Diệp Lăng Phi một hơi phóng thẳng vào trong phòng vệ sinh nam tầng ba. Hắn ở trong phòng vệ sinh đi qua đi lại, trong miệng cuống quít lầm bầm:
- Lần này thì phiền chết thôi. Lý Khả Hân và Bạch Tình Đình gặp mặt, mình phải làm sao bây giờ?
Hắn hiểu rõ cá tính của Lý Khả Hân. Lần này thấy Bạch Tình Đình thì rất có khả năng nhắc tới quan hệ của cô với Diệp Lăng Phi ngay trước mặt Bạch Tình Đình. Mà cá tính của Bạch Tình Đình cũng không phải là một người thích chịu nhún. Nói không chừng hai người này gây náo loạn lên, cuối cùng không thể vãn hồi. Lòng bàn tay cũng là thịt, lưng bàn tay cũng là thịt. Diệp Lăng Phi yêu Bạch Tình Đình, nhưng cũng thương Lý Khả Hân. Hai người con gái này ai hắn cũng không nỡ bỏ.
Diệp Lăng Phi rất nhanh lại nghĩ tới Chu Hân Mính. Nếu Bạch Tình Đình vào Lý Khả Hân nói chuyện về mình thì hiển nhiên là Chu Hân Mính sẽ biết quan hệ của mình với Lý Khả Hân. Dựa vào tính cách của cô thì không chừng sẽ tìm mình gây chuyện. Phải biết rằng trong lòng Chu Hân Mính vẫn cho rằng mình không có người nào khác, chỉ có mỗi Bạch Tình Đình. Nếu chỉ có một mình Bạch Tình Đình thì Chu Hân Mính sẽ không bộc phát. Nhưng nếu là thêm cả Lý Khả Hân thì phiền to rồi.
Lại còn Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi nghĩ tới bốn người con giá này thì chỉ có Đường Hiểu Uyển thoạt nhìn sẽ không gây phiền toái cho mình. Nhưng Diệp Lăng Phi lại sợ Lý Khả Hân dưới cơn tức giận sẽ nói cả quan hệ vẫn mập mờ giữa mình và Đường Hiểu Uyển ra. Như thế thì hay ho rồi. Bản thân mình nhất định sẽ bị xé xác, không sao được yên thân rồi.
Diệp Lăng Phi cảm thấy đối phó với đám phụ nữ này còn nguy hiểm hơn nhiều so với kẻ địch trên chiến trường tàn khốc, có thể nói là nguy cơ tứ phía, chỉ hơi bước nhầm một bước là thua cả bàn cờ.
Diệp Lăng Phi ở trong phòng vệ sinh đi qua đi lại, đau khổ suy nghĩ. Cuối cùng hắn cắn răng thầm nghĩ:
- Đã là phúc thì không phải là họa, đã là họa thì có tránh cũng không thoát.
Hắn sau khi nghĩ thông liền đi thẳng ra ngoài.
Đợi tới khi Diệp Lăng Phi ra ngoài thì mới phát hiện ra, không chỉ có Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển, ngay cả Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cũng không thấy đâu.
- Không phải bốn người này tìm chỗ đánh nhau đấy chứ?
Diệp Lăng Phi âm thầm nghĩ.
- Nếu như vậy thì đúng là lớn chuyện rồi.
Đầu Diệp Lăng Phi quay mòng mòng, vội rút điện thoại ra đang muốn gọi cho Bạch Tình Đình thì nhìn thoáng qua một cái lại thấy Bạch Tình Đình đang đứng trong hàng bán nội y cầm một cái xem.
Diệp Lăng Phi buông điện thoại, vội vàng chạy tới. Đợi hắn tới gần, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đã đi đâu mất rồi.
- Cô gái vừa lựa đồ ở đây đâu rồi?
Diệp Lăng Phi chạy tới vội vàng hỏi người bán hàng.
