Chương 267: Giám đốc bộ tổ chức không ai có thể hạ bệ

Sáng sớm Diệp Lăng Phi đã rời giường, hôm nay là ngày hắn đi làm, mấy ngày lễ mừng năm mới này làm hắn đã sớm đem chuyện đi làm quăng lên chín tầng mây.

Bời vì năm nay Bạch Tình Đình bắt đầu bắt tay vào tiến hành cải cách đối với bách hóa Việt Dương, nên bắt đầu từ đầu năm, Bạch Tình Đình đã bắt đầu chấp hành kế hoạch cải cách bách hóa Việt Dương, chuyện này dính dáng đến nhiều phương diện trong đó, cần phải tốn hao đại lượng thời gian để làm việc điều tra, cho nên sáng sớm Bạch Tình Đình đã đi Diệp Lăng Phi cũng đơn giản ăn vài miếng cơm, cũng lái xe của mình ra cửa. Ở trên đường đi đến tập đoàn Tân Á. Diệp Lăng Phi liền cảm giác phanh xe mình lại có chuyện, khi mỗi lần phanh lại, luôn truyền đến thanh âm két két, Diệp Lăng Phi cân nhắc mình hẳn là nên đổi lại một chiếc xe khác.

Khi Diệp Lăng Phi đem xe chạy đến bãi đỗ xe tập đoàn Tân Á, liền nhìn thấy Trần Ngọc Đình cũng vừa dừng xe. Diệp Lăng Phi đem xe lại gần, kề sát xe Trần Ngọc Đình dừng lại.

Bời vì chuyện Lục Tuyết Hoa lần trước, Trần Naọc Đình đối với Diệp Lăng Phi vẫn là thái độ lạnh lùng, cũng không chào hỏi gì với Diệp Lăng Phi, lễ mừng năm mới cũng gửi cho Diệp Lăng Phi một cái tin nhắn chúc tết, nhưng lại là tin nhắn cho toàn bộ nhân viên trong công ty.

Diệp Lăng Phi mở cửa xe, hắn cũng không nói chuyện với Trần Ngọc Đình, mà đến trước xe, mở nắp xe ra. Khi Diệp Lăng Phi kiểm tra xe của mình, Trần Ngọc Đình mới vừa cầm túi công vãn đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, Trần Ngọc Đình chỉ chần chừ chốc lát, rồi nói:

- Diệp giám đốc, phòng ở của Tuyết Hoa có phải anh mua tới hay không? Diệp Lăng Phi quay người lại, há miệng cười nói:

- Không thể nào, cô nghe ai nói vậy.

Trần Ngọc Đình không có hỏi nữa, mà đi qua Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi buông nắp xe, trong lòng tính toán nghĩ:

- Xem ra chuyện kia lộ rồi, bất quá cũng tốt. Tùy theo tự nhiên đi thôi.

Diệp Lăng Phi đi vào tòa nhà tập đoàn Tân Á. Thật trùng hợp lại gặp Trịnh Khả Nhạc cùng Từ Oánh cũng vừa đi vào tòa nhà. Diệp Lăng Phi không muốn làm cho Trịnh Khả Nhạc hiểu lầm mình, hắn cố ý cùng Trịnh Khả Nhạc bảo trì một khoảng cách nhất định.

Cửa thang máy mở ra, mọi người chờ ở trước thang máy chen chúc đi vào thang máy. Diệp Lăng Phi cũng không có vào, hắn đứng ở cửa thang máy trong lòng tính toán vẫn là chờ tiểu nha đầu này đi vào là tốt hơn, nếu ta tiến vào, ai biết có thể có người nói ta lợi dụng hay không.

Hắn không nhúc nhích, Trịnh Khả Nhạc cũng không có vào, Từ Oanh cũng không vào.

- Làm cái gì chứ, cẩn thận tan việc ta sàm sỡ các cô.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn Trịnh Khả Nhạc không nhúc nhích, nghĩ đến chuyện Trịnh Khả Nhạc đánh giá chính mình, cố ý nói to lên. Diệp Lăng Phi không thèm bận tâm chung quanh còn có vài nữ đồng sự, hắn vừa nói ngược lại lại khiến cho Trịnh Khả Nhạc xấu hổ. Trịnh Khả Nhạc nghiêng người hướng bên Từ Oánh, mà Tù Oánh không cảm thấy có cái gì bất tiện, nàng thoải mái đứng ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, về phần nữ đồng sự khác, cũng hiểu Diệp Lăng Phi này, đó chính là trong miệng thì thích nói lung tung. Nhưng trên thực tế cũng rất thành thật.

Rất nhanh, thang máy lại xuống tới, chờ cửa thang máy vừa mở, Diệp Lăng Phi là người thứ nhất tiến vào trong thang máy. Hắn đứng ở trong góc, ngay sau đó chính là hai người Trịnh Khả Nhạc cùng Từ Oánh. Soạt soạt, là một nhóm người xông vào. Tập đoàn Tân Á khi đến giờ đi làm. Thang máy chính là nơi chật chội nhất. Lẽ ra hai cái thang máy hẳn là có thề thỏa mãn nhu cầu, nhưng thang máy này luôn luôn có vấn đề, hoạt động mà chẳng duy tu, thời gian trôi qua, rõ ràng thang máy không bị hỏng, nhưng cũng không có người nguyện ý lên thang máy kia, nói không may, lúc nào đó có thể bị nhốt ở bên trong thang máy.

Thang máy bắt đầu, đi lên, Trịnh Khả Nhạc không thể tránh né bị dồn đến bên cạnh Diệp Lăng Phi. Kiều đồn Trịnh Khả Nhạc cao nhếch. So với các cô gái bình thường, kiều đồn cô gái này lớn hơn rất nhiều, ba vòng cùa Trịnh Khả Nhạc là 70, 60, 92. Dựa theo số đo ba vòng tiêu chuẩn của người phương đông là 86, 60, 89 mà nói, bộ ngực Trịnh Khá Nhạc rõ ràng rất bé, mà cái mông lại khá lứon. Chính là thân hình như vậy làm cho Trịnh Khả Nhạc bị dồn vào, kiều đồn cao nhếch kia chạm vào hạ thân Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ở phía sau tựa vào thành thang máy, tay phải không thể làm gì khác hơn là đặt ở phía trước, lần này thì tốt rồi, tay phải Diệp Lăng Phi đang cùng mông của Trịnh Khả Nhạc dồn vào cùng một chỗ. Nếu lúc này có người có thể nhìn thấy, sẽ hiểu lầm tay phải Diệp Lăng Phi đang sờ trộm kiều đồn của Trịnh Khả Nhạc.

