Tiếng nước chảy liên miên không ngừng từ trong phòng tắm vọng ra. Diệp Lăng Phi đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, cầm trong tay một cuốn tạp chí quân sự. Tuy rằng hắn không buôn bán súng ống đạn dược nữa, nhưng vẫn còn có hứng thú với quân sự, đặc biệt là tình hình hỗn loạn trên thế giới hiện nay. Trên thế giới chỗ nào cũng có thể xảy ra khủng bố, những tổ chức khủng bố lớn nhỏ không ngừng gây ra đủ các loại hình thức khủng bố. Ngoài ra cục diện vùng Trung Đông và Đông Nam Á đang hết sức bất ổn, theo phán đoán của Diệp Lăng Phi thì nhu cầu súng ống đạn dược sẽ tăng trên diện rộng.
Trong phòng tắm, Tần Dao đang trần truồng, để lộ ra làn da trắng mịn cùng với thân hình quyến rũ. Nàng đưa cánh tay trắng nõn lên, để cho dòng nước chảy dọc theo cánh tay, xuống đến lưng, chảy qua mông rồi rơi xuống sàn gạch men. Tần Dao không thể nào quên được, những hình ảnh vừa rồi lại hiện lên trong đầu nàng, mỗi khi nhớ tới cái miệng hôi thối của những người đàn ông kia dính trên cổ nàng, nàng lại cảm thấy buồn nôn.
Mái tóc che khuất đôi mắt của nàng, nàng đưa tay vén mán tóc, đẩy ra phía sau, hai mắt nhắm lại, nàng đang hưởng thụ cảm giác dòng nước ấm áp chảy dọc theo cơ thể. Nàng rất thích được thả lỏng cơ thể như thế này, không hiểu vì sao nàng rất tin tưởng vào Diệp Lăng Phi. Từ lúc Diệp Lăng Phi đồng ý cho nàng vào đây tắm rửa, nàng không còn lo lắng gì nữa. Nàng cảm giác từ người Diệp Lăng Phi toát ra một cái gì đó khiến cho những người xung quanh cảm thấy rất an toàn. Hôm nay, Diệp Lăng Phi đã giúp nàng giải vây, vừa nghĩ đến bộ dạng chán nản, ủ rũ của Trần Hồng Sinh, Tần Dao lại mỉm cười.
Nàng mặc quần áo vào, đi ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi vắt chân, xem tạp chí. Lúc trước nàng đã nói rất nhiều lần cảm ơn, bây giờ Tần Dao không thể tìm được từ nào thích hợp để tỏ lòng cảm kích với Diệp Lăng Phi nữa nên đành cười nói:
- Diệp tiên sinh, tôi giúp anh pha cà phê nhé.
- Không cần đâu, anh không uống cà phê, nó không tốt cho dạ dày.
Diệp Lăng Phi xua tay, đặt quyển tạp chí trên mặt bàn, ngả người về phía sau, hai mắt cố ý nheo lại, nhìn Tần Dao nói:
- Không thể trách được tại sao người ta lạ có ý xấu với cô, nhĩn kỹ thì cô đúng là một đại mỹ nữ. Tiểu muội muội, cô có bạn trai chưa, nếu chưa thì làm bạn gái của anh được không?
- Diệp tiên sinh, anh cứ nói đùa với tôi.
Tần Dao cũng đã quen với cách nói chuyện của Diệp Lăng Phi nên không cảm thấy sợ nữa, nàng ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Tôi là người tham lam, anh không sợ tôi ăn trộm tiền của của anh sao?
- Tôi không sợ, dù sao thì khi quay về với chính nghĩ thì tôi cũng không có tiền.
Nghe nói như vậy, Tần Dao lấy ra bốn nghìn của Trần Hồng Sinh đưa cho Diệp Lăng Phi. Nhưng bị Diệp Lăng Phi từ chối, căn bản là hắn không cần tiền, Diệp Lăng Phi đưa trả lại bốn nghìn cho Tần Dao nói:
- Tiểu muội muội, cầm lấy tiền mà mua sách, sau này tìm lấy một công việc tốt, đừng có ngốc ngếch như vậy nữa. À, còn nữa, cô còn phải lấy lại tiền của Trần Hồng Sinh nữa, dù sao thì trong tay chúng ta cũng có giấy nợ, cho dù có phải lên tòa án kiện anh cũng không sợ.
