Chương 259: Em muốn biết chân tướng

Tiểu Lôi xuống xe taxi, đứng ở bên lề đường châm một điếu thuốc.

Đêm qua, một màn máu tanh kia vẫn rõ mồn một trước mắt, thế cho nên hắn từ đêm qua đến bây giờ đều không ngủ ngon giấc, mới vừa rồi uống rượu cùng vài tên Hắc Phong bang ở quán bar, lúc này mới gọi taxi chuẩn bị về nhà.

Tiểu Lôi chưa từng nghĩ tới cái chết, tuy nói Tiểu Lôi là một tên côn đồ, nhưng hắn nói như thế nào cũng là tên côn đồ của Hắc Phong bang, cây cao bóng cả, có cây đại thụ Hắc Phong bang này, hắn chỉ có chém người khác, nào có bị người ta chém bao giờ.

Mấy năm nay Hắc Phong bang từ từ lớn mạnh lên, dựa vào Tiền Thông cùng quan hệ với Hắc bang khác trong thành phố Vọng Hải không tồi, những kẻ Hắc Phong bang này đều rất yên bình, trừ bỏ đòi nợ thuê, và chém người ra, thật cũng khôgn có phát sinh chuyện đánh nhanh ẩu đả lớn gì, thời gian trôi qua Tiểu Lôi đã không còn thói quen mang mấy chục người đi chém một người.

Khi nghe nói muốn năm sáu chục người Hắc Phong bang đi chém một người, Tiểu Lôi tưởng rằng lần này ngay cả đao hắn cũng không cần cầm, chính là đi xem náo nhiệt một chút. Nhưng khôgn nghĩ tới chuyện sẽ náo loạn lớn như thế, không chỉ Hắc Phong bang đã chết mười mấy người, còn có hơn hai mươi người bị thương nặng, Tiểu Lôi xem như một người may mắn, hắn không bị thương. Nhưng mắt thấy hổ tướng Tam Pháo của Hắc Phong bang đã chết, vẫn là hù dọa Tiểu lôi sợ mất rồi.

Sau đó, mọi người bao gồm cả Tiểu Lôi bị cảnh cáo mấy ngày này không được lộ diện, cẩn thận trốn đi. Tiểu Lôi cũng muốn an phận ở nhà, nhưng ở nhà hắn luôn luôn không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là kêu vài tên Hắc Phong bang đi uống rượu. Mấy tên kia cũng tham gia vụ chém người ngày hôm qua, đều bị dọa sợ đến ngủ không yên, vì vậy, mấy tên tiểu tử liền đi ra ngoài uống rượu, nháo đến nửa đêm mới giải tán.

Tiểu Lôi đứng ở bên lề đường hút vài điếu thuốc, lảo đảo đi về phòng trọ hắn thuê. Mới đi được vài bước, liền nhìn thấy một cỗ xe BMW đột nhiên dừng ở trước mặt hắn, dọa Tiểu Lôi nhảy dựng lên.

- Mẹ kiếp, mày muốn chết à, mau bồi thường tiền cho tao.

Tiểu Lôi này cả người sực mùi rượu, ngay cả đứng cũng không vững. Những tính cách lưu mang vẫn không đổi được.

Cửa xe vừa mở ra, một cánh tay thò ra túm cổ áo TIểu Lôi kéo vào trong xe, lập tức chiếc xe này liền chạy đi.

Bạch Tình Đình thức dậy rất sớm, đêm qua bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận. Cả đêm ngủ khôgn ngon.

Nàng thấy Chu Hân Mính còn đang ngủ say, không đánh thức Chu Hân mính, mà lặng lẽ đứng dậy, sau khi đi vào phòng vệ sinh, Bạch Tình Đình cầm bàn chải đánh răng một bên đánh răng, một bên vẫn ấm ức Diệp lăng Phi lẩm bẩm nói:

- Ta nguyền rủa anh đêm qua đau cả đêm, tốt nhất cho anh cả đêm không ngủ được mới tốt.

Bạch Tình Đình đánh răng xong, mới vừa ngậm một ngụm nước súc miệng, đột nhiên cảm giác mông của mình bị người khác hung hăng bóp một cái. Bạch Tình Đình quay người lại, phụt, Bạch Tình Đình đem nước súc miệng trong miệng toàn bộ phun vào người Diệp Lăng Phi.

