Diệp Lăng Phi không biết vì sao, đột nhiên trong lại có một dự cảm không rõ. Hắn vội vàng ăn máy miếng rồi gọi người bán hàng tính tiền.
Trở lại trên xe, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Kỷ Tuyết, sau vài tiếng rinh rinh, rốt cuộc cũng nghe được thanh âm của Kỷ Tuyết.
- Chú à, chú đang ở đâu vậy?
Kỷ Tuyết cười hi hi hỏi.
- Phố Hương Sơn.
Diệp Lăng Phi nói ra chỗ của mình rồi lập tức hỏi:
- Nhóc, mọi người đang ở chỗ nào?
- Hi hi, chú đoán xem.
- Đoán cái rắm, Vọng Hải lớn như vậy, làm sao ta biết được đám nhóc các ngươi đi đâu chơi.
Diệp Lăng Phi tức giận nói:
- Nói mau, đừng có bày trò nữa.
- Được rồi, người ta chỉ đùa với chú một chút thôi mà, làm gì mà tức giận, Nói cho chú biết là được chứ gì. Bọn cháu đã sắp đến KTV (Quán karaoke) Hiện Đại ở thành Bắc, chú đến đó chỉ cần gọi điện cho cháu là được.
Kỷ Tuyết cười nói.
Diệp Lăng Phi lần đầu tiên nghe nói đến KTV này, nhưng hắn lại hiểu rõ khu vực thành Bắc này, đây là khu vực loạn nhất thành phố Vọng Hải, cái gọi là tam giáo cửu lưu ( dân giang hồ tứ xứ) đều thích tụ tập ở đây náo loạn. Trách không được Kỷ Tuyết có thuốc lắc, nếu hư vào KTV ở thành Bắc chơi, tìm được thuốc lắc chẳng phải việc khó.
Diệp Lăng Phi vội lái xe đi, khi gần đến KTV Hiện Đại, liền gọi điện thoại cho Kỷ Tuyết, muốn cô nhóc này ra cửa chờ mình. Đợi Kỷ Tuyết đi ra cửa KTV, Diệp Lăng Phi thấy Kỷ Tuyết mặc một cái áo bó sát người màu đen, bên ngoài thì khoác một chiếc áo màu trắng, cặp đùi thon dài nằm trong đôi tất chân màu đen, chân cũng đi một đôi giày da màu đen. Trang điểm như vậy đúng là làm cho cơ thể chưa thành thục của Kỷ Tuyết tăng thêm vài phần gợi cảm như một nữ nhân thành thục. Nhìn Kỷ Tuyết lúc này, thật sự rất khiêu khích.
Diệp Lăng Phi dừng xe lại, vừa mới xuống xe, Kỷ Tuyết đã chạy tới một bên, tay phải ôm lấy tay trái Diệp Lăng Phi, cười hì hì nói:
- Chú đến muộn nha, người ta đã chờ chú ở đây 5 phút rồi đấy.
Diệp Lăng Phi chợt ngửi thấy một mùi nước hoa hắc hắc, loại nước hoa này, vừa ngửi đã biết là loại hỗn tạp, thậm chí có thể là loại nước hoa 5 đồng một lọ mua ở quán nhỏ bên cạnh, so với nước hoa Pháp xa hoa đúng là không thể so sánh. Diệp Lăng Phi nhíu mũi, cố gắng thích ứng loại mùi hương cay mũi này.
- Nhóc, ta tới là xem đám nhóc các ngươi chơi bời cái gì, tuổi còn nhỏ mà đã chơi thuốc lắc rồi, khụ khụ, xem ra ta thật sự đã lạc hậu, so với các ngươi cảm giác như đã già đi mấy chục tuổi rồi.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.
- Chú, chú một chút cũng không già, độ tuổi này của chú đúng là lúc có mị lực nhất, đàn ông càng già càng thành thục. So với mấy tiểu tử chưa ráo máu đầu thì hấp dẫn hơn nhiều.