Hắn nói một câu như vậy khiến Tần Dao cười khanh khách, gật đầu.
Lúc nãy, bỗng nhiên có tiếng chuông cửa, Diệp Lăng Phi cảm thấy rất kỳ lạ, ai lại nhấn chuông cửa vào lúc này. Khi hắn mở cửa thì thấy Đường Hiểu Uyển đang đứng ở ngoài.
Tóc Đường Hiểu Uyển xõa xuống vai, nàng mặc một chiếc áo T-shirt có hình con chuột bạch trước ngực, chiếc áo này bó sát vào người làm cho bộ ngực nàng trở lên đầy đặn hơn. Bên dưới, nàng mặc một chiếc quần jean, có rất nhiều sợ dây quấn quanh chân. Chiếc quần bó này làm nổi bật bộ mông nàng, càng khiến cho người khác có cảm giác mê người.
- Trưởng phòng.
Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, gương mặt ửng đỏ, nàng đưa cái túi mang theo cho Diệp Lăng Phi nói:
- Hôm nay là ngày nghỉ, nhà tôi có làm chút điểm tâm, mang sang cho trưởng phòng nếm thử.
- Cảm ơn, thơm quá.
Diệp Lăng Phi đưa hộp điểm tâm lên mũi ngửi, bộ dạng có vẻ như rất thèm. Hắn xách theo cái túi rồi đưa Đường Hiểu Uyển vào nhà.
Đường Hiểu Uyển vừa mới tiến vào phòng khách thì đã nhìn thấy Tần Dao đang ngồi trên ghế sô pha. Chỉ thấy tóc Tần Dao ướt sũng, khuông mặt nhỏ nhắn trắng mịn đang nhìn ra ngoài cửa. Khuôn mặt Đường Hiểu Uyển càng đỏ lên, nàng đứng ở phòng khách mà cảm thấy ngại ngùng.
- Hiểu Uyển, tại sao lại không ngồi?
Diệp Lăng Phi đóng cửa lại, thấy Đường Hiểu Uyển vẫn đang đứng ở phòng khách, có vẻ như đang xấu hổ. Trong bụng hắn đã biết chắc là tiểu nha đầu này lại hiểu lầm, liền đi đến vỗ vai Đường Hiểu Uyển, cười ha hả nói:
- Hiểu Uyển, mỹ nữ này chính là bạn của tôi Tần Dao, người ta là sinh viên. À, lúc nãy tôi còn muốn làm bạn trai của nàng, nhưng đáng tiếc người ta lại không đồng ý.
Hừ. . .
Tần Dao không nhịn được cười, thầm nghĩ:
- Diệp tiên sinh thật là thú vị, chuyện này mà cũng mang ra nói đùa được.
Có điều nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy Tần Dao lại càng tin tưởng hắn hơn, chỉ có những người trong lòng không có dã tâm thì mới có thể nói thẳng thắn như vậy được.
Đường Hiểu Uyển trở nên tự nhiên hơn, nàng cười ngọt nói:
- Xin chào.
- Hiểu Uyển, ngồi đi, đứng làm gì.
Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ vào vai Đường Hiểu Uyển, có ý bảo nàng ngồi xuống ghế sô pha. Đường Hiểu Uyển do dự một chút rồi cũng ngồi xuống ghế.
- Tần Dao, cô gái xinh đẹp này là cấp dưới của tôi, hai người các cô làm quen một chút đi.
Diệp Lăng Phi cầm hộp điểm tâm Đường Hiểu Uyển mang tới, đến ngồi giữa hai cô gái, lấy từ trong hộp ra một miếng bánh, đưa lên miệng nhai, nói:
- Được, mùi vị rất ngon, có thể so được với những đầu bếp chuyên nghiệp đấy.
Nghe được những lời khích lệ này của Diệp Lăng Phi, gương mặt Đường Hiểu Uyển lại càng đỏ hồng lên. Hai tay nàng vê vê góc áo, xấu hổ nói:
- Trưởng phòng, tôi tự mình làm đấy nhưng làm sao sánh được với đầu bếp chuyên nghiệp.
