Chương 240: Phương tâm của cô bé

Diệp Lăng Phi vừa hỏi những lời này xong thì đã nhìn thấy Kỷ Tuyết lầm bầm chu cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, phàn nàn nói:

- Ba ba má má của tôi đều ra bên ngoài buôn bán, khuya hôm nay không trở về, tôi ở nhà cảm thấy nhàm chán cho nên mới đến đây chơi một phen.

Chuyện này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy thật kinh hãi, thiên hạ có ba mẹ nào như vậy sao, chỉ lo kiếm tiền ngay cả năm mới cũng không ở nhà. Trách không được Kỷ Tuyết lại như vậy, hóa ra ba mẹ của nàng căn bản là hoàn toàn mặc kệ con gái của mình, cho rằng con gái chỉ cần có tiền là có thể có một cuộc sống tốt, không biết rằng thứ nó đang thiếu không phải là tiền mà là tình cảm gia đình.

Diệp Lăng Phi nghe thấy Kỷ Tuyết nói như vậy thì liền cười cười:

- Đã như vậy thì đêm nay cô chơi cùng với tôi.

Diệp Lăng Phi nhìn vị tiểu thư kia vẫn còn ở đây thì liền khoát tay với nảng rồi nói:

- Cô có thể đi ra ngoài được rồi, phiền cô tìm hai nhân viên mát xa cho tôi, nhân viên mát xa chứ không phải là tiểu thư.

- Khoan đã!

Lúc vị tiểu thư này chuẩn bị rời khỏi phòng thì đột nhiên Kỷ Tuyết liếc nhìn nàng rồi nói;

- Minh tỷ, từ nay về sau không cho nói rằng cô quen biết tôi.

- Tôi biết rồi.

- À, còn nữa, nhân viên xoa bóp không cần gọi đến, bây giờ cô có thể rời khỏi rồi.

Kỷ Tuyết khoát khoát tay đuổi vị tiểu thư này ra ngoài sau đó nàng xoay lại cười hì hì nói:

- Diệp đại thúc, thúc gọi nhân viên xoa bóp đến phải tốn tiền, không bằng để cháu xoa bóp cho thúc.

- Cô bé này, nghĩ đến tiền là điên rồi sao? Có biết mát xa không đó?

Diệp Lăng Phi cất tiếng nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Tuyết khẽ giương lên, nàng không quan tâm nói:

- Mát xa ai mà không biết, chỉ cần dùng tay xoa xoa bóp bóp đấm đấm là được, chưa từng mát xa, cũng chưa từng xem mát xa tận mắt nhưng ở trên T V đều như vậy. Diệp đại thúc, thúc cứ yên tâm, bàn tay mát xa của cháu rất không tệ, chỉ cần thúc chuẩn bị tiên thật tốt là được. À, thợ xoa bóp lấy bao nhiêu tiền thì cháu lấy gấp đôi, nói thế nào thì cháu cũng là một cô bé dễ thương, lại là lần đầu tiên mát xa cho đàn ông, giá cả lần đầu tiên bao giờ cũng mắc. Từ nay về sau cháu mất xa cho chú đảm bảo sẽ hạ giá.

Thấy dáng vẻ của Kỷ Tuyết như vậy, Diệp Lăng Phi không nhịn được mà muốn cười to ra. Hắn liền nghiêm mặt, cố gắng không để mình cười thành tiếng. Sau đó hắn khẽ gật đầu rồi đtôi áo tắm cởi ra, còn định cởi cả quần, nhưng bỗng nhiên Kỷ Tuyết kêu lên.

- Đại thúc, chú làm gì vậy?

- Mát xa, mát xa thì phải cởi sạch, chẳng lẽ cô không biết sao?

Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy thật buồn cười, hắn đã có chủ ý trêu chọc Kỷ Tuyết, nên cố tình tỏ vẻ muốn cởi cái quần trong của mình ra. Kỷ Tuyết liền lắc lắc đầu vội vàng nói:

- Không cho phép cởi, người ta chỉ là một cô bé, đại thúc không được cởi ra.