Người bán hàng bị bộ dáng của Diệp Lăng Phi dọa cho giật nảy mình, lấy tay chỉ chỉ. Không đợi cho người này kịp nói gì, Diệp Lăng Phi đã vội vàng kéo cửa phòng thay đồ. Cũng may là phòng thay đồ có chốt bên trong, nếu không thì Diệp Lăng Phi đã mở được cửa phòng rồi.
- Diệp Lăng Phi, anh muốn chết phải không?
Bên trong phòng thay đồ truyền ra tiếng nói tức giận của Chu Hân Mính.
- Ối, Hân Mính à, xin lỗi, anh còn tưởng là Tình Đình ở trong ấy.
Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy tiếng của Chu Hân Mính thì vội vã giải thích. Nhưng không ngờ gian bên cạnh lại vang lên tiếng của Bạch Tình Đình:
- Diệp Lăng Phi, anh đi ra ngoài cho em.
- Hả!
Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng nói của Bạch Tình Đình không bình thường, nhớ tới vừa rồi Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân gặp nhau, cũng không biết là hai người nói chuyện gì. Trong tình huống chưa rõ ràng, Diệp Lăng Phi cũng không muốn đánh rắn động cỏ, để tránh mang đá tự đập vào chân mình, hắn vội vàng cười bồi nói:
- Được được, anh chờ bên ngoài là được.
Diệp Lăng Phi rời khỏi quầy bán nội y, chạy ra chỗ cầu thang, châm thuốc hút. Hắn đứng đó vừa rít thuốc vừa lưu ý tới gian hàng bán nội y.
Diệp Lăng Phi vừa mới châm điếu thuốc thứ hai thì điện thoại của hắn liền reo vang. Tiếng chuông dọa hắn giật nảy. Diệp Lăng Phi vội vàng rút điện thoại ra. Từ trong điện thoại truyền ra tiếng cười sang sảng của Lý Khả Hân.
- Khả Hân, em ở đâu thế?
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của Lý Khả Hân, vội vàng hỏi.
- Em đã rời khỏi cửa hàng bách hóa Việt Dương rồi. Em không sao. Nhưng mà anh cẩn thận với người sắp trở thành vợ anh đấy. Em thấy cô ấy không bình thường đâu.
Lý Khả Hân cười ha hả nói:
- Diệp Lăng Phi, anh có nên giải thích với cô ấy chút quan hệ của chúng ta hay không nhỉ?
- Khả Hân, anh không biết nói thế nào. Hay là em cho anh chút thời gian, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cẩn thận một chút.
Diệp Lăng Phi khi nói những lời này cũng chẳng có chút tự tin. Hắn không biết Lý Khả Hân có nghe hắn hay không. Nhưng mặc kệ, Diệp Lăng Phi cũng nói hết. Hắn cười nói:
- Anh không muốn rời bỏ em. Về phần Tình Đình thì anh cũng không thể bỏ cô ấy. Để anh nghĩ một cách vẹn toàn có được không?
- Diệp Lăng Phi, những lời này của anh em đã sớm nghĩ tới rồi. Em cũng chẳng ngạc nhiên. Trái lại em còn rất vui vẻ. Ít nhất anh cũng không lừa em.
Lý Khả Hân nói.
- Vừa rồi em và bà xã anh không nói gì, chỉ bắt chuyện một chút với bà xã anh mà thôi. Anh cũng không cần quá hốt hoảng. Tết này em cũng không bận gì, chưa có dự đình. Bao giờ thì anh có thời gian? Chẳng lẽ làm bạn gái của anh mà anh không có nghĩa vụ gì với em sao?
- Khả Hân, không thành vấn đề. Anh sẽ gặp em mà.
Diệp Lăng Phi vội vàng đáp ứng.
- Vậy thì bao giờ đây?
Lý Khả Hân hỏi.
- Ngày mai nhé. Mai anh sẽ gọi điện cho em.
- Quyết định vậy đi.