- NO, NO.
Diệp Lăng Phi đưa ngón tay trỏ ra trước mặt, xua xua nói:
- Không thể nói như vậy được, tại sao lại không sánh được với họ. Tất cả đều là người, chẳng qua những đầu bếp chuyên nghiệp được đào tạo nhiều hơn thôi, nhưng dù có được đào tạo thì cũng chưa chắc đã làm được bánh ngon. Điều quan trọng là tư chất, nếu như cô có tư chất tốt, chắc chắn sẽ làm ngon hơn những đầu bếp chuyên nghiệp đó.
Lúc đầu Đường Hiểu Uyển vốn không tự tin vào tay nghề của mình nhưng sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, bây giờ nàng đã tự tin hơn rất nhiều. Nhưng vẫn chưa chắc chắn nên hỏi lại:
- Trưởng phòng, có đúng như vậy không?
- Tất nhiên rồi, tôi đã lừa cô bao giờ chưa?
Diệp Lăng Phi lấy một miếng bánh ngọt, đưa cho Tần Dao:
- Tần Dao, cô nếm thử xem.
- Ngon, ngon lắm.
Tần Dao cắn một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa nói.
- Tôi nói không sai mà.
Diệp Lăng Phi lại nhét thêm một miếng bánh ngọt nữa vào trong mồm nhai. Nhìn vẻ mặt hắn có cảm giác như chưa bao giờ hắn được ăn miếng bánh ngon như vậy, thấy vậy, Đường Hiểu Uyển rất thích thú, nàng nghĩ lần sau sẽ mang cho Diệp Lăng Phi một ít nữa.
Diệp Lăng Phi gắp một miếng bánh lên miệng ăn, đang ăn đột nhiên hắn dừng lại, cười nói:
- Cô xem trí nhớ của tôi này, quên không hỏi Hiểu Uyển đã ăn chưa?
Đúng là Đường Hiểu Uyển vẫn chưa ăn, vừa mới ngủ dậy nàng đã vội vàng vào bếp làm điểm tâm, sau khi làm xong liền mang tới đây, đâu có lúc nào được ăn. Hơn nữa Đường Hiểu Uyển vốn là môt cô gái hay mắc cỡ, muốn cùng ăn với Diệp Lăng Phi nhưng lại không dám nói ra, nàng nghĩ sẽ mượn cơ hội này để ăn cùng với Diệp Lăng Phi. Chỉ là, tình huống bây giờ có chút khác với dự liệu, có Tần Dao ở đây nên nàng cảm thấy ngại, không dám ăn cùng mà chỉ ngồi nhìn Diệp Lăng Phi ăn.
- Tôi ăn rồi.
Đường Hiểu Uyển đỏ mặt, nói dối như vậy.
- Ừ, ăn rồi à, tiếc thật, cứ tưởng là có cơ hội được ngồi ăn trưa với hai vị mỹ nữ, để cảm nhận được bầu không khí lãng mạn, nhưng ngờ đâu... thôi được rồi. Tần Dao, chúng ta ăn, để cho Hiểu Uyển ngồi nhìn.
- Không được, em phải về trường học, em còn có việc phải làm.
Tần Dao đâu phải là đứa ngốc, nàng biết trong lòng Đường Hiểu Uyển nghĩ gì. Tuy rằng, nàng rất muốn ăn cùng với Diệp Lăng Phi như vậy có thể tiết kiệm được một bữa cơm chiều.
- Có đúng không vậy, coi như là đã hết. Xem ra tôi phải ngồi ăn một mình rồi.
Bộ dạng Diệp Lăng Phi có chút thất vọng, tâm trạng hết sức chán nản. Đường Hiểu Uyển vừa nghe thấy Tần Dao nói phải về trường, lại thấy Diệp Lăng Phi có vẻ thất vọng, nàng không nhịn được, nói:
- Trưởng phòng, trưa nay tôi ăn ít, bây giờ cảm thấy hơi đói.
- Tốt quá.
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, cười ha hả nói:
- Chúng ta cùng ăn mì đi.