Chương 1557: Rất nguy hiểm (2)

Lương An An lại hỏi một câu nữa. Diệp Lăng Phi không nói gì, nhưng Dã Thú nói:

- Bọn anh là bạn của anh rể em, ừm, chị gái em biết bọn anh, chị gái em bây giờ ở đâu?

- Chị gái em... Em không biết.

Khi Lương An An nói không biết, bèn dừng lại giây lát dường như do dự điều gì đó, động tác đó của cô ta làm sao có thể thoát được cặp mắt của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không vội vạch trần, ánh mắt hắn nhìn về phía sau xe thản nhiên nói:

- Dã Thú, có xe bám theo sau

- Em sớm đã nhìn thấy rồi, lão đại, anh không cần lo lắng, những chuyện này để em giải quyết, chỗ này không phải là Hồng Kong sao, chúng ta cứ thoải mái, quan trọng hơn chiếc xe này là đi thuê, ha ha, tên tiểu tử thối đó muốn điều tra thân phận của chúng ta, vậy thì nó phải tốn sức đấy.

Ban đầu khi Dã Thú thuê xe không làm thủ tục gì cả, gã giao đủ tiền, thì cũng không ai đòi hỏi thủ tục hay giấy tờ gì cả, do vậy Dã Thú chẳng phải lo lắng gì về việc chiếc xe này sẽ mang đến rắc rối.

Dã Thú sớm đã có chuẩn bị rồi, đợi lát nữa đùa với chiếc xe đằng sau. Tay gã đã ngứa ngáy lắm rồi chỉ đợi cơ hội để được đùa thỏa thích.

Dã Thú vừa đạp phanh, chiếc xe liền tăng tốc.

Lương An An ngồi phía sau vội kêu lên:

- Đừng đi nhanh quá, em sợ...

Đáng tiếc là không ai nghe lời cô ta cả, Dã Thú đã tăng tốc rồi, đằng sau gã, chiếc xe bám theo cũng tăng tốc bám sát, Dã Thú lái xe đi ở phía trước khoảng hơn hai mươi phút, đột nhiên dừng lại ở một ngã rẽ, gã mở cửa xe đi xuống cùng Diệp Lăng Phi đứng ở cạnh xe hút thuốc, chiếc xe bám theo phía sau ít nhất phải mất bảy tám phút mới đuổi theo đến đây, chiếc xe đó vừa rẽ thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Dã Thú đứng ở đây, chiếc xe đó cũng đỗ lại, từ trên xe có năm sáu gã đàn ông đi xuống, trong đó có một gã khoảng hơn ba mươi tuổi bảo những người khác dừng lại không được hành động, gã rảo bước đi tới khi còn cách Diệp Lăng Phi và Dã Thú khoảng hai ba mét, gã dừng lại nói với Diệp Lăng Phi:

- Tiên sinh, tên tôi là Cao Dương, là vệ sĩ của Trần thiếu gia, ban nãy tôi nghe nói giữa anh và Trần thiếu gia có chút hiểu nhầm, tôi muốn đến để hóa giải hiểu nhầm đó không biết hai vị có nể mặt tôi không.

Diệp Lăng Phi nghe gã đàn ông kia nói xong, hắn vờ như không rõ nói:

- Hiểu nhầm? Có gì mà hiểu nhầm? Tôi nghĩ tôi và cái gì công tử của các anh chẳng có gì hiểu nhầm cả, ban nãy chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, cậu ta còn tiễn chúng tôi ra tận cổng, lẽ nào cậu ta nói giữa chúng tôi có hiểu nhầm sao?

Cao Dương cười nói:

- Tiên sinh, tôi không biết rút cuộc giữa anh và công tử nhà chúng tôi có hiểu nhầm gì nhưng công tử nhà chúng tôi nói ban nãy anh có lấy một số thứ không thuộc về các anh, thế này đi, có thể nể mặt họ Cao tôi mà trả lại đồ cho công tử nhà tôi không? Tôi bảo đảm chuyện này về sau sẽ không truy cứu nữa, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, không biết anh thấy có được không?

- Cao Dương phải không, tôi rất tin anh nhưng tôi không biết rút cuộc anh đang nói chuyện gì?

Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc ở tay đưa lên miệng hút một hơi rồi quay mặt sang nói với Dã Thú ở bên cạnh:

- Dã Thú, cậu có biết cái đồ vật mà anh Cao Dương đây nói là cái gì không?

Dã Thú lắc đầu nói:

- Em không biết, lão đại, em thấy có phải bọn họ đã đuổi theo nhầm người rồi không.

Dã Thú nói đến đây, gã cố ý liếc nhìn Cao Dương rồi đột nhiên phá lên cười nói:

- Xe của tôi đi thật quá chậm, tôi đợi các anh cả buổi mà cũng không đuổi theo được, thật thất vọng quá, tôi càng thật vọng hơn khi anh còn là một vệ sĩ, nếu là tôi tôi sẽ không mời một vệ sĩ như anh, tôi không biết tính mạng của tôi lúc nào thì sẽ bị mất bởi một vệ sĩ như anh.

Cao Dương nghe những lời châm chọc của Dã Thú xong, gã không hề tức giận mà vẫn tươi cười nói:

- Hai vị, tôi hy vọng chúng ta có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình, tôi ở Hồng Kong cũng được coi là có chút quan hệ, hai bên Hắc Bạch đều có quen biết nếu hai vị không giao đồ ra, ở Hông Kong hai vị gặp phải chuyện gì họ Cao tôi sẽ không chịu trách nhiệm.