Diệp Lăng Phi cùng Trịnh Khả Nhạc đều hiểu rõ, Trịnh Khả Nhạc vốn định tránh đi, nhưng nàng như thể nào cũng không dời mông đi được. Lúc này Trịnh Khả Nhạc chỉ sợ tay phải cùa Diệp Lăng Phi làm ra chút động tác gì đó, lúc này cho dù người ta làm cái gì trên cái mông ngươi, ngươi cũng không có biện pháp nói. Cũng may Diệp Lăng Phi cũng không có bất cứ cái động tác gì, thậm chí tay phải còn chưa từng nhúc nhích.

Thật vất vả tới tầng lầu rồi, Trịnh Khả Nhạc cuối cùng cũng ra khỏi thang máy, trong lòng thửo dài ra một hơi, nhìn lại Diệp Lăng Phi bên trong thang máy, liền nhìn thấy vẻ mặt Diệp Lăng Phi rất bất đắc dĩ - Người này thật cũng không tệ lắm. Trịnh Khả Nhạc âm thầm nghĩvậy Ngày thứ nhất đi làm trong năm mới không thể thiếu việc đồng sự chúc tết lẫn nhau. Diệp Lăng Phi mới đi qua đại sảnh bộ tổ chức, đã có bảy tám nữ viên chức đi đến chào hỏi, còn có hai người cầm hạt dưa qua cho Diệp Lăng Phi.

- Cứ ăn đi, nhưng các cô cần chú ý, đừng để cho Trần phó tổng của chúng ta nhìn thấy.

Diệp Lăng Phi lấy một nắm hạt dưa nhét vào túi áo của mình, dặn dò những người này phái chú ý, không nên ồn ào quá mức.

Diệp Lăng Phi là giám đốc bộ tổ chức, tuy nói Trần Ngọc Đình quản lý bộ tổ chức, nhưng nếu muốn xử phạt cũng phải thông qua giám đốc, thành viên bộ tổ chức cũng biết giám đốc này của bọn họ đặc biệt hay bao che, nói đúng là đối với người của bộ mình đặc biệt tốt, sẽ không xử phạt các nàng, bởi vậy, lá gan các nữ viên chức này cũng đặc biệt lớn.

Diệp Lăng Phi cười ha hả trở lại phòng làm việc, mới vừa cởi áo vét, còn chưa treo lên móc treo quần áo, Đường Hiểu Uyển đã lộ đầu ra. Nhìn thấy phòng làm việc Diệp Lăng Phi không có ai, nàng vỗ vỗ ngực.

- Diệp đại ca, em chúc tết anh, cho em bao lì xì nào.

Đường Hiểu Uyển chúc tết xong, vươn hai bàn tay nhỏ trước mặt Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi đem cửa đóng lại, đưa tay vỗ một cái vào mông Đường Hiểu Uyển, cười:

- Tiều nha đầu, đã mấy tuổi vẫn còn muốn lì xì.

- Ai bảo Diệp đại ca cả Tết không tới tìm em.

Tâm trạng Đường Hiểu Uyển hết sức tốt, cười khanh khách nói:

- Em ở Hải Nam còn nghĩ Diệp đại ca có thể gọi điện thoại cho em hẹn em đi ra ngoài chơi chứ, kết quả một cuộc điện thoại cũng không có.

Đường Hiểu Uyển vừa nói làm ra một cái mặt quỷ, tinh nghịch nói:

- Cho nên, em quyết định muốn lấy lì xì cùa anh.

- Lì xì thì không có, lòng bàn tay đỏ thi có( TQ lì xì gọi là bồng bao - bao lì xì màu đỏ), có muốn anh lại đánh em vài cái hay không.

Diệp Lăng Phi làm bộ lại muốn đánh vào mông Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển linh hoạt né tránh, chạy đến cửa, hướng về phía Diệp Lăng Phi nhăn nhăn cái mũi nói:

- Không chơi với anh. Diệp đại ca! Nhớ kĩ Tết năm nay anh chưa cho Hiểu Uyển lễ vật Nói xong mở cửa, chạy ra ngoài.

- Tiểu nha đầu này.

Diệp Lăng Phi cười cười, hắn cảm giác ở cùng một chỗ với Đường Hiểu Uyển không có nửa điềm áp lực. Không giống như ửo cùng một chỗ với Lý Khả Hân lúc nào cũng phải đề phòng Lý Khả Hân nổi bão. Nhớ tới Lý Khả Hân, tâm tình Diệp Lăng Phi có điểm không vui, không biết Lý Khả Hân có tha thứ cho hắn hay không.

Đơn giản thu dọn một phen. Diệp Lăng Phi mở ra Laptop. Khi màn hình máy tính còn đang tiến vào hệ thống Windows XP, điện thoại trên bàn công tác vang lên. Từ Oánh thông báo với Diệp Lăng Phi Trần phó tổng muốn họp.

Diệp Lăng Phi đành phải đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc. Đúng lúc Trần Ngọc Đinh cũng từ phòng làm việc đi ra. Hai người đối mặt với nhau, sắc mặt Trần Ngọc Đình thoại nhìn không tồi, tuy nói không mang theo vẻ tươi cười, nhưng cũng không phải rất lãnh đạm.

- Diệp dám đốc, chúc mừng năm mới.

- A, chúc mừng năm mới.

