Đưa Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn về trường học, Chu Hân Mính cũng không trực tiếp đưa Diệp Lăng Phi trở về biệt thự, mà lái xe tới ven biển. Chu Hân Mính dừng xe ở trước hàng rào bảo hộ, tắt máy xong, nghiêng người sang phía Diệp Lăng Phi hỏi:
- Diệp Lăng Phi, sao anh lại đi cùng hai cô gái đó?
Chu Hân Mính cũng không quan tâm đến vụ án này, ngược lại quan tâm tới hai cô gái xinh đẹp này, Diệp Lăng Phi thoáng cái ý thức được vấn đề lần này cũng rất nghiêm trọng. Hắn không dám giấu diếm, đem mọi chuyện kể hết ra. Nghe xong, Chu Hân Mính cắn môi oán hận nói:
- Đám cảnh sát này dám làm như vậy, không phải là con trai Hứa Lạc Sơn sao, có cái gì ghê gớm. Em thấy phải đánh những người đó, Diệp Lăng Phi, anh không nên lo lắng, em sẽ xử lý chuyện này cho anh. À, còn có, anh đừng cho Tình Đình biết chuyện này, em lo Tình Đình sẽ nghĩ lung tung.
Những lời này của Chu Hân Mính hoàn toàn là những lời Diệp Lăng Phi muốn nói, Diệp Lăng Phi cũng lo lắng để cho Bạch Tình Đình biết, có thể hiểu lầm mình có quan hệ mập mờ với hai cô gái kia.
Diệp Lăng Phi nghiêng đầu liếc qua bộ ngực nhô lên trong cảnh phục của Chu Hân Mính, đưa tay ôm Chu Hân Mính, đưa miệng tới, cười xấu xa nói:
- Vẫn là Hân Mính đối với anh tốt nhất, anh biết Hân Mính lo lắng Tình Đình sẽ hiểu lầm anh, nào, chỉ điểm ấy cũng cần thưởng một cái hôn.
- Đem cái miệng thối của anh tránh ra cho em!
Chu Hân Mính đưa tay che ở trước miệng Diệp Lăng Phi, không cho miệng Diệp Lăng Phi tới gần mình, nàng làm bộ rất chán ghét nói:
- Anh nghĩ em là người như thế nào chứ.
- Đương nhiên em là người của anh, là bà xã của anh.
Miệng Diệp Lăng Phi ngọt như mật, lấy tay đẩy cái tay Chu Hân Mính che ở miệng hắn kia ra, môi kề sát đến đôi môi nhỏ nhắn nhuận hồng của Chu Hân Mính. Hai tay Chu Hân Mính vốn định dùng sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, nhưng hai tay Diệp Lăng Phi đã ôm chặt lấy Chu Hân Mính, làm cho nàng không thể động đậy.
- Ưm... ... . Ưm... . . .
Môi Chu Hân Mính bị môi Diệp Lăng Phi dính chặt vào, chỉ có thể phát ra mấy tiếng này.
Chu Hân Mính rất nhanh liền khuất phục, đầu lưỡi của nàng chủ động cùng đầu lưỡi Diệp Lăng Phi quấn vào một chỗ, đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, nồng nhiệt.
Chu Hân Mính khom lưng, nhặt cục đá bên chân lên, vung tay, ném cục đá vào biển rộng. Diệp Lăng Phi đứng trên bờ cát, hai tay ôm ngực, mặt mang vẻ tươi cười chăm chú nhìn vào Chu Hân Mính giống như cô gái nhỏ thích chơi đùa đứng trên bãi cát ném đá xuống mặt biển.
Chu Hân Mính vừa là ném một cục đá trên bờ cát ra xa xa vào trong biển, vỗ vỗ lòng bàn tay, xoay người, quay mặt về phía Diệp Lăng Phi đang nhìn chính mình, Chu Hân Mính hô:
- Cùng nhau tới đây chơi, chúng ta thi xem ai ném được xa hơn.
Chu Hân Mính mặc cảnh phục, có vẻ anh tư hiên ngang. Chân phải của nàng hơi thả lỏng, chân trái đứng thẳng, trọng tâm thân thể nghiêng về bên trái, nổi bật ra kiều đồn gợi cảm của nàng.
