Diệp Lăng Phi biết rằng mình và Chu Hân Mính đã kết hạ "thù oán". Đi ra khỏi cục cảnh sát, Diệp Lăng Phi chở Đường Hiểu Uyển về nhà sau đó mới lái xe về lại nhà trọ Cả trưa không ăn gì nên Diệp Lăng Phi có cảm giác đói bụng, mở tủ lạnh bên trong ngoài thức ăn chỉ có bia. "Cứ như vậy không phải là biện pháp hay, ta phải kiếm một người giúp việc mới được." Diệp Lăng Phi nghĩ xong liền lấy ra hai gói mì ăn liền, lại phải ăn mì ăn liền rồi.
Sau khi quyết định mướn người giúp việc, sáng ngày hôm sau, Diệp Lăng phi đi tìm một công ty giới thiệu giúp việc gia đình để thuê một người giúp việc. Yêu cầu người giúp việc phải chịu khó, lại là một người nấu ăn ngon. Hơn nữa cần phải là nữ, trông dễ thương một chút.
Kế quả công ty giới thiệu giúp việc gia đình giới thiệu ba người giúp việc, hoặc là xấu xí quá, hoặc là chịu khó nhưng cơm nước lại không ra gì. Diệp Lăng Phi nhất quyết từ chối.
- Chẳng lẽ đầu năm tìm người giúp việc khó như vậy sao?
Diệp Lăng Phi trong lòng có chút thất vọng, hắn muốn tìm một người giúp việc để giúp mình dọn dẹp làm cơm. Lúc trước, hắn có Tần Dao làm việc tính giờ, nhưng dù sao làm việc tính giờ cũng không bằng người giúp việc. Hơn nữa, Tần Dao lại gọi điện bảo bây giờ không làm việc tính giờ cho Diệp Lăng Phi nữa vì nàng đã tìm được công việc tốt. Trong điện thoại, Tần Dao không tiết lộ là công việc gì, Diệp Lăng Phi cũng mặc kệ không thèm hỏi.
Từ công ty giới thiệu người làm đi ra, Diệp Lăng Phi đi lên cầu vượt, chuẩn bị qua bãi đỗ xe đối diện lấy xe. Đến giữa cầu vượt, hắn thấy một đứa con gái tóc tai bù xù ngồi trên đất, trước mặt là một cái chén bể, trong chén có một tệ tiền còm.
Người con gái này ăn mặc quần áo quê mùa, thoạt nhìn có chút bẩn thỉu, trên chân là đôi guốc gỗ. Tuy rằng mặt nàng rất bẩn, lại bị tóc tai bù xù che mất hơn phân nữa nhưng trông thân hình mà đoán thì tuổi nàng cũng không quá lớn.
Diệp Lăng Phi dừng lại, lấy từ trong túi quần ra mười tệ, ném vào trong bát. Đang muốn đi thì nghe người con gái kia nói.
- Cảm ơn ngài, tôi sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ngài.
Một tia cảm giác khác thường xuất hiện trong lòng, Diệp Lăng Phi không nói được đó là loại cảm giác gì, trước đây rất ít tên ăn mày nào nói như vậy. Diệp Lăng Phi cúi xuống hỏi thăm:
- Thân thể cô cũng không tàn tật, vì sao lại đi ăn xin?
Người con gái tránh né cái nhìn của Diệp Lăng Phi, âm thanh khàn khàn nói:
- Tôi không biết cách nào để kiếm tiền, không biết làm gì khác hơn là đi ăn xin, phải làm sao để no bụng cái đã.
Nghe giọng nói của người con gái này thì không phải là người địa phương, Diệp Lăng Phi liền hỏi tiếp:
- Vậy ăn no xong cô làm gì tiếp? Ăn xin tiếp hay sao?
- Không Nữ nhân trả lời kiên quyết trả lời.
- Tôi muốn tìm việc làm, tôi nghe người ta nói chỉ cần cố gắng chịu khổ ở thành phố lớn, nhất định có thể tìm được việc làm. Tôi cũng không cần nhiều tiền, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân mình là được.
