Nhà của Trương Chí Dương nằm trong một cư xá ở khu vực phía Đông, mấy người Diệp Lăng Phi ngồi xe đến khu nhà đó thì đã chín giờ rưỡi rồi. Diệp Lăng Phi tay cầm một điếu thuốc, hướng ánh mắt nhìn tòa nhà bảy tầng phía trước mặt, hỏi:
- An An, em bảo nhà Trương Chí Dương ở chỗ này sao?
- Vâng!
Lương An An nói.
- Tên Trương Chí Dương đó dù sao cũng là một đầu lĩnh cảnh sát mà, làm sao lại sống ở một chỗ như chuồng lợn thế này, chẳng lẽ tên Trương Chí Dương này cố ý làm như vậy, không muốn để cho người ta biết được thân phận của hắn sao? Ừm, có khả năng này, anh nghĩ chắc là vì lí do này thôi!
Diệp Lăng Phi thì thầm trong miệng, từ những gì Lương An An kể lại, Diệp Lăng Phi cũng nghe được một số chuyện về Trương Chí Dương, hắn chưa từng gặp Trương Chí Dương, nhưng suy xét từ những chuyện mà Lương An An kể đã giúp cho Diệp Lăng Phi có ấn tượng đại khái về Trương Chí Dương. Theo Diệp Lăng Phi thấy, người đàn ông này chính là một kẻ vì lợi ích thì không từ thủ đoạn, những kẻ như vậy, không chừa thủ đoạn nào để kiếm tiền, làm cảnh sát nhất định hắn đã kiếm chác được không ít, nhưng sau khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy chỗ ở của Trương Chí Dương, hắn có chút bất ngờ. Diệp Lăng Phi cho rằng, Trương Chí Dương ít ra cũng phải ở khu trung tâm thành phố, hoặc là các khu nhà cao cấp, không nên ở trong một tòa nhà cũ nát như thế này. Diệp Lăng Phi không quan tâm lắm đến tình hình kinh tế ở Hồng Kông, lại càng không nắm rõ về bất động sản ở Hồng Kông, mặc dù Trương Chí Dương tham ô như thế nào, hắn cũng không thể đủ tiền để mua nhà ở trung tâm thành phố, quan trọng nhất, Trương Chí Dương là cảnh sát, mặc dù hắn thật sự có tiền cũng sẽ không để lộ ra ngoài, nếu để cho người ta phát hiện, đi tố cáo, vậy thì hắn xong đời. Hồng Kông không giống như đại lục, mạng lưới quan hệ giăng chằng chịt, phần lớn cảnh sát Hồng Kông thi đậu vào ngành, cũng không có chỗ dựa lớn nào. Lương An An đứng ở dưới nhà Trương Chí Dương, cô lấy di động ra gọi cho Trương Chí Dương. Trong lúc Lương An An và Trương Chí Dương nói chuyện điện điện thoại, có người đi ngang qua, người đó còn cố ý nhìn đám người Diệp Lăng Phi mấy lầm. Lương An An nói chuyện điện thoại xong, cô để di động xuống, nói:
- Chúng ta lên đi, trước thì cháu thường đến đây với chị của cháu, tên khốn kiếp Trương Chí Dương đó là cấp trên của chị cháu, trước kia, ấn tượng của cháu với người này không tệ lắm, nhưng không ngờ hắn lại là một kẻ khốn nạn như vậy, nếu không nhờ cháu thông mình thì đã để cho tên khốn đó chiếm tiện nghi rồi!
Diệp Lăng Phi nghe Lương An An thì thầm nói chuyện, hắn bất động thanh sắc đánh giá tình hình xung quanh, sau khi xác nhận nơi này không có mai phục, Diệp Lăng Phi mới cất bước đi vào. Trương Chí Dương năm nay ba mươi hai tuổi, vẫn còn là một người đàn ông độc thân, nhưng trong nhà Trương Chí Dương lại giống như người đã có vợ, gian phòng được quét dọn không dính một hạt bụi. Trương Chí Dương không ngờ Lương An An còn dẫn theo Diệp Lăng Phi và Dã Thú tới nhà hắn, ngay khi hắn vừa mới hé cửa phòng ra, Dã Thú đã đẩy cửa, Trương Chí Dương theo bản năng sờ tay xuống bên hông, nhưng mới nhớ ra là hắn không mang theo súng bên mình. Lúc Trương Chí Dương định chạy đi lấy súng đã không kịp nữa rồi, Dã Thú đã đi đến trước mặt Trương Chí Dương, lạnh lùng nói:
- Không được cử động!
