Sáng sớm Diệp Lăng Phi đã rời khỏi giường, rửa mặt xong liền mặc một bộ quần áo thể thao ADIDAS, gõ cửa phòng ngủ Bạch Tình Đình.
- Dậy đi tè đi nào, Diệp Lăng Phi dán miệng vào cửa phòng gọi.
- Bà xã, không nên đái dầm nhé.
Bạch Tình Đình còn đang ngủ ngon, mơ hồ nghe thấy tiếng đập của liền mơ mơ màng màng ra mở cửa phòng, lại thấy vẻ mặt cười xấu xa của Diệp Lăng Phi ở cửa.
- Làm gì thế? Giờ mới có sáu rưỡi sáng, anh lại gọi em, không cho em ngủ là sao?
Bạch Tình Đình còn đang buồn ngủ. Áo ngủ trễ xuống, để lộ một cái rãnh rất sâu trước ngực, bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy cả. Hắn dùng sức nuốt vài ngụm nước bọt, ôm Bạch Tình Đình vào trong lồng ngực, vuốt ve rồi cười nói:
- Bà xã, đi chạy bộ đi. Em thấy không khí buổi sáng tốt thế này, thích hợp nhất để rèn luyện thân thể đó.
- Người ta còn chưa tỉnh ngủ đây. Mấy ngày nay em rất mệt, ngủ không ngon giấc, anh không nên làm phiền em.
Bạch Tình Đình ngáp một cái, nửa tỉnh nửa mơ đẩy Diệp Lăng Phi ra bên ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Diệp Lăng Phi rất bất đắc dĩ, đành phải ra ngoài chạy bộ một mình.
Khi hắn chạy một vòng, trở về biệt thự thì Bạch Tình Đình đã ngồi trước bàn, tay phải đang khuấy chén cafe trước mặt, tay trái lật báo xem.
- Bà xã, rời giường rồi đấy à?
Diệp Lăng Phi đi tới bên cạnh Bạch Tình Đình, đang định ngồi xuống thì Bạch Tình Đình bịt mũi, oán giận nói:
- Cả người anh đầy mồ hôi, mau đi tắm đi.
- Đây gọi là mùi vị của đàn ông. Chẳng lẽ em không thích à?
Diệp Lăng Phi cố ý dựa sát vào người Bạch Tình Đình, ngay khi Bạch Tình Đình chuẩn bị nổi nóng thì đột nhiên hắn liền hôn lên khuôn mặt trắng mịn của cô, sau đó chạy lên lầu.
- Người này toàn như vậy thôi.
Bạch Tình Đình gắt giọng.
Diệp Lăng Phi lên lầu, đầu tiên tắm rửa sạch sẽ, sau đó trở về phòng gọi điện cho Dã Thú. Hắn vừa rồi ra ngoài chạy bộ đã nghĩ tới chuyện về quê một chuyến. Về Trung Quốc đã hơn nửa năm nhưng vẫn chưa về quê, bái tế trước mộ của ba mẹ. Đương nhiên Diệp Lăng Phi còn có một ý nghĩ khác, đó là hy vọng mau chóng rời khỏi Hải Thị, có thời gian suy nghĩ kỹ càng làm sao để vừa có thể kết hôn vơi Bạch Tình Đình, vừa có thể bảo trì quan hệ như trước với Lý Khả Hân.
Trong điện thoại, Diệp Lăng Phi đã bảo Dã Thú tạm thời ngưng chuyện của Tuyết Hoa, cùng mình về quê. Sau khi nói chuyện với Dã Thú xong, Diệp Lăng Phi mới thay quần áo xuống lầu.
- Bà xã, anh có chuyện muốn bàn với em.
Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải rất tự nhiên ôm lấy eo thon của cô. Bạch Tình Đình nhìn cô Ngô đang dọn phòng khách, thấp giọng nói:
- Cô Ngô ở đây, anh không nên động tay động chân nữa.
- Có gì đâu, chúng mình là vợ chồng, có yêu đương một chút cũng là chuyện bình thường phải không?
Diệp Lăng Phi không buông tay, ngược lại còn lén lút mò vào ngực phải Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng vuốt ve. Bạch Tình Đình không có động tác cự tuyệt nào, gương mặt đỏ bừng lên, trông cực kỳ quyến rũ.
- Anh đúng là một con sói háo sắc.
Bạch Tình Đình nhỏ giọng gắt.
- Anh đúng là được voi đòi tiên.
- Bà xã à, chuyện này có gì lạ chứ? Đàn ông không háo sắc tuyệt đối là bất bình thường.
Diệp Lăng Phi chiếm lợi, không khỏi hơi đắc ý, tay trái cầm lấy ly cafe đã uống non nửa của Bạch Tình Đình, nhấp một ngụm nói:
- Ấy, bà xã, anh muốn nói với em một chuyện.
