Chương 270: Cho anh một phút đồng hồ

Diệp Lăng Phi trở lại phòng làm việc của mình. Từ Oánh cầm tài liệu cần Diệp Lăng Phi ký tên đi vào văn phòng. Cô đặt tài liệu lên trên bàn làm việc, hơi do dự dường như có chuyện gì muốn nói, nhưng lại nói không nên lời. Diệp Lăng Phi nhìn là biết, cười nói:

- Có chuyện gì, cứ nói đi.

- Giám đốc Diệp, ngày mai tôi muốn xin nghỉ. Có chút việc riêng cần làm.

- Không phải chỉ là xin phép nghỉ thôi sao? Không thành vấn đề.

Diệp Lăng Phi không chút chần chừ, đáp ứng ngay và bảo:

- Lần sau có việc cô trực tiếp gọi điện cho tôi là được rồi.

- Cảm ơn Giám đốc Diệp. Tôi ra ngoài làm việc tiếp đây.

Từ Oánh vội vàng nói.

Diệp Lăng Phi khoát tay, Từ Oánh xoay người rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi. Cô trở lại bàn làm việc của mình, cầm điện thoại lên, sau một hồi cân nhắc rất lâu mới bấm số.

- Chị Lương, ngày mai em muốn nói chuyện với chị.

Giọng nói của Từ Oánh ép xuống tới rất thấp. Khi gọi điện thoại, ánh mắt cô thỉnh thoảng lại quan sát bốn phía, chỉ sợ có người nghe thấy mình đang nói chuyện gì.

Đường Hiểu Uyển từ lúc ăn cơm trưa trở về liền bận rộn túi bụi. Từ sau khi hết năm làm việc trở đi thì công việc sẽ không rảnh rỗi nhiều. Đường Hiểu Uyển cũng cảm giác những tài liệu mình cần xử lý sao mà nhiều đến thế. Khi cô ở Phòng Thị trường, tuy nói cũng rất bận, cả ngày bận rộn liên hệ khách hàng, nhưng luôn có thời gian dừng lại nói chuyện phiếm. Nhưng hiện giờ, cô cảm giác như mình không chỉ không có thời gian nói chuyện phiếm mà chỉ sợ là đến thời gian uống miếng nước cũng chả có.

Vẫn bận rộn đến hết giờ làm, các đồng sự khác đều đi rồi, Đường Hiểu Uyển vẫn còn cố gắng làm nốt cho xong tài liệu cuối cùng. Cho đến khi cô nhập xong tài liệu cuối cùng vào máy tính, Đường Hiểu Uyển đóng lại thao tác SUD, dựa vào phần ghế dựa, tay phải xoa lên cổ, tay trái với lên tách trà có chút nguội lạnh rồi, uống một ngụm lớn.

- Hiểu Uyển, sao còn chưa về? Cô có tăng ca như thế cũng không có tiền thưởng đâu.

Thái Hạo đi đến cửa đại sảnh, thấy Đường Hiểu Uyển đang ngồi uống trà thì lại cười nói:

- Hiểu Uyển, có phải là tôi giao việc quá nhiều không?

- Không phải, là tại tôi làm việc quá chậm.

Đường Hiểu Uyển vội vàng lắc đầu. Cô uống một ngụm hết nốt chỗ nước trà trong cốc, đứng dậy, đi ra cửa đại sảnh.

- Hiểu Uyển, tôi chờ cô. Cô ước chừng khi nào thì có thể xong hết được?

Thái Hạo hỏi.

- Tôi làm xong hết bây giờ đây. Nhưng mà cũng không muốn phiền Quản lý Thái, tôi còn cần thu dọn nữa mà.

Đường Hiểu Uyển nói rồi đi về phía buồng vệ sinh. Thái Hạo thấy Đường Hiểu Uyển đi về phía buồng vệ sinh thì cũng không đi tiếp ra thang máy nữa mà lại đi vào đại sảnh văn phòng, ngồi vào chỗ của Đường Hiểu Uyển chờ cô.

Đường Hiểu Uyển đi vệ sinh xong, trên đường trở về đi qua văn phòng của Diệp Lăng Phi, tiện tay đẩy cửa phòng, không ngờ là cửa phòng đã mở, và Diệp Lăng Phi vẫn đang tay nắm con chuột, hai mắt nhìn thẳng màn hình. "Diệp đại ca rất nỗ lực làm việc, còn tăng ca trễ đến thế này nữa. " Đường Hiểu Uyển thầm nghĩ trong lòng, cất bước đi vào văn phòng của Diệp Lăng Phi, lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi chỉ mải nhìn màn hình, căn bản là không chú ý tới là Đường Hiểu Uyển đi vào rồi. Đường Hiểu Uyển trong lòng lại càng thêm bội phục thái độ làm việc của Diệp Lăng Phi. Đợi lúc cô đi tới trước người Diệp Lăng Phi, vừa thấy màn hình máy tính thì mắt choáng váng luôn.