Trương Chí Dương nhìn về phía Lương An An đi phía sau lưng Dã Thú, hắn hỏi:
- An An, đây là chuyện gì vậy, tại sao em phải làm như vậy?
Lương An An nhún vai, tỏ vẻ chuyện này không liên quan gì đến, nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, tôi cũng bị bọn họ ép buộc phải làm vậy mà thôi. Cảnh sát Trương, nếu như anh bắt bọn họ, tôi không có ý kiến gì, nhưng mà bây giờ xem ra, anh chẳng thể làm gì được bọn họ!
Diệp Lăng Phi cũng đi đến, Diệp Lăng Phi đảo mắt đánh giá căn nhà của Trương Chí Dương, lãnh đạm nói:
- Căn nhà cũng không tệ lắm, vừa nãy tôi nghe An An nói anh là một người đàn ông độc thân, tôi còn tưởng rằng nhà anh sẽ dơ dáy bẩn thỉu lanh tanh bành hết cả lên, không ngờ nhà anh lại được quét dọn sạch sẽ thế này!
Trong lúc nói chuyện Diệp Lăng Phi đi tới trước bàn uống trà, dùng ngón tay lau bàn trà một cái, nhìn đầu ngón tay mình, khẽ gật đầu, nói:
- Không có một hạt bụi, xem ra là một người đàn ông thích sạch sẽ!
- Chú Diệp, ngay cả chuyện này mà chú cũng biết sao, chú lợi hại thật đấy!
Lương An An nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô tỏ vẻ rất bội phục Diệp Lăng Phi, nói:
- Hồi trước cháu còn không biết cảnh sát Trương thích sạch sẽ đấy, nhưng mà ngẫm lại thì đúng thế thật, cảnh sát Trương rất sạch sẽ. À, cảnh sát Trương này, không biết anh có còn nhớ chuyện lần trước không, khi ấy em còn đang nghĩ, tại sao anh lại bảo tôi đi tắm, thì ra là vì chuyện này à, may mà anh thích sạch sẽ, không thì tôi đã gặp phải độc thủ của anh rồi!
Trương Chí Dương bị Dã Thú đẩy xuống cái ghế salon ở trong phòng khách, Trương Chí Dương liếc nhìn Diệp Lăng Phi và Dã Thú, cuối cùng hướng ánh mắt về phía Lương An An. Hắn không trả lời vấn đề vừa nãy của Lương An An mà nói:
- An An, rốt cuộc em muốn làm gì, em có biết em làm như vậy là phạm pháp không?
- Phạm pháp? Phạm pháp cái gì, tôi có làm gì đâu, tại sao lại nói tôi phạm pháp!
Lương An An nói,
- Tôi cũng bị bọn họ ép buộc tới đây đó chứ, tôi cũng đã nói với anh rồi mà, chuyện này không kiên quan gì đến tôi cả. Được rồi, tôi không nói câu nào nữa là được, nhỡ đâu lại bị kẻ khác vu hãm, anh là cảnh sát, tôi không dám đắc tội với anh đâu!
