Diệp Lăng Phi gọi xong điện thoại, trong lòng cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm hơn rồi. Cái danh sách này rất quan trọng đối với hắn, hắn tin rằng chỉ cần có được danh sách này thì tất cả đều được giải quyết dễ dàng, vấn đề mấu chốt nằm ngay trên cái danh sách này.
Chu Hân Mính đã nói là có thể điều tra ra cái danh sách đó, Diệp Lăng Phi không nên quá lo lắng. Lúc này hắn mới nghĩ đến sợi dây chuyền vừa lấy ở chỗ Angel, vốn dĩ là chuẩn bị cho Đường Hiểu Uyển. Hắn cũng không thể chỉ chăm sóc một mình Bạch Tình Đình mà không để tâm đến Đường Hiểu Uyển được.
Diệp Lăng Phi cúp máy, bảo Đường Hiểu Uyển đến phòng làm việc. Một lát sau, cô đã có mặt tại phòng làm việc của hắn.
Đôi mắt long lanh trong trẻo như ngọc của Đường Hiểu Uyển đang nhìn Diệp Lăng Phi, tự hỏi không biết hắn gọi mình đến có việc gì không.
Diệp Lăng Phi ra hiệu cho Đường Hiểu Uyển ngồi xuống ghế so-fa, ra vẻ bí mật bảo cô nhắm mắt lại. Đường Hiểu Uyển không rõ lý do nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế và nhắm mắt lại, hàng lông mi xinh xinh nhẹ động đậy.
Giày của Diệp Lăng Phi phát ra tiếng động trong trẻo, âm thanh này từ xa tiến lại gần, và dừng lại trước mặt Đường Hiểu Uyển. Cô cảm giác có vật gì đó đang kề sát cổ mình. Khi chưa nhận được sự cho phép của Diệp Lăng Phi, cô không dám mở mắt. Ngực cô nhẹ phập phồng, hơi thở cũng gấp gáp.
Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng đã đeo xong sợi dây chuyền lên cổ cô, mỉm cười nói bên tai cô:
- Hiểu Uyển, có thể mở mắt ra được rồi.
Đường Hiểu Uyển mở mắt ra, thích thú nhìn sợi dây chuyền đang đeo trên cổ mình. Việc các cô gái đeo các đồ trang sức như dây chuyền, khuyên tai... đều là việc rất phổ biến. Trong những năm đầu thập niên 90, rất thịnh hành dây chuyền hạt trân châu, đến sau năm 2002 mới bắt đầu thịnh hành các loại dây chuyền bằng vàng, kim cương... Tuy sợi dây chuyền này tương đối phổ biến, chẳng phải làm bằng vàng, nhưng vẫn nhận được sự vui vẻ tự đáy lòng của Đường Hiểu Uyển.
Đó chính là sợi dây chuyền Diệp Lăng Phi tặng cô, đương nhiên là có ý nghĩa khác rồi. Điều mà khiến Đường Hiểu Uyển vui nhất hôm nay chính là điều này, đối với cô đây là niềm vui khó mà che dấu được, không kiềm được nỗi vui mừng cô hôn một cái thật mạnh bên má trái của hắn, nói không ngớt:
- Cảm ơn Diệp đại ca.
Bị một nụ hôn bất ngờ của Đường Hiểu Uyển khiến Diệp Lăng Phi ngẩn người ra. Hắn không ngờ một Đường Hiểu Uyển thường ngày vẫn hiền dịu, hay mắc cỡ cũng có được hành động như thế này, cũng chính lúc này đây, Đường Hiểu Uyển nhận thức được hành động của mình hơi tùy tiện, tuy là biết không cầm nổi lòng, nhưng sau khi cô hiểu ra thì lại cảm thấy lòng trĩu xuống, trĩu mạnh xuống rồi lại nhảy lên, trong tình huống khó xử này, Đường Hiểu Uyển vội đứng lên, nhẹ nhàng bảo:
- Em đi làm việc đây.
Đường Hiểu Uyển định đi ra thì tay phải của cô lại bị Diệp Lăng Phi túm lại, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Đường Hiểu Uyển ngã vào lòng hắn.
