Chương 1608: Không phải là kẻ địch! (1)

Trước khi đi Lamarson còn thở phì phì, dường như là không để ý đến những gì mà Diệp Lăng Phi nói, nhưng Diệp Lăng Phi lại không nghĩ như vậy, Diệp Lăng Phi cho rằng, Lamarson trở về nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ những gì mình nói, nói không chừng, Lamarson sẽ bỏ đi suy nghĩ bắt Dã Thú và Dã Lang. Đương nhiên, đây là suy đoán của Diệp Lăng Phi, trong lòng hắn cũng không chắc Lamarson sẽ làm như vậy. Lamarson có sự lựa chọn của mình, mấy lời vừa rồi Diệp Lăng Phi chỉ là để kích thích Lamarson mà thôi, nhưng mà, từ phản ứng của Lamarson, Diệp Lăng Phi thực sự đã đạt được kết quả mà hắn mong muốn.

- Diệp Lăng Phi, chúng ta không nên ngồi mãi ở chỗ này chứ!

Bành Hiểu Lộ nói,

- Việc đã làm xong rồi, anh có định đi chỗ nào khác không?

- Còn có thể đi được nữa, anh đang chờ một cuộc điện thoại!

Diệp Lăng Phi thở dài, nói:

- Hiểu Lộ, anh không muốn tiếp tục dây dưa ở Hồng Kông này nữa, không phải là em không biết, bà xã anh đang chờ anh ở thành phố Vọng Hải đây!

- Ngẫm lại cũng đúng, có thể Bạch Tình Đình đang chờ anh ở thành phố Vọng Hải...!

Bành Hiểu Lộ nói vậy xong, chỉ thấy Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nói:

- Không phải là Tình Đình, là Hân Mính cơ! Bây giờ Hân Mính còn đang ở trong bệnh viện, cô ấy sắp sinh rồi, anh phải mau chóng quay về thành phố Vọng Hải. Nếu như không phải là anh đã đáp ứng giúp ông nội em, anh căn bản sẽ không rời khỏi thành phố Vọng Hải đâu!

- Hình như lần này không phải là ông nội em bảo anh rời khỏi thành phố Vọng Hải thì phải!

Bành Hiểu Lộ vừa nói xong, đã thấy Diệp Lăng Phi bĩu môi hừ lạnh nói:

- Lần này mặc dù không phải ông nội em bảo anh đến Hồng Kông, nhưng mà chuyện này có quan hệ rất lớn đến ông nội em. Em thử nghĩ xem, nếu không phải vì chuyện của ông nội em thì anh sẽ không đến tỉnh thành, nói không chừng có thể phát hiện Dã Lang gặp chuyện không mau ở Hồng Kông. Nếu để anh phát hiện Dã Lang gặp chuyện sớm một chút...!

Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết, đã bị Bành Hiểu Lộ ngắt lời, chỉ thấy Bành Hiểu Lộ xua xua tay, nói:

- Được rồi, được rồi, Diệp Lăng Phi, xem như em sợ anh rồi, coi như là em chưa nói gì cả!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Hiểu Lộ, như vậy mới đúng chứ, đáng lẽ ra em phải nói như vậy sớm hơn, nếu không thì anh...!

Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Bành Hiểu Lộ, hắn không nghe máy ngay mà nở nụ cười:

- Hiểu Lộ, em đoán thử xem, cú điện thoại là này ai gọi tới?

- Làm sao mà em đoán được!

Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói,

- Anh quen biết nhiều người như vậy, em không biết rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho anh!

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:

- Hiểu Lộ, anh thấy hình như là em đang tức giận đấy, em đừng giận, anh chỉ muốn đùa với em một chút mà thôi. Thật ra thì, cho dù anh không nói ra em cũng có thể có thể đoán được là ai gọ tới, em nghĩ xem, vừa rồi ai đã đi khỏi chỗ này?

- Lamarson!