Đường Hiểu Uyển nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ở trên kênh QQ, tìm điểm khác nhau giữa hai hình ảnh. Con trỏ chuột trong tay Diệp Lăng Phi di chuyển loạn xạ trên người mỹ nữ kia.

Khi Diệp Lăng Phi phát hiện ra Đường Hiểu Uyển đang đứng bên cạnh mình, hắn vội vàng nói:

- Hiểu Uyển, mau giúp anh nhìn xem xem có những điểm khác nhau nào. Mẹ nó chứ, anh phải đấu đến cùng với thằng ranh này. Thằng ranh này thật lợi hại, thắng anh nhiều lần rồi, lần này anh nhất định phải thắng.

Đường Hiểu Uyển đành phải khom người giúp Diệp Lăng Phi tìm điểm khác nhau giữa hai tấm hình này. Đương nhiên, về khoản này thì Đường Hiểu Uyển giỏi hơn Diệp Lăng Phi nhiều. Cô chỉ nhìn vài lần đã phát hiện ra những điểm khác nhau còn lại, chỉ ra một loạt. Diệp Lăng Phi thấy mình thắng, không khỏi ôm lấy Đường Hiểu Uyển, hung hăng hôn một cái, sau đó hắn đứng dậy, để cho Đường Hiểu Uyển ngồi xuống, nói với vẻ nhiệt tình:

- Hiểu Uyển, em giúp anh thắng nó đi. Em thắng nó một ván, anh thưởng em một cái hôn. Em mà thua là anh đánh vào mông em.

Đường Hiểu Uyển hai má ửng đỏ lên. Tuy nói những lời này của Diệp Lăng Phi cực kỳ đáng khiinh, nhưng Đường Hiểu Uyển nghe rồi thì trong lòng lại vui vẻ. Còn ngại thể diện con gái nên cô nói lời trái với lòng mình:

- Diệp đại ca, anh cứ thích chiếm tiện nghi của Hiểu Uyển thôi.

- Oan uổng ghê. Anh đây là cổ vũ em mà.

Diệp Lăng Phi khom người thúc giục Đường Hiểu Uyển, nói:

- Tốt lắm, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi. Thằng ranh này bảo nó là sinh viên xuất sắc của Đại học Giao thông Thượng Hải, thắng thì đòi anh phải cởi quần. Mẹ nó chứ, anh mà thắng là anh lập tức bay tới Thượng Hải cởi quần nó ra.

Đường Hiểu Uyển hé miệng cười, tay nắm lấy con chuột, bắt đầu tìm điểm khác nhau.

Thái Hạo ngồi chờ trong đại sảnh văn phòng, chờ chán chờ chê Đường Hiểu Uyển không trở lại, cũng chả thấy bóng dáng đâu, trong lòng nóng nảy, thầm nghĩ: "Không phải là nàng gặp phải sự cố gì đấy chứ?" Nghĩ đến đây, Thái Hạo trong lòng chợt động. Nếu Đường Hiểu Uyển gặp phải sự cố gì bất ngờ, lại đúng thời điểm này mình xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng Đường Hiểu Uyển sẽ cảm động hết sức, rồi sẽ ái mộ mình.

Thái Hạo khi còn ở Ban Kỹ thuật đã biết Đường Hiểu Uyển. Anh ta thuê phòng ở ở Tiểu khu Thúy Viên, có mấy lần đi làm, ngẫu nhien phát hiện có một cô em rất đáng yêu đi cùng tuyến xe với mình, mà càng khéo trùng hợp là cô em này cũng làm việc ở Tập đoàn Tân Á. Thái Hạo để tâm nghe ngóng, sau đó biết hóa ra cô em đáng yêu này tên Đường Hiểu Uyển, làm ở Ban Tổ chức. Nhiều lần anh ta cố tình chờ Đường Hiểu Uyển tan làm, muốn mượn cơ hội đến gần để làm quen với Đường Hiểu Uyển. Nhưng Đường Hiểu Uyển căn bản là không để ý tới anh ta.

Lần này, Trần Ngọc Đình tìm anh ta, hy vọng Thái Hạo có thể đến Ban Tổ chức. Thái Hạo là do Trần Ngọc Đình một tay cất nhắc trở thành nòng cốt ở Ban Kỹ thuật. Trên phương diện nghiên cứu phát triển kỹ thuật, Thái Hạo thuộc diện nhất nhì. Vốn Trần Ngọc Đình định là sau khi để Thái Hạo vào làm ở Ban Tổ chức, dựa vào sự hiểu biết đối với sản phẩm của Tập đoàn Tân Á của Thái Hạo, sẽ làm cho lãnh đạo Ban Tổ chức trở thành ban bệ hạt nhân có uy tín nhất Tập đoàn.

