Diệp Lăng Phi nói muốn ngủ lại căn nhà cũ chẳng qua là muốn hù dọa Dã Thú mà thôi. Bây giờ là mùa đông, căn nhà này hở bốn phía lại không có một thiết bị sưởi ấm nào, nếu như ngủ ở đây một đêm, không chết rét mới là lạ.
Thu dọn nhà cửa xong, đến lúc ăn cơm chiều, Diệp Lăng Phi, Dã Thú và Vu Đình Đình quay trở lại nhà Đỗ Thuận. Khi bọn họ trở về thì Đỗ Thuận đang bận rộn chuẩn bị bữa tối cho mọi người.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy vậy vội vàng đỡ Đỗ Thuận về chỗ ngồi, hắn căn dặn:
- Đỗ gia gia, lão nhân gia cứ ngồi đi, để cháu làm cho.
Ở nông thôn nấu cơm đều dùng củi lửa và chảo lớn, tuy rằng Diệp Lăng Phi đã sinh hoạt ở bên ngoài nhiều năm nhưng hắn vẫn biết dùng chảo để làm cơm. Trong nhà Đỗ Thuận không thiếu cái gì, dù sao thì hàng năm Diệp Lăng Phi vẫn gửi rất nhiều tiền cho Đỗ Thuận, tuy trong nhà Đỗ Thuận không có nhiều đồ dùng nhưng về phương diện ăn uống thì sợ rằng toàn bộ cái thôn Nam Dương này không có nhà ai ăn ngon như Đỗ Thuận.
Diệp Lăng Phi sắp xếp cho Dã Thú nhóm lửa, Vu Đình Đình thái rau, còn hắn thì tự mình xuống bếp. Bảo Dã Thú đi cầm súng giết người còn được chứ bảo hắn nhóm lửa thì đúng là quá khó, hắn quỳ rạp xuống đất, khói bay vào khiến nước mắt chảy ròng ròng.
- Ngu ngốc, có mỗi việc nhóm lửa cũng không xong.
Diệp Lăng Phi thấy Dã Thú như vậy, hắn nhịn không được đẩy Dã Thú sang một bên nói:
- Tiểu tử đi ra ngoài đợi đi, đừng có đứng đây làm phiền.
Nói rồi Diệp Lăng Phi khom người xuống, tự mình nhóm lửa. Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, hắn như gặp được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài.
Diệp Lăng Phi nhóm lửa xong rồi bảo Vu Đình Đình xào rau. Vu Đình Đình nấu cũng rất ngon, tuy rằng ở thành phố không dùng cái chảo lớn này nhưng căn bản nó cũng không khác gì với xoong nồi.
Sau khi nấu nướng xong, Diệp Lăng Phi bưng cơm lên rồi ra ngoài gọi Dã Thú vào ăn cơm.
Mọi người ăn tối rất vui vẻ, Diệp Lăng Phi và Dã Thú ngồi tiếp rượu Đỗ Thuận. Ăn cơm xong thì cũng đã bảy giờ tối, việc quan trọng bây giờ là sắp xếp chỗ ngủ. Nhà Đỗ Thuận có ba gian phòng, phòng ở giữa chuyên môn dùng để ăn cơm thế nên chỉ còn có hai phòng có thể ngủ được.
Đỗ Thuận dự đình đi sang nhà khác trong thôn ngủ nhờ nhưng Diệp Lăng Phi không đồng ý. Diệp Lăng Phi nói mọi người ở cùng một chỗ cũng được, không cần phải đi ra ngoài ngủ. Có hai gian phòng, một gian để cho Vu Đình Đình ngủ còn một gian ba người ngủ chung.
Sắp xếp xong như vậy, mọi người đang định đi ngủ thì thấy Vu Đình Đình đứng do dự ở giữa phòng, nàng kéo tay áo Diệp Lăng Phi ý bảo Diệp Lăng Phi đi ra ngoài.
- Làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình kéo tay áo mình đi ra, hắn không hiểu gì hỏi.
- Diệp đại ca, em không dám ngủ một mình ở phòng đó đâu, em hơi sợ.
Vu Đình Đình xấu hổ nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Em không định bảo anh ngủ cùng em đấy chứ, anh nói trước cho anh biết, anh là người xấu đấy.
Diệp Lăng Phi cố ý cười xấu nói:
- Nếu như em ngủ cùng với anh, em không lo lắng đến hậu quả sao.
- Diệp đại ca, anh đừng nói lung tung.
Vu Đình Đình nũng nịu nói:
- Em muốn cùng Diệp đại ca ra ngoài ngắm sao, em chưa bao giờ được ngắm sao sáng như hôm nay.
- Tiểu nha đầu em, rõ ràng là không muốn trở về phòng ngủ.