Bạch Tình Đình vẫn liếc nhìn cô Ngô đang dọn dẹp trong phòng khách, chỉ sợ cô Ngô chú ý thấy tay Diệp Lăng Phi đang đặt ở vị trí mẫn cảm của mình. Nhưng rất may là cô Ngộ không nhìn về phía này, khiến cho Bạch Tình Đình hơi an tâm một chút. Cô không biết Diệp Lăng Phi muốn nói chuyện gì với mình, nghiêm mặt, đôi mắt trong như nước mùa thu nhìn Diệp Lăng Phi, nhẹ giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Em và anh sắp kết hôn rồi. Tuy rằng anh không cha không mẹ nhưng mộ ba mẹ anh vẫn ở quên. Anh định về quê một chuyến, tế bái cho mẹ anh, thuận tiện nói với ba mẹ về chuyện của chúng ta. Nói thế nào thì em cũng là vợ của Diệp Lăng Phi, cũng cần phải nói cho ba mẹ một tiếng.
Những lời này của Diệp Lăng Phi đã nhắc nhở Bạch Tình Đình. Cô biết Diệp Lăng Phi không cha không mẹ nhưng mộ ba mẹ Diệp Lăng Phi ở đâu thì cô cũng không biết. Bạch Tình Đình gật đầu, đồng ý nói:
- Cũng tốt. Em sợ là cuối năm không có thời gian, chuẩn bị tổng kết cuối năm, em sẽ bận nhiều việc lắm. Hay là chờ tới hết năm rồi em đi cùng anh về quê.
- Không cần đâu. Anh về thăm quê một chút, xem quê mình giờ thế nào rồi. Hơn nữa sớm muộn gì anh cũng phải dẫn em về thăm quê một lần, em cũng không cần phải vội. Anh nghĩ kỹ rồi, ngày mai về quê, có thể nghỉ ngơi khoảng một tuần, sau đó sẽ ra đón tết với em.
- Như vậy cũng được.
Bạch Tình Đình không suy nghĩ nhiều, nói.
- Vẫn là bà xã tốt nhất, đến hôn một cái nào.
Diệp Lăng Phi lộ ra nụ cười vô lại, định hôn môi Bạch Tình Đình một cái. Nhưng Bạch Tình Đình lấy tay chặn miệng Diệp Lăng Phi lại, cười nói:
- Anh mơ à.
Vừa nói cô vừa đứng dậy.
- Em có hẹn đi mua quần áo. Em thấy anh cũng không thích đi mua sắm lắm, vậy thì anh ở nhà chuẩn bị đi.
- Anh có gì phải chuẩn bị đâu.
Diệp Lăng Phi không hôn được vào đôi môi nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình, có hơi thất vọng. Hắn đứng lên, nói:
- Anh định đi mua vé tàu. Dạo này đi tàu vẫn an toàn hơn nhiều so với đi ô tô.
Diệp Lăng Phi thật sự định đi tàu về quê. Từ Hải Thị tới thành phố Nam Thị ít nhất hơn bốn trăm km, nếu lái xe thì mệt chết mất. Càng huống chi Diệp Lăng Phi muốn trải nghiệm cảm giác ngồi tàu hỏa. Người này đúng là khác người, ngồi máy bay mòn đít quần rồi, giờ lại đột nhiên muốn ngồi tàu hỏa. Cũng giống như một số người ăn chán thịt cá rồi, đột nhiên lài nhớ tới rau xanh, ăn uống ngon lành.
Đợi Bạch Tình Đình đi rồi, Diệp Lăng Phi vốn định ngay lập tức đi mua vé xe, đột nhiên lại nhớ ra mình không biết phải mua vé chuyến nào để đi Nam Trúc. Vốn hắn định gọi điện cho nhà ga hỏi, nhưng lại nghĩ nếu gọi cho nhà ga thì thà hỏi Vu Đình Đình còn tốt hơn. Đó là người Nam Trúc, về Nam Trúc thế nào tất nhiên là phải rõ.
Không ngờ Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Vu Đình Đình lại có một kết quả ngoài ý muốn. Vu Đình Đình không ngờ là còn chưa về nhà, hơn nữa cũng muốn ngày mai đi tàu về. Hiện giờ Vu Đình Đình đã xếp hàng mua vé tàu.
Qua điện thoại hắn mới biết, Vu Đình Đình thi xong cũng không lập tức về nhà mà tham gia một lớp bồi dưỡng ngắn hạn, thế nên mới về trễ như vậy.
- Cùng nhau về Nam Trúc đi. Em cũng muốn về Nam Trúc.
Diệp Lăng Phi nói.
- Em ở ga chờ anh, tý nữa anh sẽ tới đón em. Nếu có thể thì mua giúp anh ba vé giường nằm, anh tới sẽ gửi tiền em.