Diệp Lăng Phi không nghĩ tới Trần Ngọc Đình sẽ chủ động chào hỏi với mình, trong lúc hơi kinh ngạc, Trần Ngọc Đình đã đi qua bên cạnh Diệp Lăng Phi thẳng đến phòng hội nghị, Diệp Lăng Phi gãi đầu, thầm nghĩ:

- Cảm giác Trần Ngọc Đình là lạ, chẳng lẽ tới thời mãn kinh cùa nữ nhân rồi. Nghĩ không ra nha, nghĩ không ra nha.

Diệp Lăng Phi trong lòng âm thầm nghi hoặc, cất bước đi tới phòng hội nghị. Phòng hội nghị dài và hẹp, ở hai bên bàn hội nghị, một đám viên chức của bộ tồ chức rỉ tai thi thầm còn chưa có khôi phục lại yên tĩnh, cái này gọi là hội chứng ngày nghỉ, chính là ngày thứ nhất mới vừa đi làm sau kỳ nghì dài ngày luôn luôn không có cách nào tập trung làm việc. Không chỉ có một bộ tổ chức, các ngành khác trong tập đoàn Tân Á cũng là như vậy, cho nên ngày thử nhất sau kỳ nghỉ thường thường các ngành đều họp, đại loại là xác định mục tiêu làm việc... . .

Trần Ngọc Đình ngồi ở giữa, vốn Trần Ngọc Đình muốn cho Diệp Lăng Phi cũng ngồi ở giữa, nhưng Diệp Lăng Phi lại chỉ muốn ngồi một bên, theo Diệp Lăng Phi nói - Cô là nữ diễn viên chính. Tôi chính là nam diễn viên phụ. Đúng như Diệp Lăng Phi dự tính. Trần Ngọc Đình không tỏ bất cử thái độ gì. An vị ngồi xuống, Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cạnh Từ Oánh, cầm điện thoại di động len lén nhắn tin với Bạch Tình Đình nói chuyện phiếm.

Trần Ngọc Đình nhìn chung quanh một vòng xong, thanh âm liền mang theo quyền uy lành đạo mới vang lên trong phòng hội nghị.

- Các vị, đầu tiên tôi chúc mừng các vị, mọi người năm mới tốt lành.

Những lời này của Trần Ngọc Đình vừa nói xong, trong phòng hội nghị liền vang lên một tràng vỗ tay lộp bộp, ở trong tiếng vỗ tay xen lẫn một tiếng vang thanh thúy, mọi người theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi cúi người, từ trên mặt đất nhặt lên điện thoại di động, trong miệng liên tục nói:

- Xin lỗi, bị tiếng vỗ tay to rõ của mọi người làm cho sợ quá, nên rơi xuống đất, mọi người không cần nghĩ tới tôi, cứ tiếp tục vỗ tay đi.

Vài nữ viên chức đều mím mói muốn cười mà không dám cười. Trần Ngọc Đình chỉ liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Diệp giám đốc là đại ân nhân của chúng ta, tạm thời không cần nhìn anh ta.

Vừa nói, Trần Ngọc Đình chuyển hưởng mọi người, nói:

- Bộ chúng ta thành lập cuối năm ngoái, trải qua gần hai tháng công tác tới nay, đã hoàn thành điều chỉnh công việc của bộ tổ chức, trước mắt có thể sơ bộ tiến vào công tác chính thức trong tập đoàn. Năm nay tôi sẽ toàn diện phụ trách bộ tổ chức đến công việc phát triển, cân cứ chỉ định mục tiêu cuối năm của công tỵ mà làm việc, ở nửa năm trước, bộ tổ chức của chúng ta muốn hoàn thành công việc phát triển bộ, chính là đem việc phát triển bộ làm hướng phát triển trọng tâm của bộ tổ chức, đồng thời toàn diện tiếp quản bộ sản xuất cùng phòng thị trường, sơ bộ hoàn thành việc dung hợp 3 bộ ngành này. Nếu như không có gì bất ngờ xây ra, trong nửa năm, bộ tổ chức sẽ xưng là bộ trung tâm của tập đoàn, bộ sản xuất cùng phòng thị trường sẽ phát triển tới hoàn toàn trở thành phân bộ của bộ tổ chức, không còn có quyền lực độc lập. Cho nên, nhiệm vụ làm việc của chúng ta sẽ rất nặng nề, sẽ có càng nhiều đồng sự gia nhập bộ của chúng ta, vì mục tiêu hoàn thành bộ tổ chức, tôi sẽ tuyên bố chuyện bổ nhiệm mấy người.

Vừa nghe được có công tác bổ nhiệm, người của bộ tổ chức toàn bộ vểnh tai nghe. Trần Ngọc Đình nhìn thoáng qua, Diệp Lãng Phi vẫn như cũ cúi đầu nghịch điện thoại di động, cao giọng nói:

- Nguyên giám đốc bộ tổ chức Diệp Lăng Phi chuyển sang công tác hành chính. Diệp Lăng Phi nghe thế đột nhiên ngẳng đầu, nghi hoặc hỏi:

- Trần phó tổng, giải thích cho tôi cái công tác hành chính này là có ý tứ gì?

- Diệp giâm đốc, tập đoàn Tân Á chúng ta đang cùng công ty Wales Nước Anh có dự án hợp tác đầu tư, cái dự án này là dự án trọng yếu nhất của tạp đoàn Tân Á năm nay, anh có bối cảnh ngoại quốc, mới cân nhắc chuyển dời công tác trọng điểm của anh đến cái dự án lớn này, ở trước khi cái dự án lớn này khởi động, anh phụ trách quản lý kiểm tra từ trưởng phòng của bộ tổ chức trở lên, hiểu chưa?

- Nói trắng ra chính là tôi bị mất quyền lực, không cần phải xen vào bộ tổ chức. Nhưng là tôi lại có thế thấy khó chịu với người nào trong bộ tổ chức, tùy tiện trừ tiền thưởng, có phải ý này hay không?