Lý Khả Hân cười nói.
Sau khi ứng phó xong với Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi lại rút một điếu thuốc nữa, hút xong liền ném tàn thuốc vào thùng rác, quay trở lại quầy bán nội y.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đã từ trong phòng thử đồ đi ra. Trong tay hai cô cầm một cái túi nilon, đang tính tiền. Diệp Lăng Phi vội vã đi tới muốn tính tiền cho hai người nhưng đều bị từ chối. Thậm chí ngay cả việc xách hộ túi cho hai người cũng không được. Nói thế nào thì đây cũng là nội y của phụ nữ, hai người không muốn để Diệp Lăng Phi thấy thứ đồ này.
Cuối cùng là Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính dắt nhau đi thẳng ra cửa cửa hàng bách hóa Việt Dương, xem ra là định rời khỏi cửa hàng bách hóa Việt Dương. Diệp Lăng Phi còn tưởng là hai người còn tiếp tục mua sắm, không ngờ là hai người chỉ mua nội y xong liền đi luôn. Hắn đi phía sau hai người, trong lòng thầm nghĩ nên giải thích với Bạch Tình Đình về Lý Khả Hân như thế nào.
- Hân Mính, chúng ta đi uống cà phê đi.
Vừa đi ra khỏi cửa hàng bách hóa Việt Dương, Bạch Tình Đình nhìn đồng hồ, thấy mới mười rưỡi liền đề nghị:
- Chúng ta còn phải nghĩ xem nên đi đâu chơi nữa.
Chu Hân Mính quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi đang đi phía sau, nhỏ giọng hỏi:
- Tình Đình, chẳng lẽ câu không muốn ở cùng hắn một lúc à? Có mình ở đây, có phải là gây chia rẽ hai người không?
- Đâu có. Hôm nay mình dẫn hắn đi làm bảo tiêu. Dù cậu là cảnh sát nhưng nói thế nào thì cũng là một nữ cảnh sát. Nếu như bị một gã đàn ông không muốn sống nhìn trúng thì không phải nguy hiểm rồi sao. Mình thấy Diệp Lăng Phi này cũng khá lắm, nếu chúng ta gặp nguy hiểm thì hắn cũng có thể tới hù dọa một chút. Chẳng lẽ thế không tốt sao?
Bạch Tình Đình cười ha hả nói.
- Tình Đình, cậu sao giờ lại trở thành người xấu thế này?
Chu Hân Mính đùa.
- Là vì tình yêu sao?
Bạch Tình Đình cười ha hả, không trả lời mà kéo tay Chu Hân Mính đi tới tòa nhà Thiên Hưng đối diện với cửa hàng bách hóa Việt Dương.
Diệp Lăng Phi đi phía sau hai người. Hắn vốn tưởng Bạch Tình Đình sẽ ra bãi đỗ xe lấy xe, nhưng không ngờ cô lại đi tới tòa nhà Thiên Hưng ở đối diện. Trong lòng Diệp Lăng Phi nổi lên bất an. Đây giống như là sự yên lặng trước cơn bão. Bạch Tình Đình càng biểu hiện như thế thì chứng tỏ trong lòng càng có sóng to gió lớn.
Trong lòng Diệp Lăng Phi bất an, cẩn cẩn thận thận đi sát sau Bạch Tình Đình, không dám lại gần, sợ Bạch Tình Đình đột nhiên nổi bão tố. Cũng may là khi đi vào tòa nhà Thiên Hưng, Bạch Tình Đình vẫn không có biểu hiện gì bất thường, ngược lại còn cười ha hả, bảo Diệp Lăng Phi lên lầu ba tìm vị trí quán cà phê.
- Có âm mưu, nhất định là có âm mưu!
Diệp Lăng Phi đề cao cảnh giác, miệng đồng ý nhưng đôi mắt không ngừng đảo qua Bạch Tình Đình, sợ cô nàng bất ngờ đánh lén mình.
