- Không phải, không phải vậy, bọn hắn ức hiếp người quá đáng, buổi tối luôn bắt tôi ngủ cùng...!
Khi Thái Hạo nói ra câu này, Diệp Lăng Phi không nhịn được muốn bật cười thành tiếng, nhưng hắn cố nín không để mình làm như vậy. Bạch Tình Đình không hiểu chuyện gì liền hỏi một câu:
- Ngủ cùng? Chẳng lẽ ở trong nhà giam hai người đàn ông ngủ chung với nhau sao?
Diệp Lăng Phi cố nén không cười lên, cũng không giải thích gì cả, lúc đầu Bạch Tình Đình còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng sau khi cô trông thấy phản ứng của Diệp Lăng Phi, trong lòng bỗng nhiên đã hiểu ra. Bạch Tình Đình không giống như Diệp Lăng Phi tỏ vẻ hả hê khi người ta gặp chuyện, trái lại cô nhìn Thái Hạo với sự thương cảm. Thái Hạo đã nới đến nước này, cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm nữa, Thái Hạo kể hết nỗi khổ cực trong tù mà hắn phải chịu đựng, Diệp Lăng Phi cố gắng lắm để nhịn cười, nhưng cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, lấy cớ muốn hút điếu thuốc để chạy ra ngoài. Ở bên ngoài, Diệp Lăng Phi cười sằng sặc hồi lâu, thiếu chút nữa còn chảy cả nước mắt. Lúc Diệp Lăng Phi quay trở lại, Bạch Tình Đình và Thái Hạo đã trò chuyện xong xong, Thái Hạo bị giám ngục đưa trở về phòng giam. Bạch Tình Đình một mình ngồi đó than thở, Diệp Lăng Phi đi đến sau lưng Bạch Tình Đình, đưa tay vỗ vai cô nhè nhẹ, hỏi:
- Tình Đình, em sao vậy?
- Không có... Không có gì!
Bạch Tình Đình ấp úng đáp, cô đứng lên, nói:
- Ông xã, chúng ta đi thôi!
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu. Diệp Lăng Phi không hỏi Bạch Tình Đình rốt cuộc là có chuyện gì, Diệp Lăng Phi cho rằng, đằng nào thì Bạch Tình Đình cũng sẽ nói ra, quả nhiên, sau khi lên, Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, em cảm thấy kỳ thực Thái Hạo rất đáng thương, tuy trong lòng em rất hận hắn, nhưng em cũng không muốn nhìn hắn thê thảm như bây giờ. Em không biết mình phải làm gì nữa, trong lòng vẫn cứ do dự!
- Tình Đình, nếu như em vẫn còn do dự lời, vẫn thì tạm htời đừng suy nghĩ, tránh để tương lai em lại hối hận!
Diệp Lăng Phi vừa nổ máy vừa nói:
- Em ấy à, cứ nghe anh đi, tạm thời đừng nghĩ những chuyện này nữa, bây giờ chúng ta đi thăm Hân Mính đi!
Ý Diệp Lăng Phi là muốn Bạch Tình Đình không nghĩ nữa, nhưng Bạch Tình Đình không hiểu ý, cô nói:
- Ông xã, bây giờ em thật sự không biết mình có hận Thái Hạo không, em thấy hắn bây giờ rất thê thảm, đã chịu sự trừng phạt xứng đáng rồi!
- Em nghĩ mình muốn giúp là có thể giúp được sao? Thái Hạo bị phán tội rồi, theo luật, hắn vẫn còn phải ngồi tù thêm một thời gian nữa, dù sao đã ngồi tù lâu như vậy rồi, có ở thêm một thời gian nữa cũng không sao!
Khi Diệp Lăng Phi nói đến chỗ trại giam, hắn bỗng nhiên dừng lại một lát, nói:
- Đúng rồi, anh lại quên mất một chuyện, chúng ta vừa mới đến trại giam, không thể cứ như thế này mà đến thăm Hân Mính được, tránh mang theo cái xui của trại giam đến chỗ ấy. Tốt nhất là nên về nhà tắm rửa, thay bộ quần áo khác rồi mới đi!