Những lời này đả động Diệp Lăng Phi, chỉ cần cố gắng chịu khó, nhất định có công việc. Con người sợ nhất là cái gì? chính là mất đi ý chí chiến đấu. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Có biết nấu cơm không?
- Biết, tôi mỗi ngày ở nhà đều nấu cơm.
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Tôi đang muốn tìm một người giúp việc, chỉ cần biết nấu cơm, chịu khó, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Nếu cô cảm thấy có thể làm được, có thể thử một lần xem sao.
- Tôi có khả năng, tôi nhất định làm được.
Cô gái hưng phấn thiếu chút nữa quỳ xuống lạy Diệp Lăng Phi, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Không cần vội, cô dọn dẹp đồ đạc trước đi.
Diệp Lăng Phi lấy ra hai trăm tệ ném cho cô gái nói.
- Cô cầm những tiền này đi tắm rửa, thay quần áo. Nếu có thể thì chiều đến gặp ta. Tôi sống ở khu nhà Trí Thức, tầng năm, phòng số ba.
- Ngài... ngài không sợ tôi lừa ngài hay sao?
Người con gái kia không tin được đây là sự thật, tay cầm tiền run lên nhè nhẹ.
- Tôi có giác quan thứ sáu, tôi tin tưởng nhân cách của cô.
Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Tôi chưa bao giờ nhìn nhầm, hy vọng lần này cũng không.
- Tôi nhất định đến, tôi đi thu dọn, buổi chiều đến tìm ngài.
Người con gái líu quíu thu thập đồ đạc, kỳ thật có gì mà thu thập chứ? Có cái chén bể mà thôi. Nàng cầm chén lên, đang muốn cảm ơn Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đưa cho nàng một tấm danh thiếp nói - Nếu không tìm được tôi thì gọi theo số điện thoại này, tôi có việc phải đi trước.
Nói rồi Diệp Lăng Phi bước đi.
Cô gái này tên là Trương Vân, năm nay 26 tuổi, ở tại một thôn nhỏ cách thành phố Vọng Hải hơn một trăm dặm. Cách đây chừng hai năm, Trương Vân được gả đến thôn đó. Lúc đầu rất hạnh phúc, nhưng sau khi kết hôn chưa được một năm thì người chồng chết đi. Theo thuyết pháp của nông thôn thì cái này gọi là "sát chồng". Vì vậy nhà chồng đối với cô con dâu này vô cùng chán ghét, mẹ chồng hở tí là đánh chửi, bảo nàng là khắc tinh, khắc chết chồng mình Ba ngày trước, Trương Vân len lén cầm mười tệ chạy trốn. Nàng nghe nói ở thành phố lớn đều có việc làm, kiếm tiền rất dễ, nhất là thành phố Vọng Hải. Kết quả là sau ba ngày đến đây, việc làm chẳng thấy đâu, tiền lại tiêu hết, không còn cách nào khác là phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Nàng muốn ăn xin đủ một bữa no rồi đi tìm việc làm, kết quả là gặp Diệp Lăng Phi.
Trương Vân vui mừng tìm một nhà tắm công cộng, tốn ba tệ để tắm rửa. Trong nhà tắm, nàng ngâm mình vào trong hồ nước, mệt mỏi mấy ngay nay đều tiêu tan hết. Nước ấm vỗ về thân thể đẫy đà của nàng, Trương Vân vừa xoa tay lên bộ ngực phong mãn, vừa nghĩ đến có thể kiếm tiền, trong lòng nàng ngập tràn vui sướng.
Tắm rửa xong, nàng lại tìm một cửa hàng trang phục, bỏ ra tám mươi tệ để mua một bộ quần áo. Mặc vào rồi thì so với lúc trước khác nhau một trời một vực. Ngực nàng cao vút, lại vô cùng tròn trịa, da dẻ lại trắng nộn. So với những đứa con gái xì tin thì Trương Vân ẩn chứa một vị đạo của mỹ phụ thành thục.
