Khi hai người quay trở lại văn phòng của Bạch Tình Đình, Bạch Cảnh Sùng đang ngồi trên ghế salon, ông ta nhìn chung quanh đánh giá căn phòng. Từ sau khi Bạch Cảnh Sùng rời khỏi tập đoàn, ông ta rất ít khi đến đây, Bạch Cảnh Sùng cho rằng, nếu như đã rời khỏi tập đoàn mình không cần phải lo lắng nữa, cần tin tưởng con gái mình.
Những năm gần đây, dưới sự lãnh đạo của Bạch Tình Đình, tập đoàn phát triển đúng như những gì Bạch Cảnh Sùng đã dự đoán, rất nhanh chóng và vững chắc, đương nhiên, chuyện sáp nhập với tập đoàn Tân Á, Bạch Cảnh Sùng cũng biết. Ngồi trong văn phòng của Bạch Tình Đình, Bạch Cảnh Sùng nhìn ngắm cách bài trí thân quen, lại nhớ tới tình cảnh lúc mình mới bắt đầu gây dựng cơ nghiệp, không nhịn được thở dài một tiếng. Cái này gọi là lấy được thiên hạ thì dễ, giữ được thiên hạ mới khó, chẳng phải bây giờ mình đang có cảm giác này sao. Nhớ năm đó lúc mình đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, điều mình ghét nhất là thấy người khác vì tình cảm mà thu xếp cho một số kẻ vô dụng vào tập đoàn, năm đó, Bạch Cảnh Sùng mắng to trước mặt các lãnh đạo cao cấp của tập đoàn từ nay về sau ai còn sắp xếp cho những kẻ vô dụng vào tập đoán, người đó lập tức cút ngay cho tôi. Bạch Cảnh Sùng ngẫm lại mình hôm nay, không nhịn được cảm thấy áy nảy, không thể tưởng tượng được mình lại làm chuyện mà trước kia mình căm ghét nhất. Bạch Cảnh Sùng nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại, thấy Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đi tới, Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài, nói:
- Tình Đình, cha chỉ muốn tới thăm con một chút, bây giờ cha phải về rồi!
Bạch Cảnh Sùng nói câu này hoàn toàn vượt ngoài dự tính của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cho rằng, lần này Bạch Cảnh Sùng đến tập đoàn nhất định là vì những người mới được sắp xếp vào tập đoàn, Bạch Tình Đình đã nghĩ qua một khi cha mình nhắc đến những người đó thì cô ứng phải ứng đối như thế nào, nhưng không ngờ Bạch Cảnh Sùng lại nói là phải về, điều này quả thực làm Bạch Tình Đình bất ngờ. Bạch Tình Đình vô ý thức nói:
- Cha, cha vừa tới sao đã vội đi như vậy?
Bạch Cảnh Sùng “à” một tiếng, nói:
- Cha chỉ muốn tới đây đi dạo một lát, không có ý gì đâu. Tình Đình, con cứ đi đi, cha biết con có rất nhiều việc, cha không quấy rầy con nữa!
Bạch Cảnh Sùng nói xong liền đứng dậy, trong bộ dạng như là muốn đi, Bạch Tình Đình nhìn Bạch Cảnh Sùng đứng dậy, chẳng biết tại sao cô có cảm giác muốn khóc, ở trong trí nhớ của cô, cha cô chưa bao giờ cô đơn giống như bây giờ, cha cô thật sự đã già rồi, không còn là một người đàn ông hô phong hoán vũ như ngày xưa nữa. Bạch Tình Đình trong lòng đau xót, đi mau tới đỡ cha mình.
- Cha, cha không nên đi vội, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói chuyện!
Bạch Tình Đình nói,
- Chúng ta là cha con, có chuyện gì cũng có thể từ từ bàn bạc!
Bạch Tình Đình nói xong nhìn thoáng qua Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết khẽ gật đầu, Bạch Tình Đình lại quay sang nói với Bạch Cảnh Sùng:
- Con muốn nói với cha về chuyện của những người đó, nếu bọn họ không thể thích ứng với công việc trước mắt thì đưa đi huấn luyện, sau đó đổi sang công tác khác, không nhất định là phải sa thải!
