với Bạch Tình Đình, rồi đi thẳng đến cửa tòa nhà. Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đến, vội vã nói:
- Diệp Phong, em còn có chuyện, nếu có cơ hội lại gọi điện thoại sau đi.
Nói xong, cũng không chờ Diệp Phong trả lời, nàng liền cúp điện thoại. Vừa định đem điện thoại cất vào, lại dừng lại, nhanh chóng tắt điện thoại di động, lúc này mới cất điện thoại vào trong túi.
- Bạch phó tổng, cô mau về nhà cùng Diệp tiên sinh đi.
Trương Hoài Sinh thấy Diệp Lăng Phi tới, đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, cười ha hả nói:
- Bên này có tôi ở đây là được rồi.
- Ừm, tốt lắm. Trương giám đốc, gợi cơm ở phòng ăn đối diện kia, trước hết để mọi người đi ăn cơm, ngày mai tôi sẽ thông báo phòng tài vụ đi kết toán.
Bạch Tình Đình dặn dò.
- Yên tâm đi, tôi biết làm thế nào.
Có Trương Hoài Sinh cam đoan, Bạch Tình Đình mới buông lỏng, nàng thấy Diệp Lăng Phi đang chờ nàng ở tầng một, Bạch Tình Đình vào thang máy đi tới phòng làm việc lấy túi xách.
Diệp Lăng Phi đứng ở đại sảnh tầng một, nhìn công nhân đang gấp rút hoàn thành công việc, gật đầu, nói với Trương Hoài Sinh bên cạnh:
- Trương giám đốc, theo tôi thấy, bách hóa Việt Dương chúng ta rất nhanh sẽ tốt lên, đến lúc đó tiền thưởng của anh cũng sẽ không ít.
- Như vậy cần Diệp tiên sinh hỗ trợ nhiều hơn.
Trương Hoài Sinh vội vã nói.
- Ừm, tôi sẽ làm. Tình Đình này đối đãi với cấp dưới tốt lắm, ở nhà tôi nghe cô ấy nhắc tới hôm qua mới vừa tranh thủ đãi ngộ phúc lợi cho các vị với bên kia tập đoàn, nhưng bên tập đoàn tựa hồ không đồng ý, cái này cũng dễ giải thích, dù sao bách hóa Việt Dương vẫn đều thua lỗ, bên tập đoàn có ý đó cũng bình thường. Nhưng cuối cùng Tình Đình vẫn giúp các anh xin được được phúc lợi. Nhưng nghe nói có một điều kiện, chính là muốn tình hình kinh doanh của bách hóa Việt Dương tốt lên. Tôi thấy đây cũng không phải việc gì khó, chỉ cần lần này các anh xuất lực nhiều hơn. Bách hóa Việt Dương còn sợ không tốt lên được sao? Đến lúc đó, các anh liền có thể hưởng phúc rồi, cố gắng lên!
Diệp Lăng Phi này đúng là biết cách dùng người, hắn ăn nói ba hoa một hồi, nói toàn chuyện trời trăng đất sao. Vậy mà Trương Hoài Sinh lại rất tin không nghi ngờ, liên tục nói:
- Tôi cũng biết Bạch phó tổng của chúng ta đối tốt với chúng tôi. Tôi sẽ nói với công nhân khác, để cho bọn họ ra sức làm việc, nhất định phải làm cho bách hóa Việt Dương siêu việt bách hóa An Thịnh. Hừ, bách hóa An Thịnh kia chèn ép chúng ta, làm thời gian này kinh doanh không tốt. Khiến cho tất cả mọi người tâm tình không tốt. Từ khi Bạch phó tổng tiếp nhận quản lí bách hóa Việt Dương, mọi người dưới sự khích lệ của Bạch phó tổng rất vui mừng, hiện tại không cần quá thúc bách, tất cả mọi người đều cố gắng rồi.
- Anh đi làm việc đi, nhất định phải đem nơi này bố trí tốt nhất, như vậy mới có thể làm bách hóa Việt Dương chúng ta nổi lên, anh nói có phải hay không?
- Đúng vậy, đúng vậy.
Trương Hoài Sinh liên tục gật đầu, vui cười hớn hở đi đem tin tức tốt hắn nghe được nói cho các thành viên khác nghe. Cổ vũ mọi người làm việc nhiều hơn.
