Chương 276: Quốc có quốc pháp, bang có bang quy

Chu Hân Mính nổi giận đùng đùng xông vào phòng khách, nàng đi vào đã nhìn thấy bên trong có ba người đàn ông, trong đó có một người đàn ông đeo kính, có chút nhã nhặn, lưng gù lên, xem ra có vẻ giống như là luật sư. Hai người đàn ông kia thì chỉ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Hai người này ngồi trong phòng khách nhưng vẫn nhỏ giọng thầm thì nói chuyện với nhau.

- Kẻ vô lại nào lại muốn bảo lãnh cho mấy gã côn đồ kia thế?

Chu Hân Mính vừa tiến vào đã cao giọng quát.

- Đúng là phản rồi. Tụ tập chém người rồi còn muốn được bảo lãnh ra. Thực là làm đồn cảnh sát như cái quán trọ à, tùy tiến ra vào sao?

Một tiếng này của Chu Hân Mính lập tức hấp dẫn ánh mắt của ba người đang ngồi trong phòng khách. Người đàn ông đeo kính kia vội vàng đứng dậy, cười nói:

- Vị này chắc là Đội trưởng Chu.

- Tôi là Chu Hân Mính. Anh là ai?

Chu Hân Mính quét mát liếc nhìn người đàn ông kia một cái, hỏi bằng giọng điệu lạnh như băng.

- Tại hạ họ Hà. Đây là danh thiếp của tôi. Người đàn ông kia đưa ra một tấm danh thiếp Chu Hân Mính ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp cầm danh thiếp trong tay vo thành một cục, tiện tay ném vào trong thùng rác, hừ lạnh nói:

- Tôi không quan tâm là anh đang làm gì. Anh nói thẳng đi, tới đây làm gì. Tôi còn có việc, không có tâm tình đâu đùa chơi với anh.

Người đàn ông họ Hà kia có chút xấu hổ, cố hết sức nặn ra vẻ tươi cười, nói:

- Là như vậy, đương sự của tôi muốn giải quyết riêng chuyện này. Chúng tôi muốn nói chuyện với người bị hại. Có thể đưa ra một ít bồi thường.

- Nói dễ nghe nhỉ? Những người đó là xã hội đen, biết không? Xã hội đen cần phải bị đả kích. Cảnh sát hình sự chúng tôi chính là người thực hiện việc đó.

Chu Hân Mính cũng không cố kỵ tình hình gì, túm lấy cổ áo của gã luật sư họ Hà kia, quát:

- Bồi thường? Anh chém chết người ta xong thì còn lấy cái gì ra bồi thường?

Luật sư Hà còn chưa từng gập cô cảnh sát nào hung hãn như thế. Y vội vàng nói:

- Sếp Chu, từ từ nói đi. Chúng ta đều là những người lịch sự. Đừng có như thế.

- Thối tha! Bà đây chưa từng nhã nhặn bao giờ. Có muốn tôi nói chuyện dịu dàng êm ái với anh không? Luôn tiện mát xa phục vụ anh a. Anh bớt đến làm bộ làm tịch thôi, bà đây không thích ăn bộ tịch. Anh muốn thế thì đi tìm gái ở ngoài đi chứ đừng làm loạn lên trong Cục Cảnh sát.

Những lời này của Chu Hân Mính làm cho viên cảnh sát đang ở trong phòng khách tiếp mấy người này bật cười ra tiếng. Chu Hân Mính trừng mắt lườm y một cái, nói:

- Cậu không có việc ai à? Không có việc gì đi ra ngoài tuần tra, tích cực bắt bọn trộm cắp hơn một tí. Đừng có ở đây lãng phí thời gian.

- Đội trường Chu, em đi ngay.

Cảnh sát kia vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy ra ngoài.