Diệp Lăng Phi đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Vu Đình Đình rồi cười nói:
- Như vậy đi, chúng ta vào trong xe ngắm sao, ở trong đấy có điều hòa, thế nào?
Vu Đình Đình gật đầu, đây đúng là mong muốn của nàng. Hai người bọn họ ngồi ở ghế sau của chiếc xe Audi, mở cửa sổ xe ra nhìn lên bầu trời.
- Diệp đại ca, vì sao sao ở đây lại sáng như vậy, em chưa bao giờ nhìn thấy sao sáng như thế này ở thành phố cả.
Vu Đình Đình dịu dàng hỏi.
- Bởi vì không khí ở đây không bị ô nhiễm, ở thành phố chúng ta sống không khí quá ô nhiễm nên không thể nhìn rõ sao được. Khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, tuy nó mang đến cho còn người cuộc sống tiện nghi hơn nhưng đồng thời cũng hủy diệt cái địa cầu này.
Vu Đình Đình gật đầu tán thành, bỗng nhiên nàng chỉ tay lên bầu trời, hưng phấn reo lên:
- Diệp đại ca, nhìn kìa, là sao băng.
- Mau cầu nguyện đi.
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
Vu Đình Đình quả thật nhắm mắt lại, hai tay nàng đặt trước ngực, vài giây sau nàng mở mắt, trông như một cô bé tinh nghịch, nàng hỏi:
- Diệp đại ca, anh thử đoán xem em cầu nguyện điều gì?
- Có phải muốn tìm một người chồng tốt không?
Diệp Lăng Phi thử hỏi.
Vu Đình Đình lắc đầu, Diệp Lăng Phi lại nói tiếp:
- Học thật tốt để nhận được học bổng?
Vu Đình Đình lắc đầu lần thứ hai.
Diệp Lăng Phi nhíu mày, hắn bất đắc dĩ nói:
- Anh không đoán được.
- Em hi vọng Diệp đại ca ngày nào cũng được vui vẻ, không còn phiền não nữa.
Khuôn mặt Vu Đình Đình trở lên đỏ bừng, nàng dịu dàng nói:
- Đó là tâm nguyện lớn nhất của em.
Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, hắn nhìn khuôn mặt mắc cỡ của Vu Đình Đình rồi vươn cánh tay ra kéo Vu Đình Đình vào lòng. Vu Đình Đình đỏ mặt nói:
- Diệp đại ca, Đình Đình rất thích được nhìn thấy anh cười.
- Em cười trông rất ngốc, có người còn nói anh cười rất giống lưu manh, Diệp Lăng Phi ngửa người ra, để Vu Đình Đình dựa đầu vào ngực mình. Hắn vỗ nhẹ vào đùi Vu Đình Đình, nửa thật nửa giả nói:
- Anh không phải là người tốt, ít nhất thì có nhiều chuyện mà em không biết, ví dụ như anh đã giết rất nhiều người.
Vu Đình Đình khẽ nói:
- Em không tin.
- Khụ, anh nói rồi, em là một tiểu nha đầu thuần khiết, căn bản không hiểu về anh nên mới coi anh là người tốt, như vậy rất dễ phải chịu thiệt đấy.
Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vu Đình Đình.
- Thế nhưng em biết Diệp đại ca là người tốt, như vậy là đủ rồi.
Vu Đình Đình nói:
- Diệp đại ca, em cảm giác trên lưng anh mang rất nhiều gánh nặng, tuy rằng em không biết đó là cái gì nhưng em cảm nhận được nó. Đỗ gia gia đã nói hết những chuyện trong quá khứ của anh với em rồi, em biết lúc trước Diệp đại ca đã chịu khổ rất nhiều thế nhưng đó đều là chuyện trong quá khứ, Diệp đại ca nên buông tha nó đi, chỉ có như vậy anh mới có thể sống thanh thản được.
- Có thể buông tha được sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Có thể, chỉ cần Diệp đại ca đồng ý. Em tin rằng những người trong thôn này cũng cảm thấy hổ thẹn, nếu như Diệp đại ca không hận họ nữa thì trong lòng bọn họ lại càng cảm thấy hổ thẹn hơn.
- Càng hổ thẹn hơn?
Diệp Lăng Phi lẩm bẩm:
- Hổ thẹn thì có tác dụng gì, ba mẹ anh đâu có sống lại được.
- Diệp đại ca, người chết không thể sống lại được, em tin rằng ba mẹ anh cũng không hi vọng anh tiếp tục hận những người trong thôn nữa. Tại sao anh lại không buông tha quá khứ đi, nếu như anh tha thứ cho những người này thì anh sẽ được sống thanh thản hơn.
- Buông tha quá khứ?