Ánh hoàng hôn chiếu lên trên mặt Chu Hân Mính, hiện ra một vẻ đẹp động lòng người, một nét thoáng hiện từ cổ áo lộ ra vùng da trắng mịn càng làm cho Chu Hân Mính ở trong mắt Diệp Lăng Phi trở nên kiều mị động lòng người. Diệp Lăng Phi chỉ là nhìn Chu Hân Mính, cũng không nói lời nào.
Trong mắt Chu Hân Mính hiện ra một tia sáng kì dị, nàng thấy Diệp Lăng Phi nhìn mình, không khỏi đem ánh mắt hơi hơi tránh né, không chạm vào ánh mắt làm nàng si mê của Diệp Lăng Phi.
- Nhìn cái gì chứ, choáng à?
Chu Hân Mính cũng biết Diệp Lăng Phi đang nhìn cái gì, nàng đi nhanh hai bước, đưa tay gỡ hai tay Diệp Lăng Phi đang ôm ngực, nghĩ muốn cầm tay Diệp Lăng Phi cùng đi dạo trên bờ biển. Nhưng không nghĩ đến Diệp Lăng Phi lại cầm tay Chu Hân Mính, thuận thế kéo vào, cả thân thể mềm mại của Chu Hân Mính đều nhào vào trong lòngDiệp Lăng Phi.
Hai tay Diệp Lăng Phi ôm chặt eo thon của Chu Hân Mính, mắt hai người nhìn nhau. Diệp Lăng Phi chăm chú nói:
- Hân Mính, em thật đẹp.
Trong ánh mắt Diệp Lăng Phi chứa chan sự chân tình, đây là tình cảm phát ra từ đáy lòng. Vẻn vẹn một câu ngắn gọn này. Đã hoàn toàn biểu lộ tình cảm của Diệp Lăng Phi đối với Chu Hân Mính. Nữ nhân đều rất mẫn cảm, giờ phút này Chu Hân Mính không cần cố ý phỏng đoán suy nghĩ trong lòng Diệp Lăng Phi, nàng từ trong ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn thấy chính mình.
- Có nhiều người ở đây, không nên... ở chỗ này được không?
Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi đưa môi tới, trong lòng nàng rất khát vọng môi mình có thể chạm vào đôi môi của nam nhân làm người khác si mê này, nhưng lại lo lắng bị người khác nhìn thấy. Nơi này là bờ cát phía dưới quảng trường hải quân, mỗi tối, luôn có rất nhiều người dân đi dạo trên bờ cát. Chu Hân Mính mặc cảnh phục, lo lắng bị người ta nhìn thấy. Sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Diệp Lăng Phi mặc kệ người ở đây có nhiều hay không, nam hoan nữ ái ( chuyện trai gái yêu nhau), đó là chuyện bình thường nhất. Cảnh sát thì sao chứ, cởi sạch quần áo chính là nữ nhân, cùng nữ nhân bình thường có gì khác nhau. Diệp Lăng Phi không để ý tới lời Chu Hân Mính nói, đưa môi kề sát tới. Chu Hân Mính chống cự yếu ớt một lát, rốt cuộc cũng không chống cự nữa, thả hồn trong nụ hôn nồng nhiệt.
Một nụ hôn nồng nhiệt qua đi, môi hai người tách ra. Diệp Lăng Phi tay trái ôm eo Chu Hân Mính, cùng Chu Hân Mính đi dạo trên bờ biển. Dưới ánh hoàng hôn, lưu lại cái bóng thật dài của hai người.
Chu Hân Mính về biệt thự trước, chờ sau khi Chu Hân Mính trở về không lâu, Diệp Lăng Phi cũng ra vẻ bộ dáng mới vừa trở về đi vào biệt thự. Bạch Tình Đình nằm trên giường trong phòng ngủ, cầm phương án kinh doanh, tay phải cầm một chiếc bút ký tên. Đang cân nhắc có bỏ sót chi tiết gì hay không.