- Không phải cô muốn mát xa sao, tại sao bây giờ lại trách ta?

Diệp Lăng Phi hơi ủy khuất nói:

- Nếu không thì ta tìm người khác để mát xa.

- Không!

Kỷ Tuyết lại từ chối, nàng cũng không muốn nhìn thấy tiền đến tay mình mà còn bị bay mất đi, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói:

- Đại thúc, thúc cứ nằm như vậy không cho phép cởi ra.

Diệp Lăng Phi rốt cục cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, hắn không cởi quần ngắn của mình ra mà đưa lưng về phía Kỷ Tuyết rồi nằm lên trên giường.

- Được rồi, không cô có thể xoa bóp, nếu như xoa bóp không tốt thì ta sẽ trách cô.

Kỷ Tuyết đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, duỗi bàn tay trắng trẻo lên đặt phía sau lưng hắn, nàng học theo những cảnh mát xa trên TV mà mát xa cho hắn, nhưng hai tay của nàng lúc này không có khí lực gì, lúc đặt ở trên người Diệp Lăng Phi không hề khiến hắn cảm thấy thoải mái.

Kỷ Tuyết cố gắng hết sức, xoa bóp từ đầu đến chân rồi lại từ chân đến đầu, lúc xoa bóp nàng thở hổn hển đầy mệt mỏi.

- Cô bé, cái này không thể gọi là mát xa gọi là sờ soạng ta mới đúng. Tôi nói cho cô biết, tôi đã có bà xã, cho nên sẽ không động tâm đối với cô.

Diệp Lăng Phi tuy ngoài miệng nói như vậy nhưn thực ra trong lòng hắn đang động tâm. Tuy nói Kỷ Tuyết phát dục vẫn chưa hoàn toàn nhưng thân thể của nàng cũng khiến hắn vô cùng có hứng thú.

Diệp Lăng Phi sợ rằng mình sẽ bị tiểu nha đầu này làm ra chuyện kỳ quặc gì đó cho nên vội vàng ngồi dậy, khoát khoát tay nói:

- Được rồi, không cần xoa bóp không ta nữa, cô mau lui về đi, tôi sẽ trả tiền cho cô.

Nói xong, hắn cũng không đợi Kỷ Tuyết đáp ứng mà lập tức rời khỏi phòng.

Kỷ Tuyết nghe thấy Diệp Lăng Phi đáp ứng trả tiền thì trong lòng vô cùng vui vẻ, nàng nhấc mông lên đuổi theo hắn.

Diệp Lăng Phi cùng với Kỷ Tuyết khi trở về đại sảnh thì Dã Thú và Dã Lang vẫn chưa trở về. Diệp Lăng Phi tìm một cái giường nằm xuống, vừa nằm thì Kỷ Tuyết cũng tới, nàng không đợi Diệp Lăng Phi đồng ý mà nhảy lên trên giường, cùng với hắn nằm cùng một giường.

Kỷ Tuyết đối với Diệp Lăng Phi lúc đầu gặp nhau ở trường học vô cùng hâm mộ. Ở trong lòng nàng, Diệp Lăng Phi là một người đã trưởng thành và có tiền, hoàn toàn là một nam nhân khát vọng theo tiêu chuẩn của nàng, nhất là lần trước ở KTV, biểu hiện của Diệp Lăng Phi tỉnh táo, trầm ổn cùng với năng lực siêu việt khiến cho nàng không thể không hâm mộ.

Vừa rồi ở trong phòng mát xa nhìn thấy Diệp Lăng Phi có rất nhiều vết sẹo trên người càng làm cho phương tâm của Kỷ Tuyết đập thình thịch, tựa như có cảm giác mong muốn được thân thể hoàn mỹ này ôm mình vào lòng.