Chờ khi Bạch Tình Đình xuống lầu, liền cảm giác các công nhân càng nhiệt tình hơn, thậm chí Trương Hoài Sinh cũng xắn tay áo, điệu bộ như là hắn cũng muốn tự mình động thủ vậy. Bạch Tình Đình đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, buồn bực hỏi:
- Chuyện gì vậy, anh vừa rồi nói gì đó?
Diệp Lăng Phi cầm túi xách trên tay Bạch Tình Đình, tay phải rất tự nhiên ôm vòng eo nhỏ nhắn được bộ âu phục màu sáng ôm lại của Bạch Tình Đình, hắc hắc cười nói:
- Giữ bí mật.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm eo mình trước mặt cấp dưới, trong lòng hơi có cảm giác không quen. Dù sao cũng là phó tổng tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Trước mặt cấp dưới của mình mà làm như vậy thì không tốt lắm. Nhưng Bạch Tình Đình lại nghĩ Diệp Lăng Phi là ông xã của mình, để ông xã mình ôm eo cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Rồi lại nói, cũng để cho người khác nhìn một chút, mình đã là người đã kết hôn, nói chung so với bị người khác nói lung tung thì tốt hơn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tình Đình thoải mái hơn nhiều, không những không câu thúc như lúc trước, trái ngược trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, nàng cảm giác từ cánh tay Diệp Lăng Phi ôm eo mình kia truyền vào trong lòng mình một cỗ tình cảm ấm áp, làm cho lòng của nàng ấm áp hơn. Trên mặt Bạch Tình Đình nở nụ cười, trong miệng nói:
- Ai biết anh nói cái gì, em thấy chắc chắn không phải lời tốt đẹp.
Diệp Lăng Phi ngửi thấy mùi thơm từ trên người Bạch Tình Đình truyền vào mũi mình thấm tận tâm can, mắt thấy Bạch Tình Đình giống như một cô gái nhỏ, không nhịn được nghĩ muốn hôn một cái lên đôi môi kiều diễm ướt át của Bạch Tình Đình, nhưng Bạch Tình Đình nhìn thấu ý đồ của Diệp Lăng Phi, đưa bàn tay nhỏ che trên môi Diệp Lăng Phi đang muốn tiếp cận tới, nũng nịu nói vào tai Diệp Lăng Phi:
- Em rất đói bụng, em muốn đi ăn cơm.
Môi Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình che, không chạm được vào cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình, đành phải gật đầu. Hắn ôm Bạch Tình Đình ra khỏi tòa nhà bách hóa Việt Dương, đi tới chiếc xe Audi của mình, mở cửa xe nói:
- Bà xã, mời lên xe.
- Anh nhớ ngày mai phải đưa em đi làm, nếu không, em sẽ lái xe của anh đi làm.
Bạch Tình Đình hôm nay đi xe của mình đến, giờ lại ngồi trên xe Diệp Lăng Phi về, cho nên ngày mai Diệp Lăng Phi cũng phải đưa nàng đi làm. Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế người lái, đưa tay nhéo một cái vào cằm Bạch Tình Đình, cười nói:
- Được thôi, nếu như bà xã thích, anh hy vọng cả đời có thể đưa bà xã đẹp nhất của anh đi làm.
Mấu câu này của Diệp Lăng Phi nghe hết sức củ chuối, vậy mà khi Bạch Tình Đình nghe lại giống như ăn mật vậy, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Là con gái người nào không thích nghe mấy lời buồn nôn đó chứ, Bạch Tình Đình cũng là con gái, nàng cũng hy vọng ông xã mình có thể mỗi ngày nói những lời tâm tình như vậy cho nàng nghe. Bạch Tình Đình trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại lầm bầm nói:
- Buồn nôn quá, sao anh có thể nói những lời buồn nôn như vậy chứ, sợ quá.
Diệp Lăng Phi đã khởi động xe, hắn ha ha cười nói:
- Bà xã, đây là lời thật lòng của anh, chẳng lẽ nói ra lời thật lòng cũng sai sao. Em chính là cô gái đẹp nhất trong lòng anh, cho dù có người cho anh mấy chục tỷ cũng không thể đổi được em, em là vô giá đối với anh.
- Anh chỉ biết nói ngọt, ai biết trong lòng anh nghĩ cái gì.
Bạch Tình Đình kiều mị liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói, - Thôi đi, coi như em tin tưởng anh một lần.
Bạch Tình Đình nói xong những lời này, đột nhiên ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong miệng hàm hồ không rõ nói:
- Xem biểu hiện của anh tối nay, nếu như biểu hiện không tốt, buổi tối hôm nay không được ở phòng ngủ em.