Luật sư Hà xem như chịu phục rồi. Y đã sớm nghe nói là vị đại đội trưởng tân nhiệm của đội cảnh sát hình sự này không dễ giao tiếp, là loại cứng mềm gì cũng không ăn. Nay thì nhìn từ hoàn cành bây giờ ra có thể thấy mình phải cẩn thận hon một chút. Y cười nói:

- Sếp Chu, sếp xem, là như thế này, mấy cậu thiếu niên sếp nói kia cũng không phái là xã hội đen, chỉ là một đám nhóc thường xuyên chơi đùa với nhau thôi. Căn bản là bọn nó không hiểu pháp luật. Chỉ cần dạy dỗ bọn nó một chút rồi thả bọn nó ra thôi. Đương sự của tôi Luật sư Hà mới nói được đến đó, chợt nghe thấy một trong hai gã thanh niên kia ho khan một tiếng. Luật sư Hà lập tức sửa lời nói:

- Đương sự của tôi muốn gặp mặt người bị hại, có lẽ đây chỉ là một hồi hiểu nhầm thôi cũng nên - Hiểu nhầm? Có kiểu hiểu nhầm như thế à? Mười mấy người lấy hung khí chém người mà anh bảo đó gọi là hiểu nhầm à?

Chu Hân Mính chất vấn.

- Chuyện này thì... .

Luật sư Hà không còn gì để nói. Y cực kỳ hiểu rõ pháp luật, hiểu được tình hình án tử như thế là rắt khó giải quyết. Đó là bắt quả tang ngay tại trận. Nhưng mà có câu lấy tiền của người ta thì phải giúp người ta giải trừ tai vạ. Luật sư Hà cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, chỉ đãnh kiên trì nói:

- Sếp Chu, sếp dàn xếp giúp một chút đi. Chúng tôi sẽ bồi thường cho đương sự.

Lúc này, Diệp Lăng Phi lắc lư đi vào phòng khách. Hắn vừa tiến vào trong phòng đã nhìn thấy Tôn Hoành ngồi đó. Lúc này, Tôn Hoành cũng nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Lần trước Tiền Thông bị người ta xử lý ở trong biệt thự của Tiêu Triều Dương, toàn bộ Phủ Đầu Bang đều bị trấn trụ. Phàm là các Đường chủ biết việc này đều âm thầm hoảng sợ. Những người trong giới hắc đạo này nếu có thấy có người bị chặt chết cũng không cảm giác gì cả. Cuộc đời hắc đạo, sớm đã không còn biết kinh sợ gì khi thấy chuyện quái dị nữa rồi. Bọn họ sợ nhất chính là bị người ta xử lý không minh bạch như vậy, thần không biết quỷ không hay. Tiêu Triều Dương đó là người như thế nào, là ông trùm của Phủ Đầu Bang. Nếu như biệt thự của ông ta mà có thể khinh địch như vậy đi vào thì nói không chừng Tiêu Triều Dương sớm đã bị người ta xử tử đến mấy trăm lần rồi. Nhưng chuyện trong buổi tối hôm đó lại làm cho ông trùm và những Đường chủ của Phủ Đầu Bang cả đám đều bồn chồn. Diệp Lăng Phi đâu có làm trò trước mặt mọi người khi nói là phải xử Tiền Thông, hơn nữa, chỉ là trong một buổi tối. Làm cho người ta khủng bố chính là biết rất rõ ràng Diệp Lăng Phi muốn xử Tiền Thông thế mà đến cuối cùng Tiền Thông bị xử lý mà người không biết quỷ không hay.