Kỷ Tuyết dựa sát vào Diệp Lăng Phi, nhìn bộ dáng như hận không thể dán chặt vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi với cô nhoc này thật sự không có biện pháp, xem ra Kỷ Tuyết thật sự nhìn trúng mình, không chịu bỏ qua cho mình. Chuyện đến nước này rồi nếu Diệp Lăng Phi quá câu nệ lại có vẻ như hắn là một ngụy quân tử.
KTV Hiện Đại cũng không phải là một KTV chính quy, đối với các tụ điểm ăn chơi tại thành Bắc này sớm đã phê chuẩn xóa bỏ đi rồi, nhưng vẫn có một số người dựa vào quan hệ mà thành lập các tụ điểm ăn chơi, các tụ điểm ăn chơi này đều thuộc về "Hắc đạo", không có giấy chứng nhận phòng cháy, thậm chí một thiết bị phòng cháy cũng không có.
Không thể nghi ngờ gì, KTV Hiện Đại chính là một KTV thuộc về Hắc đạo, kể cả không có giấy phép, KTV này vẫn công khai hoạt động.
Diệp Lăng Phi và Kỷ Tuyết đi lên tầng 4, đi qua một hành lang thật dài mới tới gian phòng chỗ Kỷ Tuyết.
- Chú à, vào đi thôi, chú còn nhìn gì vậy?
Kỷ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi đứng ở cửa không vào thì thúc dục Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua cửa thoát hiểm bị khóa kín, nhíu mày nói:
- Nhóc, các ngươi thường xuyên đến đây chơi?
- Cũng không phải là thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng cùng bạn bè đến đây chơi thôi, chú không biết nơi này rất loạn sao, không có ai đi cùng thì ai dám đên thành Bắc này chơi đùa đâu.
- Ta khuyên ngươi lần sau tốt nhất đừng đến đây.
Diệp Lăng Phi vẻ mặt chăm chú, dặn dò:
- KTV này là nhà cũ rồi, nếu có chuyện gì xảy ra muốn chạy ra ngoài cũng khó khăn, ngay cả cửa thoát hiểm và cửa sổ cũng khóa lại, ta nghĩ bất cứ KTV chính quy nào cũng không dám làm như vậy.
- Chú à, chú còn không biết. Cháu nói cho chú nơi này thường xuyên có người đánh nhau, nếu không khóa cửa sổ lại, sớm đã có người nhảy từ trên tầng xuống ngã chết rồi. Ông chủ nơi này chính là sợ xảy ra án mạng nên mới khóa cửa sổ lại, như vậy mặc kệ ở đây đánh nhau thế nào, ít nhất không có người nhảy từ trên này xuống.
Diệp Lăng Phi nghe xong không nói gì, hắn đẩy cửa đi cùng Kỷ Tuyết vào phòng.
Trong phòng có mười mấy người ngồi, trong đó có học sinh nam nữ, cũng có nhân viên xã hội nhàn tản, Diệp Lăng Phi liếc mắt liền thấy Tiếu Hoành Vũ ngồi trên salon phía Tây, Tiếu Hoành Vũ mặc áo lông cừu màu đen, tay phải cầm một cốc bia, cau mày, uống từng ngụm bia, bên cạnh Tiếu Hoành Vũ chính là hai cô học sinh cùng khối 31 với Kỷ Tuyết, hai người họ ăn mặc hở hang, vỗ tay cỗ vũ Tiếu Hoành Vũ uống bia.
Ngồi trên ghế salon bên cạnh các nàng, là hai nam nhân đầu trọc, voc người cao to, nhìn bộ dáng chừng 27, 28 tuổi, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ màu lam, hai cánh tay lộ ra ngoài đều có những hình xăm dọa người. Hai cô gái ngồi cạnh hai gã nam nhân, cơ hồ đã nằm trong lòng hai gã.
Ở bên kia là bốn thanh niên bất lương chừng 22, 23 tuổi, những gã này dáng vẻ lưu manh, rõ ràng là cái loại vô công rồi nghể, cả ngày chỉ biết giở thói côn đồ.
Diệp Lăng Phi vừa xuất hiện trong phòng, mọi người đang uống rượu vui đùa ầm ĩ chợt ngừng lại, xoát một tiếng đều đem ánh mắt hướng tới Diệp Lăng Phi.