Nhìn thấy Diệp Lăng Phi thỉnh thoảng đảo mắt nhìn mình, Bạch Tình Đình mở miệng trách cứ:
- Hân Mính, cậu có thấy người này không bình thường không? Sao lại cứ nhìn chằm chằm vào mình?
Chu Hân Mính cười. Cô thầm nghĩ:
- Cô nhóc này ngốc thế. Diệp Lăng Phi là đang lo bị cậu trả thù.
Chu Hân Mính là ai? Là một cảnh sát. Vừa rồi khi ở cửa hàng bách hóa Việt Dương đã nhìn ra Diệp Lăng Phi và cô gái kia có chuyện. Tuy rằng Bạch Tình Đình không nói đến tên cô gái kia nhưng mà Chu Hân Mính có thể nhận ra Bạch Tình Đình biết tên cô gái đó.
Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình không nói tới chuyện này thì cô cũng không nói tới nữa mà cười nói:
- Tình Đình, theo mình thấy thì Diệp Lăng Phi này nhất định trong lòng có quỷ. Có cần mình giúp cậu thẩm vấn một phen không. Hay là mình lôi hắn về cục cảnh sát dùng nghiêm hình bức cung nhé?
Bạch Tình Đình cười, vội vàng lắc đầu:
- Hân Mính, mình thấy nghiêm hình bức cung không xong. Đối phó với kiểu vô lại này thì phải dùng biện pháp nghiêm khắc hơn mới được.
- Biện pháp gì?
Chu Hân Mính hỏi.
Bạch Tình Đình áp sát tai Chu Hân Mính thì thầm:
- Khiến hắn không làm được đàn ông nữa.
- Hả!!
Chu Hân Mính trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Bạch Tình Đình. Trong trí nhớ của cô thì Bạch Tình Đình là người con gái cao quý, chưa từng thấy Bạch Tình Đình nói những lời như vậy bao giờ, thậm chí còn chưa bao giờ thấy cô nhắc tới chuyện nam nữ. Nhưng hiện giờ cô lại nghe Bạch Tình Đình không ngờ muốn khiến Diệp Lăng Phi không còn làm đàn ông được. Chu Hân Mính nhìn Bạch Tình Đình từ trên xuống dưới, dường như đang nhìn một người xa lạ vậy.
- Hân Mính, điều này có gì kỳ quái chứ. Cái này gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Mình ở bên cạnh một tên vô lại cả ngày, cậu nghĩ mình sẽ thế nào hả?
Bạch Tình Đình ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Hân Mính, mình hư hỏng mất rồi.
- Hì hì.
Chu Hân Mính bật cười. Cô vừa cười vừa nói:
- Tình Đình, mình thấy đúng là cậu xấu thật rồi. Mình cũng đang nghi ngờ không biết cậu có còn là bạn tốt của mình, là Bạch đại tiểu thư hay không đấy.
Hai người còn đang cười nói thì Diệp Lăng Phi đã trở lại. Vẻ mặt hắn sáng lạn, cười cười đi tới chỗ Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nói:
- Chỗ anh đã tìm được rồi. Xin mời hai vị mỹ nữ theo anh.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính tươi cười đi theo Diệp Lăng Phi vào quán cà phê.
Diệp Lăng Phi chọn một bàn gần cửa sổ. Bạch Tình Đình ngồi ở gần cửa sổ, Chu Hân Mính không ngồi cạnh Bạch Tình Đình mà ngồi đối diện với cô. Diệp Lăng Phi thấy mình phải ngồi cạnh Bạch Tình Đình. Tuy rằng hắn cũng rất muốn ngồi bên cạnh Chu Hân Mính nhưng trước mặt Bạch Tình Đình thì hắn chỉ còn cách ngồi ở chỗ này.