- Ông xã, từ bao giờ anh lại tin vào mấy thứ này vậy!
Bạch Tình Đình biết Diệp Lăng Phi rất ít khi tin vào những chuyện này, nhưng hôm nay Diệp Lăng Phi lại thay tính đổi nết, muốn về nhà tắm rửa, chỉ sợ mang xui xéo đến đến bệnh viện. Diệp Lăng Phi cười cười với Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, anh cũng không còn cách nào cả, ai bảo anh sắp làm cha chứ, một khi người ta làm cha thì gặp chuyện gì cũng trở nên nhát gan!
Diệp Lăng Phi nói như vậy không có ý gì khác, hoàn toàn là lời lẽ tường minh, nhưng không ngờ hắn vừa nói như vậy xong, đã thấy Bạch Tình Đình biến sắc, dường như Bạch Tình Đình lại nghĩ đến chuyện gì đó. Diệp Lăng Phi thầm oán trách mình sơ ý, hắn sớm phải ý thức được Bạch Tình Đình rất mẫn cảm với những chuyện này, không nên nhắc đến những chuyện đó ở trước mặt Bạch Tình Đình. Chỉ là, nếu bây giờ Diệp Lăng Phi đổi giọng sẽ chỉ khiến Bạch Tình Đình trở nên mẫn cảm hơn, Diệp Lăng Phi đành nói lảng sang chuyện khác:
- Tình Đình, chúng ta nên về nhà sớm một chú. À, em có đói bụng không, anh cứ thấy là, mới gần trưa mà anh đã cảm thấy đói gần chết, bà xã, em bảo có phải dạo này anh trở nên háu ăn không?
Bạch Tình Đình cười cười, nói:
- Ông xã, anh đừng nghĩ lung tung nữa, sao anh lại trở nên háu ăn chứ, buổi sáng anh có ăn gì mấy đâu, lại cùng em đến nhà giam, đương nhiên bây giờ sẽ thấy đói bụng rồi. Để em gọi điện thoại cho Trương Vân, bảo Trương Vân chuẩn bị cơm trưa sớm, chúng ta về nhà là có thể ăn ngay, như vậy thì anh sẽ không bị đói đến chết!
Diệp Lăng Phi n vừa ghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn lập tức tiếp lời:
- Vậy thì tốt, bà xã, chúng ta mau về nhà thôi, anh thật sự rất đói bụng!
- Vậy anh còn không mau lái xe đi!
Bạch Tình Đình thúc giục,
- Em sẽ gọi điện thoại cho Trương Vân, đảm bảo anh vừa về đến nhà là có cơm ăn ngay!
Diệp Lăng Phi chỉ muốn chuyển chủ đề sang chuyện khác, không muốn để Bạch Tình Đình cảm thấy thương tâm. Hắn cũng không đói lắm, sau khi về đến nhà, Trương Vân quả nhiên đã chuẩn bị xong cơm trưa. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình tắm rửa qua, sau đó mới đến phòng ăn dùng cơm. Trong lúc ăn cơm, Diệp Lăng Phi đề cập với Bạch Tình Đình về chuyện của Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi nghĩ, sao đến giờ mà ông bố vợ của mình vẫn chưa đến thành phố Vọng Hải, thật đúng là quá đáng, Chu Hân Mính dù sao cũng là con gái ruột của ông ta, chẳng lẽ con gái mình sinh con, ông ta cũng không chịu xuất hiện sao? Trong lúc Diệp Lăng Phi đang phàn nàn về chuyện này, điện thoại của hắn đổ chuông. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra xem, sau khi thấy người gọi tới là ai, hắn cười cười, nói:
- Bà xã, xem ra nhạc phụ đại nhân của anh đã đến thành phố Vọng Hải rồi!