Kỷ Tuyết nhìn thấy vậy, trong lòng mừng thầm, nàng ôm cánh tay Diệp Lăng Phi đi tới ghế salon, ra hiệu cho hai cô nhóc học sinh nhường chỗ, đưa Diệp Lăng Phi ngồi xuống.
- Tiểu Tuyết, đây là anh chàng mà em nói có thể đánh nhau à, sao anh thấy không giống.
Một nam nhân đầu trọc hỏi.
- Hạo ca, lúc đầu em cũng không tin chú của em có thể đánh, nếu không sao em có can đảm trêu chọc chú ấy chứ. Anh biết Tiểu Bá Vương không, hắn mang theo mười mấy người đều bị chú của em đánh cho vào bệnh viện hết. Bây giờ Tiểu Bá Vương như một con mèo nhỏ vậy, không nói tới đánh nhau, ngay cả ra ngoài đi chơi cũng không dám.
Kỷ Tuyết nhếch đùi phải lên, cố ý đem chân mình lộ ra cho Diệp Lăng Phi nhìn.
Trong mắt Diệp Lăng Phi cũng không có gì, nhưng trong phòng, mấy tên nam nhân vừa nhìn thấy Kỷ Tuyết bày ra tư thế khiêu khích này, tròng mắt đều trừng trừng nhìn vào Kỷ Tuyết, điệu bộ hận không thể đem Kỷ Tuyết "ăn" ngay bây giờ vậy.
Hạo ca bĩu môi nói:
- Tiểu tử Tiểu Bá Vương đó lá gan cũng quá nhỏ, lần trước anh để hắn tìm vài người giúp anh thu nợ, tiểu tử này cả nửa ngày cũng không phóng ra được một cái rắm. Lá gan nhỏ như vậy cũng dám đi đánh người, bị người ta đánh cũng đáng.
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Diệp Lăng Phi cười nói:
- Vị huynh đệ này, hỗn ở đâu vậy (ý là thường hay chém giết ở đâu), xưng hô thế nào?
- Tôi chỉ là một người đi làm, không có gì để nói cả.
Diệp Lăng Phi cũng không muốn quan hệ với người như thế, một người thoạt nhìn có vẻ trâu bò nhưng khi thực sự chém giết mà nói, không biết sẽ nhũn thành bộ dáng gì nữa. Diệp Lăng Phi đem ánh mắt dời sang Tiếu Hoành Vũ, Tiếu Hoành Vũ nhận ra Diệp Lăng Phi là đồng sự của mẹ mình, trong lòng lo lắng nếu chú này nói chuyện của mình cho mẹ thì sẽ có hậu quả như thế nào. Diệp Lăng Phi dùng mông nghĩ cũng biết trong đầu Tiếu Hoành Vũ đang lo lắng cái gì. Hắn đưa tay vỗ vỗ Tiếu Hoành Vũ, cười nói:
- Tiểu Vũ, yên tâm đi, hôm nay chú đến đây vui chơi, nếu đến để chơi, đương nhiên sẽ không nhắc đến chuyện của cháu với bất kì ai.
Tiếu Hoành Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy mới bình tâm lại.
Hạo ca nhìn Diệp Lăng Phi không chịu nói, sắc mặt không vui nói:
- Huynh đệ, nên biết cái gọi là trên đời không có chuyện gì là không thể, biết đâu một ngày nào đó chúng ta đụng độ, bây giờ chúng ta kết giao bằng hữu, tương lai cũng không phải là không tốt, cậu nói có đúng không?
- Xin lỗi, không phải tôi không cho anh mặt mũi, thật sự con người của tôi không có bản lĩnh gì, cái gọi là huynh đệ trong tương lai còn trông cậy vào việc chúng ta gặp nhau không. Nếu như gặp nhau, tôi nghĩ chúng ta cũng không có chuyện gì khó nói.
Diệp Lăng Phi không cấp cho gã chút mặt mũi nào, trong mắt Diệp Lăng Phi bọn chúng chỉ là một đám vô công rồi nghề, không cần thiết phải có quan hệ gì với chúng.