Diệp Lăng Phi hỏi:

Trần Ngọc Đình hơi ngẩn người, nàng không nghĩ tới Diệp Lăng Phi sẽ giải thích cái chức vụ này như vậy. Bất quá từ căn bản mà nói thì thật đúng là ý tứ này. Dù sao bộ tổ chức đã hoạt động. Không thể lại để Diệp Lăng Phi tùy ý dính vào như vậy, Trần Ngọc Đình cần phải có trợ thủ đắc lực, vốn khi cuối năm, Trần Ngọc Đình đề cập với Truông Khiếu Thiên thay đổi chức vụ giám đốc của Diệp Lăng Phi. Một lần nữa bổ nhiệm tân giám đốc, nhuưg cái này bị Trương Khiếu Thiên bác bỏ. Trương Khiếu Thiên rất rò ràng nói cho Trần Ngọc Đình, bộ tổ chức bất luận kể nào cũng có thể đổi lại, chỉ có Diệp Lăng Phi không thể đổi lại. Điều này làm cho Trần Ngọc Đình khó hiểu, tại sao Truông Khiếu Thiên lại cố ý lưu lại một giám đốc như vậy.

Lúc ấy, Trương Khiếu Thiên đã cho Trần Ngọc Đình một câu trả lời thuyết phục chính là chỉ có Diệp Lăng Phi giữ chức vị giám đốc, bộ tổ chức mới có thể hoạt động. Nếu như đổi lại là người Trần Ngọc Đình coi trọng đảm nhiệm cái chức giám đốc này. Bộ tổ chức sẽ không cách nào hoạt động nữa Trương Khiếu Thiên còn có lời còn không nói với Trần Ngọc Đình, đó chính là Tiền Thường Nam và vài cổ đông lão thành của tập đoàn vẫn nhìn chằm chằm vào cái chức vị giám đốc bộ tổ chức này. Trương Khiếu Thiên sở dĩ đặt ra bộ tổ chức, là muốn đem bè phái Tiền Thường Nam thành lập mấy năm nay yếu bớt, không cho Tiền Thường Nam có được quá nhiều quyền lực ở tập đoàn. Mà bối cảnh của Diệp Lăng Phi làm cho đám người Tiền Thường Nam cũng có điều kiêng kị, chính là Diệp Lăng Phi là con rể Tổng giâm đốc tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế - một trong vài mối hàng lớn của tập đoàn Tân Á, chỉ bằng điểm này, Truông Khiếu Thiên cũng có lý do đề Diệp Lãng Phi ở lại cái chức vị giám đốc bộ tổ chức này.

Trần Ngọc Đình không thể đem Diệp Lăng Phi đuổi đi, nàng cũng chỉ có thể cứ như vậy làm Diệp Lăng Phi mất quyền lực. Kì thật, vấn đề này chính là Trần Ngọc Đình này không có tâm nhãn, làm việc quá chăm chú. Nếu như đổi Diệp Lăng Phi thành một người khác, có được bối cảnh như Diệp Lăng Phi vậy, hôm nay Trần Ngọc Đình dám ở nơi này tuyên bố chuyện bổ nhiệm người này, vậy chắc chắn không bao lâu Trần Ngọc Đình sẽ bị mời về nhà nghi ngơi.

Vì sao?

Quyền lực phân tranh bên trong tập đoàn, một đại công ty nhìn như gió êm sóng lặng. Không biết rằng trong đó ẩn tàng bao nhiêu dòng chảy ngầm. Đừng nhìn chi là giám đốc, nhưng có quyền với không quyền chính là không giống nhau. Diệp Lăng Phi chỉ cần tìm Truông Khiếu Thiên từ chối, Trương Khiếu Thiên lập tức sẽ tìm Trần Ngọc Đình hảo hảo nói chuyện, coi như chỉ nói nặng nói nhẹ, Diệp Lăng Phi liền quan hệ mật thiết với Tiền Thuờng Nam, không chỉ Trần Ngọc Đình không giữ được cái chức phó tổng này. Mà ngay cả bộ tổ chức mà Trương Khiếu Thiên khổ tâm thành lập lập tức sẽ biến thành phạm vi thế lực của Tiền Thường Nam.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, khỏi cần nói Trần Ngọc Đình. Chỉ sợ hiện tại Trương Khiếu Thiên cũng đều không có cách nào giữ được Diệp Lăng Phi. Tập đoàn Tân Á và tập đoàn Thế Ki Quốc Tế giống nhau, năm đó đều là thông qua phát hành cổ phiếu thu gom tài chính giải quyết khó khăn cho công ty. Tuy nói tập đoàn Tân Á không có trải qua loại rung động như tập đoàn Thế Ki Quốc Tế cuối năm ngoái, nhưng Diệp Lãng Phi từ đó xác thực cũng nhìn ra chút cách thức, nếu như hắn muốn tiếp tục ửo tập đoàn Tân Á tiêu diêu tự tại, không thể vẻn vẹn dựa vào Trương Khiếu Thiên. Vì vậy, hắn âm thầm cũng thu mua cổ phiếu của tập đoàn Tân Á lưu thông trên thị trường, so với sự ổn định của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mà nói, sự không ổn định của cổ đông tập đoàn Tân Á đã xa xa vượt qua dự đoán của Trương Khiếu Thiên, cổ phiếu lưu thông trên thị trường đã vượt qua 60% cổ phần, có thể nghĩ, Diệp Lăng Phi này có khả năng làm gì.

Nhưng hiện tại, sau khi Trần Ngọc Đinh nói ra chuyện bổ nhiệm này, Diệp Lăng Phi lại phán ứng tĩnh táo đến thần kỳ. Sau một phen lý giải khác thường, Diệp Lăng Phi dĩ nhiên nhún vai nói:

- Không thành vấn đề.

Trần Ngọc Đình cũng không có thái độ với cái ý kiến Diệp Lăng Phi vừa phát biểu này. Trần Ngọc Đình lại tuyên bố bổ nhiệm hai người quản lý khác. Xong, Trần Ngọc Đình đứng dậy, trong ánh mắt của mọi người đi ra khỏi phòng hội nghị.

Trần Ngọc Đình vừa rời đi, người của bộ tổ chức ở đây ào ào nghị luận, nhất là Đường Hiểu Uyển ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi lại càng lo lắng hỏi:

- Diệp giám đốc, anh không sao chứ.