Đường Hiểu Uyển ngồi trên đùi Diệp Lăng Phi, khuôn mặt trắng nõn nà vì xấu hổ đã ửng đỏ lên, cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cái mông nõn nà mềm mại của Đường Hiểu Uyển đặt trên đùi Diệp Lăng Phi, thân hình nhỏ nhắn yếu ớt của cô tựa vào lòng hắn. Tay trái hắn đặt sau lưng cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, tay phải không ngại ngùng xoa bóp đôi ngực mềm mại của cô. Mặc dù có sự ngăn cách bởi lớp quần áo nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự khoái cảm trong lòng không sao thốt nên lời từ đôi ngực kiêu ngạo kia của cô.
Nếu như có ai đó để ý đến ngực của Đường Hiểu Uyển thì sẽ phát hiện ra, ngực của cô đầy đặn săn chắc hơn nhiều so với lúc trước khi quen hắn. Bộ ngực của thiếu nữ này khi chưa được sự vuốt ve của đàn ông chỉ giống như búp măng tre tự nhiên, vểnh lên cong cong. Nhưng không phải là hoàn toàn tròn trịa săn chắc. Cùng với sự bóp nắn nhẹ nhàng ấm áp hết lần này đến lần khác của Diệp Lăng Phi, ngực của cô đã có sự thay đổi rõ rệt, so với trước đây càng đầy đặn săn chắc hơn, càng thêm sức hấp dẫn.
Tay phải Diệp Lăng Phi vừa bóp nắn thì Đường Hiểu Uyển đã thấy chịu không nổi rồi, cái cảm giác tê dại khi lòng bàn tay hắn truyền một luồng ấm nóng đến ngực cô, khiến cô có cảm giác ngực của mình căng cứng lên, cái cảm giác tê dại từ ngực lan tỏa khắp cơ thể, toàn thân trở nên tê dại và nóng lên. Mặt cô nóng hừng hực, ngã đầu vào lòng hắn, nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, đây... ở đây không nên.
Vẻ mặt thiếu nữ xấu hổ của Đường Hiểu Uyển khiến cho Diệp Lăng Phi mê mẩn. Một Đường Hiểu Uyển đáng yêu, dịu dàng, yếu ớt khiến cho Diệp Lăng Phi không kiềm chế nổi phải cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mỏng của cô, nụ hôn vừa đặt xuống, Đường Hiểu Uyển bất giác hở răng ra, đầu lưỡi mềm mại không đợi Diệp Lăng Phi đùa bỡn đã chủ động lè ra. Đầu lưỡi hắn đón lấy đầu lưỡi cô, cái lưỡi nhỏ bé của cô chịu không nổi vội thụt lại, tiện dịp hắn đưa cả cái lưỡi vào trong môi cô, mút dịch thể thơm thơm.
Hôn đắm đuối một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hiểu Uyển xinh tươi không gì so sánh bằng, hai tay cô ôm chặt eo hắn, nói nhỏ nhẹ:
- Diệp đại ca, cảm ơn anh, Hiểu Uyển thật sự rất vui.
Lúc này tay phải hắn đã đặt bên trong áo của cô từ lâu rồi, xoa bóp bộ ngực nõn nà đang được che đậy bởi lớp áo ngực màu đen của cô. Nghe cô nói vậy, hắn sát lại bên tai cô thấp giọng bảo:
- Hiểu Uyển, trong lòng anh em là người rất quan trọng, anh không cho phép bất kỳ người đàn ông nào đụng đến em, cho dù là sờ em anh cũng không cho phép, bất kỳ bộ phận nào trên người em cũng đều là của anh, chỉ có anh mới được đụng vào mà thôi.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi có kèm theo sự độc quyền của đàn ông khiến cho Đường Hiểu Uyển khi nghe tới lại cảm thấy đầy sức hấp dẫn, tràn đầy hạnh phúc. Đường Hiểu Uyển là người con gái thích phục tùng, không có chủ kiến mấy, đối với loại người như Đường Hiểu Uyển, càng độc quyền sẽ càng làm cho lòng cô ấm áp, cô đã quen nghe theo sự sắp đặt của hắn rồi, đối với cô mà nói, tất cả những việc hắn làm đều đúng cả, tất cả những lời hắn nói đều có lý cả.
Đường Hiểu Uyển không cần suy nghĩ gì cả, chỉ cần dựa vào những gì Diệp Lăng Phi nói là cô làm theo liền. Hạnh phúc mà cô nghĩ đến rất đơn giản, chỉ cần nhận được sự quan tâm của Diệp Lăng Phi là cô mãn nguyện rồi.
