Diệp Lăng Phi nói chuyện tỏ vẻ rất nghiêm túc chứ không có ý đùa giỡn, Bạch Tình Đình lúc này mới tin Diệp Lăng Phi không gạt cô, Bạch Tình Đình trong lòng dâng lên một niềm vui sướng, người ngoài khích lệ hay khen ngợi cô cũng không bằng Diệp Lăng Phi khen cô một câu đơn giản, trong lòng Bạch Tình Đình chỉ có chồng cô là quan trọng nhất. Diệp Lăng Phi cười cười, hắn đứng dậy và cùng Bạch Tình Đình đi vào trong thang máy. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở bên trong thang máy, Diệp Lăng Phi tay phải ôm nhẹ ở eo của Bạch Tình Đình, ánh mắt hắn nhìn gương mặt xinh đẹp hút hồn của Bạch Tình Đình. Khi hai người đến gõ cửa phòng của khách sạn xa hoa đó thì nhìn thấy Chu Tiểu Linh đang đứng trước cửa. Chu Tiểu Linh mới vừa gội đầu..., trong tay còn cầm một chiếc khăn lông, đang lau lau mái tóc còn ướt, khi cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đứng ở trước cửa, Chu Tiểu Linh hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cô vui vẻ nói:
- Diệp tiên sinh, anh về thành phố Vọng Hải rồi sao?
- Ừ, sáng hôm nay mới về!
Diệp Lăng Phi nói tới đây thì hướng ánh mắt nhìn vào trong phòng nhưng hắn không nhìn thấy mẹ vợ của hắn, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Mẹ vợ của anh đâu?
- Ở bên trong phòng!
Chu Tiểu Linh nói, căn phòng kia có phòng ngoài và phòng xép, phòng xép bên trong cũng rất xa hoa, hoàn toàn có thể coi đó là một căn phòng độc lập, Chu Tiểu Linh ngủ ở phòng ngoài, mà mẹ của Chu Hân Mính ở trong phòng xép. Khi nãy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình gõ cửa thì mẹ của Chu Hân Mính đang ở trong phòng xép, không đi ra ngoài, vì vậy, Diệp Lăng Phi cũng không thể nhìn thấy mẹ của Chu Hân Mính. Chu Tiểu Linh cùng Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào trong phòng, Diệp Lăng Phi và mẹ vợ hắn nói mấy câu, sau đó đi ra ngoài, Chu Tiểu Linh kia cũng từ bên trong phòng đi ra ngoài, như vậy ở trong phòng chỉ còn lại Bạch Tình Đình và mẹ của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi ngồi ở bên ngoài, hắn cầm trong tay điếu thuốc, hắn sờ sờ miệng túi, mới nhớ ra cái bật lửa của mình đã sớm bị Bạch Tình Đình tịch thu, trên người của hắn không có bật lửa.
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Tiểu Linh và nói:
- Tiểu Linh, em có cái bật lửa nào không?
- Ở đây cũng có mấy cái!
Chu Tiểu Linh nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới cái bật lửa, cô từ trên giường đứng lên, đi tới chỗ để túi du lịch và ngồi xổm xuống, mở cái túi du lịch màu đen, lật qua lật lại ở bên trong túi rồi sau đó rất nhanh, Chu Tiểu Linh lấy trong túi du lịch ra một cái bật lửa, cô bật lửa, sau khi châm lửa cho Diệp Lăng Phi, Chu Tiểu Linh đưa cái bật lửa cho Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp tiên sinh, cái bật lửa này cho anh, em biết anh hút thuốc lá mà không có bật lửa thì rất khó chịu, giống như... Giống như binh lính mà không có súng, cũng giống như pháo binh mà không có đạn pháo vậy!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Tiểu Linh nói mấy câu nói đó thì hắn cũng nhịn không được mà nở nụ cười, tiếng cười của Diệp Lăng Phi khiến cho Chu Tiểu Linh khó hiểu, cô hỏi:
- Diệp tiên sinh, em nói sai ở đâu à?
- Không phải, không phải!
Diệp Lăng Phi đưa tay phải khoát lấy tay Chu Tiểu Linh và nói:
- Tiểu Linh, em đừng hiểu lầm, anh không phải nói em nói những lời này là không đúng, anh chỉ cảm thấy em nói chuyện rất thú vị, những lời này em học được từ đâu vậy?
- Em thường nghe chú Chu nói!
Chu Tiểu Linh đáp,
- Vì vậy em mới thuộc!
- À, thì ra là như vậy!
t r u y e n c u a t u i n e t Diệp Lăng Phi đang hút thuốc, nhìn Chu Tiểu Linh, hắn cảm thấy cô bé Chu Tiểu Linh này thật không đơn giản, trẻ tuổi, nhẹ nhàng, hiểu được làm thế nào để khiến Chu Hồng Sâm vui, nếu như Chu Tiểu Linh thật sự là con gái của Chu Hồng Sâm thì tiền đồ của Chu Tiểu Linh nhất định rất tốt.
- Em đem theo cái bật lửa bên mình cũng là vì chú Chu...?
Diệp Lăng Phi nói tới đây thì cảm thấy như vậy không thoải mái lắm, ở đây dường như có những thứ không thể nói ra được. Chu Tiểu Linh nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy thì cô không có bất kỳ do dự, cô gật đầu một cách rất khẳng định và nói:
- Đúng vậy, em thấy chú Chu thích hút thuốc lá, em liền mang theo cái bật lửa bên cạnh, như vậy, nếu chú Chu hút thuốc thì em có thể châm thuốc cho chú Chu rồi, lần này em mang theo không ít thứ tới đây, nhưng chú Chu mấy ngày nữa mới đến thành phố Vọng Hải!