Sau khi Chu Hân Mính đổi lại quần áo. Mặc một bộ quần áo trong nhà. Đẩy cửa phòng ngủ Bạch Tình Đình ra.
- Tình Đình. Làm gì vậy?
Chu Hân Mính ngồi ở bên giường Bạch Tình Đình. Tò mò nhìn thoáng qua tài liệu có ba tờ A4 ghim lại mà Bạch Tình Đình cầm trong tay.
Bạch Tình Đình đặt phương án kinh doanh đang cầm trong tay lên đầu giường. Tháo kính xuống. Xoa mắt trả lời:
- Cũng không có gì, là phương án kinh doanh của công ty mình. Nhìn xem có phải cân nhắc chỗ nào nữa hay không.
- Ừm. Là chuyện này à.
Chu Hân Mính đối với cái gọi là phương án kinh doanh này không có hứng thú. Nàng chỉ biết phá án, bắt người.
- Tan sở rồi à.
Bạch Tình Đình ngáp một cái. Có vẻ mệt mỏi nói:
- Đêm qua công việc của mình bề bộn cả đêm. Sáng sớm hôm nay hơn 4 giờ mới được ngủ. À. Tên kia trở về chưa?
- Ai cơ!
Chu Hân Mính cố ý nói.
- Nha đầu chết tiệt này, cố ý chọc giận mình phải không, biết rõ mình nói là ai mà.
Bạch Tình Đình bất ngờ đưa tay đánh bộ ngực Chu Hân Mính hở ra, nhéo một cái, cười xấu xa nói:
- Bạn cũng đừng quên. Mình lớn. Bạn chỉ có thể là nhỏ, muốn đoạt với mình. Bạn còn không được đâu.
Chu Hân Mính đột nhiên bị Bạch Tình Đình tập kích bộ ngực, nàng cũng không khách khí, hai tay hướng bộ ngực Bạch Tình Đình chộp tới, trong miệng hét lên:
- Tình Đình, từ khi nào bạn học xấu vậy.
- A!
Bạch Tình Đình thất thanh hét lên một tiếng, hai tay nàng vội vã che bộ ngực, ra sức ngăn cản. Nhưng Chu Hân Mính lại cố ý muốn báo thù, hai mỹ nữ đùa giỡn với nhau.
- Bà xã, chuyện anh giúp em đều làm tốt.
Khi Diệp Lăng Phi hưng phấn đẩy cửa phòng Bạch Tình Đình ra, mới vừa hô một câu, mắt liền trợn tròn. Chỉ nhìn thấy hai người Chu Hân Mính cùng Bạch Tình Đình ở trên giường đang nháo nhào cùng một chỗ, Bạch Tình Đình bị Chu Hân Mính đè lên trên, đang cù Bạch Tình Đình. Bởi vì buồn, hai chân Bạch Tình Đình đạp loạn lên, sử dụng các loại biện pháp muốn đẩy Chu Hân Mính ra khỏi người mình. Bạch Tình Đình vốn mặc áo ngủ, đùa giỡn thế này, váy bị xốc lên, lộ ra hai bắp đùi thon dài, trắng mịn của Bạch Tình Đình. Mà ngay cả quần lót tam giác màu trắng kia của Bạch Tình Đình cũng bất ngờ lộ ra, cẩn thận nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy ở bên cạnh quần lót tam giác lộ ra vài sợi lông màu đen.
Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính lập tức dừng lại, Chu Hân Mính cười hì hì nói:
- Tình Đình, chuyện này không liên quan đến mình nha, mình nhớ ra rồi, còn chưa có tắm rửa đây, hai người trò chuyện, mình đi tắm đây.
Chu Hân Mính từ trên giường nhảy xuống, đi đôi dép lê có hình nhân vật phim hoạt hình trẻ con của nàng, khi đi qua người Diệp Lăng Phi, khóe miệng hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện.
- Cái gì anh cũng không nhìn thấy.
Diệp Lăng Phi liên tục không ngừng giải thích nói, - Anh là đến nói chuyện với em.
Người này ngoài miệng nói như vậy, nhưng không có ý rời đi, đem cửa phòng đóng lại, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Bà xã, chừng nào thì em rời giường đây, không xem TV, không tắm rửa... . .