Theo địa chỉ mà Diệp Lăng Phi cung cấp, Trương Vân đi đến nhà số 3, lầu 5. Nàng không gõ cửa ngay mà đi qua đi lại hai lần, xác nhận đúng là nhà này mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Diệp Lăng Phi nghe được tiếng gõ cửa, hắn lúc này đang online chat chit với nick "đừng chọc ta". Hắn vẫn chưa biết nick chat kia là nam hay nữ, vội vàng xin lỗi rồi từ trong phòng ngủ đi ra mở cửa phòng.
- Tôi... tôi đã đến Trương Vân có chút khẩn trương, nói lắp bắp.
- Dạ... có phải là tôi đến quá sớm hay không.
- Không, rất đúng giờ.
Diệp Lăng Phi lại xoa bụng, trưa nay hắn không ăn cơm, lại ăn mì tôm. Hắn chỉ vào nhà bếp nói:
- Lại đây, làm thử một bữa cơm để tôi xem tay nghề thế nào, Trương Vân đi vào nhà bếp nửa ngày không có phản ứng gì. Diệp Lăng Phi thấy lạ nên đi vào xem thì thấy Trương Vân đang bối rối đứng khóc. Diệp Lăng Phi vỗ đầu cười ha ha.
- Tôi quên mất, có phải cô không biết sử dụng không? Không sao đợi một chút.
Diệp Lăng Phi trở về phòng ngủ, soạn ra một bản hướng dẫn. Hắn cầm bản hướng dẫn đưa cho Trương Vân nói - Cô cứ theo bản hướng dẫn này mà làm, nếu không hiểu cái gì thì hỏi ta.
Thực tế, Diệp Lăng Phi không phải hướng dẫn nấu ăn như thế nào, hắn chỉ hướng dẫn cách sử dụng đồ nấu bếp. Nếu như muốn bắt hắn xuống bếp nấu ăn thì thà giết hắn còn hơn. Nếu không phải như vậy thì việc gì hắn phải đi ăn mì gói và đồ hộp ăn liền chứ Trương Vân chần chừ nhìn nhà bếp vắng tanh. Nói đến nấu cơm, trước hết phải chuẩn bị thức ăn và gạo nhưng trong nhà bếp của Diệp Lăng Phi, ngoại trừ một đống bát đĩa chưa rửa thì cái gì cũng không có. Tục ngữ có câu "xảo phụ nan vi mễ chi khuy", dù Trương Vân có chút tay nghề cũng không có cơ hội thi thố.
Diệp Lăng Phi cười cười, lấy từ trong áo khoác ra một trăm tệ tiền đưa cho Trương Vân nói.
- Dưới nhà có một siêu thị, vào đó mà đồ về nấu.
Một trăm tệ này, Trương Vân không muốn nhận, tiền lần trước Diệp Lăng Phi đưa nàng tiêu chưa hết, giờ lại cầm tiền của hắn thì với bản tính thuần phác của nàng, nàng không cho phép mình làm như vậy. Nàng vội vàng dứt khoát nói:
- Tiền ngài đưa tôi vẫn còn chưa tiêu hết, tôi đi mua đồ ăn đây.
Nói xong vội vã mở cửa phòng đi ra ngoài Diệp Lăng Phi quay lại phòng ngủ, "đừng chọc ta" đã offline, Diệp Lăng Phi liền đóng MSN rồi lướt web.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Diệp Lăng Phi ra mở thì thấy Trương Vân mua về một túi thức ăn lớn, bên trong ngoài thức ăn còn có cả gạo. Trương Vân đưa thức ăn vào nhà bếp. Vừa lấy vừa nói:
- Diệp tiên sinh, tôi cũng không biết ngài thích ăn gì nên tự mình quyết định mua một chút cải trắng, hành, ... thịt. Trong thành phố thức ăn tươi thật quý giá, hồi xưa tôi ăn cơm căn bản không cần phải đi mua, thịt heo cũng có sẵn.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Sống ở thành phố, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi. Cô xem đi mua đồ ăn cũng cần tiền, ra khỏi cửa là tốn tiền.