Đường Hiểu Uyển ở nơi nhiều người cũng không xưng hô Diệp Lăng Phi là Diệp đại ca. Đến khi Trần Ngọc Đình tuyên bố chuyện bổ nhiệm này, Đường Hiểu Uyển nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nhưng lại nhìn thấy Diệp Lãng Phi vẫn nghịch điện thoại di động, giống như là không có nghe thấy chuyện bổ nhiệm vừa rồi của Trần Ngọc Đình.

Diệp Lăng Phi nghe thấy Đường Hiểu Uyển nói vậy, hắn ngẩng đầu, thấp giọng nói:

- Hiểu uyển, đây là chuyện tốt mà. Anh có thể cả ngày mặc kệ mọi chuyện, vẫn có tiền, càng hơn là anh thấy không thích ai có thể trừ tiền người đó. Sau này quản lý nào dám bắt nạt em, liền nói cho anh biết, anh sẽ đem toàn bộ tiền lương tên quản lý đó trừ hết, để cho hắn đi ăn không khí.

Đường Hiểu Uyển thật sự là bó tay, liên tục nói:

- Diệp dám đốc, không nên như vậy, người ta làm ra tiền thật không dễ dàng - Đồ ngốc, đùa em thôi.

Diệp Lăng Phi nói xong, lại cúi đầu nghịch điện thoại di động đến. Sau khi Trần Naọc Đình rời khỏi đây không lâu, liền mang theo một nam nhân mặc đồ Tây màu lam đi vào. Nam nhân kia thoạt nhìn ước chừng khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, đeo một chiếc kính mắt nửa khuông viền vàng, tóc ngắn, nam nhân này tuy nói cũng không anh tuấn, nhưng làm cho người ta cảm giác hết sức lão luyện.

- Tôi giới thiệu với các vị một người đồng sự mới.

Trần Ngọc Đình mang theo nam nhân kia tới phòng hội nghị rồi, nàng giới thiệu:

- Vị này chính là phó giám đốc bộ tổ chức Thái Hạo, vốn là phó giám đốc bộ kĩ thuật, lần này điều đến bộ tổ chức của chúng ta đảm nhiệm phó giám đốc, anh ấy sẽ phụ trách công tác trong bộ tổ chức.

Trong phông hội nghị vang lên tiếng vỗ tay lộp bộp, trong đó lại xen lẫn một âm thanh thanh thúy của điện thoại rơi xuống đất. Diệp Lăng Phi lần này thở dài một hơi, không hài lòng oán giận nói:

- Cũng không biết học với ai, nói chuyện vỗ tay cái gì, đem điện thoại di động của ta dọa rớt hai lần.

Vừa nói Diệp Lãng Phi nhặt điện thoại lên, nhìn lướt qua, tức giận nói:

- Sau này nhớ kĩ cho tôi, nói chuyện chính là nói chuyện, đừng có vỗ tay.

Diệp Lăng Phi nói như thế nào cũng là giám đốc bộ tổ chức, mà ngay cả Trần Ngọc Đình cũng không có biện pháp làm gì Diệp Lăng Phi, một câu nói này của Diệp Lăng Phi, cà phòna hội nghị lập tức trở nên lặng ngắt nhu tờ.

Thái Hạo có chút xấu hỗ, hắn nhìn Trằn Ngọc Đình một chút, lại nhìn không dưới mấy chục người ngồi trước mặt, hắng giọng nói:

- Các vị đồng sự, sau này tôi sẽ hợp tác cùng mọi người rồi, ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ ở chung rất tốt.

Thái Hạo nói xong những lời này, dựa theo thói quen trong quá khứ dừng lại chốc lát, nghĩ muốn chờ tiếng vỗ tay, kết quả lại nghe thấy Diệp Lăng Phi không nhịn được nói:

- Tiếp tục nói đi, đừng chờ vỗ tay.

Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Thái Hạo cảm thấy hơi xấu hổ, hắn liền cầu cứu Trần Ngọc Đình.

Trần Ngọc Đình cũng không ngờ là Diệp Lăng Phi lại không hề nể tình như vậy, tuy rằng nàng tin tưởng Diệp Lăng Phi nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác không thoải mái.

Trần Ngọc Đình vốn định hôm nay sẽ tha thứ cho Diệp Lăng Phi, vì trong lòng nàng mơ hồ có một cảm giác áy náy với hắn. Tuy nhiên hiện tại nàng đã không nhịn được nữa mà lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Phi rồi nói:

- Giám đốc Diệp, anh có ý gì vậy? Chẳng lẽ anh không chào đón phó tổng giám đốc Thái hay sao?

- Chào đón, làm sao không chào đón được.

Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười buồn nôn.

- Chỉ là bây giờ tôi đang chơi game, cho nên có một đề nghị, mọi người không nên làm phiền.

- Giám đốc Diệp, xin anh chú ý đến lời nói của mình, anh thân là một giám đốc, đại diện cho cả một công ty, cần phải tạo nên một hình tượng tốt.

- Cái này Trần phó tổng cứ yên tâm, Trần phó tổng, vừa rồi cô cũng nói tôi là quản lý của Ban tổ chức, bây giờ, tôi cần phải bỏ một số tật xấu nhưng không phải là phá bỏ quy củ.

Diệp Lăng Phi di động ngón tay vào trong túi áo, rồi gõ gõ ngón tay phải lên bàn:

- Anh tên là Thái Hạo phải không? Ừ, anh nhớ kỹ cho tôi, ở đây tôi chính là lão đại, nếu như anh dám chọc vào tôi, tôi sẽ cắt đứt tiền lương của anh.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong lời này, không chỉ có Thái Hạo mà ngay cả vẻ mặt của Trần Ngọc Đình cũng trở nên biến đổi. Lời nói này thốt ra từ một giám đốc, thật khiến cho người ta phải sững sờ.