Thái Hạo vừa nghe thấy bảo đến Ban Tổ chức, liền không cần suy xét, đồng ý luôn. Trên thực tế, phần lớn việc anh ta quyết định đến Ban Tổ chức là do có thể kết thân được với Đường Hiểu Uyển. Hơn nữa, mình lại còn là lãnh đạo của Đường Hiểu Uyển nữa, về sau này chuyện gì cũng sẽ dễ làm hơn.

Chính là vì có tâm lý như vậy nên Thái Hạo cố ý phân việc cho Đường Hiểu Uyển dể làm sao có thể có cơ hội có thể cùng nhau tan làm.

Thái Hạo nghĩ đến đoạn mình mà cứu được Đường Hiểu Uyển, nói không chừng Đường Hiểu Uyển sẽ cảm động đến nỗi tự động hiến thân cũng nên thì vội vàng bước nhanh đi về phía buồng vệ sinh. Thái Hạo đi vào buồng vệ sinh, lúc này buồng vệ sinh đã không còn ai nữa. Thái Hạo đứng ở trước cửa nhà vệ sinh nữ gọi tên Đường Hiểu Uyển mấy lần, bên trong cũng không có hồi âm gì cả. "Chẳng lẽ té xỉu ở bên trong?" Thái Hạo nghĩ đến đây, vội vàng đi vào, chỉ thấy trong phòng vệ sinh to như vậy mà chẳng có ai cả. Anh ta lần lượt đẩy các cửa ngăn cách giữa các khoang ra mà cũng không thấy có một bóng người. Thái Hạo không thể nghĩ ra được là Đường Hiểu Uyển có thể đi đâu, khi đang định ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của hai cô gái.

Thái Hạo sợ đi ra ngoài bị người ta phát hiện mình đi vào nhà vệ sinh nữ. Chuyện đó mà truyền ra bên ngoài thì mình còn thể diện nào mà ở công ty nữa. Thái Hạo không còn cách nào khác, đành phải đẩy cửa một khoang vệ sinh ra, đi vào khóa trái lại. Anh ta chỉ mong sao cho hai cô nàng này mau mau rời đi, nhưng không ngờ là hai người lại đi vào nhà vệ sinh nữ. Thái Hạo nghe rõ ràng tiếng thùng nước được đặt xuống, hóa ra là hai nhân viên nữ phụ trách việc quét dọn nhà vệ sinh.

Thái Hạo sợ bị hai nhân viên vệ sinh nữ này phát hiện mình một mình ở trong nhà vệ sinh nữ, cho nên thật cẩn thận dậm chân lên bồn cầu, ngồi nhấp nhổm trên bồn cầu. Tư thế này làm cho hắn cực kỳ khó chịu, trong lòng chỉ thầm mong đợi hai cô nhân viên vệ sinh này mau mau rời đi.

Nhưng không ngờ rằng hai cô nhân viên này lại bắt đầu buôn chuyện. Chỉ thấy một trong hai người nói:

- Chị xem những cô gái ở cty này, thấy họ ăn mặc sạch sẽ nhưng đi vệ sinh xong toàn vứt giấy lung tung thôi. Thế cũng chưa tính là gì, ngày nào em cũng phải thay giấy nhà vệ sinh, cũng chả biết các cô ấy dùng thế nào mà rất nhanh hết nhé. Chưa hết một ngày mà chả còn một cuộn giấy vệ sinh nào nữa.

- Thì ở bên nhà vệ sinh nam kia cũng thế. Ngày nào em cũng thay hai lần giấy mà chưa đến buổi chiều đã hết giấy rồi. Em thấy là mấy người đó đều mang giấy về nhà hay sao ý. Lần trước em còn thấy một ông cầm cuộn giấy mới em vừa mới thay vào xong ra khỏi nhà vệ sinh đấy. Khụ. Nhưng kiểu như thế chị em mình cũng chả có cách nào cả, coi như là không phát hiện ra đi.

- Ừ đấy, những người này càng có tiền thì càng thích đục khoét.

Nhân viên nữ kia vừa nói vừa đẩy cánh cửa các khoang ra, đổ giấy vệ sinh đã dùng ở trong các thùng rác ra một cái túi rác to màu đen.

Thái Hạo trốn ở trong khoang bên trong cùng, nghe thấy tiếng cô nhân viên kia đẩy từng gian đổ thùng rác, trong lòng căng thẳng. Anh ta cuống hết cả lên, chẳng lẽ lại cứ để người ta phát hiện ra mình đang trốn trong nhà vệ sinh nữ như vậy sao? Vừa nghĩ đến khả năng mình sẽ bị thân bại danh liệt, Thái Hạo chỉ cảm thấy trước mắt toàn một màu đen, thiếu chút nữa là té nhào từ trên bồn cầu xuống.