Hắn ngồi cạnh Bạch Tình Đình xong, nữ phục vụ của quán cà phê đi tới hỏi họ dùng gì. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều gọi cà phê đen, mà Diệp Lăng Phi lại gọi một ly cà phê Ireland.
- Tình Đình, mình đi vệ sinh một chút.
Chu Hân Mính nói với Bạch Tình Đình, đứng dậy.
Đợi tới khi Chu Hân Mính đi rồi, Diệp Lăng Phi cảm thấy không khí căng thẳng hẳn lên. Hắn có một dự cảm là Bạch Tình Đình sẽ có hành động đối với mình. Rất không may là dự cảm này của Diệp Lăng Phi lại nhanh chóng trở thành sự thật. Chỉ thấy Bạch Tình Đình chống cằm, cười cười hỏi Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi, vừa rồi anh đau bụng, giờ thấy thế nào rồi?
- Hả, anh đau bụng à? Giờ còn hơi đau. Em không nói tới là anh quên mất. Có thể là hôm qua anh ăn phải đồ ăn không tốt. Xem ra anh lại phải vào nhà vệ sinh rồi.
Diệp Lăng Phi cau mày, ôm bụng, định thi triển pháp thuật "phân" độn.
Bạch Tình Đình cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ anh lại muốn chạy sao. Chuyện giữa anh và cô Lý Khả Hân kia là sao?
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình nhắc tới Lý Khả Hân liền kỳ quái lẩm bẩm:
- Ôi, thật là kỳ quái. Sao giờ bụng anh lại không đau nữa rồi.
Vừa nói hắn vừa cầm bàn tay mịn màng của Bạch Tình Đình, cười nói:
- Bà xã à, anh và Lý Khả Hân chỉ là đồng nghiệp. Chuyện này em biết rồi còn gì!
- Có đúng chỉ là đồng nghiệp không? Vừa rồi sao em thấy cô nữ đồng nghiệp kia có địch ý với em? Có lẽ là em suy nghĩ hơi nhiều nhưng xuất phát từ trực giác của phụ nữ, em cảm thấy cô đồng nghiệp kia coi em là địch.
Bạch Tình Đình lạnh nhạt nói:
- Ông xã tương lai của em, vì thế nên anh có phải là cần giải thích một chút với người vợ tương lai của anh một chút hay không? Ít nhất cũng phải để em biết người nào tranh chồng với em.
Bạch Tình Đình vừa nói xong liền khiến Diệp Lăng Phi toát mồ hôi lạnh. Nghe giọng nói của Bạch Tình Đình thì không để ý chuyện này lắm nhưng trong đó lại tràn ngập sát khí. Đó là cô muốn xác minh chuyện Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ:
- Thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới. Mình đang lo chuyện này thì nó tới luôn.
Hắn đành phải kiên trì tới cùng.
- Bà xã, em thấy hiện giờ anh ở bên em thế này, còn có chuyện gì chứ? Anh nghĩ chắc là em nhầm thôi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ai, Chu Hân Mính sao đi vệ sinh lâu vậy chứ. Hiện giờ xã hội không tốt lắm, có những chuyện không lường được. Chúng mình có nên tới kiểm tra một chút hay không.
Kế này của Diệp Lăng Phi đã bị Bạch Tình Đình đoán trước. Cô hừ lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng tưởng em là trẻ lên ba. Em cái gì cũng biết, chỉ là không nói rõ ra thôi. Anh có thể nói cho Lý Khả Hân biết, Bạch Tình Đình em không sợ ai đâu. Muốn tranh chồng với em sao? Em đợi cô ta đấy.
Diệp Lăng Phi nghe vậy thầm nghĩ:
- Thế này là thế nào hả? Các người tưởng đang có chiến tranh à? Người nào thắng là thắng chắc. Tôi không phải là hàng hóa.
Diệp Lăng Phi mặc dù nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn cao hứng. Ít nhất Bạch Tình Đình vẫn rất quan tâm tới hắn. Cũng bởi vì có Lý Khả Hân xuất hiện nên cô không muốn cắt đứt quan hệ với mình, trái lại còn muốn tranh giành mình.