Trải qua quá nhiều tang thương, trên người Bạch Cảnh Sùng đã ma luyện ra uy nghiêm của nhân vật phong vân một cõi, nhưng từ sau khi rời khỏi cương vị tổng giám đốc, vẻ uy nghiêm đó đã dần dần biến mất, chuyển biến thành cảm giác tang thương của một người đã ở độ tuổi xế chiều như Bạch Cảnh Sùng. Trước giờ Bạch Cảnh Sùng không hề phủ nhận sự thật rằng ông ta đã già rồi, trong lòng ông ta hiểu rõ, sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy, mình phải rời khỏi thế giới này, không bao giờ được gặp lại con gái của mình nữa. Từ khi Bạch Tình Đình còn bé, Bạch Cảnh Sùng đã coi Bạch Tình Đình là thân nhân duy nhất của ông ta trên thế giới này, ông ta đáp ứng tất cả mong muốn của Bạch Tình Đình, lúc nhỏ Bạch Tình Đình có thể nói là phần lớn những đứa trẻ khác không thể nào bằng được. Nhưng trong lòng Bạch Cảnh Sùng vẫn luôn tiếc nuối một điều, ông ta không thể cho con gái tình thương của người mẹ, sự áy náy ấy khiến cho Bạch Cảnh Sùng nửa đêm cầm ảnh của vợ trong tay mà âm thầm rơi lệ, một người đàn ông, vì cảm thấy mắc nợ con gái mà rơi nước mắt, đây là chuyện khó khăn bực nào. Cuộc sống của Bạch Cảnh Sùng luôn xoay quanh Bạch Tình Đình, từ trước đến giờ, Bạch Cảnh Sùng luôn cho rằng, Bạch Tình Đình mới là thứ quý giá nhất đối với ông ta. Vì đứa con trai không có quá nhiều tình cảm với mình, ông ta lại làm tổn thương con gái yêu của mình, chuyện này khiến cho Bạch Cảnh Sùng rất đau lòng. Ông ta nhìn Bạch Tình Đình bây giờ liền nghĩ đến chính mình năm đó, năm đó mình cũng là như vậy, kiên trì như vậy, rất ghét người khác lừa gạt mình, cha nào con nấy, những điều này đều là Bạch Cảnh Sùng di truyền lại cho con gái của ông ta. Bạch Cảnh Sùng cũng hiểu được tâm trạng của Bạch Tình Đình, ông ta khoát khoát tay, nói:
- Tình Đình, những người đó cứ sa thải khỏi tập đoàn, con nói không sai, cho dù cha toan tính hay suy nghĩ thế nào, cũng không thể dùng lợi ích của tập đoàn để đánh đổi được, như vậy thật sự là không đúng. Lúc còn trẻ cha rất ghét những chuyện này, nhưng thật không ngờ đến lúc tuổi già lại tự mình làm loại chuyện này. Tình Đình, đây là lời nói thật lòng của cha, cha muốn con sa thải những người đó. Nhưng mà, cha chỉ xin con một chuyện, đừng vì chuyện này mà truy cứu những bộ hạ cũ của cha, bọn họ cũng vì cha nên mới làm như vậy!
- Cha, cha đừng nói nữa, con biết phải xử lý thế nào mà!
Bạch Tình Đình nói,
- Con đáp ứng cha là được, con sẽ sa thải những người mới vào tập đoàn, nhưng sẽ không tiếp tục truy cứu những người khác nữa, chuyện này cứ kết thúc như vậy đi!
Lúc Bạch Tình Đình nói những lời này, cô còn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Trương Lộ Tuyết, dù sao chuyện này không phải chuyện của riêng cô, cô cũng cần trưng cầu ý kiến của Trương Lộ Tuyết, chỉ thấy Trương Lộ Tuyết khẽ gật đàu với Bạch Tình Đình, tán thành với đề nghị của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lại đỡ Bạch Cảnh Sùng ngồi xuống ghế sa *, cô tự mình rót cho Bạch Cảnh Sùng một chén nước, đặt ở trước mặt Bạch Cảnh Sùng, sau đó cô ngồi xuống bên cạnh cha mình. Trương Lộ Tuyết cũng ngồi đối diện với Bạch Cảnh Sùng, Trương Lộ Tuyết nói:
- Bác Bạch, cha cháu còn thường xuyên nhắc tới bác đấy, cứ nói là bác Bạch không chịu đến nhà cháu chơi, cha cháu rất nhớ bác đó!