Kỷ Tuyết thấy vậy vội vàng giảng hòa:
-Thôi mà, Hạo ca, anh đừng trách chú em, chú em chính là không biết cách nói chuyện. Hôm nay chúng ta tới đây ca hát, đương nhiên muốn chơi cho thống khoái (sung sướng), không nên vì một việc nhỏ mà không vui. Thế này vậy, em uống bồi anh một chén, chén này em thay chú em xin lỗi anh.
Hạo ca vốn không vui, nghe thấy Kỷ Tuyết nói vậy, trên mặt hắn rốt cuộc cũng nở ra nụ cười, hắn cười dâm đãng nói:
- Tiểu Tuyết, hôm nay em ăn mặc đẹp như vậy không phải là chuẩn bị đi theo anh đấy chứ.
Vừa nói hắn vừa vỗ lên đùi mình nói:
- Tới đây, ngồi vào đùi anh, để cho anh yêu thương em thật tốt nào.
- Hạo ca, đừng mà, bên cạnh anh cũng có mỹ nhân rồi, mà em vẫn còn là một đứa trẻ, cũng không dám tới đâu. Hơn nữa mẹ em đã dặn dò em không được tùy tiện cùng nam nhân thân cận, anh có phải muốn em bị mẹ đuổi ra khỏi nhà không vậy. Em nhát gan lắm, cũng không dám như cậy đâu.
Kỷ Tuyết này cũng không vừa, đừng có nhìn cô nhóc này nhỏ tuổi, nói chuyện kín kẽ đến một giọt nước cũng không lọt, ứng xử già dặn cùng với tuổi tác không hề tương xứng, chỉ mấy câu nói đó cũng không đắc tội với Hạo ca mà cô cũng không phải qua đó.
Diệp Lăng Phi âm thầm gật đầu, bộ dáng cô nhóc này cũng không đơn thuần như mình nghĩ. Hắn cũng không muốn xen vào vì vậy ngồi yên một bên.
Hạo ca ho khan hai tiếng, nhìn vào mỹ nhân trong lòng đang dùng ánh nắt u oán nhìn mình, cười ha ha nói:
-Tiểu Tuyết, cô nhóc này nói chuyện càng ngày càng lẻo mép, rõ ràng không muốn sang đây, lại đưa ra hàng đống lí do. Anh xem em là thấy anh tốt bụng, biết anh không thích ép buộc nữ hài tử (cô gái nhỏ). Thôi quên đi, chờ ngày nào đó em nguyện ý đến với anh cũng không muộn, cửa lòng anh luôn mở rộng chờ em.
- Vậy em cám ơn Hạo ca.
Kỷ Tuyết dùng bàn tay nhỏ trắng mịn cầm một cốc bia, một hơi uống hết, lại dặt cốc lên mặt bàn.
- Hạo ca, như vậy không thú vị gì.
Nam nhân đầu trọc ngồi cùng Hạo ca, từ trên người lấy ra một túi bóng đặt trên mặt bàn, nói:
- Tới, chúng ta dùng chút đồ chơi này.
- Thuốc lắc này không phải hàng tốt (ma túy), bất quá cảnh sát Vọng Hải đang kiểm soát gắt gao, đành chấp nhận dùng tạm vậy.
Hạo ca vừa nói vừa cầm một cốc bia lớn, đổ cả bọc thuốc lắc vào trong cốc bia, lấy đầu ngón tay khuấy khuấy chén bia, một bên khuấy đều, một bên nói:
- Thứ này tốt không, hôm nay cũng xem như bọn em may mắn, cho các em sảng khoái.
Diệp Lăng Phi thấy Hạo ca lấy tay khuấy cốc bia, buồn nôn muốn chết, thầm nghĩ: "Người này không biết giữ vệ sinh sao, khuấy như vậy còn có thể uống sao?" Kỷ Tuyết cũng nhíu mày, cô với Diệp Lăng Phi cũng nghĩ giống nhau, cũng cả thấy buồn nôn, nhưng cô cũng không có nói ra, mà là nhích lại gần Diệp Lăng Phi, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ghé vào tai Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:
- Chú à, chú có uống không?
- Không.
Diệp Lăng Phi đáp lời ngay, ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, nói thẳng:
- Ta thấy buồn nôn.