Nhìn bộ dáng Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình cười ha ha, nàng cảm giác mình cuối cùng cũng báo thù được.

- Làm gì vậy, không phải là trả thù anh như vậy chứ.

Diệp Lăng Phi rất buồn bực lắc lắc đầu, bất mãn nói:

- Không phải là chạm vào mông một cái thôi sao, có cần trả thù như vậy không?

Diệp Lăng Phi lời này nói ra rất tự nhiên, hoàn toàn khôgn đem chuyện bóp mông Bạch Tình Đình thành chuyện gì to tát. Bạch Tình Đình vốn đang cười vui vẻ, nghe được Diệp Lăng Phi nói ra câu vô sỉ này, sắc mặt lại trầm xuống, tức giận nói:

- Anh làm cái gì thì anh rõ ràng nhất.

- Anh làm cái gì?

Diệp Lăng Phi rất đơn giản đem áo ngủ bị ước một mảng lớn cởi xuống, để người trần.

- Anh làm gì, mới sáng sớm đã cởi trần ra.

Bạch Tình Đình vừa nhìn Diệp Lăng Phi cởi trần. Chuyển người quay lại. Đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi nói:

- Anh chú ý một chút, chúng ta còn chưa kết hôn. Dựa theo biểu hiện ngày hôm qua, em có thể còn phải cân nhắc có gả cho anh hay không đây.

- Không gả cho anh thì gả cho ai.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi tới sau lưng Bạch Tình Đình, đưa tay phải ôm lấy Bạch Tình Đình. Môi của hắn từ vai Bạch Tình Đình đưa đến gò má Bạch Tình Đình, liền hôn một cái.

Bất chợt bị Diệp Lăng Phi hôn một cái, Bạch Tình Đình đầu tiên là sửng sốt, lập tức giận dữ nói:

- Anh đánh răng chưa, thật sự là bẩn chết người đi được.

Đang khi nói chuyện, Bạch Tình Đình dùng tay lau lau chỗ bị Diệp Lăng Phi hôn, DIệp lăng Phi đem môi lần nữa áp vào trên mặt Bạch Tình Đình, lại hôn một cái.

Bạch Tình Đình xoay người lại, hai tay đẩy vào ngực Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Anh đi ra ngoài, em không muốn nhìn thấy đồ đại sắc lang như anh.

- Nhưng là anh muốn nhìn thấy em.

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, cánh tay trái bị thương của hắn cũng đặt lên trên vai Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình xem như không dám dùng sức, trong lòng nàng vẫn rất là lo lắng cánh tay Diệp Lăng Phi lại bị thương. Bạch Tình Đình không động, nhưng lại là cho Diệp Lăng Phi cơ hội hôn môi Bạch Tình Đình, cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình quay trái tránh phải, không muốn cho Diệp Lăng Phi hôn, nhưng bất quá là biểu hiện bên ngoài của nàng mà thôi, trong lòng vẫn rất là khát vọng "bị" Diệp Lăng Phi hôn môi.

Bất quá phản kháng vài giây, Bạch Tình Đình liền ngoan ngoãn "bị" Diệp Lăng Phi hôn tới cái miệng nhỏ nhắn của nàng, lập tức, hai người hôn nhau nồng nhiệt.

Ngươi đừng nhìn Diệp Lăng Phi tay trái cử động khôgn tốt lắm, nhưng chỉ cần tay phải là đủ rồi, tay phải của hắn bắt đầu không thành thật. Sáng sớm chính là khi dục hỏa của nam nhân mạnh nhất, Diệp Lăng Phi mới chỉ nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc áo ngủ bán trong suốt đã bốc lên ý dâm. Tay phải sờ vuốt cùng bóp nhéo, liền khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình ửng hồng, thân thể mềm mại nóng lên như lửa.

Tiếng mở cửa đột ngột cắt đứt sự thân mật của hai người, đây là thanh âm Chu Hân Mính mở cửa phòng vệ sinh ra. Chu Hân Mính còn chưa có tỉnh ngủ, ngáp ngắn ngáp dài đi rửa mặt, khi nhìn thấy hai người Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi, Chu hân Mính hơi hơi sửng sốt, lập tức cười nói:

- Thật xấu hổ, mình quấy rầy hai người rồi.

- Hân Mính, bạn đừng nghĩ lung tung.