Diệp Lăng Phi không để ý tới vẻ mặt của Thái Hạo và Trần Ngọc Đình, hắn hướng về phía các thành viên của Ban tổ chức, gõ gõ bàn rồi nói:

- Các anh nghe kỹ cho tôi, từ nay về sau phàm khi họp không được cho phép vỗ tay, hơn nữa, có chuyện gì thì phải nói nhanh, không được loạn thất bát tao. Không có chuyện gì thì phải quay lại làm việc, đừng đứng yên ở đó mà nói nhảm. Mặt khác mặc kệ tôi làm gì, chỉ cần tôi ở trong Ban tổ chức, tôi nói cho các anh biết. Các anh chỉ cần đem công việc của mình xử lý xong, không kéo dài tới ngày mai thì muốn làm gì thì làm, muốn nói chuyện phiếm thì nói, đánh bài, thậm chí xem đua ngựa tôi cũng không có ý kiến. Cuối cùng một việc nữa, vị này từ nay về sau chính là phó quản lý ở đây, từ nay về sau có chuyện gì hãy tìm hắn, rõ chưa?

- Dạ rõ.

Bất kể nam hay nữ trong Ban tổ chức đều không tụ chủ được mà đáp ứng lời nói của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tỏ ra rất hài lòng, hắn vỗ bàn một cái rồi nói:

- Được rồi, tan họp, mọi người đi làm đi.

Nói xong, Diệp Lăng Phi dẫn đầu moi người đi ra khỏi phòng họp.

Lần này Diệp Lăng Phi đi, Từ Oánh cũng đi theo sát hắn. Đường Hiểu Uyển nhìn về phía sau Diệp Lăng Phi, những đám người trong bộ tổ chức cũng ngây ngốc ra.

Thái Hạo cười khổ nói:

- Phó tổng Trần, tôi thấy xem ra bộ tổ chức này thật đặc biệt.

Trần Ngọc Đình không nói gì, nàng khẽ cắn môi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Tên Diệp Lăng Phi này quả nhiên không để cho nàng chút mặt mũi nào cả.

Diệp Lăng Phi trở lại văn phòng, Từ Doanh cũng tiến đến.

- Giám đốc, anh có cần tôi giúp gì không?

- Trần phó tổng đã sắp xếp, từ nay về sau, cô phải xem xét cho tôi.

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi hiểu.

Từ Oánh lập tức đáp ứng.

- Được rồi, không còn việc gì nữa, cô mau lui ra ngoài đi.

Diệp Lăng Phi hướng về phía Từ Oánh mà khoát khoát tay, sau đó ánh mắt của hắn hướng về phía màn hình, bắt đầu chơi C S.

- Cộp cộp cộp.

Một hồi bước chân từ phía xa xa truyền đến. Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt rời khỏi màn hình, sau đó thân hình của Trần Ngọc Đình xuất hiện lên trước mặt hắn. Trần Ngọc Đình xông vào trong phòng sau đó hung hăng đóng cửa lại.

Diệp Lăng Phi khẽ dựa vào phía sau, làm ra một dáng vẻ thản nhiên, sau đó cười cười nhìn Trần Ngọc Đình.

- Bộp.

Trần Ngọc Đình ném tập tài liệu lên bàn công tác của Diệp Lăng Phi.

- Diệp Lăng Phi, anh có ý gì đó?

Khuôn mặt của Trần Ngọc Đình tái nhợt, nàng vô cùng tức giận, giờ phút này không kìm được mà chất vấn hắn.

- Không có ý gì.

Diệp Lăng Phi cười ha hả, sau đó hắn đốt lấy một điếu thuốc rồi bắt chéo hai chân, toàn thân tỏ ra một tư thế nhàn nhã.

Nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy, trong lòng Trần Ngọc Đình liền cảm thấy tức giận, nàng run rẩy cả thân hình, nghiêm nghị quát.

- Có phải anh bất mãn với tôi không? Nếu như anh bất mãn thì cứ nói ra.

- Tôi bất mãn đó, tôi cũng đã nói rồi, cô muốn thế nào đây?

Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười rất vô sỉ, khuôn mặt Trần Ngọc Đình tái nhợt, Diệp Lăng Phi sau đó còn cố ý nháy mắt khiến cho nàng càng thêm tức giận, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một tên gia hỏa nào vô sỉ như Diệp Lăng Phi. Nếu như không phải có cái bàn thì Trần Ngọc Đình chắc đã sớm ngã xuống.

Diệp Lăng Phi thấy thế cũng không hề có ý đến đỡ nàng mà cười ha hả nói:

- Phó tổng Trần, tôi đây là làm theo lời của cô nói, cô cần phải cảm tạ tôi mới đúng, tại sao lại còn muốn mắng tôi, đây thật là điều không nên.

- Tôi bảo anh làm vây ư? Anh đừng có mà nói bậy.

Trần Ngọc Đình quả thật bị Diệp Lăng Phi làm cho hồ đồ, nàng lớn tiếng mắng Diệp Lăng Phi.

- Chẳng lẽ không phải vậy sao?

Diệp Lăng Phi đột nhiên đứ lên, sau đó khong hề thương hoa tiếc ngọc mà túm lấy cổ áo của Trần Ngọc Đình. Sau đó, Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, trợn mắt nhìn chằm chằm về phía Trần Ngọc Đình rồi nói:

- Phó tổng Trần, tôi hỏi cô, cô khiến tôi trước mặt nhiều người mất đi uy quyền, chuyện đó tôi cũng không so đo với cô.

Nếu đối lại là người khác thì tôi đã khiến cho hắn phải thê thảm rồi. Cô nhìn các lãnh dạo cao tầng ở gần cô, người nào không hận cô thấu xương, nhớ lại chuyện trước kia, có người cố ý hãm hại cô, cô có nghĩ đến điều đó hay không? Cô bây giờ còn tự cho mình là đúng, cô chuyên tâm vào công tác, cô không biết rằng như vậy sẽ khiến cô phải rời khỏi tập đoàn Tân Á rất nhanh sao? Có lẽ cô cho rằng cô có thể làm việc tại một công ty khác tốt hơn ở tập đoàn Tân Á, nhưng tôi nói thẳng cho cô biết, thiên hạ không dễ dàng như vậy, chỉ cần cách xử sự của cô không thay đổi, thì công cũng không tồn tại ở công ty nào, sẽ không ai thích phương thức làm việc của cô.