Diệp Lăng Phi không có ý định tiếp tục đề tài này. Hắn biết là Bạch Tình Đình miệng thì có vẻ tức giận nhưng trong lòng thì không. Diệp Lăng Phi kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình, hôn một cái sau đó nói:
- Bà xã, xem em tức giận kia. Nêu không em đánh anh vài cái cho bớt giận đi.
- Em chẳng thèm đánh anh.
Bạch Tình Đình bĩu môi.
- Em cũng chẳng thèm để ý tới anh nữa.
Bạch Tình Đình càng nói vậy thì Diệp Lăng Phi lại càng cảm thấy không có chuyện gì, tảng đá trong lòng buông xuống. Hắn kéo ghế lại sát Bạch Tình Đình, cả người hầu như dựa vào Bạch Tình Đình, vươn tay phải ôm lấy eo cô, cười ha hả nói:
- Bà xã, em đánh anh đi. Đánh mạnh vào, không nên nương tay.
Diệp Lăng Phi vừa nói, tay trái không nhàn rỗi, đặt bên đùi Bạch Tình Đình, vuốt ve cặp đùi mềm mại của cô.
Bạch Tình Đình bĩu môi, cố tình không để ý tới Diệp Lăng Phi, nói:
- Em không thèm để ý tới anh, đừng có mà lại gần em.
Bạch Tình Đình càng nói vậy, Diệp Lăng Phi lại càng không rời ra, trái lại tay phải hơi dùng sức một chút, kéo Bạch Tình Đình vào lòng. Bàn tay trái không an phận còn cố gắng kéo khóa quần jean của cô luồn vào trong.
Bạch Tình Đình áp mặt vào bộ ngực rộng rãi của Diệp Lăng Phi, thân dưới bị hắn xâm nhập. Cô không thể tỏ vẻ không quan tâm nữa, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra, giọng nói nũng nịu:
- Anh làm gì đó, mau buông em ra.
- Trừ phi em không giận anh, nếu không anh tuyệt đối không buông.
Diệp Lăng Phi vừa nói, không ngờ lại cúi xuống hôn lên mặt Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi khiến cho chẳng còn cách nào, không thể làm gì khác là đành đồng ý:
- Được rồi. Em không giận anh nữa.
Diệp Lăng Phi lúc này mới buông cô ra. Bạch Tình Đình ngồi lại chỗ cũ, không chút do dự vươn tay phải nhéo bắp đùi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đang muốn phản kháng nhưng lại thấy Chu Hân Mính từ trong nhà vệ sinh đi ra. Cô trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt đắc ý nhìn Bạch Tình Đình hỏi:
- Tình Đình, có chuyện gì rồi?
- Có người năn nỉ mình đánh hắn. Mình lớn thế này rồi mà giờ mới gặp chuyện tốt như thế. Con người mình cũng không biết từ chối người khá, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Bạch Tình Đình đầy vẻ đắc ý, quay sang Diệp Lăng Phi đang cau mày hỏi:
- Anh vừa rồi nói chỉ cần em không giận là có thể đánh anh đúng không?
- Đúng, đúng.
Diệp Lăng Phi liên tục gật đầu. Hắn giờ đã hối hận rồi. Biết sớm thế này thì đừng nói câu kia. Ai ngờ Bạch Tình Đình lại làm thật. Đúng là tâm lý báo thù của phụ nữ rất nặng mà.
Chu Hân Mính đầu tiên hơi sửng sốt. Sau đó cô nhìn tay phải Bạch Tình Đình, lập tức hiểu ra. Cô mỉm cười thầm nghĩ:
- Đáng đời. Diệp Lăng Phi, anh không cho em đánh chứ nếu cho thì em nhất định sẽ cho anh biết thân, cho anh biết là không được bắt nạt em.