Viện trưởng Trương sau khi đi tới thì khẽ mỉm cười với Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Vâng, lại gặp nhau!
Diệp Lăng Phi trong lòng không hiểu, rốt cuộc viện trưởng Trương gặp mình có mục đích gì. Diệp Lăng Phi trong lòng nghi ngờ bèn hỏi:
- Viện trưởng Trương, tôi nghe Điền Bí thư nói, ông chủ động muốn gặp tôi?
- Đúng vậy!
Viện trưởng Trương nói,
- Diệp tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu, không biết bây giờ có được hay không?
- Đương nhiên là được rồi!
Diệp Lăng Phi trả lời.
Diệp Lăng Phi và viện trưởng Trương hai người đi ra, Viện trưởng Trương dẫn Diệp Lăng Phi đến phòng làm việc bên cạnh, Diệp Lăng Phi ngồi xuống, ánh mắt của hắn nhìn về phía Viện trưởng Trương và nói:
- Viện trưởng Trương, tôi không ngờ ông lại muốn gặp tôi, chuyện này thật khiến tôi bất ngờ!
Viện trưởng Trương khẽ mỉm cười nói:
- Tôi muốn gặp cậu hoàn toàn là quan hệ cá nhân, tôi xin nói thêm, lần này tôi gặp cậu không có ý gì khác, hoàn toàn là bởi vì quan hệ cá nhân giữa tôi và cậu!
- Quan hệ cá nhân?
Diệp Lăng Phi tỏ vẻ có chút không hiểu, hắn nhìn Viện trưởng Trương và nói:
- Viện trưởng Trương, tôi không hiểu lắm, trong ấn tượng của tôi thì quan hệ cá nhân giữa tôi và Viện trưởng Trương... Ha ha, tóm lại, tôi vẫn không ngờ giữa tôi và Viện trưởng Trương còn có quan hệ cá nhân!
Viện trưởng Trương khẽ mỉm cười và nói:
- Diệp tiên sinh, chuyện này nói thì có thể dài lắm, tôi từ từ nói cho cậu nghe...!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình rời khỏi tòa thị chính, hắn không nói với Bạch Tình Đình là Viện trưởng Trương đã nói gì với hắn, hắn chỉ nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, chúng ta đi thăm Hân Mính đi, mấy ngày nay anh không ở Vọng Hải, cũng không biết Hân Mính như thế nào rồi!
- Vâng!
Bạch Tình Đình gật đầu, từ sắc mặt của Diệp Lăng Phi cô thấy được vài vấn đề, trước khi gặp Viện trưởng Trương sắc mặt của Diệp Lăng Phi không giống như bây giờ, không biết Viện trưởng Trương và Diệp Lăng Phi đã nói những gì. Bạch Tình Đình vốn định hỏi nhưng lời nói đến khóe miệng thì lại thu trở về, nếu Diệp Lăng Phi không muốn nói thì cho dù cô hỏi, Diệp Lăng Phi cũng sẽ không nói.
Diệp Lăng Phi rời khỏi thành phố Vọng Hải hai ngày, Trương Vân, Suzu Yamakawa đều ở bệnh viện chăm sóc cho Chu Hân Mính. Chu Hân Mính ở bệnh viện có hộ lý chăm sóc, không cần Trương Vân và Suzu Yamakawa, nhưng Bạch Tình Đình nghĩ một mình Chu Hân Mính ở bệnh viện thì khó tránh khỏi có cảm giác cô đơn, hơn nữa Diệp Lăng Phi cũng bận rộn, không có thời gian ở bên Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình bảo Trương Vân và Suzu Yamakawa ở bên cạnh Chu Hân Mính.
Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa bệnh viện phụ sản, hắn không vội vàng xuống xe mà lấy ra một điếu thuốc đốt lên. Bên trong bệnh viện cấm hút thuốc, Diệp Lăng Phi chỉ có thể ở bên ngoài hút thuốc trước rồi mới đi vào trong bệnh viện.
- Cốc, cốc!
Âm thanh gõ cửa sổ xe truyền đến, Diệp Lăng Phi quay mặt qua, nhìn thấy Bạch Tình Đình đứng ở bên cạnh cửa xe Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hạ cửa kính xe xuống, cầm điếu thuốc trong tay và nói:
- Tình Đình, anh hút thuốc xong rồi anh sẽ vào!
- Vâng!
Bạch Tình Đình trả lời,
- Ông xã, vậy em đi vào trước!
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình đi vào, hắn quay đầu lại, hắn hung hăng hút một hơi thuốc, sau đó Diệp Lăng Phi thở dài. Viện trưởng Trương nói với hắn một chút về chuyện của Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi không biết Viện trưởng Trương nói với hắn những thứ này là có ý gì, Viện trưởng Trương đến cuối cùng cũng không giải thích. Tuy Viện trưởng Trương ngoài miệng nói là hắn muốn nói với Diệp Lăng Phi về chuyện cá nhân một chút, nhưng Diệp Lăng Phi lại cảm giác được chuyện này có người khác chỉ thị, chẳng qua là gần đây Diệp Lăng Phi có nhiều chuyện phức tạp khiến cho Diệp Lăng Phi thật sự không có thời gian từ từ suy nghĩ nhưng lời mà Viện trưởng Trương nói với hắn.