Diệp Lăng Phi ghét nhất là có kẻ dám nói những lời như vậy trước mặt hắn, nhất là cái giọng uy hiếp của Cao Dương làm Diệp Lăng Phi càng không thích, Diệp Lăng Phi nhét điếu thuốc vào miệng hút một hơi thật sâu, sau đó nhả khói xuống đất rồi ngẩng đầu lên nhìn Cao Dương lạnh lùng nói:

- Tôi không phải là người dễ bị dọa, cái gì mà Hắc đạo với chả Bạch đạo, tôi không quan tâm, công tử nhà các người làm chuyện gì, trong lòng cậu ta biết rõ nhất. Tôi quả thực có giữ môt số thứ nhưng những thứ đó thực sự là do cậu ta đưa cho tôi, bây giờ lại muốn lấy lại, trên thế giới này làm gì có chuyện dễ dàng đến thế, đừng nói là anh mà cho dù là Trưởng quan hành chính Hồng Kong đến lấy tôi cũng không đưa, quay về nói với tên tiểu tử Trần gì đó, nếu tâm trạng của tôi tốt thì sẽ trả lại thứ đó cho cậu ta còn nếu làm tôi bực mình tôi không bảo đảm là cái thứ đó có đến chỗ truyền thông hay không?

Sắc mắt Cao Dương vẫn tươi cười nhưng khẩu khí nói chuyện của cậu ta đã có phần trở nên không khách khí. Gã nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi nghĩ anh vẫn chưa rõ về thế lực của Trần gia chúng tôi, cho dù anh giao thứ đó cho truyền thông cũng không có đơn vị truyền thông nào dám đăng tải, thế này đi, anh nói một cái giá, bao nhiêu tiền?

Dã Thú không nhịn được, chửi toáng lên:

- Mẹ mày, tiền bọn tao đầy, bọn mày có bao nhiêu tiền mà chạy đến trước mặt bọn tao ra vẻ này nọ. Chúng mày cũng không nhìn xem bọn tao là ai mà dám nói chuyện tiền nong trước mặt bọn tao, tao nói cho chúng mày biết, bọn tao không thiếu tiền, càng không sợ nhà họ Trần chúng mày.

Cao Dương cau mày, tay phải gã từ từ nắm lại, sắc mặt cuối cùng cũng trầm xuống, miệng lạnh lùng nói:

- Hai vị, những gì họ Cao tôi có thể làm đều đã làm rồi, đối với hai vị tôi cũng coi như đã hết sức nhân nghĩa rồi, nếu hai người tiếp tục như vậy thì đừng trách họ Cao tôi không khách khí.

Khi Cao Dương nói, những kẻ đi cũng Cao Dương cũng lần lượt đi về phía trước, cảnh tượng như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

Dã Thú vừa thấy cảnh đó, gã không những không sợ hãi mà ngược lại còn tỏ ra vui mừng, gã giơ cánh tay lên nói:

- Muốn đánh nhau phải không? Tao rất thích, đánh nhau thì đánh nhau, ai sợ ai.

Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, tình cảnh này nằm ngoài dự tính, Diệp Lăng Phi không ngờ lại xảy ra sự việc ngoài dự tính này ở đây, Diệp Lăng Phi lần này đến Hong Kong là để cứu Dã Lang nhưng không ngờ còn chưa gặp được Dã Lang thì đã gặp phiền phức ở đây.

Theo lý mà nói, chuyện này đối với Diệp Lăng Phi cũng không có liên quan gì lớn, nhưng Lương An An lại là em gái của Lương Ngọc, cũng là em vợ của Dã Lang. Ban nãy Lương An An suýt chút nữa thì bị hãm hiếp. Nỗi ấm ức đó không thể bỏ qua như thế, nếu đã vậy Diệp Lăng Phi cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, tay phải hắn cũng nắm đấm lại chuẩn bị động thủ.

Trong lúc hai bên chuẩn bị động thủ thì một chiếc xe cảnh sát đi đến, Cao Dương nhìn thấy xe cảnh sát, gã bèn cau mày lại. Mặc dù chủ của gã ở Hong Kong rất có thế lực nhưng như thế lại càng phải chú ý sức ảnh hưởng bên ngoài xã hội, cho dù làm một số chuyện cũng phải làm trong bóng tối chứ tuyệt đối không dám công khai.

Nắm đấm của Cao Dương lỏng dần ra, gã cố ý đi lùi về phía sau một bước, ra hiệu với những kẻ phía sau, những kẻ kia lập tức hiểu ý, vội vàng quay lại xe. Chiếc xe cảnh sát dừng lại, có hai viên cảnh sát trong xe đi ra, Cao Dương nhìn thấy hai người cảnh sát, gã cười nói:

- Ở đây có chuyện gì vậy. Không có chuyện gì cả, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi,

Cao Dương nói rồi nhìn Diệp Lăng Phi xua tay nói:

- Chúng ta sau này gặp lại.

Nói xong, bèn lên xe.

Đợi chiếc xe đó đi rồi, hai viên cảnh sát kia đi tới, một trong hai người đó nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Hi vọng hai người sau này ít đến đây thôi. Ở đây rất nguy hiểm.