Đường Hiểu Uyển đỏ mặt, giọng nhỏ như tiếng ve ve của con muỗi kêu, ngượng ngùng bảo:
- Em biết, em... em chỉ... . em chỉ cho phép mình Diệp đại ca... Diệp đại ca. . .
Đường Hiểu Uyển vẫn chưa nói hết câu nói quá ngượng miệng cuối cùng đó, cho dù như vậy thì Diệp Lăng Phi cũng đã rõ thái độ của cô. Hắn dùng ngón tay kẹp chặt núm vú hồng hồng của cô, cô cảm giác giống như có một luồng điện đi vào, toàn thân run lên, dúi đầu chặt vào lòng hắn, hai tay ôm thật chặt eo hắn.
Bàn tay hắn mò xuống phía dưới của Đường Hiểu Uyển. Lúc mò đến bụng dưới nhẵn bóng của cô thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài phòng làm việc vọng vào. Diệp Lăng Phi hơi phát cáu vì có người phá hỏng sự hứng thú lúc này của hắn, đành phải buông cô ra, vỗ vào mông cô một cái, ra hiệu bảo cô đi ra.
Đường Hiểu Uyển đỏ mặt, đứng trước cửa phòng hít một hơi thật mạnh rồi đưa tay ra mở cửa.
Từ Oánh đang đứng ngoài cửa, cô nhìn thấy khuôn mặt vẫn chưa hết dư vị của Đường Hiểu Uyển liền ngầm hiểu chuyện gì rồi. Nhưng cô lại không chọc ghẹo, vờ như không nhìn thấy gì cả, đi qua bên Đường Hiểu Uyển, tiến thẳng đến trước ghế so-fa.
- Giám đốc Diệp, phó tổng Tiễn muốn gặp anh!
- Gặp à, bảo ông ta đến đây.
Diệp Lăng Phi đứng lên khỏi ghế so-fa, vừa nhấc chân lên đã cảm giác chân trái bị tê cứng, lúc nãy bị Đường Hiểu Uyển đè quá lâu nên khiến cho chân trái hắn tê cứng. Cả người hắn lảo đảo, Từ Oánh vội chạy đến đỡ hắn.
Từ cơ thể Từ Oánh tỏa ra một mùi hương thấm vào lòng người, Diệp Lăng Phi ngửi ngửi hỏi:
- Lancome, Chanel, hay Guerlain?
- Lancome.
Trán Từ Oánh ửng đỏ, cô buông tay ra, nhỏ giọng nói.
- Sao anh vừa ngửi mùi nước hoa này là lại thấy lòng phơi phới, chả trách!
Diệp Lăng Phi như vừa tỉnh cơn mê nói:
- Nếu anh không chạm gần em như thế này chắc anh không cảm nhận được rồi, lần sau nhớ sức nhiều hơn một chút nha, sức nhạt như vậy làm cái quái gì.
Từ Oánh nghe hắn nói vậy liền cúi đầu, giống như một cô bé làm sai việc, không nói gì cả. Diệp Lăng Phi quay lại nhìn, thấy cô vẫn còn đang đứng trước so-fa. Hắn nhếch mép cười:
- Nghĩ gì thế? Như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Ngay cả một người như anh còn bị mê hoặc nữa là. Từ Oánh, anh nói trước với em, khả năng kiềm chế của anh không được tốt đâu, nói không chừng sẽ có lúc anh nổi lòng háo sắc, sau này em nên cẩn thận hơn. Ôi, ai bảo anh có một nữ thư ký xinh đẹp như vậy chứ.
Diệp Lăng Phi cười ha ha, nữa đùa nữa thật. Từ Oánh nghe xong câu nói của hắn, trán cô vốn dĩ đã ửng đỏ rồi giờ lại lan ra khắp khuôn mặt cô đều ửng đỏ lên, cô cúi đầu nói:
- Giám đốc Diệp, nếu không có việc gì thì em đi làm việc đây.
- Ừm, đi đi!
Từ Oánh vừa quay lưng đi ra cửa. Đột nhiên quay người lại nói với hắn:
- Phó tổng Tiễn bảo anh đến văn phòng của ông ấy gặp ổng.