- Ba vé giường nằm sao?
Vu Đình Đình không dám chắc nên hỏi lại.
- Đúng, là ba vé.
Diệp Lăng Phi nghĩ Vu Đình Đình không mang theo nhiều tiền như vậy nên vội nói.
- Em cứ ở đó chờ tôi, tôi sẽ tới ngay.
Cúp điện thoại xong, Diệp Lăng Phi lập tức rời khỏi nhà, lái xe phóng thẳng nói nhà ga. Không ngờ vừa tới nơi, hắn còn chưa tìm được chỗ trống để đỗ xe thì điện thoại đã lại réo vang. Diệp Lăng Phi không để ý tới điện thoại, tìm mãi mới được một chỗ trống để đỗ xe.
Mãi tới lúc này Diệp Lăng Phi mới cầm điện thoại lên, vừa nhìn số điện thoại liền thấy nhức đầu, hóa ra là cô nhóc Kỷ Tuyết kia gọi tới, hơn nữa lại gọi liên tục tới ba lần.
- Chú, chú làm gì mà không nhận điện thoại của cháu?
Diệp Lăng Phi vừa mới gọi lại, chưa kịp nói gì thì Kỷ Tuyết đã có vẻ oan ức oán giận nói. Diệp Lăng Phi đành bất đắc dĩ cười nói.
- Tại chú phải tìm chỗ đỗ xe, không có thời gian nhận điện thoại.
- Chú là một tên chuyên lừa người, cháu không thèm tin.
Kỷ Tuyết nũng nịu nói:
- Chú, chú quên là đã hứa với cháu chuyện gì không?
- Đương nhiên, chú sao có thể quên chứ?
Diệp Lăng Phi ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong đầu thì lại thầm hối hận lúc đầu lại đồng ý với cô nhóc này. Chẳng may mà con bé đạt được những tiêu chuẩn mà hắn đặt ra thì hắn đúng là không thể mang nó đi du lịch được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này không thể phát sinh. Một cô nhóc thích chơi như Kỷ Tuyết làm sao có thể đạt được yêu cầu chứ.
- Chú, có kết quả cuộc thi rồi. Cháu được 90 điểm, tuy chưa đạt tới yêu cầu của chú nhưng ít ra thì chú cũng nên thưởng cho cháu chứ. Cháu đã rất chăm chỉ học hành mà.
Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không bắt mình phải đi du lịch với con bé là được, chuyện khác có thể nói. Diệp Lăng Phi cười đáp ứng:
- Được rồi. Chú sẽ thưởng cho. Nhưng hiện giờ không được rồi. Chú phải đi công tác, khoảng mười ngày nữa mới về. Đợi sang năm rồi nói tới thưởng nhé.
- Chú lừa cháu. Cháu chỉ biết là chú chuyên lừa người ta mà, đúng là phụ tình cảm của cháu. Chú không thấy hổ thẹn sao, lừa gạt một đứa bé gái như cháu.
Kỷ Tuyết nói vậy khiến Diệp Lăng Phi buồn bực:
- Chú lừa cháu bao giờ hả? Lại còn muốn chú phải hổ thẹn sao? Khụ, hiện giờ cô bé muốn gì đây?
Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ như vậy như ngoài miệng lại không nói thế:
- Nhóc con, chú nói thật cho cháu biết, chú đúng là phải đi mười ngày nửa tháng, sát tết mới về. Thế này đi, sang năm chú sẽ gọi điện cho cháu, mua cho cháu thật nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi đẹp nhé.
- Cháu không muốn mấy thứ đó. Chú, phần thường này cho chú nợ, đợi cháu nghĩ ra sẽ nói với chú.
Kỷ Tuyết cười ha ha nói:
- Chú, cháu còn muốn nói với chú, sang năm cháu đã mười bảy tuổi rồi, hẳn là có thể nói tới chuyện yêu đường rồi đó.
- Mười bảy tuổi còn chưa trưởng thành đâu.
Diệp Lăng Phi sửa lại:
- Cô nhóc này làm gì mà sốt ruột nói chuyện yêu đương hả.
- Không phải đâu, cháu là sợ chú bị người ta đoạt mất đấy.
Kỷ Tuyết nói xong lại cười ha hả nói;
- Chú, cháu nói đùa với chú thôi. Nhớ là chú còn nợ cháu một phần thưởng đấy.
- Biết rồi, chú hiện giờ đang bận, không có tán dóc với cháu nữa.
Diệp Lăng Phi nói xong liền kệ Kỷ Tuyết có đồng ý hay không, cúp điện thoại.