Vừa nói một ít câu kì quái không nghe rõ, mặt dày ngồi ở bên giường.
Bạch Tình Đình đã dùng áo ngủ che lên đùi mình, miệng thúc giục nói:
- Anh vào đây làm gì, mau đi ra.
- Anh muốn cùng em tâm sự chuyện người mẫu, buổi chiều hôm nay anh giúp em tìm vài người mẫu, khí chất đều rất tốt... . .
Diệp Lăng Phi vừa nói. Tay phải nhìn như muốn cầm phần kế hoạch kinh doanh kia của Bạch Tình Đình, nhưng lại lệch ra một bên, lại đặt ở trên người Bạch Tình Đình. Mùi thơm cơ thể mê người của Bạch Tình Đình truyền vào mũi Diệp Lăng Phi ngửi được mùi thơm cơ thể của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cảm giác người mình có chút nóng.
Bạch Tình Đình nhìn ra ý tứ của Diệp Lăng Phi, hai tay nàng cầm lấy chiếc mền (chăn mỏng) tơ tằm, dùng mền che ở trước người. Trong miệng thúc giục nói:
- Anh định ra là được, tốt lắm, mau đi ra. Đàn ông con trai ở trong phòng ngủ của em còn ra gì nữa.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Bà xã, anh muốn cùng em điều tra một vấn đề.
Diệp Lăng Phi mặt dày áp vào trên người Bạch Tình Đình, mặc dù ở giữa có chăn mền, nhưng Diệp Lăng Phi nhưng không nghĩ đến đem chăn mền bỏ ra, cách chăn mền áp vào trên người Bạch Tình Đình, mặt đưa tới rất gần mặt Bạch Tình Đình. Nói:
- Bà xã, em xem ngày đó chúng ta có phải nên mời vài người nổi tiếng đến hay không, tăng thêm chút danh khí cho bách hóa Việt Dương.
- Anh... Anh quyết định đi.
Bạch Tình Đình trong lòng đại loạn, tim nàng thình thịch, thình thịch đập loạn lên, cắn chặt môi, mặt ửng đỏ. Diệp Lăng Phi giống như con gà con mổ thóc, hôn lên đôi môi hồng nhuận của Bạch Tình Đình mấy cái, hai tay nắm hai tay Bạch Tình Đình, chậm rãi đem chăn mền Bạch Tình Đình nắm chặt ở hai tay buông ra, đem chăn mền che ở trên người Bạch Tình Đình bỏ ra.
Bạch Tình Đình bắt đầu thở dồn dập lên. Bộ ngực sữa cao vút của nàng nhấp nhô lên xuống, một đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi. Môi Diệp Lăng Phi chậm rãi hôn tới, tay phải chậm rãi đặt ở trên đùi Bạch Tình Đình. Đem tay phải luồn dưới áo ngủ sờ vào bắp đùi Bạch Tình Đình.
Không khí đang thân mật, đột nhiên điện thoại trong túi quần Diệp Lăng Phi vang lên. Diệp Lăng Phi có chút tức giận lấy ra điện thoại, thầm nghĩ:
- Ta nhất định phải mắng chết tên quấy rầy chuyện tốt của người ta này.
Nhưng vừa nhìn thấy số điện thoại kia, Diệp Lăng Phi chần chừ từ trên người Bạch Tình Đình đi xuống, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ Bạch Tình Đình.
Chờ Diệp Lăng Phi vừa đi, Bạch Tình Đình mới chậm rãi thở phào một hơi. Trong miệng lẩm bẩm nói:
- Tên hỗn đản này, luôn luôn trong lúc người ta không tiện lại đến.
Thì ra buổi chiều hôm nay Bạch Tình Đình vừa mới phát hiện tới kỳ kinh nguyệt, mới vừa rồi nàng đang khổ não có phải nên nói cho Diệp Lăng Phi một tiếng hay không, thấy Diệp Lăng Phi rời đi, Bạch Tình Đình mới thở phào một hơi.
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng ngủ Bạch Tình Đình, tiếp điện thoại.