Tay Diệp Lăng Phi đã cầm con chuột, nghe Từ Oánh nói vậy liền thả con chuột ra, cười nhạt bảo:
- Lão già này thật quá sĩ diện, bảo anh đi gặp ông ta à, cũng không nghĩ thử mình thân phận gì, em bảo với ông ta rằng anh không rảnh, nếu ông ta muốn gặp anh thì hãy đến văn phòng của anh.
- Nhưng. . .
Từ Oánh muốn nói nữa nhưng nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, nên cô đành thu lại lời nói phía sau, quay về phòng làm việc. Về đến phòng, cô do dự cả buổi mới cầm điện thoại lên gọi lại cho Tiễn Thường Nam.
Từ Oánh đã sớm chuẩn bị, cho dù cô có nói khéo léo ý của Diệp Lăng Phi đi chăng nữa thì Tiễn Thường Nam cũng sẽ nổi trận lôi đình. Quả nhiên đúng như vậy, Tiễn Thường Nam ở đầu dây bên kia chửi Diệp Lăng Phi một trận, bảo cô nói lại với Diệp Lăng Phi, nếu Diệp Lăng Phi không đến gặp ông ta, hậu quả tự chịu trách nhiệm.
Từ Oánh không dám thất lễ, vội quay trở lại phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, nói lại cho hắn nghe lời của Tiễn Thường Nam.
Diệp Lăng Phi nghe xong lại cười. Hắn khoát khoát tay ra hiệu ở đây không còn việc của cô nữa. Nhìn Từ Oánh rời khỏi phòng mình, hắn mới cầm điện thoại lên, gọi đến số điện thoại văn phòng làm việc của Tiễn Thường Nam.
Điện thoại của Tiễn Thường Nam được thư ký chuyển đến cho ông. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe giọng của Tiễn Thường Nam liền cười bảo:
- Phó tổng Tiễn, nghe nói ông tìm tôi, có việc gì không?
- Giám đốc Diệp, gần đây có phải cậu đã hơi quá đáng rồi không?
Tiễn Thường Nam giọng lạnh tanh kèm theo vẻ kiêu ngạo xúc phạm hỏi.
- Tôi quá đáng, quá đáng thế nào?
Diệp Lăng Phi không rõ hỏi lại:
- Có vẻ như gần đây tôi đâu có làm gì đắc tội Phó tổng Tiễn đâu.
- Tôi hỏi cậu, tại sao cậu không đồng ý với kế hoạch thu mua của bộ phận sản xuất? Cậu có biết kế hoạch này đã nhận được sự phê duyệt của Chủ tịch rồi hay không? Cậu chỉ là một giám đốc bộ phận bình thường, có tư cách gì mà từ chối thi hành kế hoạch đã được Chủ tịch phê duyệt.
- À, thì ra là chuyện này à, tôi còn tưởng đâu có việc gì to tát lắm. Chẳng phải kế hoạch đó tôi đã không đồng ý rồi sao, không đáng để phó tổng Tiễn nổi trận lôi đình, hãy bớt giận trước đã. Tôi giải thích cho ông rõ, bảo đảm rằng ông sẽ hài lòng.
Diệp Lăng Phi ngã lưng ra ghế, tay phải vắn dây điện thoại, cười nói:
- Tôi thấy trong bản kế hoạch thu mua đó có một vài thiết bị không dùng tới, mua về cũng không dùng nên đã không đồng ý. Phó tổng Tiễn, ông đừng quá kích động, hãy nghe tôi nói hết đã. Thực ra, tôi không có quyền lực để từ chối kế hoạch đã được thông qua Chủ tịch phê duyệt, nhưng, hiện thời Phó tổng Trần không ở công ty, hoàn toàn giao việc này lại cho tôi, ông nghĩ xem, kế hoạch này vỗn dĩ phải thông qua Phó tổng Trần phê duyệt, hiện giờ cô ấy không ở đây, tôi có duyệt cũng không có tác dụng. Tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi nên mới quyết định không kí, nếu ông thấy có vấn đề, hay là đợi phó tổng Trần về rồi than trách với cô ấy vậy. Những lời này ông nói với tôi cũng vô dụng, tiện thể tôi cũng nhắc nhở ông luôn, ông cho rằng tôi vô dụng, ông muốn đuổi việc tôi, nhưng trước khi đuổi việc tôi ông hãy đến tìm Chủ tịch, hình như hiện giờ Chủ tịch không có ở công ty thì phải. Ông nói xem, phải làm sao đây, cho dù bây giờ tôi có đánh ông, ông cũng phải đợi Chủ tịch về mới có thể đuổi việc tôi được. Nếu trong vòng một tuần tới mà Chủ tịch không về, thì tuần đó ông phải cẩn thận đấy, nói không chừng mỗi ngày tôi đều đến văn phòng của ông lột sạch quần áo ông rồi đánh một trận tơi bời, sau đó treo triễn lãm ở văn phòng chính của tập đoàn. Phó tổng Tiễn, phiền ông đừng có thử thách gián điệp trong tôi, chính bản thân tôi còn không biết mình có thể gây nên những chuyện gì.