- Vâng, tất nhiên.
Vu Đình Đình nói:
- Quên đi quá khứ anh sẽ thoải mái hơn, nếu như anh còn tiếp tục thù hận như vậy thì chỉ làm cuộc sống của anh sau này sẽ thống khổ hơn thôi. Giống như anh đối vớ Tiểu Lam vậy, vì sao anh không dứt bỏ khúc mắt trong lòng mình mà quên đi hết quá khứ?
- Anh không biết được.
Diệp Lăng Phi bị Vu Đình Đình thuyết phục, hắn chậm rãi nói:
- Có thể anh sẽ thử một lần.
Khi Diệp Lăng Phi tỉnh dậy thì thấy Vu Đình Đình đang dựa vào ngực mình ngủ say. Cả đêm hôm qua, hắn và Vu Đình Đình ngủ trong tư thế này, tay phải Vu Đình Đình đặt trên ngực Diệp Lăng Phi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Diệp Lăng Phi chăm chú nhìn Vu Đình Đình, khẽ cười một tiếng, hắn vỗ nhẹ vào mông Vu Đình Đình rồi ghé miệng vào tai nàng, khẽ nói:
- Trời sáng rồi, dậy đi thôi.
Cuối cùng thì Vu Đình Đình cũng mở mắt, nàng hỏi:
- Diệp đại ca, mấy giờ rồi?
- Bảy giờ.
Diệp Lăng Phi nâng Vu Đình Đình dậy, hắn ôm nàng cười nói:
- Con mèo lười, em mà còn ngủ tiếp sẽ trở thành heo đấy, mau đứng lên đi, hôm nay chúng ta còn rất nhiều chuyện cần làm. Buổi sáng cố gắng làm cho nhanh xong, buổi chiều sẽ quay về Nam Trúc.
- Tại sao lại về Nam Trúc?
Vu Đình Đình cho rằng mình nghe lầm, nàng ngĩ Diệp Lăng Phi quay về thôn Nam Dương ít nhất cũng hai ngày thế nên nói dối ba mẹ mình rằng đi chơi với bạn hai, ba ngày, nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại muốn chiều nay quay trở về thành phố Nam Trúc.
Diệp Lăng Phi rất quả quyết nói:
- Ừ, buổi chiều sẽ quay về thành phố Nam Trúc. Đình Đình, em nói đúng, anh quả thực nên thử quên quá khứ một lần. Tuy rằng nơi này có rất nhiều người có lỗi với anh nhưng anh không thể tiếp tục như vậy được, không vì người khác nhưng cũng phải vì Đỗ gia gia, anh muốn ông ấy được thoải mái, anh sẽ thay đổi chỗ này một chút.
Diệp Lăng Phi cũng không nói sẽ thay đổi chỗ này như thế nào. Hắn xuống xe, đi vào bên trong rửa mặt rồi vào trò chuyện cùng với Đỗ Thuận. Vu Đình Đình không hề đi nghe lén Diệp Lăng Phi và Đỗ Thuận hàn huyên cái gì nhưng khi nàng rửa mặt xong thì thấy Đỗ Thuận và Diệp Lăng Phi đi từ trong phòng ra, đi theo sau là Dã Thú đang ngáp ngủ.
- Đình Đình, đi, anh đưa em vào thôn đi dạo một chút.
Diệp Lăng Phi nói.
Vu Đình Đình không biết Diệp Lăng Phi muốn làm gì nhưng nàng vẫn theo Diệp Lăng Phi lên xe. Chiếc xe tiến vào trong thôn sau đó dừng lại trước một gian nhà ngói, đây là nhà của trưởng thôn và cũng là nhà của lý cương.
Diệp Lăng Phi và Đỗ Thuận đi vào trong nhà của trưởng thôn còn Vu Đình Đình và Dã Thú ngồi chờ trong xe. Vu Đình Đình ngồi chờ một lúc trong xe thì nàng không thể chịu được tiếng ngáy đinh tai nhức óc của Dã Thú nên đành phải xuống xe.
Vu Đình Đình vừa mới xuống xe không được bao lâu thì thấy một nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi đang cầm một cái rổ đi tới. Nữ nhân này có voc người mập mạp, làn da vàng thô ráp, trên người mặc một chiếc áo bông kẻ ô vuông, dưới chân thì đi một đôi giày vải. Nữ nhân này thấy Vu Đình Đình đứng ngoài cửa, nàng không khỏi nhìn vài lần, trong mắt lóe ra tia sáng dị thường.