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì thốt ra một câu, sau đó cô kinh hô:

- Ý anh là cuộc điện thoại này do Lamarson gọi tới sao?

Diệp Lăng Phi gật đầu cười, xác nhận suy đoán của Bành Hiểu Lộ, điều này khiến cho Bành Hiểu Lộ càng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, dựa theo những gì Lamarson nói trước khi bỏ đi, Lamarson không hề muốn nói chuyện với Diệp Lăng Phi nữa, sao bây giờ Lamarson lại gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi? Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, trong mắt cô lóe lên vẻ nghi hoặc, Diệp Lăng Phi không nói nhiều với Bành Hiểu Lộ, chỉ thấy hắn nghe máy, nụ cười nở trên môi, nói:

- Lamarson, sao anh lại gọi điện thoại cho tôi vậy, chẳng lẽ anh định nói với tôi là anh muốn kết bạn với tôi sao?

Lamarson không có ý muốn nói giỡn với Diệp Lăng Phi, chỉ nghe Lamarson nói với giọng điệu rất nghiêm túc:

- Diệp Lăng Phi, bây giờ tôi trịnh trọng nói với anh, tôi chấp nhận điều kiện của anh!

- Đợi một chút, tôi có ra điều kiện gì với anh đâu!

Diệp Lăng Phi nghe Lamarson nói như vậy, cười bảo:

- Lamarson, tôi không biết có phải anh hồ đồ rồi không, vừa nãy tôi chỉ nói chuyện phiếm tâm sự với anh một chút, có đưa ra điều kiện gì với anh đâu!

- Diệp Lăng Phi, hai chúng ta không cần phải tiếp tục nói chuyện vòng vo như vậy nữa, những gì anh nói ban nãy tôi đã nghe rất rõ, cũng đã hiểu ý của anh!

❤đăng nhập http://trUyencuatui.net/ để đọc truyện Lamarson hừ lạnh nói,

- Trong lòng tôi biết rõ anh có lực ảnh hưởng đến cảnh sát hình sự quốc tế, lại hiểu rõ tôi không thể nào dẫn anh rời khỏi Hồng Kông được. Nếu đã như vậy, chúng ta làm một vụ giao dịch, tôi thả Dã Lang và Dã Thú ra, nhưng mà anh phải giúp tôi phá một vụ án buôn lậu vũ khí lớn, cho dù tôi không thể bắt được đám người buôn lậu vũ khí đó, tôi cũng phải tìm được hang ổ của bọn chúng, anh thấy đề nghị này thế nào?

- Ừm, đề nghị của anh cũng không tệ, nhưng mà, Lamarson này, tôi vẫn còn chỗ chưa hiểu. Anh nghĩ dựa vào cái gì mà tôi sẽ giao dịch với anh, tuy bây giờ hai thủ hạ của tôi đang ở trong tay anh, nhưng đây chỉ là tạm thời thôi, nếu như tôi muốn giải thoát cho bọn họ cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng mà anh thì lại khác, vợ của anh có quan hệ với Đới Vinh Cẩm, mà anh là cảnh sát hình sự quốc tế lại bị ảnh hưởng của vợ mình mà có dính líu với một tên tội phạm bị truy nã quốc tế như Đới Vinh Cẩm, tôi thấy chuyện này...!

Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong, đã nghe Lamarson ngắt lời:

- Diệp Lăng Phi, anh đừng có bức bách tôi, bây giờ tôi đã nhượng bộ anh rất nhiều, tôi hi vọng anh cũng có thể nhượng bộ, mọi người nhường nhau một chút!

- Để tôi nhượng bộ không phải là không thể!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Lamarson, nể tình anh là một viên cảnh sát hình sự quốc tế không tệ, tôi quyết định nhượng bộ. Anh thả người của tôi, tôi sẽ nói cho anh biết hang ổ của bọn tôi lúc trước, anh dẫn người đi đến đó cho có hình thức, như vậy cả hai chúng ta đều vui vẻ. Nhưng mà tôi còn có một yêu cầu, tôi muốn anh lập tức rời khỏi Hồng Kông!