Giờ phút này nàng đang nằm trong ngực của Diệp Lăng Phi, tim khẽ đập thìn thịch, khi bị Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ vào người nàng cảm thấy thân hình của mình run run, thân thể dán càng chặt vào người hắn, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm cũng mang theo ngữ khí nũng nịu nói:

- Người ta dù sao cũng chỉ là một cô bé, ở trong trường học tuy tôi là lớn nhất những cô gái kia nghe lời tôi, còn có những tên đàn ông chưa đủ thành thục để tán tỉnh nữa cho nên ở trong trường học không ai dám khi dễ tôi, nhưng ở bên ngoài thì không thể như vậy.

Diệp Lăng Phi bị những lời nói này của Kỷ Tuyết làm cho tức cười, hắn khẽ cười nói:

- Cô bé này xem ra tưởng tượng rất nhiều.

- Dĩ nhiên rồi.

Kỷ Tuyết khẽ nhếch bờ môi nhỏ nhắn lên nói:

- Tôi đâu phải là một cô bé bình thường.

- vậy cô không sợ ta ăn cô hay sao? Tại sao lại gần ta như vậy?

Diệp Lăng Phi cố ý đưa môi đến sát khuôn mặt của Kỷ Tuyết, cười xấu xa nói:

- Ta cũng là một người đàn ông bình thường, tuy nói rằng ta không nỡ ra tay với một cô bé như cô nhưng giờ khắc này một người đàn ông bình thường khó mà kháng cự lại phản ứng sinh lý tren người. Diệp Lăng Phi vừa nói vừa khẽ véo cặp mông của Kỷ Tuyết một cái, cười xấu xa.

Bị Diệp Lăng Phi véo mông, Kỷ Tuyết hơi há miệng kêu lên một tiếng, sau đó nàng quay đầu lại, hai tay ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chạm vào môi của hắn, nũng nịu nói:

- Đại thúc, cháu không sợ thúc, mẹ của cháu đã nói qua, con gái thì phải lập gia đình, phải gả cho đàn ông có tiền. Đại thúc vừa đẹp trai, lại vừa có tiền, cho nên cháu muốn một người đàn ông như đại thúc. Ừ, nếu như đại thúc muốn ăn cháu thì cháu cũng sẽ nguyện cùng với đại thúc. Cho dù đại thúc không quan tâm, thì cháu cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn, như vậy so với việc yêu một tên tiểu tử khác thì có lợi hơn nhiều.

Diệp Lăng Phi không nhịn được mà cười thành tiếng, trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Mới đầu năm mà cô bé này đã nói những lời này, những lời này mà lọt vào tai ba mẹ cô ta không biết sẽ ra sao.

Cái miệng nhỏ của Kỷ Tuyết khẽ chu ra, đôi môi khẽ chạm vào môi của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng cảm giác cái miệng của Kỷ Tuyết rất ngọt ngào, lại mang theo vài vị khiêu khích. Diệp Lăng Phi bị nàng khiêu khích dẫn đến dục hỏa trong lòng, bàn tay hắn một mặt tham quan quần áo của Kỷ Tuyết, một mặt chạm vào cặp mông trắng trẻo của nàng.

Kỷ Tuyết năm nay mới mười bảy tuổi, thân thể còn chưa thành thục, cái mông của nàng rất mềm mại, mềm hơn cả mông của Trương Vân và Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi cũng không phải không thích, nhưng khi hắn đặt trên cặp mông còn chưa phát dục của Kỷ Tuyết thì thân thể có một cảm giác xúc động. Tuy Diệp Lăng Phi cảm thấy mình đang phạm tội nhưng cảm xúc dâng trào khiến cho bàn tay to của hắn từ mông của nàng tiến vào khe rãnh.

Cái miệng kiều diễm của Kỷ Tuyết đặt sát vào môi của Diệp Lăng Phi, hai bàn tay nàng kéo lấy cổ hắn, thân thể dính sát vào người của hắn. Bộ ngực của nàng phập phồng, mang theo hương vị thiếu nữ cố gắng câu dẫn Diệp Lăng Phi.