- Cháu cũng vậy.
Kỷ Tuyết nhỏ giọng nói.
Hạo ca không chú ý Diệp Lăng Phi và Kỷ Tuyết nói chuyện với nhau, hắn chỉ lo khuấy bia, cảm giác khuấy đều rồi, hắn lấy mấy cái chén, rót cho mỗi người non nửa chén hỗn hợp thuốc lắc và bia.
- Lên, tất cả mọi người uống thử, nếu thiếu bảo anh, anh vẫn còn.
Tiếu Hoành Vũ đưa tay chuẩn bị lấy thì nghe Diệp Lăng Phi phì cười nói:
- Nếu như thật sự uống thứ này vào thì thật là lãng phí thứ tốt.
Vừa nói Diệp Lăng Phi vừa cầm chén hỗn hợp thuốc lắc với bia, lắc lắc nói:
- Thuốc lắc là ma túy tổng hợp, không nói số lượng trong này thế nào, chỉ nói chất lượng cũng đã không được. Nếu như đem thuốc lắc pha với bia rượu, rượu cồn hòa với ma túy có thể lấy mạng các ngươi, nếu muốn uống thuốc lắc phải ăn riêng một mình, không biết vị huynh đệ này đã từng chơi thuốc lắc chưa?
- Đương nhiên là ta đã ăn, trước kia ta chính là ăn như vậy, ai nói không được.
Hạo ca trừng mắt, tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi chưa từng chơi qua thì đừng có ở chỗ này nói lung tung, nhìn bộ dạng ngươi cũng biết không chơi qua thuốc này.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Tôi quả thật không chơi loại thuốc độc này bao giờ, chỉ hít loại thuốc thuần độ để giảm đau, huynh đệ, nếu anh muốn hít loại thuốc độc này cứ việc tìm tôi, chỉ cần anh có tiền tôi có thể tìm cho anh thuốc phiện được.
- Tiểu tử, mày cũng quá ngông cuồng rồi, đòi tiền phải không, thứ lão tử có chính là tiền.
Hạo ca vừa nói liền rút một xấp tiền trong người ném lên mặt bàn, - Tiểu tử, đây chính là tiền đặt cọc, bây giờ mày mua thuốc phiện cho tao, nếu mày không mua được thuốc, cẩn thận cái mạng của mày đấy.
Diệp Lăng Phi chỉ nhìn thoáng qua tiền trên bàn, cười ha ha nói:
- Huynh đệ, tiền của ngươi hình như không nhiều lắm, theo ta thấy cũng chỉ khoảng bảy, tám trăm đồng. Nếu muốn mua thuốc giảm đau kia thì còn xa mới đủ, ta xem cũng chỉ đủ một gam, ừ, một gam thuốc phiện thôi.
Diệp Lăng Phi dựa vào ghế, tai phải khoác lên vai Kỷ Tuyết, tà tà nói:
- Ngươi muốn ta mua thuốc cho ngươi, ít nhất tiền đặt cọc cũng phải là 10 vạn. (100, 000 nhân dân tệ) - Mẹ kiếp, lại muốn 10 vạn tiền đặt cọc, mày có phải điên rồi không?
Hạo ca nổi giận chửi.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Khụ, không còn cách nào, à, thuận tiện sửa lại cho ngươi một chút, 10 vạn này không phải là nhân dân tệ, mà là USD.
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người ở đây đều lặng đi, 10 vạn USD tương đương với 60, 70 vạn nhân dân tệ, đây không phải một số tiền nhỏ.
Hạo ca ngây người cả nửa ngày, rốt cuộc cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Hắn trề môi, xem thường nói:
- Tiểu tử, mày đừng có mạnh miệng, định hù dọa ai, nếu mày có bản lãnh, thì bây giờ đưa hàng ra xem.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Không có tiền sao có thể xem hàng, nếu không. . .
Diệp Lăng Phi mới nói đến đây, chợt nhướn mày, mang mấy câu sau nuốt vào bụng.
- Tiểu tử nói nhanh!
Hạo ca không nhịn được thúc giục, - Sao như mấy mụ đàn bà, lấp lấp lửng lửng, nói chuyện cũng không nên hồn.