Chương 1542: Toan tính!

Diệp Lăng Phi đột nhiên nhắc tới đài truyền hình, hắn vừa nói ra câu đó, sắc mặt Tôn Dược Đông đã khó coi, nay lại càng trở nên khó coi hơn! Hắn hung hăng nhìn trợn mắt nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi, quát:

- Diệp Lăng Phi, nơi này là phòng họp, không phải là công ty của anh, anh nói chuyện ở chỗ này nên chú ý đến ngôn từ của mình một chút, đài truyền hình cái gì chứ, tôi căn bản không biết anh nói cái gì nữa!

- Tôi có nói gì đâu, Tôn cục trưởng, ông không cần phải kích động như vậy, giọng điệu của ông bây giờ giống như là bị tôi nói trúng tim đen vậy!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, hắn chỉ vào Tôn Dược Đông, trợn tròn mắt, trông bộ dạng có vẻ cực kỳ kinh ngạc, nói:

- Tôn cục trưởng, không phải là ông bị tôi nói trúng tim đen rồi đó chứ, ông thật làm ở đài truyền hình... A, không đúng, không đúng, những lời này không thể nói ở đây được, không nói, không nói thì tốt hơn!

Mấy câu nói đó của Diệp Lăng Phi ngược lại khiến cho sắc mặt Tôn Dược Đông càng trở nên khó coi hơn, môi hắn run run, cố gắng áp chế tâm tình của mình bình tĩnh lại. Tôn Dược Đông biết công phu mồm mép của Diệp Lăng Phi cũng không kém, nếu là hắn tiếp tục đấu võ mồm với Diệp Lăng Phi, chưa chắc đã có kết quả tốt đẹp. Tôn Dược Đông nghĩ đến đây, hắn ta quay sang phía Điền Vi Dân bên kia, nói:

- Điền bí thư, bên tôi còn có việc chưa giải quyết xong, vốn tôi định xin phép Điền bí thư cho nghỉ, nhưng Triệu cục trưởng lại kiên quyết muốn tôi tới đây...!

Điền Vi Dân bất động thanh sắc, gật gật đầu, không nói gì, ông ta gõ nhẹ tay lên mặt bàn, tiếng động tuy không quá lớn, nhưng thanh âm rất nhỏ này lại làm cho phòng họp yên tĩnh trở lại, mấy vị lãnh đạo cơ quan công an đều hướng ánh mắt về phía Điền Vi Dân.

- Triệu cục trưởng, tôi còn một số vấn đề chưa rõ lắm!

Điền Vi Dân nói,

- Hôm nay chúng ta mở cuộc họp này chẳng để bàn bạc về vụ án có liên quan đến mọi người, tôi nghe nói các anh đã bắt không ít người, đây rốt cuộc là chuyện gì, Triệu cục trưởng, anh có thể kể lại cho tôi nghe được không!

Triệu Đào vừa nghe giọng điệu nói chuyện của Điền Vi Dân, cũng biết Điền Vi Dân đã khiến cho chuyện này trở nên rất khó giải quyết, ông ta đã sớm đoán được Điền Vi Dân sẽ hỏi đến, trong lòng đã có chuẩn bị, vì vậy, Triệu Đào không hề tỏ ra bối rối. Chờ Điền Vi Dân nói xong, Triệu Đào mới lên tiếng:

- Điền bí thư, dạo này tôi phải đi hỗ trợ tổ điều tra của tỉnh, về việc săp xếp công việc trong cục cảnh sát thì do mấy vị phó cục trưởng chịu trách nhiệm. Tôn phó cục trưởng chịu trách nhiệm một vài vụ án lớn, trong đó có vụ án đấu súng ở hội sở giải trí Đại Phú Quý...!

Triệu Đào đá quả bóng sang phía Tôn Dược Đông, Điền Vi Dân liền hướng ánh mắt về ohía Tôn Dược Đông, chỉ thấy Tôn Dược Đông ngẩn người, nhưng ngay sau đó đáp:

- À, vụ án đó à, tôi... Chúng tôi đang điều tra!

- Điều tra cái gì chứ?