Nơi này là đại sảnh nghỉ ngơi, có không ít người. Tuy nói Diệp Lăng Phi và Kỷ Tuyết phủ chăn ở trên giường, nhưng việc hai người làm ở trong đó vẫn có thể bị phát hiện. Diệp Lăng Phi sợ rằng mọi người phát hiện ra mình đang xâm phạm một cô bé thì sẽ có một cảm giác phạm tội, nhưng đồng thời, cảm giác phạm tội này lại kích động dục hỏa ở trong lòng Diệp Lăng Phi. Hắn cố gắng khiến cho động tác của mình trở nên nhẹ nhàng hơn, bàn tay xao xoa mông của Kỷ Tuyết, không định tiến thêm một bước vào chỗ đó của Kỷ Tuyết nữa. Cho dù như vậy, tâm can của Kỷ Tuyết dường như vẫn bị bốc cháy.

Nàng chưa từng bị người nào vuốt ve bộ vị kia, nơi đó là cấm địa, nhưng giờ phút này, Kỷ Tuyết coi như đã thất thủ, bàn tay to của Diệp Lăng Phi chạm tới từng bộ vị của nàng. Khuôn mặt của Kỷ Tuyết cũng trở nên ửng hồng, bộ ngực của nàng cọ sát vào lồng ngực của Diệp Lăng Phi.

Miệng của Diệp Lăng Phi trở nên khô ráo, hắn cảm thấy hạ thân của mình đang chĩa lên, tiếp xúc với hạ thân của Kỷ Tuyết, nếu như vậy thì sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện không hay.

- Mang đến hai chai bia.

Diệp Lăng Phi tạm thời ngừng sự thân mật quá mức giữa hai người, ban tay hắn dịch chuyển khỏi mông của Kỷ Tuyết, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, duỗi bàn tay còn lại mời đến nhân viên phục vụ nữ. Kỷ Tuyết cảm thấy mình thật thất thố, nói như thế nào thì ở đây cũng là đại sảnh, nàng lo lắng có người trông thấy cho nên kéo Diệp Lăng Phi ra xa xa, nhưng nàng vẫn đtôi chân mình đặt lên trên đùi Diệp Lăng Phi. Thân thể của Diệp Lăng Phi cũng mãnh liệt hấp dẫn Kỷ Tuyết, khiến chó Kỷ Tuyết không thể tách hoàn toàn ra khỏi hắn.

Một nữ phục vụ mặc váy ngắn cầm hai chai bia tới. Diệp Lăng Phi đưa tay trái cầm lấy bia, cầm lấy một ly rồi đưa cho Kỷ Tuyết một ly. Kỷ Tuyết cũng học Diệp Lăng Phi mà uống một ngụm nhỏ, nhưng vừa uống nàng đã bị sặc, sau đó nàng vội vàng ngồi xuống, Diệp Lăng Phi khẽ vỗ vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi nói:

- Cô bé, không thể uống rượu thì đừng có uống, tôi cũng đâu có bức cô phải uống.

- Đại thúc, chú khi dễ tôi.

Kỷ Tuyết vừa rồi sau khi tiếp xúc thân mật với Diệp Lăng Phi đã bỏ đi sự ngăn cách với hắn, nàng nằm ở trong ngực Diệp Lăng Phi làm nũng nói:

- Đại thúc, không phải lúc nãy thúc nói sẽ cho tiền cháu sao?

- Hóa ra cô còn nhớ đến chuyện này.

Diệp Lăng Phi nói xong lại rót một chén nữa, hắn điều chỉnh góc độ của cái giường mát xa, thân thẻ nửa nằm nửa ngồi, cầm bia nói:

- Cô không phải nói là gấp đôi sao, tôi cho cô ba trăm nguyên được không?

- Tại sao chỉ có ba trăm, người ta vất vả như vậy phải được năm trăm mới đúng. Huống chi, đại thúc còn muốn dẫn tôi ra ngoài chơi, tôi không đi, chỉ cần cho tôi tiền là được.

Diệp Lăng Phi bàn tay phải khẽ vỗ cặp mông nhỏ của Kỷ Tuyết rồi nói:

- Tiểu nha đầu này lòng tham quả là vô đáy, nếu như lại náo động nữa thì một phần tiền cũng không có đó.