Trương Chí Dương đến giờ vẫn chưa hiểu, rốt cuộc hai người đàn ông xa lạ này là ai, chỉ là, từ ánh mắt của Lương An An, Trương Chí Dương cũng nhìn ra được, tối hôm nay, Lương An An tuyệt đối sẽ không để cho hắn được yên ổn. Cá tính của Lương An An, Trương Chí Dương coi như cũng hiểu một chút, trước kia, hắn quả thật có ý tứ đồ Lương An An, tuy là sau đó Lương An An không nói gì về chuyện đó, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng Lương An An không muốn tìm cơ hội trả thù hắn. Trương Chí Dương hối hận, hắn vốn nên nghĩ đến chuyện Lương An An gọi điện thoại cho mình chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, hắn còn tưởng rằng Lương An An là vì chuyện của chị gái cô, nếu như vậy, Trương Chí Dương nghĩ rằng mình có cơ hội tiến thêm một bước quan hệ với Lương An An, bây giờ xem ra, đó chỉ là ước vọng hão huyền của riêng hắn mà thôi, Lương An An không hề có suy nghĩ đó. Lúc này, mặc dù Trương Chí Dương có hối hận thế nào đi chăng nữa thì cũng đã muộn. Dã Thú ngồi bên cạnh Trương Chí Dương, đề phòng Trương Chí Dương chạy trốn. Dã Thú châm một điếu thuốc, vừa nãy Diệp Lăng Phi đã nói, Trương Chí Dương là một người đàn ông ưa sạch sẽ, hắn không hút thuốc lá, không uống rượu, rất ghét người khác hút thuốc lá ở bên cạnh hắn. Là một cảnh sát, Trương Chí Dương lại thích sạch sẽ, bản thân điều này đã rất khôi hài. Múi thuốc lá gay mũi khiến cho Trương Chí Dương không ngừng cau mày, hắn không thích hương mùi thuốc lá, cảm thấy nó rất khó chịu. Dã Thú thì không thèm để ý tới phản ứng của Trương Chí Dương, hắn phun một làn khói thuốc ra, nhằm về phía Trương Chí Dương. Khói thuốc lá khiến Trương Chí Dương ho khan mấy tiếng, Dã Thú thì cười lạnh, nói:
- Cảnh sát Trương, anh thật sự là cảnh sát sao? Thật không ngờ người như anh cũng làm cảnh sát được cơ đấy!
- Tôi làm sao!
Trương Chí Dương nhướng mày, tỏ vẻ rất khó chịu với những lời Dã Thú nói, hắn bảo:
- Tôi hi vọng anh chú ý cách nói chuyện của mình một chút, hẳn anh biết rõ, người anh đang nói chuyện cùng là một cảnh sát, anh...!
Trương Chí Dương vừa mới nói tới đây, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Cảnh sát Trương này, tôi không muốn dài dòng, tôi trực tiếp hỏi anh luôn, Lương Ngọc bị giam giữ ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy!
- Lương Ngọc?
Trương Chí Dương nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Lương Ngọc, dường như là đã hiểu ra chuyện gì đó, chỉ thấy hắn bỗng nhiên nở nụ cười, lại còn lắc đầu. Phản ứng này của Trương Chí Dương khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy khó hiểu, hắn nhìn Trương Chí Dương, nói:
- Cảnh sát Trương, chẳng lẽ anh bị thần kinh rồi à?
- Tôi bị thần kinh ư? Tại sao tôi lại bị thần kinh chứ!
Trương Chí Dương cười nói,
- Tôi còn tưởng các anh có chuyện gì, hóa ra là vì Lương Ngọc à, tôi nói hai anh biết, Lương Ngọc bây giờ đang ở Cửu Long...!
Chỗ mà Trương Chí Dương nói chính là khu nhà mà lúc trước Dã Thú đã hỏi thăm được, nếu như không phải là Diệp Lăng Phi đã đến đó, có lẽ hắn sẽ tin tưởng Lương Ngọc đang ở chỗ đó, nhưng Diệp Lăng Phi vã Dã Thú đã đến nơi đó rồi, hơn nữa còn chắc chắn nơi đó là một cái bẫy, chung quanh đều là nhân viên cảnh sát, Lương Ngọc không bị giam ở nơi đó. Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:
- Cảnh sát Trương, tôi hi vọng anh có thể hợp tác một chút, như vậy thì tốt cho cả hai bên, tôi không muốn sử dụng bạo lực với anh, nhưng nếu như anh cứ khăng khăng ép tôi phải sử dụng bạo lực, tôi sẽ không mềm lòng đâu, tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là đau đến mức không muốn sống nữa!