Bạch Tình Đình bị Chu Hân Mính đánh vỡ không khí thân mật của nàng cùng Diệp Lăng Phi, vội vàng che giấu nói:

- Bọn mình cái gì cũng chưa làm.

Chu Hân Mính nhìn cánh tay Diệp lăng Phi, lại nhìn Bạch Tình Đình một chút, khẽ cười cười, không nói nữa. Nàng đi thẳng đến bồn rửa mặt, mở vòi nước, bắt đầu rửa mặt.

Bạch Tình Đình trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, ý nói là đều do anh hại em. Bạch Tình Đình vốn định cắn Diệp Lăng Phi một cái, nhưng nàng nhịn xúc động này xuống, chỉ há cái miệng nhỏ nhắn ra, làm một cái động tác cắn đến với Diệp Lăng Phi. Nàng cũng đưa tay ở dưới vòi nước, thuận miệng hỏi:

- Hân mính, sao bạn không ngủ được, dậy sớm như vậy?" - Có án mạng.

Chu hân mính nói.

- Bây giờ mình phải tới hiện trường.

- Các bạn làm cảnh sát cũng thật khôgn dễ dàng, lúc nào có án mạng đều phải lập tức đi đến hiện trường.

Bạch Tình Đình nói.

- Bạn chờ ăn xong điểm tâm mới đi chứ. Mình bảo cô Ngô làm.

- Không cần, mình đi ra ngoài mua chút đồ ăn trên đường.

Chu Hân Mính cầm lấy bàn chải đánh răng, một bên đánh răng nói:

- Án mạng này có thể cùng vụ án của mình. Trong lòng vừa động. Nhưng Diệp Lăng Phi không có nói thêm cái gì, mà xoay người trở về phòng ngủ.

Vừa về tới phòng ngủ, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Dã Thú.

- Dã Thú, đêm qua các ngươi làm chuyện gì sao?

Diệp Lăng Phi trầm giọng hỏi.

- Không có việc gì. Chính là đem một tên tiểu tử giết chết. À, còn có. Chúng ta từ trong miệng tiểu tử đó biết được danh sách những kẻ buổi tối hôm đó tập kích lão đại, em cùng Dã Lang tính buổi tối hôm nay sẽ động thủ, đem một đám này giết chết. Thuận tiện chuẩn bị đem Hắc Phong bang san bằng.

- Đồ đần, thi thể tên mày giết bị người ta phát hiện. Sao mày không cẩn thận như thế, xử lý thi thể còn có thể xảy ra chuyện.

Diệp Lăng Phi oán giận nói.

- Mày cùng Dã Lang đều chú ý một chút cho anh. Đừng đem nơi này trở thành nước ngoài, mà vẫn dùng thuốc nổ, anh đã nghĩ Dã Lang nhất định chuyển thuốc nổ C4 tới, hai người bọn mày ai cũng không được dùng thuốc nổ.

Diệp Lăng phi thanh âm rất thấp, mang theo vẻ trách cứ nói.

Dã Thú đầu tiên liên tục vâng dạ. Cùng Dã Thú nói chuyện điện thoại xong, Diệp lăng Phi thay đổi một bộ quần áo, lại quay lại. Bạch Tình Đình lúc này đã trở về phòng, chỉ còn lại Chu hân mính ở chỗ này gội đầu. Diệp Lăng phi tới gần. Cười ha ha nói:

- Hân Mính, em muốn tới hiện trường à.

- Anh muốn nói gì?

Chu Hân Mính hỏi ngược lại.

- Anh biết em muốn tới hiện trường.

Diệp Lăng Phi kề miệng gần sát bên tai Chu Hân Mính. Thấp giọng nói:

- Anh cũng muốn cùng đi với em, anh rất nhớ em.

Chu Hân Mính cảnh giác nhìn cửa một chút, tin tưởng Bạch Tình Đình không ở bên cạnh, nàng mới thấp giọng nói:

- Anh làm gì vậy, thương thế của anh không ổn, lại muốn chạy loạn.

Tay phải của Diệp lăng Phi cách một lớp quần vuốt ve kiều đồn cao vểnh của Chu Hân Mính, nụ cười dâm đãng nói:

- Đây không phải anh nhớ em sao, muốn cùng em đi ra ngoài. Nếu cả ngày đều đợi ở nhà, khi nào có cơ hội.