Diệp Lăng Phi nói xong liền cúp máy. Hắn không thèm quan tâm đến bộ dạng của Tiễn Thường Nam khi nổi nóng sẽ như thế nào, bởi đó là việc của ông ta.
Diệp Lăng Phi vừa đặt máy xuống, Tiễn Thường Nam vốn định nói mấy câu nhưng đã nghe đầu dây bên kia truyền lại tiếng tút tút tút, giận tới mức suýt nữa ngất đi. Nói thế nào thì Tiễn Thường Nam cũng là cổ đông của tập đoàn Tân Á, hơn nữa lại là cổ đông lớn. Ngay cả Trương Khiếu Thiên còn phải nói chuyện khách sáo với Tiễn Thường Nam, không ngờ hôm nay lại bị Diệp Lăng Phi sỉ nhục một trận ra trò. Ông tức điên cả người, đập vỡ cái điện thoại, hất tung các tài liệu công văn trên bàn rơi tứ tung khắp nền nhà.
Tôn Hằng Viễn và Chu Tuấn đang ngồi đối diện với Tiễn Thường Nam, chuyện này hay là để Chu Tuấn nói với Tiễn Thường Nam. Vốn dĩ Chu Tuấn và Tiễn Thường Nam đều đã tính toán đâu vào đấy hết rồi, từ trong kế hoạch đó có thể chia ra được bao nhiêu lợi nhuận, nhưng thật không ngờ bản kế hoạch thu mua này khi đưa đến phòng tổ chức lại bị Diệp Lăng Phi trả lại. Vì thế mà Chu Tuấn mới đến tìm Tiễn Thường Nam, Tiễn Thường Nam nhìn thấy đống bạc trước mắt mình bỗng chốc biến mất, làm sao mà có thể không nổi giận được chứ. Vốn định gọi Diệp Lăng Phi tới phòng làm việc của mình mắng cho một trận, nhưng lại không ngờ bị Diệp Lăng Phi phản ngược xỉ nhục một phen.
Tôn Hằng Viễn và Chu Tuấn đều là người đã từng bị tổn thất, nhìn thấy Tiễn Thường Nam nổi nóng, hai người họ nhìn nhau, trong lòng đã rõ, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là do Diệp Lăng Phi làm cho phát điên rồi.
- Phó tổng Tiễn, tôi thấy nên đuổi tên họ Diệp này ra khỏi tập đoàn Tân Á, nếu không mình sẽ khó mà làm ăn được.
Chu Tuấn đưa ra ý kiến.
- Hoặc tìm người dạy cho tiểu tử này một bài học, để cho cậu ta bớt ngông cuồng một chút, tôi cũng xem như có quen biết với một vài người, lần trước vốn dĩ muốn dạy cho tên tiểu tử này một bài học, nhưng sợ lại gây phiền phức cho phó tổng Tiễn nên mới chưa ra tay.
Tiễn Thường Nam vẫn chưa hết giận, bất thình lình đập bàn, khiến cho chiếc cốc trà bên phải bàn lay mạnh. Tiễn Thường Nam cười nhạt bảo:
- Tên tiểu tử họ Diệp này dựa vào sự nâng đỡ của Trương Khiếu Thiên nên chẳng hề lo lắng gì cả, chẳng xem tôi ra gì. Nếu tôi không hại cậu ta một chút thì cậu ta thật sự chẳng biết trời cao đất dày là gì.