Diệp Lăng Phi nghe Tôn Dược Đông nói như vậy, hắn liền ngắt lời Tôn Dược Đông. Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:

- Vụ án đấu súng ở Hội sở giải trí Đại Phú Quý? Tên nghe kêu quá nhỉ, nhưng không biết là vụ án đó có xảy ra thật hay không. Tôi cũng biết, trong xã hội hiện nay, có không ít người làm quan thích dùng quyền lực trong tay mình để làm xằng làm bậy. Tôn phó cục trưởng, chẳng phải ông là người như vậy sao?

Bốp!

Tôn Dược Đông vỗ bàn một cái thật manh, hắn không kiềm chế được lửa giận trong lòng, Tôn Dược Đông có thể nhìn ra được, lần này sở dĩ Điền Vi Dân mời các lãnh đạo của cơ quan công an đến họp, chắc chắn có liên quan rất lớn đến Diệp Lăng Phi. Chuyện mấy ngày qua Tôn Thiên Ngạo đến tập đoàn của Diệp Lăng Phi, Tôn Dược Đông đã sớm biết được. Tôn Dược Đông trước giờ không hề biết Diệp Lăng Phi, hai người cũng chưa từng gặp gỡ nhau, nếu như không phải cái chết của chồng Liêu Tiểu Hồng khiến cho Diệp Lăng Phi và Tôn Dược Đông hai người bắt đầu có tiếp xúc, có lẽ Tôn Dược Đông chẳng bao giờ nói gì với Diệp Lăng Phi. Nhưng tình hình bây giờ lại khiến cho Tôn Dược Đông muốn Diệp Lăng Phi câm miệng, tốt nhất là dìm những chuyện mà Diệp Lăng Phi biết về chồng của Liêu Tiểu Hồng xuống, coi như chưa từng xảy ra. Đây cũng là lý do vì sao Tôn Dược Đông lại nắm chặt lấy vụ án ở hội sở Đại Phú Quý đến chết cũng không buông, hắn muốn ép Diệp Lăng Phi không còn đường nào, nếu như có thể, tốt nhất là tống Diệp Lăng Phi vào trong ngục giam, nếu vậy, cho dù Diệp Lăng Phi nói chuyện của Chu Ba ra, hắn cũng không cần lo lắng. Đây cũng là lý do tại sao Tôn Dược Đông dám làm như vậy, mặt khác, cũng là Diệp Lăng Phi cho hắn cơ hội, để cho Tôn Dược Đông có thể lợi dụng cơ hội này công kích Diệp Lăng Phi. Tôn Dược Đông ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh hắn, sau đó lại nhìn về phía Điền Vi Dân, nói:

- Điền bí thư, tôi nghĩ chuyện này có chút hiểu lầm, tôi có thể giải thích, bởi vì chúng tôi nhận được điện thoại báo án của hội sở giải trí Đại Phú Quý nói là...!

Tôn Dược Đông định kể lại chuyện kia một lần, nhưng Diệp Lăng Phi lại ngắt lời Tôn Dược Đông, Diệp Lăng Phi không phải là người làm quan, hắn không thèm để ý tới những điều cấm kỵ trên chốn quan trường, Diệp Lăng Phi nói thẳng:

- Tôn phó cục trưởng, tôi nghĩ có một số việc chúng ta phải nói rõ ràng, ví dụ như là vụ án đấu súng ấy, tôi nói giả thiết, dĩ nhiên, ý tôi là giả thiết hội sở giải trí Đại Phú Quý không xảy ra vụ án đấu súng gì cả, đó chỉ là cảnh sát cố ý nói dối như vậy, không biết sẽ có hậu quả gì?

- Anh nói cái gì?

Tôn Dược Đông cả kinh, hắn không ngờ Diệp Lăng Phi lại đột nhiên nói như vậy, những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho Tôn Dược Đông rất bất ngờ, hắn nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh đây là đang nói linh tinh, cái gì mà nếu như, đó vốn là sự thật!

- Có phải sự thật hay không, tôi không dám nói!