- Thôi đi, em chỉ biết anh không làm chuyện tốt.

Chu Hân Mính mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là ngầm đồng ý Diệp Lăng Phi cùng nàng đi tới hiện trường.

Rửa mặt xong, Chu hân Mính cùng Diệp Lăng Phi cũng không ăn cơm liền rời khỏi biệt thự. Chu Hân Mính nói với Bạch Tình Đình là cần phải đưa Diệp Lăng Phi tới hiện trường để xác nhận có liên quan cùng vụ án của Diệp Lăng Phi hay không. Bạch Tình Đình không biết nội tình, thật tưởng rằng Diệp Lăng Phi cần phải tới hiện trường, dặn dò Diệp Lăng Phi cần chú ý vết thương hơn.

Chu Hân Mính khởi động xe cảnh sát, chở Diệp lăng Phi ra khỏi biệt thự. Vừa ra khỏi biệt thự, Diệp lăng Phi đã bắt đầu không thành thật, sờ tới sờ lui trên đùi Chu hân Mính.

- Anh thật sự là... như vậy rất dễ dàng gặp sự cố không may, không được sờ soạn em nữa, nếu không sau này đừng nghĩ chạm vào em.

Chu Hân mính nói.

Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Chu Hân Mính quả thật thành thật rất nhiều, hắn không sờ bắp đùi Chu Hân Mính nữa, mà là châm một điếu thuốc, một bên hút thuốc, một bên hỏi:

- Hân Mính, em còn chưa nói hiện trường đến cùng là ở đâu chứ?

- Có người ở bờ biển phát hiện một thi thể, hình như là thi thể người của Hắc Phong bang, tình huống cụ thể còn cần đến hiện trường mới có thể biết.

Chu Hân mính nói.

Không phải là chết một tên hắc bang sao, có cái gì kỳ quái, nói không chừng là tiểu tử đó đắc tội người ta, bị người của chính mình chém cũng không chừng. Khoảng thời gian này rất loạn, nhất là những kẻ hắc bang này, luôn luôn ngươi chém ta, ta chém ngươi.

Diệp Lăng Phi một bộ dáng không sao cả, bĩu môi nói:

- Anh còn muốn, toàn bộ những kẻ hắc bang này chết hết mới tốt, tránh cho những người này gây họa cho người dân bình thường.

Chu Hân Mính nghe lời này của Diệp Lăng Phi, đột nhiên hai tay nàng quay tay lái, đem xe quay vòng lại trên đường. Nơi này vẫn là vùng núi khu phía Nam, còn chưa tới quốc lộ. Chu Hân Mính này quay vòng lại trên đường, quay vòng ước chừng bảy tám thước, dừng ở trước một vách núi.

Chu Hân Mính nghe lời này của Diệp Lăng Phi, đột nhiên hai tay nàng quay tay lái, đem xe quay vòng lại trên đường. Nơi này vẫn là vùng núi khu phía Nam, còn chưa tới quốc lộ. Chu Hân Mính này quay vòng lại trên đường, quay vòng ước chừng bảy tám thước, dừng ở trước một vách núi.

Chu Hân Mính đem xe tắt máy, cởi dây an toàn, quay người nhìn thẳng Diệp Lăng Phi. Một loạt động tác này của Chu hân Mính đem Diệp lăng Phi làm cho hồ đồ, hắn nghi hoặc khó hiểu nhìn Chu Hân Mính, hỏi:

- Hân mính, em làm sao vậy, làm gì mà muốn dừng xe ở nơi này?

- Anh nói xem, có phải anh có chuyện gì gạt em hay không?

Vẻ mặt Chu Hân Mính không có nửa điểm nói giỡn, rất chăm chú mà hỏi.

- Anh có chuyện gì gạt em, em nói xem.

Diệp Lăng Phi vừa nói, lại đặt tay ở trên đùi Chu Hân Mính, đưa dần lên, hắn bóp bóp chỗ đùi trong của Chu Hân Mính, nụ cười dâm đãng nói:

- Hân Mính, có phải em nghĩ muốn ở chỗ này thân mật cùng anh hay không, anh xem nơi này thật cũng không tồi, sơn thanh thủy tú, lại không có người. đúng là địa phương tốt thân mật nha.