Tiễn Thường Nam đứng dậy, đi mấy vòng trong phòng làm việc, rồi quay lại nhìn đối diện Chu Tuấn và Tôn Hằng Viễn nói:
- Hai người các ông hãy tìm cách xử lý tên họ Diệp đó, chỉ cần tôi nắm bắt được sai sót của cậu ta, tôi sẽ thanh lý cậu ta ra khỏi tập đoàn Tân Á, cho dù là Trương Khiếu Thiên cũng hết cách cứu cậu ta.
Tôn Hằng Viễn nhíu mày, có phần hơi khó xử bảo:
- Phó tổng Tiễn, tên tiểu tử này không quản lý công việc của phòng tổ chức, rất khó bắt được điểm sơ hở của cậu ta. Tôi thấy nên để người của ta đào tạo thâm nhập vào phòng Tổ chức. Thứ nhất là có thể nắm được sơ hở của tên tiểu tử này dễ dàng hơn, thứ hai là chúng ta có thể nắm chắc phòng Tổ chức trong tay.
Chu Tuấn cũng gật đầu bảo:
- Câu nói này của giám đốc Tôn rất chí lý, tôi cũng nghĩ như vậy. Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi tuy hai người bọn họ bất hòa với chúng ta, nhưng những người còn lại thì rất dễ lôi kéo, Thái Hạo – người vừa mới được nhận chức phó giám đốc phòng Tổ chức, mặc dù Trần Ngọc Đình đề bạt hắn lên, nhưng trước đây tôi cũng có qua lại với người này, người này rất dễ dụ dỗ, chỉ cần hứa hẹn những điều tốt đẹp thì sẽ nhanh chóng trở thành người của ta.
Tiễn Thường Nam nhẹ gật đầu, đối với ông ta mà nói, chỉ cần là người có thể lợi dụng được đều phải cố hết khả năng có thể để kéo về phe mình. Nhẫn nhịn đã mấy năm nay, nhất định sẽ có ngày bùng phát, ngày này có lẽ sắp đến rồi.
Lại đánh mấy trận điện tử CS với Tiêu Tiếu, trình độ của Tiêu Tiếu ngày càng cao. Tiêu Tiếu cũng sắp đi học rồi, mấy ngày này là mấy ngày được quậy phá cuối cùng, ắt phải chơi cho đã. Chứ sau khi đi học rồi, cô không thể chơi thoải sức như kì nghỉ ở nhà được.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến việc Tiêu Tiếu sắp quay lại Vọng Hải, hắn lo không biết cô có lôi hắn đi đánh CS cùng cô hay không, dựa vào những thông tin mà trước mắt đã được Tiêu Tiếu tiết lộ, cô có thành lập một tư thái mỹ nữ trong đội chiến CS.
Trong lúc Diệp Lăng Phi và Tiêu Tiếu đang lở dỡ trận đấu thì điện thoại của hắn reo lên. Tay trái hắn nhận điện thoại, tay phải hắn vẫn tiếp tục kích chuột nổ súng bắn.
- Diệp Lăng Phi, tìm ra danh sách đó rồi.
Giọng của Chu Hân Mính ở đầu dây bên kia rất ồn ào, cảm giác giống như cô đang đứng ở chợ vậy.
- Ở đâu?
Diệp Lăng Phi bị kích động đến nỗi quên cả bắn, lúc này hắn không còn lòng dạ nào chơi điện tử nữa, chuyển điện thoại đang cầm ở tay trái qua tay phải, giục hỏi:
- Danh sách đó bây giờ đang ở đâu?
- Ở cục cảnh sát, Tiểu Triệu vừa gọi điện cho em, em giờ đang thi hành nhiệm vụ, sẽ lập tức trở về cục cảnh sát, nếu anh gấp, anh có thể đến cục cảnh sát trước để lấy danh sách đó.
Chu Hân Mính nói.
Diệp Lăng Phi vừa nghe xong đã vội nói:
- Anh đi ngay bây giờ.
Nói xong, cũng không chào Tiêu Tiếu một tiếng, vội vàng cúp máy.
Hắn vội vội vàng vàng ra khỏi phòng làm việc, đến trước bàn làm việc của Từ Oánh, dặn cô dọn dẹp phòng làm việc giúp hắn, rồi chạy đuổi theo ra cầu thang.
Từ Oánh lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lăng Phi gấp gáp như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi nhìn dáng hắn dần mất hút sau chỗ rẽ của hành lang mới chịu rời mắt, đứng dậy đi về phòng làm việc của hắn.