- Satan, chúng ta tìm được Narran (Áo Nạp Lãng) rồi.
Thanh âm của Phi Hồ từ bên kia điện thoại truyền tới, - Xử lý hắn như thế nào?
- Giết chết.
Diệp Lăng Phi không chút do dự, nói ngay.
- À. Còn có một chuyện. Chúng ta phá hủy tổng bộ tổ chức sát thủ, nhưng là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ này lại không tìm được.
- Ừm. Đem toàn lực đi tìm người này, ta phải biết là kẻ nào dùng tiền muốn lấy mạng ta, đến lúc đó, ta sẽ dùng 2 lần tiền muốn lấy mạng thằng khốn kia.
Hứa Lạc Sơn suốt đêm đi gặp Từ Hàn Vệ, khó khăn khi xử lý chuyện này vượt xa dự tínhcủa Hứa Lạc Sơn, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần một cuộc điện thoại của mình, là có thể làm cho Lý Bân nghiêm trị kẻ đánh con mình, nhưng không nghĩ đến từ bên cảnh sát truyền đến tin tức, đây chỉ là một vụ án trị an bình thường, hơn nữa trong đó có ba gã là phần tử xã hội đen, trước mắt đã tạm giam.
Hứa Lạc Sơn chạy tới bệnh viện nhân dân thành phố, nhìn thấy con trai băng gạc quấn đầy đầu, trên người cũng nhiều chỗ bị thương, Hứa Lạc Sơn đau lòng, một đứa con độc nhất của hắn lại như vậy, ngày thường coi Hứa Trung Ân giống như bảo bối, sao có thể nhìn thấy con trai bị thương thành như vậy mà không cho con trai báo thù. Ngon ngọt an ủi Hứa Trung Ân xong, Hứa Lạc Sơn suốt đêm chạy tới tiểu khu ven hồ.
Hứa Lạc Sơn vừa thấy Từ Hàn Vệ, liền rưng rưng nước mắt nói:
- Từ ký (Từ thư ký), lần này ngài nhất định phải làm chủ cho tôi.
Từ Hàn Vệ bất động thần sắc ngồi ở trong phòng, ra hiệu Hứa Lạc Sơn ngồi xuống nói chuyện. Từ Hàn Vệ từ sau khi con trai chết, rất ít nhìn thấy hắn lộ ra vẻ tươi cười, cha đưa tang con, loại bi thống này làm cho Từ Hàn Vệ có vẻ già nua rất nhiều.
Hứa Lạc Sơn không ngồi xuống, vẫn đứng ở trước mặt Từ Hàn Vệ, đem chuyện phát sinh buổi chiều thêm mắm thêm muối thuật lại một phen, có ý nhấn mạnh tới Diệp Lăng Phi này. Hứa Lạc Sơn hoài nghi là Chu Hồng Sâm làm trò trong đó, con gái Chu Hồng Sâm cùng con gái Bạch Cảnh Sùng quan hệ thân thiết, nói không chừng là vận dụng phương diện quan hệ này.
Từ Hàn Vệ vẫn trầm ngâm, trong tay hắn cầm điếu thuốc, nghe xong Hứa Lạc Sơn kể lại, hắn chậm rãi nói:
- Ta nghĩ chuyện không có đơn giản như vậy, cho dù Chu Hồng Sâm nghĩ muốn quản chuyện này, hắn cũng sẽ nghĩ kĩ, dựa theo ngươi nói đây là vụ án mang tính chất xã hội đen trả thù rất nghiêm trọng, Chu Hồng Sâm mới vừa đảm nhiệm thị trưởng, hắn sẽ không mạo hiểm như vậy quản chuyện này.
- Từ ký, trừ hắn còn có ai?
Hứa Lạc Sơn hỏi.
- Ngươi cho rằng Triệu Thiên Khiếu này sẽ ngu xuẩn đến mức trực tiếp nhúng tay vào chuyện này sao?
Từ Hàn Vệ hỏi.
- Từ ký. Ý của ngài là... . .