Bạch Tình Đình không hiểu gì cả, cô mở miệng, vốn muốn hỏi, nhưng Bạch Tình Đình bỗng nhiên cười cười, chuyện này gần như không liên quan gì đến cô, cô cần gì phải hỏi nhiều chứ, nếu Diệp Lăng Phi muốn nói, tự nhiên sẽ nói với cô, nếu hắn không muốn nói, cho dù cô có hỏi cũng không nhận được câu trả lời. Diệp Lăng Phi nghe máy, hắn cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con vừa nhận được điện thoại của cha là biết ngay cha đã đến thành phố Vọng Hải rồi!
Diệp Lăng Phi tay phải cầm đũa gắp thức ăn cho vào trong miệng, trong lúc nói chuyện điện thoại hắn vẫn không quên việc ăn cơm. Trong điện thoại vang lên tiếng cười nói của Chu Hồng Sâm:
- Tiểu Diệp, quả thật là không chuyện gì có thể gạt được con, lúc trước cha đã hứa với con là sẽ đến, đương nhiên phải tới rồi. Hân Mính là con gái bảo bối của cha, sao cha có thể không đến thăm Hân Mính được chứ. Tiểu Diệp, bây giờ con đang ở đâu vậy?
- Con ấy ạ, con đang ở nhà ăn cơm, lát nữa con sẽ đến bệnh viện thăm Hân Mính. Nhạc phụ đại nhân, không phải là cha đã ở bệnh viện rồi đó chứ?
Diệp Lăng Phi hỏi như vậy xong, đã nghe thấy Chu Hồng Sâm cười nói:
- Cha đang ở phòng bệnh của Hân Mính rồi đây, nếu như con đang ăn cơm, vậy thì chờ sau khi con cơm nước xong xuôi, đến bệnh viện chúng ta lại trò chuyện tiếp!
- Thế cũng được, cứ quyết định như vậy đi!
Diệp Lăng Phi lập tức đồng ý,
- Nhạc phụ đại nhân, cha có thể tới con thật sự rất cao hứng!
Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ, Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nở nụ cười, cô không nhịn được nói:
- Ông xã, hình như anh đang rất cao hứng thì phải, chỉ là sao em cứ cảm thấy lúc anh gặp cha em thì lại không cao hứng như lúc này nhỉ!
- Tình Đình, em đừng hiểu lầm anh!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vạy, còn tưởng rằng Bạch Tình Đình đang giận hắn, hắn lập tức giải thích nói:
- Tình hình của cha Hân Mính và cha em khác nhau, cha của Hân Mính bây giờ đang ở trong vòng xoáy quyền lức, em luôn sợ sẽ có một ngày anh và ông ấy trở thành kẻ địch. Lần này, ông ấy chịu trở về gặp Hân Mính, điều đó nói lên trong lòng ông ấy Hân Mính có vị trí rất quan trọng, cái này cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên là anh cũng sẽ có địa vị trong lòng ông ấy, như vậy thì hai chúng ta sẽ không trở thành kẻ địch nữa. Anh cao hứng là vì chuyện này đấy!
- À, hóa ra là chuyện này!
Bạch Tình Đình gật đầu, cười nói:
- Em cũng chỉ đùa với anh một chút mà thôi, em không nghĩ gì đâu, tất nhiên là em hiểu tâm tư của anh!
- Hiểu là tốt rồi, Tình Đình, mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta còn phải đến bệnh viện đấy!
Diệp Lăng Phi nói xong, chợt nghe Bạch Tình Đình bảo:
- Ông xã, chiều nay em không đi với anh đến bệnh viện được, em có chuyện phải đến tập đoàn!
- Đến tập đoàn à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Vâng!
Bạch Tình Đình đáp,
- Em và Lộ Tuyết còn chút chuyện chưa xử lý xong, tập đoàn đoàn còn có một lượng lớn công việc đang chờ em đây!
- À, hóa ra là như vậy, được rồi, em đi giải quyết chuyện của công ty đi!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói,
- Anh hi vọng em có thể hòa thuận với Lộ Tuyết!
- Chuyện này đương nhiên là em hiểu, ông xã, anh không cần lo lắng chuyện của bọn em đâu!
Bạch Tình Đình nói đến đây, còn bổ sung thêm một câu:
- Em và Lộ Tuyết sẽ trở thành chị em tốt của nhau, cũng giống như Hân Mính vậy!