- Đúng vậy, thành phố là nơi để tiêu tiền.
Trương Vân đầy cảm xúc mà nói.
Diệp Lăng Phi cũng không ở trong nhà bếp nấu ăn với Trương Vân, đó là việc của Trương Vân. Diệp Lăng Phi chỉ muốn biết tay nghề của nàng thế nào, hắn lại quay về phòng ngủ lên mạng giết thời gian.
Trong nhà bếp, Trương Vân bận bịu không ngưng, nàng vừa xem bảng hướng dẫn vừa làm, những dụng cụ trong nhà bếp này nàng chưa từng dùng qua. Tuy rằng Trương Vân chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng nàng rất thông minh, cái gì nhìn qua một lần là hiểu. Nàng rất nhanh học xong thao tác với nồi cơm điện, bếp ga. Vì vậy, tại trong nhà bếp bắt đầu sử dụng để nấu ăn.
Nấu cơm đối với nàng mà nói rất đơn giản, tại nhà chồng, mọi chuyện cơm nước đều do nàng phụ trách. Bà mẹ chồng chỉ biết chửi bới và ăn mà không biết làm. Dù là cắt, xào đều vô cùng thuần thục. Chỉ trong chốc lat, một bàn ăn với ba món đầy hương vị đã được dọn lên.
Diệp Lăng Phi nghe mùi thơm bay vào trong phòng ngủ, vừa nhìn ba món ăn ngào ngạt ở trên bàn ăn thì chảy nước miếng. Món thứ nhất là khoai tây chiên, chỉ là một món đơn giản nhưng trong tay Trương Vân lại biến thành món ngon. Món thứ hai là thịt viên chiên, xung quanh bố trí rau xanh cẩn thận làm hòa quyện hương sắc. Món thứ ba là cải trắng, củ cải ở giữa còn khắc thành hình con thỏ. Tuy rằng chỉ là thức ăn chay nhưng hương vị thơm phức. Diệp Lăng Phi hận lúc này không có đôi đũa mà ăn. Trương Vân từ trong nhà bếp đi ra, mang theo một tô canh rau trứng đặt giữa bàn.
- Diệp tiên sinh, ngài thử nếm thức ăn tôi nấu xem có hợp với khẩu vị của ngài không?
Trương Vân khoanh tay đứng bên bàn, hai tay vân vê góc áo, thần tình bất an nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi gắp một miếng rau xanh, nhai ngồm ngoàm rồi giơ ngón tay cái lên nói - Rất ngon, vị rất vừa miệng - Ngài ăn nhiều một chút Thấy Diệp Lăng Phi khen ngợi mình, Trương Vân mới thở phào nhẹ nhỏm, nàng vội vàng đi vào nhà bếp lấy cho Diệp Lăng Phi một bát cơm trắng. Diệp Lăng Phi liền ăn như điên, càn quét khắp các món ăn. Ăn xong nửa bát cơm mới nhớ đến Trương Vân, thấy Trương Vân vẫn khoanh tay đứng bên cạnh bàn - Ngồi xuống ăn cùng đi, tôi nghĩ buổi trưa cô cũng chưa ăn cơm đâu, ăn chung đi.
Diệp Lăng Phi nói với Trương Vân, chỉ thấy Trương Vân liên tục xua tay nói - Tôi không đói.
- Không đói cũng phải ăn, làm gì có chuyện tôi ăn cơm còn người giúp việc đứng nhìn chứ.
Diệp Lăng Phi phì cười nói:
- Người giúp việc.
Trương Vân sửng sốt, nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi với ánh mắt chưa hiểu.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nóiL:
- Tôi đối với tài nghệ nấu ăn của cô vô cùng thỏa mãn, cho nên tôi quyết định chính thức mời cô làm người giúp việc cho tôi. Về phần tiền lương, đầu tiên một tháng trả cô tám trăm tệ. Sau ba tháng nếu như tôi thỏa mãn với công việc của cô, tôi sẽ tăng lương cho cô lên một ngàn rưỡi.