Từ Hàn Vệ không giải thích, mà cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho thư kí, bảo thư kí của mình gọi điện thoại cho Triệu Thiên Khiếu hỏi xem có chuyện gì xảy ra. Không lâu sau, điện thoại đã vang lên. Từ Hàn Vệ nghe điện thoại xong, thở dài nói:
- Hứa chủ nhiệm, chuyện này cứ như vậy cho qua đi, nếu ngươi còn tiếp tục làm ầm lên đối với ai cũng không có lợi.
- Từ ký, nhưng bây giờ con tôi còn đang ở trong bệnh viện. Tôi không thể cứ như vậy quên đi được.
Từ Hàn Vệ cười lạnh nói:
- Đó là con của ngươi tự tìm chết, ngươi biết con của ngươi chọc tới ai không?
- Ai?
- Con gái Vu Chấn - Vu Tiểu Tiếu cùng cháu gái Trương tư lệnh - Trương Tuyết Hàn, chuyện này cho dù tính như vậy, ta nói lại với ngươi, đánh con trai ngươi là cháu Trương tư lệnh, bên Triệu Thiên Khiếu đã điều tra xong. Chuyện đã xảy ra buổi chiều, đầu tiên là con trai ngươi đùa giỡn hai cô gái cả ngươi và ta đều không thể trêu vào này, người ta mới tới giáo huấn con của ngươi. Con của ngươi cũng xem như may mắn, chưa bị đánh chết cũng đã không tệ. Cho dù bị đánh chết mà nói, ngươi và ta cũng không có biện pháp, chẳng lẽ ngươi muốn đi bắt cháu Trương tư lệnh, ngu ngốc.
Từ Hàn Vệ vẻ mặt âm trầm nói, - Hiện tại ngươi hiểu rõ chưa, chuyện này tới đây thôi, nếu làm ầm ĩ nữa, chính ngươi cẩn thận cái mũ ô sa trên đầu ngươi khó giữ được.
Từ Hàn Vệ đem lời này nói xong, vẻ mặt Hứa Lạc Sơn đã như màu đất. Hắn thật sự không nghĩ tới con mình lại chọc vào tổ ong to như vậy. Hiện tại thoạt nhìn, chuyện này cứ lặng yên không một tiếng động như vậy giải quyết là tốt nhất, nếu thật sự ầm ĩ lên. Chỉ sợ ngay cả chỗ dựa của hắn là Từ Hàn Vệ cũng không bảo vệ hắn được.
Diệp Lăng Phi không quản chuyện người mẫu nữa, dù sao hắn đã giúp Bạch Tình Đình tìm được người mẫu, chuyện còn lại chính là chuyện của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi tin tưởng năng lực của Bạch Tình Đình, nếu như ngay cả chút chuyện ấy cũng không làm được, vậy Bạch Tình Đình thật sự không có năng lực đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế.
Tháng 4 ở thành phố Vọng Hải khí trời đã bắt đầu ấm lên, trên đường cái sớm đã có nữ nhân đi tất chân. Có vẻ hết sức phong cách. Tự nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh mắt mê đắm của nam nhân.
Ban lãnh đạo chính phủ thành phố Vọng Hải thay đổi cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống dân chúng bình thường, trừ đài truyền hình, báo chí nói ra, dân chúng sẽ không quan tâm ai là thị trưởng, ai là thư ký thị ủy, cái dân chúng quan tâm chính là chính phủ có làm dân chúng quá được ấm no hơn hay không.
Thành phố Vọng Hải là một thành thị lớn cấp huyện, tại phương diện phát triển kinh tế đã tương đương thành thị cấp tỉnh, phát triển mạnh hơn nữa là nhiệm vụ quan trọng nhất của thành phố Vọng Hải trong năm nay. Mà tập đoàn Tân Á hợp tác cùng công ty BMWs của Đức thành lập công ty xe hơi, cũng được liệt vào một trong năm dự án trọng điểm chính phủ cần ủng hộ.
Trần Ngọc Đình chính là người phụ trách chủ yếu dự án này, tạm thời bỏ qua chuyện quản lý bộ tổ chức. Tất cả chuyện của bộ tổ chức đều giao cho giám đốc Diệp Lăng Phi phụ trách. Mà nàng sẽ điều động nhân viên từ các ngành tạo thành bộ dự án ô tô Tân Á - BMWs, chuyên môn phụ trách đàm phán với tập đoàn BMWs.
