Diệp Lăng Phi và Tiểu Triệu uống rượu xong, hắn liều đưa Tiểu Triệu về nhà. Tiểu Triệu đã uống không ít, Diệp Lăng Phi lo nếu một mình Tiểu Triệu về nhà thì sẽ có chuyện. Khi hắn đưa Tiểu Triệu đến chỗ nhà mà Tiểu Triệu đang thuê thì thật sự đã xảy ra chuyện, chỉ thấy trong bóng tối, có ba bóng người nhoáng lên, sau đó là ba con dao sáng loáng hiện ra, khi ánh sáng lạnh lẽo đó xuất hiên, Diệp Lăng Phi cũng giơ súng lên, “đoàng” một tiếng, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết trong đêm, bịch, có tiếng người ngã xuống đất. Hai gã còn lại thấy vậy thì sợ xanh mặt, bọn chúng không kịp nghĩ đến chuyện khác, vừa định đào tẩu, nhưng Diệp Lăng Phi sao có thể hạ thủ lưu tình, chỉ nghe thaays một tiếng súng nwax vang lên, sau đó một tên khác ngã lăn xuống đất, tên còn lại thấy vậy thì không dám nhúc nhích nữa, vội vàng quỳ xuống, kêu lên:
- Tha mạng, xin tha mạng!
Tiếng súng đã phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm, những nhà đã tối đèn nghe thấy tiếng súng đều lục tục bật đèn lên, còn có một số người hiểu chuyện, thò đầu ra, muốn xem xem rốt cuộc là có chuyện gì. Cái gã đang quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích tẹo nào, hắn lo mình cũng bị bắn, hai gã đồng bọn của hắn đã gặp kết cục như vậy, ai nói cảnh sát không dám nổ súng, hoàn toàn là nói bậy, cảnh sát nổ súng không hề nương tay chút nào mới đúng. Có lẽ hắn không biết, hai phát súng vừa rồi không phải là Tiểu Triệu bắn mà là Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi là người nào chứ, đã quen chơi súng, lúc nổ súng tuyệt đối sẽ không nương tay, giờ phút này càng phải như vậy. Nếu như không cố kỵ Tiểu Triệu là cảnh sát, bắn chết hai người thì không ổn, hắn đã dùng súng ngắn của Tiểu Triệu lấy mạng hai gã kia rồi. Dù vậy, vết thương mà hai kẻ đó gặp phải cũng không nhẹ, một tên bị súng bắn trúng vào vai, viên đạn bắn vào trong xương vai, nằm bất động ở trên mặt đất. Tên còn lại thì bị bắn trúng đùi, xương đùi bị gãy, hai người đó nằm trên mặt đất, chỉ có thể kêu la thảm thiết. Tiểu Triệu nhanh chóng tỉnh táo lại, không còn chút men say nào nữa, anh ta là cảnh sát, khi gặp phải chuyện như vậy, anh ta biết mình phải làm cái gì. Chỉ là, lần này may mà có Diệp Lăng Phi, nếu Diệp Lăng Phi không đi cùng, có lẽ Tiểu Triệu đã gặp nguy hiểm.
Tiểu Triệu thân là cảnh sát, những người mà anh ta đã đắc tội không phải ít, đương nhiên là có người muốn Tiểu Triệu chết, nhưng Diệp Lăng Phi nghĩ chuyện này chắc hẳn có quan hệ với Tôn Dược Đông. Hiện giờ Tiểu Triệu đang điều tra vụ án Tôn Thiên Ngạo, Tôn Dược Đông cũng có liên quan đến vụ án này, đến lúc đó, Tôn Dược Đông cũng sẽ bị liên lụy vào. Vì vậy, không ai dám đảm bảo Tôn Dược Đông không muốn ra tay với Tiểu Triệu, phải biết rằng, lần này Tiểu Triệu đã hạ quyết, nhất định phải điều tra cho rõ ngọn ngành chuyện này. Sau khi nhận được điện thoại của Tiểu Triệu, người của đại đội cảnh sát hình sự và 120 ở gần đó đều chạy tới, dựa theo trình tự, có người bị thương, trước hết phải chờ nhân viên y tế đến đã. Diệp Lăng Phi chờ ở đó cho đến khi đồng nghiệp của Tiểu Triệu tới nơi, hắn mới quyết định rời đi, không cần ghi khẩu cung gì cả, Tiểu Triệu biết phải làm như thế nào. Xe của Diệp Lăng Phi còn để ở chỗ quán cơm kia, hiện giờ, độ cồn trong người Diệp Lăng Phi đã giảm bớt, hắn bảo tài xe xe taxi đưa hắn về chỗ quán cơm đó, xuống xe, rồi Diệp Lăng Phi đi về phía xe của mình. Còn chưa đi tới nơi, từ xa đã nhìn thấy có một gã đàn ông hèn mọn đang đi bộ gần chiếc xe của hắn, Diệp Lăng Phi đi qua, ngay khi hắn vừa muốn mở cửa xe, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng quát nghiêm nghị:
- Không được động đây, đưa hết tiền ra đây!