Diệp Lăng Phi ngồi bất động, hắn hút thuốc, ánh mắt của hắn nhìn Chu Tiểu Linh, khóe miệng Diệp Lăng Phi hiện ra nụ cười nhạt.
- Tiểu Linh, sao em cũng mang họ Chu?
Diệp Lăng Phi tay phải đang kẹp điếu thuốc và cố ý hỏi:
- À, em và bố vợ anh cùng một họ, chuyện này thật là trùng hợp, em có nghĩ đến chuyện em nhận bố vợ anh là cha nuôi không?
- Diệp tiên sinh, anh nói gì vậy, em không dám nghĩ đến chuyện đó! Chú Chu chịu để cho em ở lại nhà chú ý làm bảo mẫu, em đã rất vui rồi, em không muốn gì nhiều, như vậy đã đủ rồi!
Chu Tiểu Linh nói tới đây, bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Ai ya, em quên mất em còn có một thứ để quên ở bên trong phòng tắm rồi, em phải đi lấy!
Chu Tiểu Linh vừa nói vừa đứng dậy, đi về phía phòng tắm.
- Bà xã, có thu hoạch gì không?
- Không có gì!
Bạch Tình Đình vẻ mặt như đưa đám, tay phải cô chống ở bên tai, miệng khẽ thở dài và nói:
- Ông xã, em thấy rất thất vọng, ở chỗ mẹ của Hân Mính cái gì cũng không có, dường như bà ấy đang giấu em cái gì đó, hoặc là bà ấy không muốn nói với em, tóm lại, em không lấy được thêm bất cứ tin tức nào cả!
Diệp Lăng Phi nghe xong thì cười nói:
- Anh sớm đã nghĩ chuyện sẽ thành như vậy, bà xã, em có thấy mẹ vợ của anh có thay đổi gì không?
- Thay đổi?
Bạch Tình Đình hơi ngạc nhiên, cô nhìn Diệp Lăng Phi, bộ dạng dường như đang muốn biết rốt cuộc từ thay đổi mà Diệp Lăng Phi nói là cái gì, Diệp Lăng Phi cũng không muốn vòng vo với Bạch Tình Đình, hắn nói thẳng:
- Tình Đình, lần này sau khi anh đến tỉnh thành thì bố vợ và mẹ vợ anh có sự thay đổi rất lớn, bố vợ của anh không cần phải nói, ông ta là người của chốn quan trường, sự thay đổi lớn như vậy cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, còn mẹ vợ anh thay đổi cũng rất lớn, bây giờ bà ấy thích đi shopping, mua sắm, không biết em có để ý đến cái vòng tay mẹ vợ của anh, em không nên xem thường cái vòng tay đó, cái vòng tay đó là do nghệ nhân chế thành từ loại ngọc quý, bất luận là kỹ thuật chế tác, vật liệu cũng đều là hạng nhất, vòng tay này ít nhất trên một vạn, điều mấu chốt nhất là cái này không nhất định là mua mà có, anh thấy vòng tay kia nhất định là người khác tặng!
- Ông xã, vậy bây giờ phải làm thế nào?
- Em đang lo lắng cho bố mẹ vợ của anh sao?
- Đương nhiên rồi, bọn họ là cha mẹ của Hân Mính, em làm sao có thể không lo được, nếu bọn họ có chuyện gì thì Hân Mính sẽ rất lo lắng!
- Bây giờ điều anh lo lắng không phải chuyện này, điều mà anh lo lắng là Tưởng Khải Lâm... Ài, tóm lại là không nói nữa, à, Tình Đình, em biết Tiêu Tiếu bây giờ ở đâu không?
- Ở Đông Hải!
Bạch Tình Đình nói,
- Tiêu Tiếu lúc đầu nói trở về tỉnh thành, nhưng sau lại đổi ý, quyết định đi thành phố Đông Hải, cha mẹ nó đều ở Đông Hải!
- Anh nghĩ anh phải nói chuyện với Vu thị trưởng rồi!
Diệp Lăng Phi trong lòng thầm nghĩ, “Nếu để cho Vu thị trưởng là một quân cờ đối phó với Tưởng gia... Thì có lẽ sẽ phá vỡ được thế cục mà Tưởng gia hiện nay đang hình thành!”
Cũng không biết lão gia tử nghĩ như thế nào, chẳng lẽ nhìn thấy thế lực của Tưởng gia càng ngày càng lớn, chẳng lẽ lão gia tử dự định về hưu à? Diệp Lăng Phi ngay sau đó phủ nhận ý nghĩ của hắn, hắn cũng không cho rằng Nhạc Lâm Sơn có thể buông tha như vậy, ít nhất trước mắt sẽ không như vậy, lão gia Tưởng gia sau khi rời khỏi trung ương, Tưởng gia có một khoảng thời gian rất bề bộn, dường như Tưởng gia không có bất kỳ lực ảnh hưởng nào đó, nhưng chẳng qua là người của Tưởng gia đang tụ lực đợi chờ cơ hội.
Quả nhiên, cùng với sự thăng tiến của ba đứa con của Tưởng gia, thế lực của Tưởng gia một lần nữa quật khởi, lần này sẽ là một biến đổi lớn trong chính trường quốc gia, nếu như Tưởng gia thắng lợi thì Diệp Lăng Phi sẽ có mất đi một chỗ dựa trong nước, Nhạc Lâm Sơn luôn giúp đỡ Diệp Lăng Phi cũng sẽ từ võ đài lịch sử mà lui xuống, cùng với sự thoái lui của Nhạc Lâm Sơn, Diệp Lăng Phi ở trong nước cũng sẽ không tiêu dao tự tại như trước được nữa.