Buổi tối hôm đó chính là người ta thủ hạ lưu tình, bằng không, nếu có muốn xử lý toàn bộ mọi người trong biệt thự thì cũng là một chuyện rất dễ dàng. Cái loại uy hiếp về mặt tâm lý này ghê gớm hơn rất nhiều so với việc giáp mặt thì giết người. Tiêu Triều Dương lập tức truyền lệnh ra, sau này, phàm là người của Phủ Đầu Bang đều khôngđược phép trêu chọc vào Diệp Lăng Phi. Kỳ thực, cho dù Tiêu Triều Dương không ra mệnh lệnh này thì những Đường chủ biết chuyện đã sớm hạ quyết tâm trong lòng, chết sống gì cũng không dây đến Diệp Lăng Phi. Mà Tôn Hoành chính là một trong những Đường chủ đó Trưa hôm nay, lúc Tôn Hoành nghe nói thuộc hạ của mình bị người ta bắt đi. Làm Đường chủ, Tôn Hoành sợ nhất là thuộc hạ bị bắt rồi khai cung loạn xạ lên, như thế cảnh sát sẽ lần đến mình. Tuy nói Phủ Đầu Bang không công khai thu phí bảo vệ như trước kia nữa, nhưng những chuyện phạm pháp ngầm cũng dính vào không ít, nếu không làm sao có thể sinh tồn đươc.

Tôn Hoành lập tức dẫn theo một người nữa, hẹn luật sư chạy đến đội cảnh sát hình sự, định bụng dựa theo phương thức trước kia mang những người này đi. Kết quả là lại gặp phải gốc rạ cứng rắn Chu Hân Mính này.

Tôn Hoành vừa thấy Diệp Lăng Phi tiến vào, đầu y liền ong lên một tiếng, thầm nghĩ: "Sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn là cảnh sát?" Nhưng Tôn Hoành nghĩ lại, cảm giác như thế thì không đúng. Thủ đoạn thiết huyết của Diệp Lãng Phi còn hung tàn hơn so với hắc đạo bọn họ, làm sao có thể là cảnh sát được chứ.

Trong lòng Tôn Hoành tuy rằng bất an không yên, nhưng y cũng không chậm chạp, vội vã đứng dậy, cười a a chào hỏi Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, sao anh cũng ở đây?

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Không có việc gì. Chính là tôi vừa rồi bị một đám nhóc chém. Con người tôi vốn nhát gan, vội báo cảnh sát. Thế là đám nhóc kia bị túm vào đây, rồi tôi cùng theo đi vào đây thôi.

Luật sư Hà vừa nghe Diệp Lãng Phi nói những lời này thì đoán được rằng Diệp Lăng Phi chính là đương sự. Y lập tức há mồm nói:

- Ngài chính là đương sự ạ. Thế thì thật sự là quá tốt rồi. Đương sự của tôi nghĩ muốn. . .

Luật sư Hà còn chưa nói xong, chợt nghe thấy Tôn Hoành quát:

- Luật sư Hà, bây giờ ở đây không còn việc gì của ông nữa. Nói xong, Tôn Hoành thần tình nịnh nọt, cười nói:

- Diệp tiên sinh, anh xem, ở đây nói chuyện cũng không tiện. Hay là chúng ta đi ra bên ngoài tâm sự một lúc?

Trong lòng Tôn Hoành rất là bất ổn. Y làm sao ngờ được rằng thuộc hạ của mình lại chém đúng phải Diệp Lãng Phi cơ chứ. Đấy không phải là nhét mình vào cái lỗ hổng thiên đại hay sao? Tôn Hoành bây giờ đã mang đủ tám đời tổ tông bọn nhóc kia mắng ra hết một lượt. Y tình nguyện để mấy thằng ranh đó chém chết người khác cũng không nguyện ý để bọn nó đắc tội phải Diệp Lăng Phi. Vừa nghĩ tới thủ đoạn hung tàn của Diệp Lăng Phi, trong lòng Tôn Hoành run lên bần bật.

- Đi ra ngoài tâm sự à? Ừ, không thành vấn đề.

Diệp Lăng Phi gật gật đầu. Bỗng nhiên, hắn lại kinh ngạc nói:

- Tôi nhớ hình như anh cũng là thuộc hắc đạo nhỉ. Chẳng lẽ mấy thằng chém tôi đều là đàn em của anh?

- A, không phải... à mà, phải... .

Tôn Hoành xấu hổ, nói không phải cũng không được, nói phải cũng không xong, quanh co lắp bắp trước mặt Diệp Lăng Phi mãi.