Khi Diệp Lăng Phi hút xong điếu thuốc đó thì điện thoại của hắn reo lên, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, nhìn lên màn hình hiển thị thì thấy Tiểu Triệu gọi đến, trong lòng hắn đã biết Tiểu Triệu gọi điện thoại đến là có dụng ý gì rồi, hắn ném tàn thuốc ra ngoài xe rồi nghe điện thoại, bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tiểu Triệu kèm với âm thanh buồn bã:
- Diệp tiên sinh, khi nãy em nhận được điện thoại ở bên trong Cục gọi đến bảo em trở về Đại đội cảnh sát hình sự đảm trách vụ án mạng đó, em không phải là đã tạm thời bị cách chức sao, sao bên Cục lại gọi điện thoại bảo em trở về Đại đội cảnh sát hình sự, Diệp tiên sinh, anh cảm thấy chuyện này có vấn đề không?
Diệp Lăng Phi đương nhiên là hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, giọng nói của hắn vẫn như vậy, hắn nói:
- À, thì ra là chuyện này, Tiểu Triệu, có thể là bên Cục cảm thấy năng lực của cậu rất tốt, nên mới điều cậu về phá án? Vụ án đó là án điểm, nên mới cần cảnh sát có năng lực như cậu về phá án chứ!
- Diệp tiên sinh, chuyện này em không phải là không suy nghĩ đến, nhưng em cho rằng trong chuyện này hẳn là có một nguyên nhân khác, vụ án mạng kia cho tới nay cũng là do Phó cục trưởng Tôn chịu trách nhiệm, hơn nữa sở dĩ em bị tạm thời cách chức thì cũng...!
Tiểu Triệu nói tới đây thì ngậm miệng, chuyện này Diệp Lăng Phi đã biết, không cần phải nói với Diệp Lăng Phi nữa, Tiểu Triệu sửa lời:
- Tóm lại, em cứ cảm thấy rất kỳ lạ!
- Tiểu Triệu, cậu cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại gọi điện thoại cho anh?
Diệp Lăng Phi khi nói chuyện thì trên mặt hắn hiện ra nụ cười, hắn đối với Tiểu Triệu có cảm tình rất tốt, nếu không hắn cũng sẽ không chiếu cố đến Tiểu Triệu, Diệp Lăng Phi nói những lời này là cố ý trêu chọc Tiểu Triệu, hắn hỏi như vậy thì Tiểu Triệu ở đầu dây điện thoại bên kia quả nhiên ngẩn người, Tiểu Triệu nói:
- Diệp tiên sinh, em cũng chỉ là theo thói quen, em không nghĩ gì nhiều, thật đấy!
- Tiểu Triệu, anh đang chọc cậu đấy!
Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Triệu nói những lời này thì hắn cười nói:
- Tiểu Triệu, cậu gọi điện thoại cho anh là đúng rồi, bởi vì chuyện này chính xác là có liên quan đến anh, đương nhiên, đây là Tôn Dược Đông chọc anh, hắn bảo cái tên Tôn Thiên Ngạo kia suốt ngày đến Công ty anh gây phiền phức, hôm nay anh còn gặp Tôn Thiên Ngạo ở công ty nữa, tên tiểu tử đó nói chuyện bới móc, anh là một người có tâm địa tốt, không tính toán với hắn, anh trực tiếp bảo Cục trưởng Cục công an bắt Tôn Dược Đông từ bỏ phụ trách vụ án mạng đó, anh tin không cần anh nói nhiều, Tiểu Triệu, cậu cũng đã biết làm thế nào rồi chứ?
Tiểu Triệu sở dĩ gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi vì hắn cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Diệp Lăng Phi, Tiểu Triệu ở trong Cục cảnh sát không có chỗ dựa nào cả, lại càng không có người giúp hắn lúc hắn gặp rủi ro. Tiểu Triệu liền nghĩ đến Diệp Lăng Phi, nên bây giờ hắn mới gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi và hỏi như vậy, quả nhiên là Diệp Lăng Phi ở sau lưng giúp hắn. Tiểu Triệu trong lòng cảm kích mà không nói ra, hắn vội nói:
- Diệp tiên sinh, lần này em thật sự phải cảm ơn anh, nếu không, anhi cũng không biết anh còn có thể tiếp tục ở lại Đại đội cảnh sát hình sự không nữa!
- Tiểu Triệu, đây cũng là một cơ hội tốt, anh hi vọng cậu có thể nắm lấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Cơ hội này là không thể cầu mà có được, abg giúp cậu nhưng mấu chốt là tự cậu phải giành lấy, bằng không, cho dù anh giúp đỡ cậu thế nào thì cũng không có ích lợi gì, Tiểu Triệu, cậu rất thông minh không cần anh phải nói nhiều lời, đúng không?
Diệp Lăng Phi đã nói đến mức này rồi, nếu Tiểu Triệu còn không hiểu, thì đó là vấn đề của Tiểu Triệu, bây giờ Tiểu Triệu còn đang ở tỉnh thành, sau khi hắn nghe điện thoại ở bên Cục gọi đến thì người trước tiên hắn nghĩ đến là Diệp Lăng Phi, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, quả nhiên, thật sự Tiểu Triệu đã đoán đúng. Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì trong lòng của hắn tự nhiên không hề do dự, hắn trả lời:
- Diệp tiên sinh, em biết phải làm sao rồi, bây giờ em lập tức về thành phố Vọng Hải, vụ án mạng của Chu Ba em sẽ không dừng tay cho đến khi điều tra ra, em đã biết phải phá án như thế nào rồi!
- Tiểu Triệu, trong lòng cậu hẳn là hiểu, cậu là cảnh sát, phá án bắt người là chức trách của cậu, mặc dù người đó là quan gì đó, cậu cũng không được lo lắng, lần này cậu chỉ cần yên tâm làm việc, nếu có chuyện gì thì cứ tìm tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu!
- Diệp tiên sinh, cảm ơn!
Tiểu Triệu nói.