Xung quanh đây không có ai, tiệm cơm kia cũng đã đóng cửa, bốn phía tối đen như mực, rất thích hợp cho chuyện cướp bóc, Diệp Lăng Phi không hề tỏ ra sợ hãi, hắn cười cười, nói:
- Không phải là muốn cướp sao, đơn giản thôi, anh nói đi, anh muốn tôi làm thế nào, tôi sẽ phối hợp với anh!
- Lấy hết tiền của anh đưa đây!
Người đàn ông sau lưng nói, Diệp Lăng Phi cho tay vào trong túi, người đó có vẻ căng thẳng, nói:
- Không được giở trò, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám giở trò, tôi sẽ giết anh đó!
- Tôi đang lấy đồ, chẳng phải anh vừa nói muốn tôi đưa tiền cho anh sao, tiền của tôi đang ở trong túi áo, nếu như tôi không động đậy thì làm sao lấy tiền cho anh được!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn cố ý hỏi:
- Nếu không thì anh lấy giúp tôi, thế nào?
- Được, không được nhúc nhích, để tôi tới lấy!
Người đó nói xong, tay phải từ sau lưng Diệp Lăng Phi mò vào trong túi áo của hắn, từ động tác của hắn có thể thấy, động tác của hắn ta rất lóng ngóng, lúc chạm vào còn run lẩy bẩy. Ngay lúc hắn đang định sờ vào túi áo của mình, Diệp Lăng Phi đột nhiên nhanh như chớp vòng ra sau lưng kẻ kia, tảy phải hắn bóp cổ kẻ đó, quát:
- Thật là to gan, mày cũng dám trêu chọc tao sao, mày không xem tao là ai mà dám làm vậy à? Nói đi, muốn sống hay muốn chết đây?
Diệp Lăng Phi hỏi câu này quả là nhảm nhí, trên thế giới này có bao nhiêu người thực sự muốn chết chứ, nếu như không phải là đã bị bức đến bên bờ vực, không có người nào muốn chết. Những người tự sát, đó là do bị ép đến bước đường cùng, cuối cùng không còn cách nào phải tự sát. Hiển nhiêm, gã này không phải một kẻ đang muốn tự sát, hắn bị Diệp Lăng Phi dọa như vậy, đã sớm bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng van xin:
- Tôi muốn sống, tôi muốn sống, van anh hãy thả tôi đi!
- Nói đi, rốt cuộc thì tại sao mày lại theo dõi tao, chẳng lẽ mày không nhawfm vào người khác được sao?
Sau khi Diệp Lăng Phi nói câu này xong, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mình quá vô sỉ, không nên hỏi một câu như vậy. Người đó đương nhiên cũng không ngờ Diệp Lăng Phi lại hỏi như thế, hắn không hề chuẩn bị gì cả, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Đúng lúc đó, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi không tiếp tục dây dưa với gã kia nữa, chém một cái thật mạnh vào gáy của gã đó, khiến cho tên xui xẻo này bất tỉnh nằm trên mặt đất, sau đó mới lấy điện thoại ra, thấy là của Bạch Tình Đình gọi tới, Diệp Lăng Phi nhận nghe điện thoại, vừa nói chuyện điện thoại, vừa hút thuốc.