- Khiếu Thiên dạo này thế nào rồi?
Tình cảm của Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên rất sâu đậm, tuy là dạo này Bạch Cảnh Sùng không gặp Trương Khiếu Thiên, nhưng không thể nói rằng trong lòng Bạch Cảnh Sùng không nhớ đến Trương Khiếu Thiên.
- Cha cháu vẫn khỏe, ông ấy có rất nhiều chuyện để làm, hôm qua cha cháu còn đi câu cá với mấy người bạn đó!
Trương Lộ Tuyết cười nói,
- Cháu đã từng dặn dò cha cháu, phải chú ý giữ gìn sức khỏe!
- Ai dà, ngoảnh đi ngoảnh lại, cháu và Tình Đình đã lớn thế này rồi, tuế nguyệt không buông tha người a!
Bạch Cảnh Sùng dường như đang cảm khái, ông ta thở dài, nói:
- Nhớ năm đó, bác và Khiếu Thiên tráng chí bừng bừng, tự mình sáng lập tập đoàn Tân Á và tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, nhưng không ngờ cuối cùng tập đoàn của hai chúng ta lại sáp nhập làm một. Sớm biết như vậy, năm đó, chúng ta nên góp vốn cùng gây dựng sự nghiệp, nói không chừng bây giờ tập đoàn đã lọt vào top 500 tập đoàn lớn nhất thế giới ấy chứ!
Bạch Tình Đình nghe Bạch Cảnh Sùng nói như vậy, Bạch Tình Đình liền chu miệng ra, làm nũng với Bạch Cảnh Sùng, nói:
- Cha, chẳng phải là lúc ấy cha đã đồng ý cho anh ấy sáp nhập tập đoàn sao? Lúc ấy con cực lực phản đối chuyện sáp nhập, tại sao phải sáp nhập, cha xem, bây giờ anh ta chẳng quản chuyện gì cả, chỉ mệt chết con và Lộ Tuyết thôi, chuyện của tập đoàn đều do bọn con quản lý. Làm gì có tổng giám đốc như vậy chứ, thật sự là quá kỳ cục!
Nghe Bạch Tình Đình phàn nàn, Bạch Cảnh Sùng vừa cười vừa nói:
- Tình Đình, sáp nhập là xu thế tất yếu, hai tập đoàn chúng ta đều đang nợ nần, gặp phải nguy cơ, nếu như không phải Tiểu Diệp giúp đỡ, có lẽ hai tập đoàn đã sớm gặp cảnh phá sản rồi. Cha không trách móc chuyện sáp nhập tập đoàn, chỉ là cảm khái chuyện cũ mà thôi, cha và Trương Khiếu Thiên đều chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, tập đoàn bây giờ phát triển rất tốt, cha cảm thấy rất hài lòng!
- Bác Bạch, cháu và Tình Đình làm sao có thể tài giỏi hơn bác và cha cháu được, thế hệ của bác và cha cháu mới thực sự là những người quản lý!
Trương Lộ Tuyết nhẹ nhàng nói,
- Chúng cháu bây giờ chỉ tiếp tục đi theo con đường mà bác và cha cháu đã khai phá lúc đầu mà thôi!
Bạch Cảnh Sùng nhìn Trương Lộ Tuyết, ông ta cười nói:
- Lộ Tuyết, thấy cháu và Tình Đình lại có thể hòa thuận với nhau như vậy, bác cũng cảm thấy yên lòng. Năm đó bác và cha cháu đã từng ước định, sinh nam thì kết làm huynh đệ, sinh nữ thì kết làm tỷ muội, một nam một nữ thì kết làm phu thê, bây giờ hai con đã trở thành tỷ muội, đây quả thực là một chuyện tốt!