- Đại thúc xấu xa, thúc lại khi dễ người ta.

Kỷ Tuyết nhếch cặp môi anh đào, nghi ngờ cằn vào ngực Diệp Lăng Phi một cái, cười khanh khách nói:

- Được rồi, cháu đáp ứng, năm trăm nguyên này không được thiếu một phân tiền.

Diệp Lăng Phi cười cười, hắn nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Kỷ Tuyết thì nhịn không được muốn chà đạp mông nàng một phen.

Hắn và Kỷ Tuyết náo động nửa giờ thì Dã Thú đã lắc lư từ phía sau trở về, trong lồng ngực Dã Thú lúc này đang ôm một tiểu thư khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn vô cùng vừa mắt. Hắn vỗ vỗ cái mông của đại tiểu thư, rồi tách ra ngồi ở bên cạnh giường Diệp Lăng Phi.

- Lão đại, cô bé này là ai vậy?

Dã Thú nhìn Kỷ Tuyết ở trong lồng ngực của Diệp Lăng Phi cười cười hỏi.

- Bạn của tao.

- Không thể nào, lão đại lão đại sao khắp nơi đều có bạn vậy, ngay cả cô gái xinh đẹp này cũng là bạn.

Dã Thú không tin nói.

- Muốn tôi nói lão đại thích cô gái còn là vị thành niên cũng đúng, không cần phải che che lấp lấp.

- Bốp.

Diệp Lăng Phi cốc đầu Dã Thú một cái, trừng mắt nhìn hắn:

- Không có chuyện gì đừng nói lung tung ở chốn này.

Dã Thú vội vàng cười nói:

- Lão đại, không phải là tôi đang đùa giỡn với anh hay sao, à tên nhóc Dã Lang đi đâu rồi nhỉ, sao nửa ngày vẫn chưa quay lại.

Dã Thú còn chưa dứt lời thì đã thấy Dã Lang đi tới trước mặt hắn, Dã Lang và Dã Thú cầm điếu thuốc đố trong tay, Dã Thú cảm thấy khó hiểu, lại xuất ra một cây nữa.

Diệp Lăng Phi cầm ly bia uống cạn sạch, sau đó nhíu mày nhìn Dã Lang và Dã Thú nói:

- Được rồi, lúc này cũng không còn sớm nữa, chúng ta về đi, mấy ngày hôm nay cso chuyện xảy ra, Dã Lang cùng với Dã Thú chúng mày ở cùng một chỗ với nhau, nếu như có chuyện gì thì mau gọi điện thoại cho tao.

Dã Lang và Dã Thú đều gật nhẹ đầu, mấy người bọn họ đều đứng lên, hướng về phía sau đại sảnh đi tới.

Diệp Lăng Phi và mọi người đều đứng lên, hai tên đầu trọc nhìn về phía bốn người bọn họ. Lúc Diệp Lăng Phi vừa đi khỏi, ở khách sạn có một người trẻ tuổi móc điện thoại di động ra gọi.

Bốn người nghỉ ngơi ở trung tâm cửa ra vào, Dã Lang nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói bên tai Diệp Lăng Phi:

- Satan, có người nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Diệp Lăng Phi gật gật đầu, hắn vừa thay đổi quần áo đã nhìn thấy ở trung tâm cửa ra vào có hai tên đang nhìn bốn người bọn họ.

Nhìn dáng vẻ thì xem ra bọn chúng không chịu buông tha cho chúng ta, ta hoàn toàn không muốn gây chuyện với chúng, nhưng chúng lại không biết sợ mà lui.

Diệp Lăng Phi nhìn Kỷ Tuyết ở bên cạnh mình nói:

- Mặc kệ những người này có phải ba người bên trong hay không, chỉ cần gây phiền phức là chúng ta phải giải quyết.

- Ừ, Satan, ta hiểu rõ.

Dã Lang gật nhẹ đầu, hắn ghé sát vào tai Dã Thú nói vài câu, tỏng mắt Dã Thú toát ra một vẻ hưng phấn.