- Ừ, bà xã, em yên tâm đi, anh không uống nhiều đâu, bây giờ anh sẽ lái xe về. Ừ, anh biết rồi, trên đường anh sẽ cẩn thận, em không cần phải lo lắng đâu, ừ, anh yêu em, hôn một cái nào!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, sau một hồi nói mấy câu buồn nôn, hắn mới dập máy. Hắn lên xe, đang định lái xe rời đi, nhưng nghĩ đến kẻ cướp vừa rồi, nếu tha cho hắn dễ dàng như vậy, Diệp Lăng Phi cảm thấy tiện nghi cho tên kia quá. Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tiểu Triệu. Tiểu Triệu còn đang xử lý chuyện của ba gã kia, hai kẻ trong số đó đã được đưa đến bệnh viện, Diệp Lăng Phi nói với Tiểu Triệu nói là có một tên cướp bị hắn đánh bất tỉnh, bảo Tiểu Triệu phái người đến xử lý. Tiểu Triệu còn đang bực bội, không nghĩ tối hôm nay đi uống rượu với Diệp Lăng Phi, lúc về lại bị người khác ám toán, nếu không có Diệp Lăng Phi giúp đỡ, có lẽ hắn đã bị chém phải vào bệnh viện cấp cứu rồi. Bây giờ lại nghe Diệp Lăng Phi nói còn có người định cướp tiền của Diệp Lăng Phi, lửa giận trong lòng Tiểu Triệu càng lớn, anh ta lập tức đáp:
- Diệp ca, anh yên tâm đi, bây giờ em sẽ phái người qua đó, lần này nhất định phải làm cho tên cướp đó nếm mùi đau khổ, để hắn biết là đừng có tùy tiện cướp bóc người khác!
- Tiểu Triệu, chú ý hạ thủ lưu tình, ngàn vạn lần đừng chuyện bé xé ra to!
Diệp Lăng Phi nhắc nhở Tiểu Triệu một câu, sau đó để điện thoại xuống, nổ máy. Bạch Tình Đình, Trương Lộ Tuyết và Vu Tiêu Tiếu ngồi tán gẫu trong phòng khách cả buổi tối, ngoại trừ chuyện về Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cũng nói tra mâu thuẫn hiện giờ của mình. Một mặt Bạch Tình Đình muốn giúp đỡ cha cô, nhưng mặt khác khúc mắc trong lòng cô khó mà cởi bỏ được, chuyện đã qua không thể nói không làm sao là không làm sao cả. Bạch Tình Đình rất hận Thái Hạo, Bạch Tình Đình sớm quyết định, cả đời này này cô sẽ không tha thứ cho Thái Hạo, tính cách của Bạch Tình Đình là như thế, sau khi cô đã nhận định một chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi. Hôm nay lúc ở công ty Trương Lộ Tuyết thấy phản ứng của Bạch Tình Đình, trong lòng cô biết giờ phút này nội tâm Bạch Tình Đình đang rất mâu thuẫn, Trương Lộ Tuyết tự hỏi nếu bây giờ đổi lại là cô, có lẽ cô còn kém hơn cả Bạch Tình Đình. Trương Lộ Tuyết lên tiếng khuyên giải:
- Tình Đình, mình cũng biết chuyện này khiến cho cậu rất khó xử, nhưng mình nghĩ cậu đã quyết định giúp cha cậu, vậy thì cứ làm đi, làm hết sức là được rồi. Có thể cậu đã cố hết sức, nhưng vẫn không thể làm tốt được!
Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, nói:
- Lộ Tuyết, những gì cậu nói mình cũng đã nghĩ đến, có một số việc không phải chỉ nói muốn làm là có thể làm được, vấn đề bây giờ là mình cảm thấy không cam tam, không muốn vất vả đủ bề để cứu Thái Hạo ra khỏi tù. Nhưng lúc mình nhìn thấy cha mình, mình lại không đành lòng thấy ông ấy khổ sở như vậy, tóm lại, bây giờ trong lòng mình đang rất mâu thuẫn. Mặt khác, hiện giờ tập đoàn xảy ra chuyện như vậy, một khi phóng viên tiếp tục đào bới, phát hiện cha mình đã thu xếp cho một số người vào tập đoàn, càng khiến cho chuyện này ra trước đầu sóng ngọn gió, như vậy thì càng khó giải quyết hơn!