Chu Hân Mính đã kịp phản ứng trở lại. Hóa ra gã đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi trước mặt mình chính là lão Đại của mấy tên kia. Nhưng Chu Hân Mính liền thấy buồn bực, làm sao mà tên lão Đại này nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì giọng như là chuột thấy mèo. Nàng liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Anh quen hắn à Diệp Lăng Phi cười đáp:

- Xem như là quen đi. Chỉ là có một hai lần tiếp xúc.

Nói rồi, Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ bả vai của Tôn Hoành, cười a a nói:

- Anh bạn, anh xem chuyện này làm sao bây giờ? Bọn đàn em kia của anh rất hung dữ a, không phân biệt tốt xấu gì cả xuống xe cầm đao cầm gậy chém tôi ngay. Cũng may tôi chạy trốn mau. Bằng không, hôm nay anh sẽ không thấy được tôi nữa rồi. Con người của tôi ân oán rõ ràng. Những người có cừu oán với tôi tôi nhớ rất rõ. Người anh em à, anh là người sảng khoái. Anh xem nên làm cái ai bây giờ?

Tôn Hoành chỉ cảm thấy phía sau lưng minh lạnh hết một khoảng. Rõ ràng là ở đây không nóng mà Tôn Hoành không biết vì sao luôn cảm thấy ở đây nóng muốn chết. Y hạ giọng nói:

- Diệp tiên sinh, anh muốn cái gì, chúng ta đều dễ nói chuyện. Chuyện gì anh muốn, chỉ cần tôi có thể làm đươc thì nhất định sẽ làm cho anh.

- Kỳ thật cùng không có gì, ở đây là Cục Cảnh sát, tôi lại là một người tuân thủ văn minh, làm sao lại ở ngay đây mà muốn tôi đòi cái này cái nọ đâu. Người anh em, nếu không như vậy đi, anh hạch toán ra xem làm sao bồi thường tôi. Nhưng mà tôi nói trước, con người tôi không thiếu tiền, nếu muốn bồi thường tiền cho tôi thì coi như xong.

Tôn Hoành chính là một người biết chuyện, vừa thấy điệu bộ này liền hiểu được ý tứ của Diệp Lăng Phi. Y quay đầu lại nhìn Chu Hân Mính một cái, sau đó lại xoay người lại, thắp giọng nói:

- Diệp tiên sinh, người của tôi đều đang ở trong Cục Cảnh sát. Hay là chờ những người này được thả ra, tôi sẽ có sự bồi thường hợp lý cho Diệp tiên sinh.

- Ừ, người anh em đúng là một người sảng khoái. Tôi thích rồi đấy. Được rồi, chúng ta cứ làm như thế đi Diệp Lăng Phi nói xong, quay người lại, ngay trước mặt đám người Tôn Hoành lôi kéo Chu Hân Mính đi ra bên ngoài. Chu Hân Mính căn bản là không muốn bị Diệp Lăng Phi lôi đi trước mặt người khác, nhưng nàng lại giãy không ra, chỉ đành để cho Diệp Lăng Phi lôi ra khôi phòng khách.

Diệp Lăng Phi kéo Chu Hân Mính đến cuối hành Lang, dựa vào cái cửa sổ ở đó, nhỏ giọng nói:

- Hân Mính, chuyện này coi như xong, thả tất cả bọn nó ra đi - Thả người á? Chu Hân Mính sửng sốt, nói với vẻ không đồng tình lắm:

- Làm sao có thể tùy tiện thả người được? Em mặc kệ Diệp Lăng Phi tới gần Chu Hân Mính, cười a a nói:

- Bảo bối, em cũng đừng bực mình nữa. Thả những người đó ra đều là tốt cho anh. Em nghĩ xem đi, giờ thằng ranh kia biết là anh có người che chở rồi, nhất định là sẽ báo đám đàn em của hắn từ sau tránh xa anh ra, như thế thì về sau còn ai dám đánh anh nữa.

Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, hừ một tiếng, nói:

- Anh đừng có trát thuốc lên mắt em. Em mới không tin anh sợ những người này ý. Anh nói cho em biết, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Anh không nói thật em sẽ không thả người - Anh dự định để mấy thằng ranh này về sau thấy anh thì cũng giống như thấy tổ tông nhà nó.

Diệp Lăng Phi giọng điệu vừa chuyển, nói một cách không hề nể nang gì:

- Mấy thằng ranh này cho dù bị bắt thì có thể bị làm sao nào? Nhiều nhất không phải là chỉ bị xử án ba năm thôi sao? Hơn nữa, còn có mấy thằng du côn chưa đầy mười tám tuổi, pháp luật căn bản không thể nghiêm trị, nói không chừng lại hoãn thi hành án phạt, đến cả nhà giam cũng chả phải ngồi. Nếu cứ như thế thì về sau bọn ranh con này còn có thể tiếp tục tìm anh gây phiền toái. Cho nên, anh sẽ không để cho bọn nó cứ thong dong như thế được. Anh muốn bọn nó vĩnh viền phải nhớ kỹ, đời này phải hối hận là đã chém anh Sắc mặt Chu Hân Mính cũng trầm xuống. Nàng hạ giọng nói:

- Em không cho phép anh làm thế. Anh thế là phạm pháp đấy - Bảo bối, anh cũng chẳng nói gì là anh làm cả. Bọn du côn này tự nhiên sẽ có người thu thập. chẳng lẽ em cho rằng lão Đại của bọn nó sẽ bỏ qua cho bọn nó sao? Bảo bối, nếu thật sự là em muốn giúp anh thì thả đám du côn ấy ra đi. Lần này, xem như anh nợ em một cái nhân tình đi Chu Hân Mính cắn môi, trừng mắt lườm Diệp Lăng Phi. Hồi lâu sau, nàng mới nói một cách không tình nguyện:

- Đây là lần cuối cùng đấy nhé. Lần sau em sẽ không làm như thế nữa đâu - Tốt quá. Cảm ơn bảo bối thân ái nhất của anh!

Diệp Lăng Phi ha hả cười nói.

Chu Hân Mính không cười với Diệp Lãng Phi mà quay người lại, đi nhanh ra hướng đại sảnh.

Diệp Lãng Phi cười ha hả xoay người trở lại phòng khách. Hắn vừa xuất hiện, Tôn Hoành lập tức dẫn theo những người đi cùng cũng đứng lên đón.

- Diệp tiên sinh, vừa rồi tôi có tính toán qua. Nếu cơn tức của anh không tiêu, tôi sẽ phái người trà trộn vào, thu thập bọn ranh con kia. Cho dù bọn nó có ở Cục Cảnh sát cũng không sợ, tôi vẫn có thể thu thập được bọn nó như thường.

Tôn Hoành nhỏ giọng nói.

- Ai nói là người của anh phải ở trong Cục Cảnh sát?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bây giờ anh chuẩn bị mà lĩnh người đi. À, luôn tiện mang con mụ thối tha kia về luôn. Mẹ nó, con đàn bà rất kiêu ngạo đấy. Người anh em, con mụ ấy không phải là quân của anh đấy chứ?

- Diệp tiên sinh, anh hiểu lầm rồi. Chị ta chỉ là người quen của tôi thôi, không có giao tình gì cả, về phần bọn đàn em này cùa tôi thì đều là đám mới tuyển vào. Anh cũng biết đấy, bây giờ trong giới hắc đạo, luôn luôn hy vọng người của mình nhiều hơn một chút. Ai ngờ lại tuyển phải một đám vô lại có mắt không tròng. Nếu không như vậy đi, để đợi đi cùng đến chỗ tôi. Diệp tiên sinh cũng tận mắt chứng kiến. Mong anh bớt giận nhé Diệp Lăng Phi đảo mắt, cười nói:

- Người anh em, có phải là định mời tôi uống cái gì a? Phải nói trước nhé, không có đồ gì uống là không đi đâu - Có, làm sao lại không có chứ?