Chu Hân mính nhìn tay của DIệp Lăng phi đặt ở đùi nàng, lại ngẩng đầu, nhìn thẳng Diệp Lăng phi, lạnh lùng nói:

- Diệp Lăng phi, con người của em không thích nhất là người khác lừa gạt em. Nhất là người em yêu lừa gạt em. Cho tới nay, em đều tự trách thật nhiều. Bởi vì anh là chồng của người bạn tốt nhất của em, mà em lại muốn gạt bạn tốt của em cùng anh thân mật, trở thành một người thứ ba đáng xấu hổ. Nhưng em tự nói với chính mình anh yêu em, em cũng yêu anh. Hoàn toàn bởi vì điểm này, em mới có thể làm ra rất nhiều chuyện đi ngược lại nguyên tắc làm người của em. Nhưng là, hiện tại em cảm giác tất cả nỗ lực của em đều không giá trị. Bởi vì nam nhân em yêu đang lừa gạt em.

Chu Hân Mính những lời này mới vừa nói xong, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi đem tay phải đặt ở đùi Chu Hân mính rút trở về, lấy ra một bao thuốc lá từ trên người, muốn rút ra một điếu thuốc, nhưng lại như thế nào cũng khôgn rút ra được. Không khỏi kích động, đem cả bao thuốc đều ném ra ngoài xe, Diệp lăng Phi mở cửa xuống xe.

Chu Hân Mính cũng xuống xe, nàng đi tới chỗ bao thuốc Diệp lăng phi mới ném đi vừa rồi. Đem những điếu thuốc rơi vãi trên mặt đất nhặt lên cho vào trong bao thuốc. Chỉ để lại một điếu thuốc. Chu Hân Mính đem điếu thuốc kia đưa cho Diệp lăng phi, Diệp lăng Phi lấy ra bật lửa, châm điếu thuốc.

Hung hăng hút hai cái, Diệp lăng Phi mới đưa mắt hướng tới Chu Hân mính. Giờ phút này trên mặt Diệp lăng Phi không có nửa điểm tươi cười, trái lại lộ ra một bộ vẻ mặt rất thâm trầm. Hắn cười tự giễu hai tiếng, sau đó nói:

- Hân mính, em nói anh lừa em, vậy em có từng suy nghĩ tại sao anh muốn gạt em không?

- Em biết.

Chu Hân Mính cũng không tránh né ánh mắt Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh sợ nếu em biết, em sẽ làm ra một ít chuyện nguy hiểm, thậm chí em sẽ vì anh làm ra một số chuyện phi pháp.

- Nếu em biết còn muốn hỏi anh làm gì?

Diệp Lăng Phi vươn tay phải, nắm lấy vai Chu Hân Mính, chân thành nói:

- Anh rất quan tâm em, không muốn em vì anh làm một số chuyện vốn em không nên làm. Hân mính, anh hiểu rõ em, bề ngoài em rất lạnh lùng, nhưng nội tâm lại là một nữ hài tử dễ xúc động, hiện tại em làm cho anh nhiều lắm, không có lời của em, anh có thể sẽ không có cuộc sống hiện tại ở Vọng Hải. Quá khứ của anh, em rất hiểu rõ, nhưng em vẫn giữ bí mật cho anh, em đừng quên, em là cảnh sát, chức trách của em chính là bắt trộm cắp, bắt tội phạm, nên bắt tội phạm bị cảnh sát quốc tế truy nã giống như anh vậy. Anh tin tưởng em chỉ cần đem cái tên Satan này báo cho cảnh sát quốc tế, không tới một ngày, ít nhất mấy chục tên cảnh sát quốc tế sẽ khẩn cấp chạy tới thành phố Vọng hải. Cho tới nay, cảnh sát quốc tế vẫn luôn điều tra Satan này, nhưng bọn hắn căn bản không cách nào tra được anh đến cùng là ai. Nhưng em có thể, em có thể bắt được anh. Anh tin tưởng nếu em bắt anh, danh dự em thu được sẽ làm em trở thành ngôi sao giới cảnh sát. Nhưng em lại không làm như vậy, em vẫn che giấu tung tích cho anh, chẳng lẽ chuyện đó anh còn nhìn không ra sao? Anh hiểu, hiểu được em vì anh mà nỗ lực hết thảy, lúc này mới không muốn đem tất cả chuyện nói cho em, anh muốn dùng phương thức của anh đi giải quyết. Nhưng hiện tại, em lại làm cho anh thương tâm, chẳng lẽ hết thảy anh làm không phải vì em sao, em nỗ lực, mà anh lại chưa chắc không phải là nỗ lực.