Diệp Lăng Phi đi vào trong chỗ mua vé, vừa bước vào đã bị dọa cho phát sốc. Chỉ nhìn một hàng người dài dằng dặc đang xếp hàng đã thấy sợ. Tuy nói rằng Diệp Lăng Phi cũng biết người mua vé về quê ăn tết cũng rất đông nhưng không ngờ lại đông tới mức này. Thật sự là không biết người Trung Quốc đi tàu lại nhiều như vậy.
- Nào, nhường đường hộ tôi một chút.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy trong đại sảnh có tới tám cửa bán vé, trước cửa đều là những hàng người dài dằng dặc. Hắn không thể làm gì khác hơn là dùng sức chen tới, muốn tìm thấy bóng dáng của Vu Đình Đình trong đám người này. Nhưng nhiều người như vậy mà không thấy Vu Đình Đình đâu. Diệp Lăng Phi ngó nghiêng một hồi, đầu đầy mồ hôi nhưng cũng không thấy Vu Đình Đình.
Bất đắc dĩ, Diệp Lăng Phi chẳng còn có thể làm gì khác là gọi điện cho Vu Đình Đình, hỏi xem cô xếp hàng ở đâu. Hai người dù là nói chuyện qua điện thoại nhưng Diệp Lăng Phi cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm ra Vu Đình Đình ở cửa bán vé số ba.
Khi Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình thì phía trước còn hơn hai mười người nữa, mà phía sau cô thì có vô số người. Đội ngũ này xếp hàng len cứng, hầu như là dán người lên nhau. Diệp Lăng Phi vừa mới tới bên cạnh Vu Đình Đình liền thấy phía sau có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang dùng sức áp sát Vu Đình Đình. Mà Vu Đình Đình hết sức không tình nguyện, cực lực tránh ra. Nhưng Vu Đình Đình làm thế lại càng khiến người này tới gần. Khi Vu Đình Đình quay đầu lại nhìn hắn thì hắn mới lui lại phía sau một chút.
Diệp Lăng Phi lập tức lôi người đàn ông kia đi, không nói một câu, khiến cho Vu Đình Đình chẳng biết là xảy ra chuyện gì. Mà đám người đang xếp hàng cũng đều quay về phía này.
- Mọi người tránh đường cho tôi.
Diệp Lăng Phi hô với đám người đang đứng chật ních này.
- Ai mà dám ngăn tôi thì tự gánh lấy hậu quả đó.
Mọi người vừa nghe thấy liền tránh ra, sợ vạ lây. Quả thật tiềm năng của con người là vô hạn. Đại sảnh đông nghịt nhìn như cả con ruồi bay cũng không lọt, giờ đã mở ra một con đường.
- Anh bạn, có chuyện gì thế?
Người đàn ông kia bị lôi đi, cất giọng hồ đồ hỏi.
- Mày không muốn tao đánh chết mày ở chỗ này thì câm miệng đi.
Diệp Lăng Phi nghiêm mặt quát. Người đàn ông kia cũng thấy sợ hãi, bị Diệp Lăng Phi quát một câu liền im bặt.
Diệp Lăng Phi túm áo lôi người này ra ngoài đại sảnh mới buông tay ra, đá luôn một phát vào bụng dưới hắn, lại đá thêm phát nữa khiến hắn ngã lăn ra đất. Diệp Lăng Phi lại đá một cước nữa vào thằng nhỏ của hắn, khiến hắn nằm im như chó chết trên đất.
- Con mẹ mày, mày vừa rồi làm gì? Có phải là muốn chết hay không?
Diệp Lăng Phi đánh xong mới hỏi.
- Tôi không... Không làm gì cả.
- Mày lại còn dám cãi à.
Diệp Lăng Phi lại sút phát nữa, đá thẳng vào mặt hắn. Một cú đá này khiến cho mũi người đàn ông này phun máu. Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Mày rõ ràng là biết mình vừa làm gì. Mày nhớ kỹ đây, đừng để tao nhìn thấy mày một lần nữa. Tao mà thấy mày là sẽ tẩn cho mày nhừ tử.
Vừa nói Diệp Lăng Phi lại vừa rút ra hai trăm đồng ném lên mặt hắn.
- Đây là phí thuốc men. Hôm nay tâm trạng tao tốt, lần sau sẽ không may mắn thế này đâu.
Diệp Lăng Phi đang muốn xoay người rời đi thì thấy có mấy cảnh sát đi tới. Diệp Lăng Phi khoát tay nói:
- Không có chuyện gì, tôi thấy hắn đang ốm thì phải.
Diệp Lăng Phi nói những lời này đúng là rất lạnh lùng, khiến mấy cảnh sát kia ngây ra. Một người nâng gã đàn ông đang nằm trên mặt đất dậy, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Không có chuyện gì.
Người đàn ông này uất ức và sợ hãi kẻ tàn nhẫn như Diệp Lăng Phi, mặc dù bị đánh nhưng cũng không dám nói ra.