Diệp Lăng Phi nói xong liền quay người lại, thuận thế buông lấy cổ áo của Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình đặt mông ngồi cạnh Diệp Lăng Phi, mà Diệp Lăng Phi lúc này lại đứng trước mặt Trần Ngọc Đình.

Lời nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi giống như là đã điểm trúng tử huyệt của Trần Ngọc Đình. Thân hình của Trần Ngọc Đình liền trở nên tê liệt, nàng cắn chặt hai môi lại, cơ hồ như muốn chảy cả máu ra. Sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy.

Trước kia, chồng của nàng cũng đã dùng ánh mắt này để răn dạy Trần Ngọc Đình khi mà Trần Ngọc Đình làm sai một việc gì đó. Nhưng lần này, Diệp Lăng Phi so với Trần Ngọc Đình còn dữ dội hơn ba phần.

Năm đó, biểu hiện của chồng mình Trần Ngọc Đình không đẻ ý, nhưng bây giờ sau khi suy nghĩ lại, nàng mới phát hiện ra rằng nếu như không có, Trương Tiếu Thiên che chở thì nàng đã không trụ lại được cho tới hôm nay.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy dáng vẻ ngày của Trần Ngọc Đình thì cũng không nói thêm gì nữa.

- Trần phó tổng, đây chính là lời khuyên của tôi, tôi hi vọng cô có thể sửa đổi tính tình của cô. Đương nhiên đối với tôi mà nói, tôi không hề toan tính đến các chức vụ ở đây, thậm chí ngay cả công ti này cũng vậy. Thuận tiện, tôi nói luôn, bất kỳ người nào ở cái tập đoàn này cũng không thể đuổi tôi đi.

Diệp Lăng Phi cũng không biết Trần Ngọc Đình có nghe những lời nói này của mình hay không, tuy nhiên sau đó nàng đứng dậy rồi rời khỏi phòng của Diệp Lăng Phi.

Đúng lúc Trần Ngọc Đình vừa đi ra khỏi văn phòng, Diệp Lăng Phi lại an vị chỗ của mình. Đây chính là đòn cảnh cáo hắn muốn thức tỉnh Trần Ngọc Đình. Còn Trần Ngọc Đình có nghe hay không thì hắn không cần phải quan tâm, sau đó Diệp Lăng Phi chơi game nửa canh giờ nữa rổi rời khỏi căn phòng.

Hắn đi bộ đến đại sảnh đã nhìn thấy Thái Hạo quen thuộc. Thái Hạo hiện đang ở đó nói chuyện với Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển có vẻ rất chân thành nói chuyện với hắn, thi thoảng lại gật gật đầu.

- Con mẹ nó, thằng nhóc này ngay cả đàn bà của tao cũng muốn đoạt lấy.

Diệp Lăng Phi suy nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau đó hắn quay lại văn phòng mở M S N lên, gửi cho Đường Hiểu Uyển một tin tức:

- Hiểu Uyển, có phải tên kia muốn tán tỉnh em không?

Đường Hiểu Uyển đang giải thích công việc của mình cho Thái Hạo thì nhìn thấy màn hình MSN nhấp nháy, hiển nhiên là do Diệp Lăng Phi phát tin tới.

Đường Hiểu Uyển thấy vậy tì trong lòng vừa cảm thấy ấm áp lại vừa buồn cười. Đường Hiểu Uyển biết rằng Diệp Lăng Phi hiện tại đang ăn dấm chau, cô nhóc này lập tức trả lời hắn:

- Diệp đại ca, Thái quản lý đang hỏi chuyện với em thôi.

Diệp Lăng Phi nhanh chóng trả lời:

- Không cho phép em cười với hắn, bằng không anh sẽ đánh vào mông em.

Đường Hiểu Uyển nhanh chóng trả lời:

- Dạ.

Sau đó nàng lập tức tươi cười. Thái Hạo không hiểu sao Đường Hiểu Uyển tại sao lại cười nhưng nhìn thấy nụ cười của nàng rất ngọt ngào, trong lòng vì vậy cũng không khỏi cảm thấy rung động. Lúc này, Đường Hiểu Uyển đã chuyển sang phía Thái Hạo nói:

- Thái quản lý, công tác của tôi chính là như vậy.

- À, thì ra là vậy.

Thái Hạo cũng nở ra một nụ cười, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Hiểu Uyển, dựa theo năng lực làm việc của em, anh sẽ sắp xếp cho em những công việc có tính khiêu chiến, em có tiếp nhận không?

- Thái quản lý, em hiện đang là nhân viên, em chỉ muốn duy trì việc tiêu thụ thôi, nhưng do công trạng không tốt đã bị điều đến bộ tổ chức. Em đối với công việc trước mắt rất yêu mến.

Đường Hiểu Uyển nói;

- Em không muốn được phân công tác gì khác.

- Hiểu Uyển, đừng có hiểu lầm, tôi không có ý định cho em làm công việc ở phòng tiêu thụ. Bộ tổ chức của chúng ta còn có rất nhiều công tác phải làm, ví dụ như là sản xuất điều tiết, nếu như em được vào đó em sẽ phát huy hết khả năng của mình, bởi vì anh biết em là một nhân tài, với tính cách của em thì làm ở đó sẽ rất phù hợp.

Đường Hiểu Uyển nhìn Thái quản lý, do dự rồi nói:

- Thái quản lý, để em đi hỏi giám đốc Diệp đã.

Nói xong, Đường Hiểu Uyển nhanh chóng phát ra một tin nhắn cho Diệp Lăng Phi. Thái Hạo cảm thấy thật khó hiểu, tại sao lại phải hỏi giám đốc Diệp chứ? Sau đó rất nhanh Diệp Lăng Phi trả lời lại hai chữ: Không được.

Đường Hiểu Uyển liền chuyển về phía Thái Hạo rồi nói:

- Thái quản lý, em không thích hợp ở công việc đó, anh hỏi những đồng sự khác vậy.

Đường Hiểu Uyển nói xong liền chuyển ánh mắt về phía màn hình, sau đó nhanh chóng trả lời Diệp Lăng Phi.