Quyết định này là trong hội nghị vắng mặt Diệp Lăng Phi làm ra. Đến khi Diệp Lăng Phi tới tập đoàn Tân Á, mới được biết tin tức này. Đầu của hắn bắt đầu to ra, mình căn bản không muốn đi quản chuyện của bộ tổ chức, đây không phải Trần Ngọc Đình ép buộc mình đi quản lý bộ tổ chức sao?
Diệp Lăng Phi lập tức đi tìm Trần Ngọc Đình, lại được báo rằng Trần Ngọc Đình hiện tại không có ở tập đoàn, đi tới phân xưởng phía dưới của tập đoàn Tân Á làm điều tra. Diệp Lăng Phi cảm giác có chút khổ não, đành phải trở về phòng làm việc của mình, đối mặt với đống văn kiện như núi cần mình xử lý, Diệp Lăng Phi liền gọi Từ Oánh vào phòng làm việc.
- Từ Oánh, cho cô một nhiệm vụ, đem toàn bộ văn kiện trên bàn này xử lý đi.
Diệp Lăng Phi mặt dày vô sỉ cười nói, - Cùng lắm thì tôi tăng tiền thưởng cho cô.
- Giám đốc, tôi không làm được việc này.
Từ Oánh khó xử nói, - Bộ tổ chức có một số văn kiện cần ngài kí tên, còn có một số việc là cần ngài phân phối cho thành viên bộ tổ chức, lúc trước việc ký tên là Trần phó tổng ký tên, mà công việc phân phối cùng với liên lạc các ngành đều là Thái phó giám đốc xử lý, nhưng Thái phó giám đốc đã xin nghỉ một tuần, công việc này chỉ có thể do ngài xử lý.
- Thái Hạo xin nghỉ lúc nào?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Buổi chiều hôm qua xin nghỉ, nói là người không khỏe, cần phải nghỉ một tuần để bồi dưỡng thân thể.
Từ Oánh nói, - Giấy phép của Thái giám đốc để lại ở trên bàn ngài, ngày hôm qua Trần phó tổng không ký, nói là muốn Diệp giám đốc tới ký.
Diệp Lăng Phi quả nhiên tìm được đơn xin phép của Thái Hạo, vừa nhìn, tên khốn Thái Hạo này chỉ viết một câu: Vì thân thể không khỏe, muốn xin nghỉ một tuần.
Diệp Lăng Phi đem đơn xin nghỉ của Thái Hạo đặt ở trên bàn, chỉ gật đầu, lập tức bảo Từ Oánh gọi Đường Hiểu Uyển vào phòng làm việc của mình.
Đường Hiểu Uyển nắm hai tay vào nhau, đứng ở trước mặt Diệp Lăng Phi.
- Ngồi đi, từ lúc nào còn khách khí với anh như vậy.
Diệp Lăng Phi ra hiệu Đường Hiểu Uyển ngồi ở đối diện mình, ánh mắt của hắn đảo qua trước ngực Đường Hiểu Uyển, thấy vậy gò má Đường Hiểu Uyển đỏ lên, không chờ Diệp Lăng Phi nói chuyện, Đường Hiểu Uyển liền ôn nhu nói:
- Diệp đại ca, anh tìm em có chuyện gì?
- Nhớ em, Hiểu Uyển, buổi tối có chuyện gì không, chúng ta đi xem phim đi.
Diệp Lăng Phi nửa thật nửa giả cười nói.
Đường Hiểu Uyển rất muốn lập tức đáp ứng, nàng đã sớm ước gì có cơ hội một mình hẹn hò với Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển cũng không nhỏ, hai mươi bốn tuổi, tuy nói Hiểu Uyển lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng nói như thế nào thân thể này cũng đã thành thục. Mỗi lần nhìn thấy Diệp Lăng Phi đều là tim đập không yên. Nói dễ nghe một chút gọi là xuân tâm nhộn nhạo, nói khó nghe thì chính là động tình rồi.