Trương Vân vừa nghe đã choáng váng, nàng còn chưa bao giờ cầm nhiều tiền như vậy. Vội vàng đáp ứng liền sợ Diệp Lăng Phi đổi ý.
- À còn nữa, nếu như cô chưa có chỗ ở thì ở đây. Dù sao ở đây còn có phòng trống, là người giúp việc của ta đương nhiên có thể ở đó.
Diệp Lăng Phi mồm đầy cơm và thức ăn, vừa nuốt một miếng lớn vừa nói.
- Đợi ăn cơm xong, cô coi như chính thức đi làm. Trước tiên tôi sẽ trả cho ô một tháng lương, cô nhanh chóng mua một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày. Tiền cơm mỗi tháng, tôi cũng sẽ đưa cho cô vào cuối tháng. Nhớ nhắc ta nhé, con người tôi rất dễ quên.
Trương Vân cảm kích không nói nên lời, nàng đột nhiên quỳ xuống, dập đầu trước Diệp Lăng Phi kích động nói.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Có người giúp việc rồi, Diệp Lăng Phi cũng không phải lo lắng đến chuyện cơm nước và dọn dẹp nhà cửa nữa, càng không phải chấm công theo thời gian. Trương Vân vô cùng chịu khó, làm việc không ngừng, liên tục dọn dẹp. Nàng dọn dẹp lau chùi cả nhà không có một hạt bụi, ngay cả bụi bên trong hệ thống sưởi cũng dùng khăn lau sạch sẽ.
Có người giúp việc đúng là có khác, Diệp Lăng Phi cảm thấy vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ. Hắn rất thư thái ngồi trong phòng khách, vừa uống trà vừa xem TV, còn Trương Vân thì cầm miếng khăn lau sàn nhà.
- Trương Vân, không càn dọn dẹp nhiều như vậy, nên nghỉ ngơi một chút.
Diệp Lăng Phi nhắc nhở.
- Tôi không phải là ông chủ nghiêm khắc đâu.
- Không, tôi không mệt Trương Vân đứng thẳng dậy, tay phải gạt tóc che ở bên mắt, vẻ mặt tươi cười.
Diệp Lăng Phi cười không nói nữa.
Trương Vân lau chùi đến hơn mười giờ mới đi nghỉ. Nàng về phòng của mình, căn phòng bố trí đơn giản, chỉ có một cái giường, trên giường có một tấm chăn mỏng. Tuy vậy, Trương Vân cũng cảm giác trong lòng ngập tràn sung sướng. Nàng đóng cửa phòng, cởi quần áo, chỉ mặc đồ lót lên giường đi ngủ.
Nàng nhớ lại chuyện tình của ngày hôm nay, phảng phất như đang ở trong mộng. Nàng không thể tin được ngày hôm qua còn ăn xin ngoài đường, hôm nay lại có thể nằm trên giường để ngủ. Nàng chưa bao giờ ngủ trên một cái giường thư thái như vậy, chỉ trong chốc lát đã tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, nàng thấy Diệp Lăng Phi mỉm cười đầy thiện ý, từ người Diệp Lăng Phi tỏa ra khí tức nam tình. Đột nhiên, Trương Vân tỉnh lại, ở phía dưới hạ thân đã có chút ẩm ướt.
- Ta làm sao vậy?
Trương Vân trong lòng kỳ quái tự hỏi - Vì sao ta lại nghĩ đến hắn?
Trương Vân tay phải đặt lên ngực, cố sức xoa bóp, dùng phương pháp này để an ủi nội tâm tịch mịch của nàng. Mấy năm nay nàng bị mẹ chồng công kích, chưa bao giờ gặp một người tốt với nàng, quan tâm đến nàng. Từ khi Diệp Lăng Phi xuất hiện trước mặt nàng, cho nàng tất cả những gì nàng muốn, Trương Vân tự nhiên sinh ra tình cảm ái mộ. Nhưng nàng hiểu rằng, nàng không có khả năng cùng với Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi chỉ là một nam nhân hoàn mỹ, dùng để an ủi tâm hồn tịch mịch của nàng.