Diệp Lăng Phi không sốt ruột, chậm rãi nói:

- Tôi biết hội sở giải trí Đại Phú Quý không hề xảy ra vụ án đấu súng, à, tôi cũng là hội viên của hội sở đó. Tôn phó cục trưởng, không biết là anh có giống như tôi, cũng là hội viên của hội sở Đại Phú Quý không?

Nghe Diệp Lăng Phi hỏi câu này, Tôn Dược Đông thần sắc đại biến, hắn đúng là hội viên của hội sở giải trí Đại Phú Quý, chỉ là, cấp bậc hội viên của hắn không giống như cấp bậc của Diệp Lăng Phi. Tôn Dược Đông chỉ là hội viên của hội sở giải trí Đại Phú Quý tại thành phố Vọng Hải thôi, đó chẳng qua là thủ đoạn của Chu Ngọc Địch để dựa hơi quan viên ở đây mới làm như vậy, để một số quan chức thành hội viên của hội sở mình, như vậy, có thể tăng cường sự bảo bảo vệ cho hội sở giải trí Đại Phú Quý. Loại hội viên này chỉ là loại cơ bản nhất trong các cấp bậc hội viên, nhưng Diệp Lăng Phi lại khác, thẻ hội viên của Diệp Lăng Phi là thẻ đặc biệt, không chỉ ở thành phố Vọng Hải, thẻ của hắn có thể sử dụng được ở bất kỳ hội sở nào trên toàn quốc dưới cờ Chu Ngọc Địch. Diệp Lăng Phi chỉ thuận miệng hỏi như vậy mà thôi, không ngờ hắn lại đoán đúng, Tôn Dược Đông quả thực là hội viên của hội sở giải trí Đại Phú Quý, từ phản ứng của Tôn Dược Đông, Diệp Lăng Phi nhìn ra được hắn đã đoán trúng, Diệp Lăng Phi cười cười, trước khi Tôn Dược Đông kịp mở miệng, Diệp Lăng Phi cướp lời:

- Tôn phó cục trưởng, những chuyện này chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, không sao, cho dù anh là hội viên của hội sở đó cũng không phải vấn đề, chúng ta nên nói chuyện chính sự đi. Tôi không biết tại sao cảnh sát các ông lại cứ bảo có vụ án đấu súng ở hội sở giải trí Đại Phú Quý, hơn nữa còn bắt nhân viên trong công ty của tôi vào cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra. Chuyện này quả thật là hết sức thú vị, ở một xã hội pháp chế mà lại chuyện như vậy, thực sự khiến tôi không thể tin được đây là thật!

- Anh đừng có nói bậy, anh phải chịu trách nhiệm những gì mình nói đó!

Tôn Dược Đông phản bác.

- Tôi dĩ nhiên là chịu trách nhiệm với những gì mình nói rồi!

Diệp Lăng Phi chậm rãi nói,

- Chỉ là, không biết Tôn phó cục trưởng có chịu trách nhiệm về những gì mà mình đã nói không?

- Tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm!

Tôn Dược Đông nói.

- Thế thì tốt!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tôn phó cục trưởng, nếu như ông có thời gian, có thể đi xác minh xem rốt cuộc ở hội sở Đại Phú Quý có từng xảy ra vụ án đọ súng không. Tôi đã nói rồi đấy, nếu nói bên hội sở Đại Phú Quý chưa từng xảy ra vụ án đấu súng, thậm chí còn chẳng xảy ra chuyện gì cả, nếu thế thì Tôn phó cục trưởng, ông phải cho tôi một lời giải thích về những chuyện mà ông đã làm mấy ngày qua, bởi vì những chuyện ông làm khiến cho tôi rất tức giận, quả thực là vô pháp vô thiên!

Diệp Lăng Phi nói xong, Điền Vi Dân mới lên tiếng:

- Triệu cục trưởng, tôi tin rằng anh cũng nghe được đại khái rồi, thành phố Vọng Hải chúng ta tại sao lại có thể xảy ra những chuyện này được?

- Điền bí thư, chuyện này tôi thật sự không biết!