Thái Hạo cảm thấy hơi xấu hổ, hăn cảm giác dường như ở đây Diệp Lăng Phi mới là người có quyền, ngay cả mình muốn sắp xếp một công việc còn phải xin phép Diệp Lăng Phi. Kỳ thực đây là do Thái Hạo hiểu lầm, Đường Hiểu Uyển xin chỉ thị của Diệp Lăng Phi là vì trong lòng nàng, chỉ có Diệp Lăng Phi mới là người đáng tín nhiệm nhất.

Diệp Lăng Phi không có việc gì, đối với hắn thời gian gần đây việc hắn thích nhất chính là nghe tin tức do tên Michael người Pháp.

Lý Triết Hào đã có sự phản hồi, dựa theo sự yêu cầu của Diệp Lăng Phi, Michael vào tuần lễ này sẽ báo cho Lý Triết Hào biết rằng các hạng mục ở Nhà thờ đã thành công. Tin rằng Lý Triết Hào sẽ không ngu xuẩn đến mức truyền tin tức này ra ngoài.

- Michael, anh có thể tiếp tục làm việc mà anh muốn, c ho dù lý tiên sinh đáng yêu không dự buổi họp báo này thì chẳng lẽ chúng ta cũng không thể tiến hành hay sao? Vào ngày mai, chúng ta sẽ vì hắn mà chuẩn bị buổi họp báo, anh cần phải thông tri tin tức này.

- Không có vấn đề gì, như vậy là tốt rồi.

Diệp Lăng Phi cười rộ lên, bởi vì chuyện ngày mai của Lý Triết Hào mà Diệp Lăng Phi cảm thấy vui vẻ, bước tiếp theo hắn cần làm chính là làm thế nào để đưa Lý Triết Hào vào tuyệt cảnh.

Vào lúc tan việc, Diệp Lăng Phi thu thập những thứ đó một phen, sau đó rời khỏi văn phòng đi ra tới đại sảnh. Hắn trông thấy Đường Hiểu Uyển đang ở bàn công tác, xem ra Đường Hiểu Uyển còn một số việc chưa xử lý xem, Diệp Lăng Phi đứng ở đại sảnh vài giây đồng hồ trong lòng thầm phân vân có nên đợi Hiểu Uyển hay là không.

Diệp Lăng Phi đi tới gần bãi đỗ xe, sau đó điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Diệp Lăng Phi xem xét thì thấy đây chính là điện thoại của Trần Ngọc Đình.

- Phó tổng Trần, có chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra, hắn không hề lên xe mà đứng ở ngoài hỏi.

Giọng nói của Trần Ngọc Đình hơi do dự:

- Giám đốc Diệp anh có thể bồi tiếp tôi uống vài ly không?

- Uống rượu ư? Bây giờ trạng thái của cô không tốt, không thích hợp để uống rượu.

Diệp Lăng Phi cự tuyệt nói.

- Tôi cũng không muốn mang cô từ quán bar về nhà.

Trần Ngọc Đình ở đầu dây bên kia trầm mặc một chút sau đó mới từ từ nói:

- Giám đốc Diệp, lời nói hồi chiều của anh tôi xin nhận, tôi muốn gặp anh để xin lỗi.

- Cô đã nói như vậy thì được rồi.

Diệp Lăng Phi nói:

- Chỉ cần cô không tức giận với tôi là được.

Đường Hiểu Uyển lúc này đã giải quyết xong mọi chuyện bề bộn, nàng hơi vuốt vuốt bàn tay mỏi nhừ rồi đi tới phòng vệ sinh.

Từ phòng vệ sinh đi ra, nàng trông thấy Thái Hạo. Thái Hạo nhìn thấy Đường Hiểu Uyển thì bất ngờ nói:

- Hiểu Uyển, sao bây giờ em còn chưa về nhà?

- Có một số công việc chưa làm xong cho nên em phải ở lại làm.

Đường Hiểu Uyển vội vàng nói, sau đó cầm lấy túi xách trên bàn rồi đi về.

Thái Hạo đứng ở trước thang máy nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đi tới, Thái Hạo liền giữ cửa thang máy lại, rồi chờ Đường Hiểu Uyển đi vào.

- Cám ơn.

Đường Hiểu Uyển thở một hơi rồi đi vào bên trong.

Thái Hạo buông lỏng tay ra, thang máy từ từ đóng lại.

- Hiểu Uyển, nhà của em ở đâu?

Thái Hạo tựa như lơ đãng hỏi.

- Cư xá Thúy Viên.

Đường Hiểu Uyển cùng thuận miệng mà đáp.

- Cư xá Thúy Viên sao? Thật là xảo hợp, anh cũng đang ở đó.

Thái Hạo vui mừng nói:

- Không ngờ chúng ta lịa cùng ở cùng một tiểu khu.

Đường Hiểu Uyển không cười, bởi vì Diệp Lăng Phi không cho nàng cười, sau đó nàng gật gật đầu nói:

- Rất xảo hợp.

- Hiểu Uyển, vậy từ nay về sau chúng ta có thể đi về cùng nhau.

Thái Hạo nói.

- Số điện thoại của em là bao nhiêu, ngày mai anh sẽ đưa em đi làm.

- Không cần, em có thói quen đi một mình. Với lại, em có thói quen về trễ cho nên không muốn người khác chờ mình.

Đường Hiểu Uyển cự tuyệt nói.

Thấy Đường Hiểu Uyển cự tuyệt mình, Thái Hạo cảm thấy hơi thất vọng, sau đó hắn cười nói.

- Hiểu Uyển, em thật sự rất bận bịu đó.

Đường Hiểu Uyển cũng không nói nhiều nữa, nhanh chóng đi xuống lầu một. sau đó, Đường Hiểu Uyển cất bước ra khỏi thang máy. Thái Hạo bỗng nhiên trong lòng có một suy nghĩ:

- Xem ra nàng không muốn làm quen với mình, cô bé này xem ra là một cô gái hướng nội.

Thái Hạo hạ quyết tâm ở trong lòng, nhanh chóng đi nhanh vài bước đuổi kịp Đường Hiểu Uyển.