Tôn Hoành vừa nghe, lập tức cười rộ lên:

- Yên tâm, tôi cái khác thì không có chứ rượu thì nhiều.

Chu Hân Mính quả thực là thả hết bọn thanh niên đó. Đương nhiên mấy tên đó đều phải ghi lại tiền án, cảnh cáo bọn chúng nếu còn có lần sau nữa thì sẽ bị nghiêm trị Trầm Lương đi ra khỏi Cục Cảnh sát, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Một chuyến bị bắt vào Cục Cảnh sát thiếu chút nữa giày vò chị ta đến chết. Trầm Lương đứng ở bên đường, miệng mắng:

- Con ôn con kia không ngờ lại tìm được một thằng cảnh sát làm chỗ dựa chắc. Để xem bà đây về rồi sẽ xử chết mày như thế nào Chị ta còn đang đứng đó mắng mỏ Từ Oánh thì một chiếc xe Audi màu đen đã dừng lại trước mặt. Gã thanh niên vừa rồi đi theo Tôn Hoành từ trong xe thồ đầu ra, nhìn Trầm Lương nói:

- Đường chủ Tôn của chúng tôi muốn gặp chị. Bây giờ lập tức lên xe Nghe được là Tôn Hoành muốn gặp. Trầm Lương nào dám có chút trì hoàn, vội vàng lên xe. Vừa lên xe, Trầm Lương liền cười nói một cách thân tình:

- Đông ca, không biết là Tôn lão đại tìm tôi là có việc gì - Tôi đâu có biết. Đường chủ tìm chị là tìm thôi, làm gì mà hỏi lắm chuyện vô nghĩa thế. Chị đi đến đó thì chẳng phải là sẽ biết rồi sao?

Gã thanh niên tên gọi Mạnh Đông này cũng không hòa nhã gì với Trầm Lương, một câu nói với giọng điệu nghiêm khắc xong, Trầm Lương chỉ đành im lặng, cũng không dám hỏi thêm câu nào nữa Trầm Lương vẫn bị đưa tới lối vào quảng trường bí mật của Quảng trường Mùng một tháng năm. Từ nơi này đi thẳng là tới sàn nhảy của Tôn Hoành - Xuống xe đi Mạnh Đông tức giận nói.

Trầm Lương vội vàng xuống xe, đi theo Mạnh Đông đến trước cửa sàn nhảy dưới quảng trường. Lúc này đây, ở ngay trước cửa sàn nhảy có bốn gã thanh niên khôi ngô. Bốn gã này đứng chắn trước lối vào sàn nhảy. Ngay trước cửa chính của sàn nhảy có một tấm biển, bên trên viết rõ: "Tạm ngừng kinh doanh" - Đông ca!

Bốn gã thanh niên kia nhìn thấy Mạnh Đông, cất tiếng chào.

Mạnh Đông gật đâu, hỏi lại:

- Đường chủ đâu?

- Ở bên trong!

Mạnh Đông không nhiều lời, dẫn theo Trầm Lương đi vào trong sàn nhảy. Bốn gã thanh niên kia lập tức chắn ở trước cửa.

Vừa đi vào trong sàn nhảy, Trầm Lương đã nhìn thấy ở đó có đứng không ít người, không dưới một trăm người. Thấy thế Trầm Lương trong lòng đã cảm thấy bất ổn, đã không còn bình tĩnh được nữa. Chị ta làm sao đã từng thấy qua tình huống thế này chứ, theo sát sau Mạnh Đông, nhỏ giọng hỏi:

- Đông ca, đây là làm cái gì vậy?

- Hỏi nhiều như thế làm gì? Đi tới là biết Mạnh Đông tức giận nói. Gã dẫn theo Trầm Lương xuyên qua đám người, đi về phía trước.