Tâm tình Diệp Lăng Phi càng nói càng kích động, tay hắn nắm bả vai Chu Hân mính kia hơi run lên. Chu Hân mính cảm giác được giờ phút này Diệp lăng Phi rất thương tâm, nàng vội vàng giải thích nói:

- Em không phải có ý này, em chỉ muốn giúp anh chia sẻ một ít, em không muốn để cho anh gánh chịu quá nhiều. Em biết chuyện anh bị tập kích buổi tối ngày hôm đó sẽ khôgn đơn giản giống như lời của anh vậy, sau lưng chuyện này nhất định còn có bí mật gì đó. Em sợ anh gặp chuyện không may, em không muốn nhìn thấy anh có bất cứ cái gì thương tổn.

Chu Hân mính vừa nói không chút nào bận tâm nơi này là chỗ nào, nàng xúc động, hai tay ôm chặt Diệp lăng Phi, thanh âm run rẩy nói:

- Anh không biết lúc ấy em rất sợ hãi, em sợ mất đi anh, sợ vĩnh viễn lại không nhìn thấy anh.

- Hân Mính, anh không muốn để em dính dáng vào chuyện này, chính là lo em không thoát được liên quan.

Tay phải Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân mính, chậm rãi nói:

- Em biết hắc phong bang không?

- Em biết, đó là một cái hắc bang trong thành phố Vọng Hải.

Chu Hân Mính ngẩng đầu, nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Em còn biết là bọn họ muốn giết anh, mà không phải chém lầm người.

- Chuyện đó không phải là trọng điểm, trọng điểm nằm ở Hắc phong bang này bất quá chỉ là tay chân của người khác, kẻ chính thức muốn mạng anh cũng không phải bọn họ, mà là một người hoàn toàn khác.

- Là ai?

Chu Hân mính cả kinh, hỏi dồn:

- Anh biết là ai sao?

- Mặc dù anh không có chứng cớ, nhưng là anh dám khẳng định người muốn giết anh chính là Lý Triết hào, còn có con hắn - Lý Thiên Bằng.

Ngay khi Diệp Lăng Phi nói ra những lời này, Chu Hân Mính cả kinh. lúc trước, Chu Hân mính cũng hoài nghi kẻ muốn giết Diệp lăng Phi là một người hoàn toàn khác, nhưng nàng cũng không có nghĩ đến sẽ là Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng. Nàng không dám chắc, hỏi:

- Có phải bởi vì em hay không, làm cho Lý Thiên Bằng ghi hận với anh?

- Chuyện này chỉ là một phần trong đó, còn có một phần khác.

Diệp Lăng Phi nói.

- Năm đó khi lý Thiên Bằng theo đuổi Tình Đình, chính là anh phá hắn, mà Lý Thiên Bằng khi theo đuổi em, cũng là anh ở trong đó làm hỏng. Lý Triết Hào sở dĩ muốn con của hắn theo đuổi em, một phần rất lớn là xuất phát từ quyền lực của cha em, mà sự xuất hiện của anh làm cho bọn họ cảm giác được sự trở ngại, chỉ có đem anh giết đi, mới có thể diệt trừ chướng ngại. Lần trước bọn họ vu cáo anh giết Mã Phượng Vân chính là bởi vì nguyên nhân này. Trừ bọn họ ra, anh cũng không nghĩ ra được đến cùng là ai có cừu hận lớn như vậy đối với anh, muốn giết anh.

Chu Hân Mính cắn môi, đột nhiên nàng buông Diệp Lăng Phi ra, đi thẳng đến xe cảnh sát.

- Hân Mính, em làm cái gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tìm Lý Triết Hào tính sổ, em muốn cảnh cáo hắn, nếu như hắn dám động đến anh, em liền tự tay bắt hắn vào ngục giam, cả đời này hắn đừng nghĩ đi ra.

- Khoan!

Diệp Lăng Phi hô.

- Anh còn có chuyện muốn nói, em không phải muốn biết chân tướng sao, hiện tại anh sẽ đem tất cả chân tướng nói cho em. Hân Mính, em là cảnh sát duy nhất trên thế giới biết toàn bộ bí mật của Satan.