- Chuyện này...!

Lamarson chần chừ trong chốc lát, Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Không phải là vợ của anh không nỡ rời khỏi Hồng Kông đấy chứ. Lamarson, tôi có thể bỏ qua cho vợ anh, nhưng Dã Thú sẽ không tha cho cô ta đâu. Anh nên nghĩ thông suốt, nếu hai người lập tức rời khỏi Hồng Kông, tôi sẽ nghĩ cách khuyên bảo Dã Thú bỏ qua cừu hận trong quá khứ, nhưng nếu như anh cứ khăng khăng ở lại nơi này thì đừng có trách tôi, đến lúc đó, không ai có thể giúp anh được đâu!

- Tôi biết mà, Diệp Lăng Phi, không cần anh nói tôi cũng đã rõ!

Lamarson khẽ thở dài, nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi cũng không biết cô ây ở đâu, có thể anh không tin, từ sau khi chúng tôi đến Hồng Kông, tôi không tìm được cô ấy nữa, có lẽ...!

Diệp Lăng Phi ngắt lời Lamarson, chỉ nghe Diệp Lăng Phi cười lạnh một hồi rồi nói:

- Có lẽ, Dã Thú sẽ tìm được cô ta, Lamarson, nếu như anh thông minh, tốt nhất là nên chia tay người phụ nữ đó. Anh có tin được những chuyện cô ta đã làm khi xưa không? Phản bội, phản bội là chuyện cấm kỵ. Lamarson, anh cũng là đàn ông, nếu như đổi lại thành anh, anh làm thế nào?

Lamarson do dự nói:

- Chuyện đó tôi không biết, tôi không dám chắc. Diệp Lăng Phi, chuyện đã qua tôi không muốn hỏi, cũng không có ý hỏi nhiều, nhưng tôi có thể nói với anh, hai chúng tôi chưa tới mức có cảm tình, đến giờ tôi mới biết trước nay cô ta luôn lợi dụng tôi!

- Biết là tốt rồi!

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói,

- Lamarson, anh không cần phải giấu diếm nữa, thật ra thì anh biết rõ cô ta đang ở đâu, đúng không?

Lamarson dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói:

- Quả thật là tôi biết, chỉ là cô ta đã rời Hồng Kông, quay trở lại nước Pháp rồi!

Lamarson nói đến đây còn bổ sung thêm:

- Cùng với tình nhân của cô ả!

- Ha ha, thú vị, thật sự rất thú vị, Lamarson, lần này anh giống Dã Thú bị người ta chơi khăm một vố rồi. Tiện đây tôi nói luôn với anh một việc, trước khi tôi đến Hồng Kông, tôi đã nhận được điện thoại của Đới Vinh Cẩm, nói cách khác, chủ mưu đứng đằng sau tất cả chuyện này là Đới Vinh Cẩm, mà anh chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trong tay hắn mà thôi. Lamarson, với tư cách một đặc công được Ám Bộ được cài vào tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, anh cho rằng anh có đủ tư cách sao? Anh bị một người phụ nữ khiến cho thất điên bát đảo, thật đúng là buồn cười!

- Anh nói cái gì?

Lamarson không thể tin được những gì mà hắn vừa nghe thấy, hắn lắp bắp, lập tức phủ nhận nhưng không giấu được vẻ bất an:

- Tôi không, tôi không phải... Tôi không biết anh đang nói cái gì!

Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, Bành Hiểu Lộ ngồi bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ kinh ngạc, dường như không thể tin được những gì Diệp Lăng Phi vừa nói. Bành Hiểu Lộ cũng biết rõ Ám Bộ, nhưng cô thật sự không ngờ Diệp Lăng Phi lại bảo Lamarson là người của Ám Bộ, nếu Diệp Lăng Phi đã biết chuyện này từ sớm, vậy tại sao trước nay, Diệp Lăng Phi lại không hề đề cập đến.