- Đường chủ, người mang tới rồi Mạnh Đông ngồi đối diện với Tôn Hoành, nói:

- Để cho chị ta đứng một bên trước đã.

Tôn Hoành cũng chưa thèm để ý, khoát tay. Mạnh Đông gật đầu, đẩy Trầm Lương, nói:

- Qua bên kia đứng.

Trầm Lương sắc mặt trở nên trắng bệch. Chị ta vừa đi đến đây đã nhìn thấy trước mặt Tôn Hoành chính là mười mấy tên do mình kêu đi kia đang quỳ. Chị ta nhìn lại phía sau Tôn Hoành, đã thấy Diệp Lãng Phi đang ngồi trước một cái bàn, trong tay bưng chén rượu, đang nhàn nhã uống. Vừa thấy điệu bộ này. Trầm Lương trong lòng nhảy lên tưng tưng. Chị ta bây giờ chỉ cảm thấy thân phận của Diệp Lăng Phi thật bí hiểm, dường như gà đàn ông này lẫn lộn cả hai phe hắc bạch, ở trong Cục cảnh sát, hắn hết sức thân quen với cảnh sát, ở Phích Lịch đường của Phủ Đầu Bang đây dường như cũng rất cởi mở, không ngờ lại có thể ngồi đó nhàn nhã uống rượu, xem ra bối phận cũng không thấp.

Trầm Lương mới vừa đứng sang một bên. Lúc này, từ phía sau đám người lại có thêm năm gã thanh niên nữa, trong đó, một gã chính là Đường chủ Chấp pháp đường: Tống Thi. Tống Thi mang theo bốn gã thành viên trong đường vừa đến trước mặt Tôn Hoành, Tôn Hoành vội vàng đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho gã.

Tống Thi cũng không khách sáo, đặt mông ngồi ngay xuống ghế luôn.

- Đường chủ Tôn, anh tới nói hay là tôi tới nói?

Tống Thi luôn luôn mặt lạnh, đó là có liên quan đến việc gã quản lý Chấp pháp đường trong thời gian dài. Rất khó có thể nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt Tống Thi, thậm chí đến cả giọng điệu của gã cũng đều chỉ là lạnh như băng.

- Đường chủ Tống, chuyện này cử để anh đến nói đi. Nếu tôi đã giao thủ hạ của tôi cho Chấp pháp đường thì tôi vốn không cần phải nhúng tay vào việc này nữa. Dù sao, tôi cũng không muốn tay mình dính máu của người trong đường mình.

Tống Thi gật gật đầu, không khách sáo nữa. Gã quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi vẫn đang uống rượu, mặt không chút thay đổi khẽ gật đầu, xem như là có lời chào hỏi với Diệp Lăng Phi. Sau đó, gã phân phó:

- Gia hình pháp.

Trên tay bốn người gã mang theo xuất ra bốn cái búa nhỏ đầu, cả chuôi và thân búa không vượt quá một thước, đi đến trước mặt những thanh niên đang quỳ trên mặt đất.

Lúc trước khi chém Diệp Lăng Phi, những tên này còn vô cùng kiêu ngạo, nhất là gã đi đầu kia khi đó quả thực như miệng vắt lên tận đỉnh đầu. Nhưng hiện tại bây giờ, cả đám thanh niên này đều cả người phát run, mặt như màu đất. Nhất là gã dẫn đầu kia mặt đã biến thành một tờ giấy trắng, trắng bệch, trắng bệch.

- Đường chủ, cầu xin anh tha cho em đi. Lần sau em tuyệt đối không dám. Gã thanh niên kia cầu xin Tôn Hoành.

Tôn Hoành không để ý đến gã. Ngược lại, Tống Thi lại lạnh lùng nói:

- Cái này gọi là quốc có quốc pháp, bang có bang quy. Kẻ nào xúc phạm bang quy, tuyệt không thể tha thứ được. Đây là chúng mày tự tìm, còn oán trách được ai nữa.