Nữ nhân này đi qua người Vu Đình Đình, tiến thẳng vào bên trong nhà trưởng thôn. Vu Đình Đình trong lòng khẽ động, mơ hồ cảm giác người phụ nữ này chính là Tiểu Lam như lời Diệp Lăng Phi nói. Vu Đình Đình do dự nhìn vào trong nhà, thấy người phụ nữ kia mở cửa ra rồi đi vào trong phòng. Vu Đình Đình cắn môi, cất bước đi vào sân.
Trong phòng, Diệp Lăng Phi vẫn ngồi ở ghế trên và không nói gì, còn Đỗ Thuận thì đang nói chuyện với trưởng thôn Lý. Đỗ Thuận đem những lời Diệp Lăng Phi nói lại cho trưởng thôn Lý. Diệp Lăng Phi có thể vì cái thôn này mà làm thông con đường cái thông với bên ngoài, như vậy có thể vận chuyển được vật phẩm trong thôn đem bán ra ngoài thành phố. Thứ hai, Diệp Lăng Phi sẽ vì thôn này mà mua máy móc cơ khí, những công cụ này đều cho thôn dân sẽ dụng miễn phí. Thứ ba, người dân thôn Nam Dương sau này mua hạt giống đều do Diệp Lăng Phi chi tiền.
Trưởng thôn lý vừa nghe thấy có chuyện tốt như vậy, chân mày liền giãn ra. Nhưng lúc này Diệp Lăng Phi mới mở miệng nói:
- Tôi có điều kiện.
- Có điều kiện?
Trưởng thôn Lý quay đầu sang hướng Diệp Lăng Phi.
- Lẽ nào ông cho rằng tôi sẽ tin tưởng người ở thôn này sao, tôi vẫn còn nhớ rõ ngày trước các người đã đối đãi với tôi như thế nào.
Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Sở dĩ tôi bỏ tiền ra là muốn để cho Đỗ gia gia có được cuộc sống sinh hoạt tốt hơn bởi vì Đỗ gia gia không chịu rời khỏi cái thôn Nam Dương này. Ngày trước Đỗ gia gia đã có ân với tôi nên hiện giờ tôi phải báo đáp người. Sở dĩ tôi muốn nói cho ông biết rằng tôi đầu tư tiền không phải là cho các người mà cho Đỗ gia gia. Thứ hai, toàn bộ những máy móc các người muốn mua đều phải được sự đồng ý của Đỗ gia gia. Tôi cần cho trưởng thôn đại nhân biết, chỉ khi nào Đỗ gia gia còn sống thì các người mới có được cuộc sống sung túc. Thế nên các người hãy hi vọng cho Đỗ gia gia sống lâu trăm tuổi nếu không thì đừng mong chiếm được lấy một phân tiền.
- Tiểu Phi, cháu làm cái gì vậy, ta... . .
Đỗ Thuận vừa mới nói được nửa câu thì đã nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Đỗ gia gia, người không cần nói nữa, nếu như không phải người không chịu rời khỏi nơi này thì cháu không bao giờ bỏ tiền ra cho cái thôn mà cháu căm thù này đâu.
Lý trưởng thôn thở dài một tiếng nói:
- Tiểu Phi, năm đó tôi thật sự đã tận lực rồi, mày cũng... . .
- Được rồi, không nói việc này nữa, trưởng thôn đại nhân, ngài có đồng ý với điều kiện của tôi không, nếu như ngài không đồng ý vậy thì cứ coi như tôi chưa từng nói qua.
Nói xong Diệp Lăng Phi đứng dậy làm bộ phải đi. Lý trưởng thôn vừa thấy vậy liền vội vàng nói:
- Đương nhiên là tôi đồng ý.
- Nếu đã nói như vậy thì phiền ngài lập tức triệu tập toàn bộ người trong thôn lại, nói chuyện này cho mọi người biết, tôi muốn cho tất cả già trẻ lớn bé trong cái thôn này nhớ kỹ, chỉ cần Đỗ gia gia còn sống ngày nào trên thế gian này thì bọn họ còn có thể được sống sung sướng.
Lời này của Diệp Lăng Phi có ý muốn cho Lý trưởng thôn hiểu rằng: "Các người phải cung phụng Đỗ Thuận như tổ tiên của mình, nếu không các người đừng có mong có thể tiếp tục cuộc sống sung túc như vậy".
Diệp Lăng Phi nói xong lời này liền xoay người đi ra. Hắn không hề có chút lưu luyến gì chỗ này, nếu như mọi việc đã xong xuôi, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng không thể lường trước được rằng khi mới vừa đi ra khỏi nhà thì Diệp Lăng Phi nhìn thấy một phụ nữ có vóc người mập mạp. Trong nháy mắt, Diệp Lăng Phi ngẩn người ra, hắn không thể tin được người phụ nữ trước mặt lại là cô bé xinh đẹp đeo sợi dây tơ hồng ngày nào.