Triệu Đào mừng thầm, may mà ông ta đã giao chuyện này cho Tôn Dược Đông, bất kể kết quả cuối cùng là như thế nào, ông ta cũng không quan tâm, chuyện này không liên quan gì lắm tới mình. Dĩ nhiên, Triệu Đào nghĩ vậy là không đúng, dù sao ông ta là cục trưởng, cho dù là chuyện này không có liên quan gì với ông ta, ông ta là lãnh đạo cũng phải chịu trách nhiệm nhất định. Chẳng qua là, ông ta không chịu trách nhiệm trực tiếp, dù bị xử phạt cũng không nặng lắm, vì thế phần lớn quan chức không coi chuyện bị xử phạt như vậy là nghiêm trọng. Triệu Đào quay sang phía Tôn Dược Đông, nói:

- Tôn phó cục trưởng, anh cũng nghe thấy rồi đấy, chuyện này là do anh chịu trách nhiệm, vậy thì anh giải thích đi, tránh để cho Điền bí thư hiểu lầm gì đó về công việc của chúng ta!

Tôn Dược Đông liếc nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt giống như là đang cảnh cáo Diệp Lăng Phi, mày đừng tưởng rằng mày đã thắng. Diệp Lăng Phi thấy ánh mắt của Tôn Dược Đông này, hắn làm bộ như không có việc gì, chỉ nói nhỏ:

- Tôn phó cục trưởng, tôi còn một chuyện không hiểu, tôi nghe nói cháu của ông cùng với thủ hạ của ông đến điều tra tập đoàn của tôi, rốt cuộc là để điều tra gì vậy?

Tôn Dược Đông cảm thấy nếu mình không phản kích lại Diệp Lăng Phi, sớm muộn gì cũng sẽ bị Diệp Lăng Phi dồn đến chỗ chân tường không thể thay đổi cục diện được nữa. Hắn nghĩ vừa rồi Diệp Lăng Phi nhắc tới vụ án ở hội sở giải trí Đại Phú Quý, Diệp Lăng Phi tính xác thực của vụ án đấu súng này, vậy thì mình phải chứng minh cho Diệp Lăng Phi thấy. Tôn Dược Đông nghĩ đến đây, lập tức nói:

- Nếu đã như vậy, tôi lập tức gọi những nhân viên đang điều tra vụ án này tới đây, như vậy...!

Tôn Dược Đông vừa mới nói tới đây, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:

- Tôn phó cục trưởng, chẳng phải vụ án này do ông chịu trách nhiệm đấy sao, chẳng lẽ ông không biết vụ án đấu súng ở hội sở Đại Phú Quý có thật hay không. Căn cứ theo sự hiểu biết của tôi, giữa tập đoàn chúng tôi và hội sở giải trí Đại Phú Quý quả thật là có một chút mâu thuẫn, nhưng mà mau thuẫn đó chỉ là mâu thuẫn riêng của tôi với bà chủ của hội sở giải trí Đại Phú Quý không hơn không kém. Chẳng lẽ Tôn phó cục trưởng cũng bắt đầu quan tâm đến vấn đề riêng tư của tôi, thật đúng là buồn cười!

Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, ngay cả Điền Vi Dân cũng cảm giác được trong lời nói của Diệp Lăng Phi có mùi của âm mưu, những lời này của Diệp Lăng Phi đã nói rõ với Tôn Dược Đông, ông bị tôi cho vào tròng rồi. Điền Vi Dân bất động thanh sắc, nhưng trong lòng ông ta thầm nhủ: “Tay Diệp Lăng Phi này thật khó đối phó, mình phải cẩn thận một chút mới được, đừng để bị hắn tính kế!”. Lúc này trong lòng Triệu Đào cũng cảm thấy hả hê, ông ta vốn đã sớm bất mãn với tên phó cục trưởng hay trực tiếp báo cáo công việc với thị trưởng, nhưng ông ta cũng không có cách nào, chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy. Triệu Đào luôn tìm cơ hội, tốt nhất là có thể trực tiếp hạ bệ Tôn Dược Đông, nếu được như vậy, đối với ông ta mà nói, đúng là một việc quá tốt.